If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Phương Nam
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 415
Cập nhật: 2019-11-10 14:19:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2.5 Thổi Kèn Harmonica Giữa Đêm Khuya
atsuro thấy có lỗi với ông Takeo. Đây là lần đầu tiên anh thực sự cảm thấy như vậy. Anh phải cảm ơn bố vì bố đã tha thứ cho sự ương ngạnh của anh.
Nhưng tình hình thế này liệu có ổn không?
Ông chú cũng đã nói, sức khoẻ của ông Takeo có vẻ không được tốt. Không biết ông có thể duy trì cửa hàng cá đến bao giờ. Tạm thời bà Kanako có thể trông nom nhưng bà còn phải chăm ông nữa. Có khả năng cửa hàng sẽ phải đóng cửa.
Đóng cửa rồi sẽ thế nào?
Emiko bắt đầu đi làm từ mùa xuân tới. Nó làm ở quỹ tín dụng trong vùng nên chắc có thể đi về hằng ngày. Nhưng chỉ với thu nhập của Emiko thì không thể chăm lo cho bố mẹ được.
Vậy thì phải làm sao? Katsuro sẽ từ bỏ con đường âm nhạc để tiếp quản "Ngư Tùng" chăng?
Đó là con đường thực tế. Nhưng nếu làm vậy thì giấc mơ bấy lâu của anh sẽ ra sao? Theo lời bà Kanako thì ngay cả ông Takeo cũng không muốn mình là nguyên nhân khiến Katsuro từ boe ước mơ.
Katsuro thở dài, đưa mắt nhìn quanh rồi dừng bước.
Anh đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Có nhiều căn nhà mới mọc, nên anh bị nhầm đường.
Anh bước đi thật nhanh. Cuối cùng cũng ra được con đường quen. Gần đây từng có bãi đất trống hồi nhỏ anh hay chơi.
Con đường dốc lên thoai thoải. Katsuro bước chầm chậm. Anh thấy bên tay phải có một căn nhà quen. Đó là tiệm tạp hoá anh thường mua đồ dùng học tập. Đúng vậy. Trên tấm biển đầy bồ hóng là dòng chữ "Tiệm tạp hoá Namiya".
Ngoài chuyện mua đồ dùng học tập, anh còn có kỷ niệm khác với tiệm tạp hoá này. Rất nhiều băn khoăn của anh đã được ông chủ tiệm giải đáp giúp. Tất nhiên, giờ nghĩ lại thì chẳng phải băn khoăn to tát gì. Chỉ là mấy chuyện như nhờ ông chỉ cách để về nhất trong cuộc thi chạy hay làm thế nào tăng thêm tiền mừng tuổi. Mặc dù vậy, ông Namiya luôn trả lời rất nghiêm túc. Về chuyện tăng thêm tiền mừng tuổi, ông bảo: "Hãy đặt ra quy ước buộc phải cho tiền mừng tuổi vài túi trong suốt." Lý do là: "Làm vậy, người thích phô trương sẽ khó mad cho vào số tiền nhỏ."
Không biết ông ấy còn khoẻ không nhỉ? Katsuro bồi hồi ngắm nhìn cửa tiệm. Cánh cửa cuốn gỉ sét đang đóng, cửa sổ khu sinh hoạt trên tầng hai cũng không thấy có ánh đèn.
Anh vòng sang phía nhà kho bên cạnh. Anh vẫn hay vẽ bậy lên tường nhà kho này song ông chủ tiệm chưa bao giờ la mắng. Ông chỉ bảo, nếu vẽ thì hãy vẽ đẹp hơn cho ông.
Tiếc là anh không còn thấy những hình vẽ trên tường nữa. Từ bấy tới giờ cũng đã hơn mười năm. Có lẽ mưa gió đã xoá chúng đi.
Đúng lúc ấy, anh nghe thấy có tiếng phanh xe đạp ở đằng trước. Nấp vào tường nhà kho, anh ngó ra. Một cô gái trẻ đang xuống khỏi xe đạp.
Cô dựng xe, lấy từ túi đeo chéo ra một thứ. Tiếp theo, cô nhét thứ đó vào cái khe nhỏ trên cửa cuốn của tiệm tạp hoá Namiya. Trông thấy cảnh tượng ấy, Katsuro thốt lên "Ôi."
Tiếng anh không đến nỗi to nhưng vì xung quanh yên ắng nên thành ra vang khắp. Cô gái nhìn Katsuro như thể sợ sệt. Sau đó cô cuống cuồng leo lên xe đạp. Hình như cô tưởng anh là một tên biến thái.
"Đợi đã. Không phải đâu. Không phải đâu. Tôi không phải kẻ khả nghi đâu." Katsuro xua tay rồi lao tới. "Không phải tôi đang trốn. Tôi chỉ đang ngắm căn nhà vì nhớ thôi."
Đã leo lên xe và đang chuẩn bị nhấn pêđan, cô gái nhìn anh đầy vẻ cảnh giác. Mái tóc dài được buộc ra sau. Cô trang điểm nhẹ nhưng gương mặt rất xinh. Tuổi có lẽ trạc Katsuro hoặc trẻ hơn một chút. Hình như cô có chơi thể thao nên cánh tay lộ ra khỏi tay áo phông rất săn chắc.
"Anh nhìn thấy rồi hả?" Cô gái hỏi, giọng hơi khàn khàn. Thấy Katsuro im lặng vì không hiểu ý, cô hỏi tiếp. "Anh không nhìn thấy tôi làm à?" Giọng cô như trách móc.
"Tôi thấy hình như cô nhét phong bì vào..."
Nghe Katsuro nói vậy, cô gái liền nhíu mày, bặm môi dưới rồi quay đi. Sau đó cô ngoảnh lại nhìn anh.
"Tôi muốn nhờ anh một việc. Anh hãy quên chuyện vừa nhìn thấy đi. Quên cả tôi nữa."
"Hả..."
Cô gái nói "Vậy nhé" rồi toan đạp đi.
"Đợi đã. Làm ơn cho tôi biết với." Katsuro chạy theo, nhanh chân đứng chắn trước xe của cô gái. "Phong bì cô vừa nhét vào đó có phải là thư nhờ tư vấn không?"
Cô gái nghiêm mặt, nhướng mắt lên hỏi: "Anh là ai?"
"Tôi là người biết rõ tiệm tạp hoá này. Hồi nhỏ tôi có nhờ ông ấy tư vấn..."
"Anh tên gì?"
Katsuro nhíu mày. "Trước khi hỏi tên người khác, cô nên xưng tên mình thì hơn."
Vẫn ngồi trên xe, cô gái thở dài.
"Tôi không nói tên mình được. Thứ tôi vừa bỏ vào không phải là thư nhờ tư vấn đâu. Đó là thư cảm ơn."
"Cảm ơn?"
"Hơn nửa năm trước tôi có nhờ tiệm tư vấn và nhận được những lời khuyên quý giá. Nhờ tiệm mà vấn đề của tôi đã được giải quyết nên tôi viết thư để cảm ơn."
"Nhờ tư vấn? Nhờ tiệm tạp hoá Namiya này ư? Ông ấy vẫn còn sống ở đây à?" Katsuro hết nhìn cô gái lại nhìn tiệm tạp hoá cũ kỹ.
Cô gái nghiêng đầu.
"Tôi không biết ông ấy còn sống ở đây không. Nhưng năm ngoái khi tôi gửi thư đến thì hôm sau vẫn nhận được thư trả lời ở hộp nhận sữa đằng sau tiệm..."
Ra là vậy. Nếu tối hôm trước nhét bức thư viết chuyện cần tư vấn vào khe nhỏ ở cửa cuốn thì sáng hôm sau sẽ có thư trả lời trong hộp nhận sữa.
"Giờ không biết ông còn nhận tư vấn không nhỉ?"
"Chà, tôi cũng không biết nữa. Lần cuối tôi nhận được lời khuyên cách đây cũng khá lâu rồi. Thư cảm ơn tôi vừa gửi chắc gì được đọc đến. Kể cả vậy thì tôi vẫn cứ viết."
Có vẻ như cô đã nhận được lời khuyên rất quý báu.
"Anh này." Cô gái nói. "Anh hỏi xong chưa? Tôi về muộn là người nhà sẽ lo."
"À vâng... cô cứ về đi."
Katsuro né sang một bên. Cô gái nhấn mạnh pêđan. Xe vừa chuyển bánh là cô tăng tốc. Chưa mất đến mười giây để cô biến mất khỏi tầm mắt của Katsuro.
Anh lại nhìn tiệm tạp hoá Namiya. Bảo ở đây không hề có bóng dáng con người chắc cũng chẳng ngoa. Nếu có thư hồi âm từ căn nhà này thì chỉ có thể nghĩ tới khả năng hồn ma đang sống trong đó.
Katsuro thở hắt ra đằng mũi. Hừm, vớ vẩn. Không thể có chuyện đó. Anh khẽ lắc đầu rồi rời đi.
Lúc về nhà anh thấy một mình Emiko ở phòng khách. Con bé bảo không ngủ được nên uống rượu cho dễ ngủ. Trên chiếc bàn ăn thấp có một cái cốc và chai rượu whisky. Mới hồi nào mà giờ nó đã thành người lớn. Bà Kanako đaz đi nghỉ từ trước.
"Anh nói chuyện với bố rồi à?" Emiko hỏi.
"Không, cuối cùng anh không quay lại hội trường. Anh đi dạo một chút."
"Đi dạo? Giờ này anh còn đi dạo ở đâu?"
"Thì chỗ này chỗ kia. À này, em còn nhớ tiệm tạp hoá Namiya không?"
"Namiya? Nhớ chứ. Cửa tiệm ở cái chỗ kỳ kỳ đó hả?"
"Còn ai sống ở đó không nhỉ?"
"Hả?" Emiko hỏi với giọng thắc mắc. "Em nghĩ là không đâu. Sau khi tiệm đóng cửa cách đây ít lâu, căn nhà ấy chắc chắn để không."
"Ừm, hẳn là thế rồi."
"Sao? Tiệm đó làm sao à?"
"Không, không có gì."
Emiko nhếch khoé môi đầy vẻ nghi ngờ.
"À mà anh định sao? Anh vẫn sẽ bỏ mặc Ngư Tùng hả?"
"Đừng có nói giọng đó."
"Nhưng đúng là thế còn gì. Nếu anh không chịu theo nghề thì chỉ còn cách đóng cửa thôi. Em thì không sao nhưng bố mẹ anh tính thế nào? Anh không định bỏ mặc luôn cả bố mẹ chứ hả?"
"Lắm chuyện quá. Anh đang nghĩ đây."
"Nghĩ thế nào? Cho em biết đi."
"Anh đã bảo em thôi đi mà."
Katsuro chạy lên cầu thang, vẫn mặc nguyên bộ vest, anh quăng mình xuống giường. Bao nhiêu suy nghĩ cứ ngổn ngang trong đầu, nhưng có lẽ tại ảnh hưởng của rượu nên anh không nghĩ được cho ra đầu ra đũa.
Sau cùng, Katsuro uể oải ngồi dậy. Anh đi ra phía bàn học, ngồi xuống, mở ngăn kéo ra. Anh tìm thấy tập giấy dùng để viết báo cáo. Có cả bút bi nữa.
Anh mở tờ giấy và viết: "Gửi tiệm tạp hoá Namiya."
Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya - Higashino Keigo Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya