I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Phương Nam
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 415
Cập nhật: 2019-11-10 14:19:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4.2 Mặc Niệm Bằng Nhạc Beatles
ần Beatles đến Nhật, Kousuke còn chưa biết nhiều về họ. Cậu chỉ biết đó là một nhóm nhạc nổi tiếng gồm bốn người nước ngoài. Chính vì thế, trông thấy cảnh người anh họ khóc khi xem đoạn băng ghi lại cảnh nhóm nhạc tới Nhật, cậu đã vô cùng ngạc nhiên. Người anh họ mới học cấp ba, nhưng với một cậu bé chín tuổi như Kousuke thì anh đã là người lớn. Kousuke nghĩ hoá ra trên thế giới này có những người thực sự tài giỏi. Duy việc họ đặt chân đến nước Nhật thôi cũng khiến đàn ông phải khóc vì cảm kích.
Ba năm sau, người anh họ bất ngờ qua đời. Nguyên nhân là do tai nạn xe máy. Bố mẹ anh ân hận khóc lóc vì đã để cho con trai lấy bằng xe máy. Thậm chí hôm đưa tang, hai bác còn bảo vì nghe thứ nhạc đó mà con trai họ mới chơi với bọn xấu. Ý nói nhạc của Beatles. Bà mẹ gằn giọng nói sẽ vứt hết đống đĩa đó đi.
Kousuke bảo nếu bác vứt đi thì cháu sẽ lấy. Cậu nhớ lại chuyện ba năm trước. Cậu muốn tự tai mình nghe xem ban nhạc đã khiến người anh họ say mê ấy thật ra là thế nào. Cậu sắp lên cấp hai, độ tuổi bắt đầu định hình sở thích âm nhạc.
Những người họ hàng khác bảo bố mẹ Kousuke rằng không nên làm vậy. Họ bảo cậu sẽ lại hư hỏng như người anh họ mất. Nhưng bố mẹ cậu không nghe theo lời khuyên của họ.
"Đâu phải vì nghe loại nhạc thịnh hành mà hư hỏng. Thằng Tetsuo vốn cũng chẳng hư gì. Tụi học sinh cấp ba, đứa nào khoẻ mạnh một chút thì đều đi xe máy hết." Ông Sadayuki, bố Kousuke nói và cười trước sự lo lắng của mấy ông bà già.
"Đúng thế. Thằng nhà tôi không sao đâu." Bà Kimiko, mẹ Kousuke cũng đồng tình.
Cả bố và mẹ Kousuke đều là những người ưa cái mới, suy nghĩ của họ khác với phần đông những ông bố bà mẹ chỉ cần thấy thanh niên để tóc dài đã vội quy ngay là hư hỏng.
Người anh họ sở hữu hầu hết các đia, của Beatles được bán ở Nhật tính cho tới thời điểm đó. Kousuke đã say mê nghe số đĩa kỷ vật ấy. Âm nhạc của Beatles là thứ cậu chưa từng được nghe. Những giai điệu lần đầu được thưởng thức, những tiết tấu lần đầu được trải nghiệm thực sự đã khơi dậy thứ gì đó trong con người cậu.
Sau sự kiện Beatles đến Nhật Bản, các ban nhạc sử dụng đàn ghi ta điện làm nhạc cụ chính xuất hiện nhiều hơn, có thời còn thống trị cả ngành công nghiệp âm nhạc Nhật Bản, song Kousuke nghĩ đó chỉ là bắt chước theo Beatles. Một kiểu mô phỏng bị lỗi. Bằng chứng là cơn sốt ấy không kéo dài lâu.
Khi lên cấp hai, trong lớp cậu có rất nhiều bạn hâm mộ Beatles. Thi thoảng Kousuke lại mời những bạn đó đến nhà.
Vào phòng Kousuke và nhìn thấy có bộ dàn, bạn bè ai nấy đều thốt lên kinh ngạc. Đương nhiên rồi. Trong mắt bọn nó, bộ dàn gồm ampli và loa thế hệ mới nhất ấy hẳn là chỉ có ở tương lai. Bản thân việc có một thiết bị như vậy trong phòng trẻ con cũng khiến bọn bạn thấy lạ. Hồi ấy, ngay cả những gia đình hơi khấm khá thôi cũng đều bày bộ dàn ở phòng khách như một thứ đồ trang trí để tất cả thành viên trong gia đình cùng nghe.
"Bố tớ lúc nào cũng nói 'Đừng tiếc tiền cho nghệ thuật'. Nghe nhạc mà không nghe bằng loa xịn thì nghe làm gì."
"Chao ôi." Bọn bạn ồ lên ghen tị trước câu nói của Kousuke.
Kousuke cho bọn bạn nghe Beatles bằng thiết bị âm thanh tối tân nhất. Cậu có hết tất cả các đĩa của Beatles phát hành ở Nhật. Chuyện này cũng khiến bọn bạn trầm trồ.
Rốt cuộc bố cậu làm nghề gì? Đứa bạn nào đến nhà chơi cũng hỏi Kousuke câu này.
"Tớ không biết cụ thể, đại khái là mua đi bán lại nhiều thứ. Mua rẻ mà bán được giá cao thì sẽ có lời thôi. Bố tớ đang điều hành một công ty như thế."
Nghĩa là giám đốc hả? Kousuke bảo "Ừ, kiểu thế." Thật khó để giọng không nhuốm vẻ tự mãn.
Thực sự cậu cũng nghĩ là mình may mắn.
Căn nhà gia đình Kousuke đang sống nằm ở trên đồi cao. Một căn nhà hai tầng kiểu Âu, ngoài vườn lót cỏ. Hôm nào đẹp trời sẽ làm tiệc nướng ngoài vườn. Những lúc như thế thường có nhân viên làm ở công ty bố tới.
"Bấy lâu nay, so với thế giới, nước Nhật chỉ là anh nhân viên quèn." Ông Sadayuki, bố Kousuke thường nói vậy với các nhân viên. "Nhưng từ nay sẽ khác. Nước Nhật phải trở thành lãnh đạo. Để được như vậy cần phải hiểu biết về thế giới. Đối thủ thương mại chính là ngoại bang. Nhưng bạn hữu thương mại cũng là ngoại bang. Không được quên điều đó."
Nghe bố nói bằng chất giọng nam trung sang sảng, Kousuke thấy tự hào lắm. Cậu tin mọi điều bố nói và đã nghĩ chẳng có người nào đáng tin cậy như bố.
Kousuke không mảy may thắc mắc về sự giàu có của gia đình. Những thứ cậu muốn như đồ chơi mô hình, trò chơi điện tử, đĩa hát... hầu như bố mẹ đều mua cho hết. Bố mẹ còn mua cae những thứ cậu không đòi như quần áo đắt tiền, đồng hồ đeo tay...
Bản thân bố mẹ cậu cũng vui vẻ tận hưởng sự xa xỉ. Tay ông Sadayuki đeo chiếc đồng hồ mạ vàng, miệng lúc nào cũng ngậm điếu xì gà hảo hạng. Ông cũng thường xuyên đổi xa ô tô. Lẽ dĩ nhiên, bà mẹ Kimiko cũng không chịu kém cạnh. Mỗi lần nhân viên kinh doanh của trung tâm thương mại tới nhà là bà đều mua hết cả các mặt hàng trong catalog.
"Khoác đồ rẻ tiền lên người thì con người cũng thành rẻ tiền luôn." Bà Kimiko bảo. "Không chỉ trông rẻ tiền đâu mà thành rẻ tiền thực sự đấy. Có thể nói, bản chất con người sẽ hèn hạ đi. Vì thế, đồ gì mặc lên người cũng phải là đồ cao cấp."
Bà Kimiko cũng rất chăm chút tới dung nhan. Đôi khi bà còn bị lầm trẻ hơn tận mười tuổi. Bà mà xuất hiện trong buổi dự giờ ở trường là bạn bè của Kousuke đều sững sờ. "Mẹ cậu trẻ thế, thích thật đấy." Cậu không nhớ mình đã nghe câu đó bao nhiêu lần.
Trên đầu gia đình cậu là bầu trời xanh trải rộng, ánh nắng mặt trời luôn chiếu rọi. Cậu đã tin thế.
Nhưng cho đến một ngày, cậu bắt đầu nhận thấy có những thay đổi kỳ lạ. Mãi đầu thập niên bảy mươi cậu mới biết sự thay đổi đó báo hiệu cho một thời kỳ đen tối.
Chuyện được bàn tán nhiều nhất trong năm đó chính là "Hội chợ thế giới". Sự háo hức của dân chúng với sự kiện gần như đạt tới mức đỉnh điểm.
Tháng Tư năm ấy Kousuke sẽ lên lớp Tám, cậu muốn đi Hội chợ thế giới vào dịp nghỉ xuân. Nếu đi sớm, cậu có thể ra oai với lũ bạn. Vả lại bố cậu cũng nảo khi nào nghỉ xuân sẽ đi.
Ngày 14 tháng Ba, Hội chợ thế giới tổ chức tại Nhật Bản tưng bừng khai mạc. Kousuke xem cảnh tượng ấy qua ti vi. Sự kiện lễ khai mạc chiếu trên "ống Braun" (1), tên gọi của ti vi thời ấy, tuy chẳng có mấy nội dung so với bề ngoài hoành tráng nhưng nếu làm để cho thế giới biết Nhật Bản có mức tăng trưởng kinh tế ngoạn mục thì có thể coi là đạt được mục đích. Bố câuu nói đúng. Nhật Bản đang trên đường trở thành nước dẫn đầu.
---------
(1) Tên ống tia âm cực dùng trong ti vi, lấy theo tên nhà vật lý học người Đức.
Tuy nhiên mãi không thấy ông Sadayuki đả động tới chuyện đi Hội chợ thế giới. Tối nọ, khi Kousuke tình cờ nhắc đến chuyện này, bố cậu liền nhăn mặt.
"Hội chợ thế giới à. Giờ không được. Bố đang bận." Bố cậu gạt đi.
"Giờ không được, vậy dịp nghỉ Tuần Lễ Vàng thì sao ạ?"
Ông Sadayuki không đáp. Ông đang đọc tờ 'Thời báo kinh tế' với vẻ cáu kỉnh.
"Hội chợ thế giới chứ có gì đâu." Ngồi bên cạnh, bà Kimiko nói. "Chỉ là các nước trưng bày những thứ họ tự hào thôi mà. Thêm chỗ vui chơi bé bé nữa. Lên cấp hai rồi mà con vẫn muốn đến một nơi như thế à?"
Bị nói vậy, Kousuke chẳng biết đáp sao. Không phải cậu muốn đi vì mục đích cụ thể nào. Chỉ là cậu nghĩ, đã trót khoe với bạn bè rồi mà giờ không đi thì mất mặt quá.
"Tóm lại, năm nay con lo học hành đi. Sang năm lên lớp Chín rồi, tính tới chuyện thi vào cấp ba là vừa. Một năm qua nhanh lắm. Không hở ra lúc nào mà nghĩ tới Hội chợ thế giới này nọ đâu."
Bà Kimiko tuôn thêm một tràng nữa khiến Kousuke không thể cãi lại. Cậu chỉ biết im lặng.
Nhưng sự thay đổi không chỉ có riêng lần ấy. Bằng trực giác, cậu cảm nhận được rất nhiều thứ xung quanh bắt đầu khác đi.
Chẳng hạn như đồ thể thao. Do đang ở độ tuổi dậy thì nên đồ cậu mặc chưa được bao lâu đã bị chật. Trước đây, mẹ cậu sẽ mua ngay cho đồ mới nhưng lần đầu tiên bà Kimiko có phản ứng khác.
"Đã chật rồi hả? Mẹ mới mua mùa thu năm ngoái mà. Con cứ chịu khó mặc đi. Giờ mua đồ mới rồi cũng lại chật ngay thôi." Mẹ nói như thể việc cậu lớn lên là xấu vậy.
Các buổi tiệc nướng ngoài trời cũng không còn nữa. Không còn thấy nhân viên đến chơi vào ngày nghỉ, ông Sadayuki cũng không còn đi đánh golf. Thay vào đó, trong gia đình thường xuyên xảy ra các cuộc cãi vã. Ông Sadayuki và bà Kimiko bắt đầu hục hặc về chuyện gì đó. Cụ thể thế nào thì Kousuke không biết, chỉ biết là liên quan tới tiền bạc.
Hễ ông Sadayuki cự nự rằng giá mà bà Kimiko cẩn thận hơn thì liền bị bà vặc lại rằng tại ông không biết xoay xở nên mới ra cơ sự này.
Chẳng biết từ khi nào, chiếc Ford Thunderbird mà ông Sadayuki rất yêu quý biến mất khỏi nhà để xe. Ông bắt đầu đi làm bằng xe điện. Bà Kimiko không mua sắm nữa. Hai người lúc nào cũng bực bội.
Đúng lúc ấy, một tin sét đánh ập đến với Kousuke. Nhóm Beatles tan rã. Hình như báo của Anh đưa tin.
Cậu trao đổi thông tin với nhóm bạn. Hồi đấy chưa có mạng Internet hay Mixi gì. Tất cả chỉ dựa vào phương tiện truyền thông tin đại chúng. Sau khi tập hợp các nguồn không mấy tin cậy kiểu như "tao có thấy trên bản tin", "trên đài nói thế này", "hình như báo nước ngoài viết vậy", cậu kết luận tin đồn có vẻ là thật.
Không thể tin được. Tại sao lại thế chứ?
Thông tin về lý do nhóm tan rã còn mơ hồ hơn, chẳng biết đâu là thật, đâu là giả. Nào là mối quan hệ giữa vợ của Paul McCartney và Ono Yoko không được tốt, nào là George Harrison đã chán ngấy các hoạt động...
"Này, cậu biết không." Một đứa bạn nói với Kousuke. "Lần biểu diễn ở Nhật ấy, nghe nói nhóm không muốn diễn đâu. Nhưng vì sẽ kiếm được tiền nên người của công ty cứ thúc ép. Khi ấy, nhóm Beatles đã quá mệt mỏi với các buổi biểu diễn rồi nên muốn bỏ lắm. Trên thực tế thì sau lần diễn ở Nhật, nhóm không còn đi biểu diễn nữa."
Chuyện đó Kousuke có nghe. Nhưng cậu không tin. Nói đúng hơn là cậu không muốn tin.
"Nhưng tớ nghe nói là buổi diễn sôi động lắm mà. Nhóm Beatles cũng biểu diễn rất hào hứng."
"Không phải đâu. Nghe bảo lúc đầu nhóm không hề có ý định hát nghiêm túc. Họ chủ quan cho rằng khán giả mải hò hét thì sẽ không để ý họ đàn hát gì, chỉ cần đánh và hát lấy lệ thôi, sẽ không ai biết. Nhưng không ngờ khán giả ở Nhật lại rất trật tự, họ nghe rất chăm chú, vì vậy từ giữa buổi diễn, nhóm đã vội vàng diễn cho nghiêm chỉnh."
"Không thể tin nổi." Kousuke lắc đầu nói.
"Biết vậy song thực tế đã xảy ra. Bản thân tớ cũng không muốn tin đâu. Nhưng biết làm sao được. Nhóm Beatles cũng là con người. Bọn họ coi Nhật như một nước nhà quê bé xíu, đến giả vờ diễn vớ diễn vẩn rồi về lại Anh là xong."
Kousuke tiếp tục lắc đầu. Hình ảnh chương trình ti vi chiếu cảnh nhóm Beatles tới Nhật ùa về. Cả hình ảnh người anh họ khóc nức nở khi xem cảnh đó nữa. Nếu câu chuyện người bạn vừa kể là thật thì những giọt nước mắt kia có ý nghĩa gì đây.
Đi học về, cậu ở lì trong phòng nghe các bài hát của Beatles. Cậu không thể tin nhóm sẽ không có các sáng tác mới nữa.
Trong lúc cậu đau khổ thì thời gian vẫn cứ trôi đi. Đã đến kỳ nghỉ hè rồi mà lòng cậu chẳng bớt nguôi ngoai. Cậu cứ nghĩ về nhóm Beatles. Có thông tin rằng bộ phim 'Let it be' sắp phát hành nhưng lại không chiếu ở thị trấn của Kousuke. Nghe đồn nếu xem bộ phim ấy sẽ biết được nguyên nhân nhóm tan rã. Cứ nghĩ tới nội dung bộ phim là Kousuke lại trằn trọc không ngủ được.
Cứ như vậy, trận cuồng phong của thời đại ập đến đúng thời điểm Kousuke phải đưa ra quyết định trọng đại của cuộc đời.
Tối nọ, khi cậu đang ở trong phòng nghe nhạc Beatles như thường lệ thì cửa phòng bật mở mà không có tiếng gõ cửa. Người mở là bà Kimiko. Kousuke định phản ứng lại nhưng không thốt nổi nên lời. Cậu chưa bao giờ thấy gương mặt mẹ u ám đến thế.
"Có chuyện quan trọng, con ra đây đi."
Kousuke im lặng gật đầu rồi ra tắt bộ dàn. Cậu chẳng mảy may đoán được chuyện mẹ sắp nói nhưng có cảm giác mình đã biết sẽ có ngày này. Cậu cũng linh cảm đây không phải là chuyện tốt.
Ông Sadayuki đang uống rượu brandy ở phòng khách. Loại brandy cao cấp. Loại rượu ông mua khi đi nước ngoài vì được miễn thuế.
Kousuke vừa ngồi xuống, lập tức ông Sadayuki chậm rãi lên tiếng. Lời ông nói khiến Kousuke hoang mang.
Ông bảo cuối tháng sẽ chuyển nhà, mau chuẩn bị đi. Ngoài ra không được nói cho ai biết.
Kousuke không hiểu gì cả. Chuyện này là thế nào. Tại sao phải đột ngột chuyển nhà đi. Ông Sadayuki trả lời:
"Bố làm kinh doanh. Kinh doanh cũng giống như đánh trận vậy. Chuyện có thể lấy được bao nhiêu tài sản từ phía địch rất quan trọng. Con hiểu không?"
Câu này bố vẫn thường nói với cậu nên Kousuke gật đầu. Ông Sadayuki nói tiếp.
"Khi đánh trận, có lúc ta buộc phải tháo chạy. Đương nhiên rồi. Để bị lấy mạng thì coi như xong. Con hiểu chứ?"
Kousuke không gật đầu. Nếu là đánh trận thật thì có thể. Nhưng làm kinh doanh có chuyện bị lấy mất mạng sống ư?
Song ông Sadayuki chẳng buồn bận tâm.
"Cuối tháng này nhà mình sẽ tháo chạy. Chúng ta sẽ rút khỏi căn nhà này. Nhưng không sao đâu. Con không phải lo. Chỉ cần con im lặng đi theo là được. Con sẽ phải chuyển trường nhưng sẽ ổn thôi. Giờ đang nghỉ hè, sắp tới là vào học kỳ hai, thật vừa đẹp."
Kousuke bàng hoàng. Ý bố là cậu sẽ đột nhiên chuyển tới một trường lạ hoắc ư?
"Đúng thế. Có gì đâu." Giọng ông Sadayuki nhẹ bẫng. "Có đứa phải chuyển trường không biết bao nhiêu lần vì công việc của bố đấy. Chẳng có gì lạ hết."
Nghe bố nói, lần đầu tiên trong đời Kousuke cảm nhận được sự bất an. Sự bất an với cuộc đời.
Hôm sau, khi bà Kimiko đang nấu ăn trong bếp, Kousuke đứng ở cửa bếp hỏi.
"Nhà mình sẽ chạy trốn trong đêm ạ?"
Bà Kimiko dừng tay đang đảo đồ xào trong chảo, nói:
"Con kể chuyện này cho ai rồi à?"
Kousuke lắc đầu.
"Con không kể. Nhưng nghe bố nói, con chỉ nghĩ được vậy thôi."
Bà Kimiko thở dài, lại đảo tay xào tiếp. "Con không được nói với ai đâu đấy."
Lời phủ định mà cậu mong chờ đã không có. Mọi thứ trước mắt Kousuke tối sầm lại.
"Tại sao lại như vậy? Nhà mình túng thiếu đến thế sao?"
Không có lời đáp. Bà Kimiko im lặng, tiếp tục đảo tay xào.
"Thế này là sao ạ? Chuyện học cấp ba của con sẽ thế nào? Con sẽ học ở đâu?"
Cổ bà Kimiko chỉ hơi khẽ cử động.
"Chuyện đó khi nào đến nơi rồi tính."
"Đến nơi là đến đâu? Chúng ta sẽ sống ở đâu?"
"Thôi đủ rồi đấy." Bà Kimiko nói mà không ngoảnh lại. "Muốn càm ràm thì đi mà nói với bố. Chuyện này là do bố quyết định."
Kousuke á khẩu, lòng vô cùng hoang mang. Cậu không biết nên buồn hay nên giận nữa.
Những ngày sau đó, cậu chỉ ở lì trong phòng và nghe nhạc Beatles. Cậu đeo tai nghe và vặn to hết cỡ. Làm vậy, cậu sẽ không phải nghĩ tới những chuyện không hay.
Nhưng rồi ngay cả thú vui duy nhất đó cũng bị tước đi. Ông Sadayuki nói sẽ bán bộ dàn.
Đương nhiên là Kousuke phản đối. Cậu bảo không chịu. Nhưng bố cậu không nghe.
"Chuyển nhà mà mang theo thứ cồng kềnh đó mệt lắm. Khi nào ổn định, bố sẽ mua cho con bộ dàn mới. Chịu khó đến lúc đó đi." Ông Sadayuki lạnh lùng nói.
Kousuke nổi xung lên. "Chuyển nhà đâu mà chuyển nhà. Chạy trốn thì có." Cậu buột miệng.
Mặt ông Sadayuki đanh lại, ông lườm thằng con trai.
"Mày mà nói chuyện đó ra bên ngoài thì đừng có trách." Giọng ông hệt như dân anh chị.
"Bố đừng làm thế. Con không muốn làm mấy chuyện lén lút đâu."
"Câm mồm. Mày thì biết gì."
"Nhưng mà..."
"Sẽ bị giết chứ tưởng à?" Ông Sadayuki trợn mắt. "Nếu bị phát hiện bỏ trốn, cả nhà ta sẽ bị giết. Mày có muốn như vậy không? Cơ hội chỉ có một lần thôi. Phải quyết định thật sáng suốt. Nếu bỏ lỡ, cả ba người sẽ bị treo cổ. Tình hình nguy cấp vậy rồi đấy. Mày chịu khó hợp tác đi."
Mắt bố cậu vằn lên những tia máu. Kousuke không biết nói gì. Có thứ gid đó bắt đầu vụn vỡ ở trong cậu.
Sau đó vài ngày, những kẻ lạ mặt tới và mang hết thiết bị âm thanh trong phòng của Kousuke đi. Một kẻ trong số họ đưa tiền cho bà Kimiko. Lúc ấy, ông Sadayuki không có nhà.
Nhìn căn phòng thiếu vắng bộ dàn, lòng Kousuke ngập tràn cảm giác sầu não. Thậm chí cậu còn thấy có sống cũng vô nghĩa.
Không thể nghe nhạc Beatles thì chẳng có lý do gì ở lì trong nhà. Từ hôm đó, Kousuke ra ngoài nhiều hơn. Nhưng cậu không đi gặp bạn. Bởi cảm giác nếu gặp lũ bạn, cậu sẽ để lộ chuyện cả nhà đi trốn. Việc phải giấu chuyện bộ dàn đã bị bán cũng rất khó khăn.
Nhưng vì không có nhiều tiền nên cậu không thể ở lâu trong khu trò chơi điện tử. Nơi cậu thường xuyên lui tới là thư viện. Bên trong thư viện lớn nhất thị trấn rất yên tĩnh. Chỉ có phòng tự học là lúc nào cũng đầy nhóc học sinh đến để ngồi máy lạnh. Phần lớn là học sinh cấp ba chuẩn bị thi đại học và những người đi thi lại. Nhìn bọn họ, Kousuke không khỏi lo lắng rồi sẽ tới lượt mình.
Cậu cực kỳ thất vọng về bố mẹ, nhất là ông Sadayuki. Trước giờ cậu luôn tự hào về bố. Cậu đã tin rằng điều bố làm luôn luôn đúng, chỉ cần nghe lời bố thì một lúc nào đó cậu cũng thành công được như vậy.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác. Từ những đoạn hội thoại thỉnh thoảnh nghe được từ bố mẹ, Kousuke nắm phần nào được tình hình. Ông Sadayuki không những không phải người thành đạt mà còn là kẻ vô cùng hèn nhát. Ông định bỏ lại món nợ đã phình to và chạy trốn. Có vẻ như tình hình kinh doanh của công ty đã lâm vào thế không thể cứu vãn. Áng chừng tới tháng sau vụ việc sẽ vỡ lở. Ông không thông báo một lời nào cho nhân viên. Ông chỉ định lo cho gia đình mình.
Giờ cậu phải làm gì? Chỉ còn cách sống theo lời bố mẹ như thế này sao? Nhưng dù không muốn thì cậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Nhìn dãy sách về ban nhạc Beatles trong thư viện, Kousuke lo lắng khôn nguôi. Chẳng cuốn nào có câu trả lời cho cậu.
Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya - Higashino Keigo Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya