The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Phương Nam
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 414
Cập nhật: 2019-11-10 14:19:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4.9 Mặc Niệm Bằng Nhạc Beatles
iệc học nghề khắc gỗ không hề dễ dàng. Là người có tính khí của một nghệ nhân điển hình, thầy cậu rất bảo thủ, không linh hoạt. Kousuke bị bắt lau chùi dụng cụ, quản lý vật liệu và quét dọn xưởng suốt cả năm đầu tiên. Mãi đến năm lớp Mười một hệ bổ túc, cậu mới được phép khắc gỗ. Hằng ngày, cậu phải khắc mười mấy cái theo đúng một hình được chỉ. Cứ như vậy cho đến khi những thứ làm xong có hình dạng giống hệt nhau mới thôi. Một công việc chẳng thú vị chút nào.
Song, thầy là người rất nhân hậu, thực sự lo lắng cho tương lai của Kousuke. Thầy coi việc dạy dỗ cậu trở thành nghệ nhân như một sứ mệnh. Kousuke cảm nhận được thầy làm vậy không chỉ vì cần có người kế nghiệp. Vợ của thầy cũng rất tốt.
Học xong cấp ba, cậu chính thức được giúp việc cho thầy. Ban đầu là những việc đơn giản. Khi đã thành thạo và tạo được lòng tin, cậu được giao những việc khó nhưng có ý nghĩa hơn.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc. Hồi ức về ngày cả gia đình bỏ trốn vẫn còn nhưng cậu ít nhớ tới hơn. Và cậu nghĩ thế này. Quyết định hồi ấy của cậu đã không sai.
Thật may là cậu đã không đi theo bố mẹ. Đêm hôm đó, cậu đã đúng khi khinh thường bố mẹ. Cậu mà nghe theo lời khuyên của ông già "Tiệm tạp hoá Namiya" thì không biết giờ này ra sao.
Tới tháng Hai năm 1980, Kousuke bị một cú sốc lớn. Ti vi đưa tin John Lennon, cựu thành viên nhóm Beatles, bị sát hại.
Những ngày tháng đắm chìm với Beatles khi xưa hiện về rõ mồn một. Cảm giác xót xa, cay đắng trào dâng trong lòng. Xen lẫn cả sự nhung nhớ nữa, đương nhiên rồi.
Phải chăng John Lennon không hối hận khi giải tán nhóm Beatles? Câu hỏi ấy chợt hiện lên trong đầu cậu. Anh ta không nghĩ giải tán nhóm là quá sớm ư?
Song Kousuke lắc đầu xua đi ngay. Làm gì có chuyện đó. Sau khi nhóm giải tán, mỗi thành viên trong nhóm đều thành công khi hoạt động độc lập. Đó là bởi họ thoát được lời nguyền là nhóm Beatles. Tương tự như việc cậu thoát khỏi sợi dây ràng buộc là gia đình để kiếm tìm hạnh phúc.
Một lần nữa cậu lại nghĩ: một khi tâm trí đã rời xa thì không bao giờ có thể gắn kết lại.
Tám năm trôi qua, vào một ngày tháng Chạp, cậu đọc được một bài báo gây sửng sốt. Trại trẻ Marumitsu gặp hoả hoạn. Có người đã tử vong.
Thầy bảo Kousuke thử đến xem tình hình thế nào nên hôm sau, cậu lái chiếc xe van hạng nhẹ của cửa hàng đến trại trẻ. Sau lần tới thăm trại trẻ vào dịp tốt nghiệp cấp ba, mười mấy năm rồi cậu mới về lại.
Một nửa toà nhà Marumitsu bị thiêu rụi. Bọn trẻ và các nhân viên hiện đang sống tạm ở nhà thể chất của một trường tiểu học gần đó. Vài lò sưởi được mang tới nhưng trông tất cả vẫn có vẻ lạnh.
Thầy giám đốc trung tâm nay đã già đi nhiều, vui mừng khi thấy Kousuke tới. Thầy có vẻ bất ngờ khi thằng bé sống khép kín, đến cả tên thật cũng không chịu nói khi xưa giờ đã lớn khôn, biết lo lắng khi thấy trại trẻ gặp hoả hoạn.
Kousuke nói thầy cần giúp gì cứ bảo cậu. Thầy trả lời rằng chỉ cần tấm lòng đó thôi là đủ rồi.
Lúc cậu chuẩn bị về thì nghe có tiếng gọi: "Anh Fujikawa à?" Một cô gái trẻ đang tiến về phía cậu. Trông cô cỡ chừng hăm lăm, hăm sáu. Cô khoác chiếc áo choàng lông có vẻ đắt tiền.
"Đúng là anh rồi. Anh Fujikawa Hiroshi phải không?" Ánh mắt cô lấp lánh. "Em là Harumi. Muto Harumi. Anh còn nhớ không?"
Tiếc là cái tên đó không còn trong ký ức của cậu. Thấy vậy, cô mở túi xách, lấy thứ gì đó ra.
"Cái này thì sao ạ? Chắc cái này thì anh nhớ chứ?"
"Ồ." Kousuke bất giác thốt lên.
Một con chó nhỏ khắc bằng gỗ. Cái này thì cậu nhớ. Cậu đã khắc nó hồi còn ở Marumitsu.
Cậu nhìn cô gái lần nữa. Giờ thì cậu có cảm giác đã từng gặp cô ở đâu đó.
"Ở trại trẻ đúng không?"
"Vâng." Cô gái gật đầu. "Em được anh Fujikawa cho. Hồi đó em đang học lớp Năm."
"Tôi có nhớ. Nhưng chỉ mang máng thôi..."
"Ồ, vậy ạ? Em thì nhớ lắm. Em đã coi nó như báu vật ấy."
"Vậy sao. Tôi xin lỗi."
Cô gái mỉm cười, cất lại con chó khắc gỗ vào túi. Đồi lại, cô lấy danh thiếp ra. Danh thiếp ghi: "Muto Harumi - Giám đốc điều hành - Văn phòng Little Dog".
Kousuke cũng đưa danh thiếp cho cô. Gương mặt Harumi rạng rỡ hẳn lên.
"Nghệ nhân khắc gỗ... Vậy là anh đã thành chuyên nghiệp rồi."
"Theo lời thầy thì tôi vẫn chỉ là bán chuyên thôi." Kousuke gãi đầu.
Bên ngoài nhà thể chất có chiếc ghế băng nên cả hai ngồi xuống đó. Harumi bảo cô cũng biết về vụ hoả hoạn qua tin tức nên đã chạy ngay tới đây. Cô cũng đề nghị thầy giám đốc được hỗ trợ.
"Trại trẻ đã giúp đỡ em rất nhiều nên nhân dịp này, em muốn được trả ơn."
"Vậy à. Cô giỏi quá."
"Anh Fujikawa cũng thế mà?"
"Tại thầy tôi bảo tôi mới đến thôi." Kousuke nhìn xuống danh thiếp của cô gái. "Cô đang điều hành công ty à. Công ty gì vậy?"
"Công ty nhỏ thôi ạ. Chuyên làm chiến dịch quảng cáo, tổ chức sự kiện dành cho giới trẻ."
"Ồ." Kousuke đáp lấp lửng. Bởi cậu không hình dung được.
"Cô còn trẻ mà giỏi quá."
"Không giỏi gì đâu ạ. Chỉ là may mắn thôi."
"Tôi không nghĩ chỉ là do may mắn. Riêng ý định mở công ty đã là giỏi rồi. Làm thuê và nhận lương nhàn hạ hơn chứ."
Harumi nghiêng đầu.
"Có lẽ là do bản tính. Em không giỏi làm thuê cho người khác. Ngay cả làm thêm em cũng không làm được lâu. Vì vậy sau khi rời khỏi trại trẻ, em đã khá chật vật vì không biết làm gì để sống. Đúng lúc ấy, em nhận được những lời khuyên quý giá từ một người. Nhờ đó mà em xác định được con đường của mình."
"Ồ, một người ư?"
"Đó là..." Cô ngừng một lát rồi nói tiếp. "Người của tiệm tạp hoá."
"Tiệm tạp hoá?" Kousuke chau mày.
"Đó là một tiệm tạp hoá ở gần nhà bạn em, trở nên nổi tiếng do tư vấn và giải đáp các băn khoăn của người khác. Hình như còn được lên cả tờ tuần san nữa. Dù không mấy hy vọng nhưng em đã nhờ tiệm tư vấn và nhận được lời khuyên rất bổ ích. Em có được ngày hôm nay là nhờ người đó."
Kousuke á khẩu. Tiệm mà cô ấy đang nhắc tới chắc chắn là "Tiệm tạp hoá Namiya" rồi. Không thể có tiệm nào khác giống như vậy được.
"Anh không tin chuyện này à?" Cô hỏi.
"Không, không đâu. Chà, có một tiệm tạp hoá như vậy sao." Kousuke giả bộ bình thản.
"Thú vị nhỉ. Em không rõ giờ tiệm có còn không."
"Miễn công việc của cô thuận lợi là tốt rồi."
"Ơn trời. Nhưng thật ra nghề tay trái giúp em kiếm được nhiều tiền hơn."
"Nghề tay trái?"
"Là đầu tư. Đầu tư chứng khoán hoặc bất động sản. Cả thẻ hội viên sân golf nữa."
"À..." Kousuke gật đầu. Gần đây cậu hay nghe về chuyện này. Giá bất động sản tăng, kéo theo đó là kinh tế tăng trưởng ổn định. Nhờ vậy mà công việc khắc gỗ cũng khấm khá.
"Anh Fujikawa có quan tâm tới chứng khoán không?"
Kousuke gượng cười, lắc đầu đáp: "Tôi không."
"Vậy à. Vậy thì tốt."
"Có chuyện gì à?"
Một thoáng bối rối hiện lên gương mặt Harumi, cô nói.
"Dù có kiếm được cổ phiếu và bất động sản bằng đầu cơ, anh cũng nên bán hết trước năm 1990. Sau thời điểm đó, nền kinh tế Nhật Bản sẽ chuyển hướng suy thoái."
Kousuke lúng túng, nhìn thẳng vào mặt cô gái. Bởi cách cô nói quá đỗi tự tin.
"Em xin lỗi." Harumi cười ngượng nghịu. "Em nói năng linh tinh thật. Anh quên đi nhé." Nói rồi cô nhìn đồng hồ đeo tay và đứng lên. "Rất vui được gặp lại anh. Hẹn anh dịp khác."
"Ừ." Kousuke cũng đứng dậy. "Cô cũng giữ gìn sức khoẻ nhé."
Sau khi chia tay Harumi, Kousuke quay lại xe ô tô. Cậu nổ máy, cho xe chuyển bánh nhưng ngay lập tức cậu đạp phanh.
Tiệm tạp hoá Namiya à...
Bỗng dưng cậu thấy tò mò về tiệm tạp hoá đó. Kết cục thì Kousuke đã không làm theo lời khuyên của ông già chủ tiệm. Cậu nghĩ như vậy là tốt. Nhưng lại có người đến giờ vẫn cảm thấy biết ơn giống như Harumi.
Không biết cửa tiệm đó giờ ra sao.
Kousuke lại cho xe chạy. Dù phân vân nhưng cậu vẫn cho xe chạy theo hướng khác với hướng về nhà. Cậu định tạt qua chỗ tiệm tạp hoá Namiya. Có lẽ giờ tiệm đã đóng cửa. Cậu cảm giác nếu kiểm tra được chuyện này, có thứ gì đó sẽ được giải quyết.
Mười tám năm cậu mới quay về thị trấn nơi mình sinh ra và lớn lên. Vừa lục lại ký ức, cậu vừa điều khiển vô lăng. Tuy không nghĩ sẽ có người nhận ra mình là Kousuke nhưng cậu vẫn cẩn thận tránh. Đương nhiên tới gần nơi có căn nhà cũ lại càng không.
Không khí của thị trấn đã thay đổi khá nhiều. Nhiều nhà hơn, đường sá cũng được làm lại. Có lẽ là do tác động của tăng trưởng kinh tế.
Nhưng tiệm tạp hoá Namiya vẫn ở chỗ cũ với dáng vẻ hệt như cũ. Tiệm xuống cấp thấy rõ, chữ trên biển hiệu không còn đọc được nữa nhưng hình dáng căn nhà thì vẫn còn nguyên. Như thể chỉ cần đẩy cánh cửa hoen gỉ kia lên là thấy hàng hoá vẫn bày bên trong.
Kousuke xuống xe, tiến lại gần tiệm. Cảm giác bồi hồi xen lẫn đau buồn cứ ngổn ngang trong lòng. Buổi tối hôm cậu nhét bức thư vào khe nhận khi băn khoăn không biết có nên đi trốn cùng bố mẹ không bỗng hiện về rõ mồn một.
Lúc nhận ra thì cậu thấy mình đã bước vào lối đi cạnh căn nhà để vòng ra sau. Hộp nhận sữa vẫn còn nguyên từ hồi đó. Cậu thử mở nắp nhưng chẳng có gì bên trong.
Cậu thở dài. Vậy là được rồi. Kết thúc chuyện này thôi
Đúng lúc ấy, cánh cửa bên cạnh cậu bật mở, một người đàn ông xuất hiện. Ông ta trạc tuổi năm mươi.
Người đàn ông cũng có vẻ bất ngờ. Chắc ông ta không nghĩ lại có người đứng trước cửa.
"Ồ, tôi xin lỗi." Kousuke vội vàng đóng nắp hộp nhận sữa. "Tôi không có gì đáng ngờ đâu. Chỉ là..." Cậu không nghĩ ra được lý do nào thoả đáng.
Người đàn ông bối rối hết nhìn Kousuke lại nhìn hộp nhận sữa, sau đó ông ta hỏi: "Cậu là người nhờ tư vấn à?"
"Hả?" Kousuke nhìn người đàn ông.
"Không phải hả? Không phải ngày xưa cậu gửi thư cho bố tôi nhờ tư vấn à?"
Như thể bị đánh trúng tim đen, Kousuke há hốc mồm. Giữ nguyên bộ mặt ấy, cậu gật đầu.
"Vâng, chuyện cũng lâu rồi..."
Người đàn ông nhoẻn miệng cười.
"Biết ngay mà. Nếu không thì cậu đã không sờ vào cái hộp nhận sữa này."
"Tôi xin lỗi. Lâu rồi tôi mới có việc tới khu này, tự nhiên thấy nhớ nên..." Kousuke cúi đầu.
Người đàn ông xua xua tay.
"Không cần phải xin lỗi. Tôi là con trai ông Namiya. Bố tôi mất cách đây tám năm rồi."
"Vậy ư. Thế còn căn nhà này..."
"Giờ không ai ở cả. Thỉnh thoảng tôi đến xem tình hình thế nào thôi."
"Anh không định phá nó đi à?"
"Không." Người đàn ông khẽ gừ trong miệng. "Có lý do khiến việc đó chưa thể thực hiện được. Cứ để nguyên thế đã."
"Ồ."
Kousuke muốn biết lý do đó là gì nhưng sợ sẽ thành ra bất lịch sự vì nhúng mũi vào chuyện người khác.
"Chuyện cậu nhờ tư vấn là nghiêm túc?" Người đàn ông nói. "Việc cậu kiểm tra hộp nhận sữa đã nói lên điều đó. Không phải cậu hỏi để trêu bố tôi."
Kousuke hiểu điều ông ta nói.
"Vâng. Về phần tôi thì tôi đã hỏi nghiêm túc."
Người đàn ông gật đầu, nhìn hộp nhận sữa.
"Bố tôi kể cũng buồn cười. Tôi vẫn nghĩ, nếu ông rảnh rang đi tư vấn cho người khác thì lo chuyện buôn bán có phải hơn không. Nhưng đó lại là động lực sống của bố tôi. Tôi nghĩ chắc ông đã mãn nguyện vì được nhiều người cảm ơn."
"Có ai tới cảm ơn à?"
"Ừ... về chuyện đó đấy. Bố tôi nhận được mấy lá thư. Ông đã rất lo không biết câu trả lời của mình có giúp gì được không nhưng khi đọc những lá thư đó, ông đã yên tâm phần nào."
"Nghĩa là thư bày tỏ lòng biết ơn?"
"Ừ." Người đàn ông nghiêm mặt, ánh mắt đăm chiêu. "Có người viết rằng sau khi trở thành thầy giáo đã áp dụng thành công lời khuyên nhận được từ bố tôi hồi nhỏ. Có cả thư cảm ơn từ con gái của người trước đây đã nhờ bố tôi tư vấn. Người này đã hỏi ý kiến bố tôi khi không biết có nên giữ cái thai với người đàn ông đã có vợ con hay không."
"Ra vậy. Có đủ loại câu hỏi nhỉ."
"Đúng thế. Đọc thư cảm ơn tôi thực sự cảm nhận được như vậy. Bố tôi đã duy trì tốt công việc. Có cả những chuyện nghiêm trọng như không biết có nên đi trốn cùng bố mẹ không hay phải làm sao khi trót yêu thầy giáo."
"Khoan đã." Kousuke giơ tay phải ra. "Có thư nhờ tư vấn xem có nên bỏ trốn theo bố mẹ không à?"
"Ừ." Người đàn ông chớp mắt như muốn hỏi chuyện đó thì sao.
"Người đó cũng viết thư cảm ơn?"
"Ừ." Người đàn ông gật đầu.
"Hình như bố tôi đã khuyên là nên đi theo bố mẹ. Và người đó viết là nhờ làm vậy mà mọi chuyện đều tốt đẹp, về sau đã sống hạnh phúc cùng bố mẹ."
Kousuke nhíu mày. "Chuyện xảy ra khi nào ạ? Chuyện nhận được thư cảm ơn ấy."
Sau một chút lưỡng lự, người đàn ông đáp: "Ngay trước khi bố tôi mất. Tuy nhiên, vì nhiều lý do mà không phải thư cảm ơn được viết khi ấy."
"Nghĩa là sao?"
"Nghĩa là..." Người đàn ông bỏ lửng câu nói. Sau đó ông ta lẩm bẩm trách mình đã dễ mủi lòng. "May quá, chưa nói ra. Cậu đừng để ý nhé. Tôi không có ý gì đâu."
Thái độ ông ta có vẻ hơi lạ. Người đàn ông vội vàng khoá cửa.
"Thôi tôi xin phép. Cậu cứ thong thả xem đi, không sao đâu. Nói vậy chứ cũng có gì để xem."
Co người lại vì lạnh, người đàn ông ra khỏi lối đi. Đợi ông đi khuất hẳn, Kousuke nhìn lại hộp nhận sữa lần nữa.
Trong khoảnh khắc, cậu thấy chiếc hộp như bị biến dạng.
Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya - Higashino Keigo Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya