Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Hân Như
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thư Dương Hoài
Số chương: 97
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 22:51:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 84: Bố Tớ
êm Noel, khi các cặp đôi nắm tay nhau, tình tứ sóng bước dưới ánh đèn đường sáng rực hay cùng đứng trước Thánh đường chờ đợi cất vang bài ca dâng Chúa thì tại hội trường lớn nhất của khách sạn Winter đang diễn ra đêm hội Noel của một trường mầm non. Đêm hội Noel đáng lẽ được tổ chức ngay tại hội trường lớn của trường, tuy nhiên cách đây một tháng, khi quyết định tổ chức đêm hội này được ban giám hiệu thông qua thì trường cũng nhận được một cú điện thoại từ phía Winter nói rằng sẽ cho trường tổ chức miễn phí tại phòng tiệc lớn bậc nhất của khách sạn, về phần tiệc đã có một vị phụ huynh giấu mặt muốn tài trợ cho sự kiện này. Với mong muốn có thể đem đến tiếng cười cho các con. Mặc dù mấy năm gần đây Winter đã đi xuống, nhưng vị thế của nó vẫn rất lớn, nhất là sau khi Winter đổi chủ và được trang hoàng, tu sửa lại thì lại bắt đầu đi lên, doanh thu liên tục tăng chỉ trong một thời gian ngắn. Hơn nữa mùa này lại đúng là mùa cưới, việc Winter hoạt động trở lại khiến cho không ít cặp đôi có điều kiện tổ chức lễ kết hôn tại khách sạn nổi tiếng này.
Tại sân khấu lớn của phòng tiệc đã được trang trí vô cùng đẹp mắt. Cây thông Noel khổng lồ với những dàn đèn nhấp nháy được đưa tới từ nhiều ngày trước. Một màn hình tivi lớn treo trên tường, ngay chính giữa sân khấu. Nhạc công vẫn miệt mài chơi những bản nhạc Giáng sinh vui nhộn. Những đứa trẻ xinh xắn giữa tầng tầng lớp lớp váy áo ấm đang chạy chơi đùa cùng bạn bè. Những nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp của khách sạn trong trang phục ông già Noel cũng đi tới đi lui, không ngừng mang ra những món tráng miệng ngon và đồ uống. Vô số những hộp quà nhỏ xinh xắn được xếp tại một dãy bàn dài gần sân khấu.
Theo giấy mời của nhà trường, cả bố và mẹ của các bé đều được tới dự cùng con mình trong buổi tiệc này. Những cô bé, cậu bé không tham gia tiết mục gì sẽ được ngồi cùng bố mẹ để xem các bạn biễu diễn, cuối cùng sẽ được ông già Noel tự tay tặng quà cho. Đứa bé nào cũng háo hức với lễ hội này, vì thế đều đòi bố mẹ diện cho những trang phục đẹp mắt nhất, lộng lẫy nhất.
Lúc này, ở sau cánh gà, bọn trẻ đang được các cô trang điểm để chuẩn bị ra biễu diễn. Trong khi các bạn còn đang nháo nhác chọn đồ, có hai đứa trẻ lén vén cánh gà, thò đầu nhìn ra ngoài. Một cô bé xinh như búp bê, mi cong, má hồng, mặc váy công chúa, tóc loăn xoăn và đội một vòng hoa baby vô cùng xinh đẹp. Đứa còn lại là con trai, trắng trẻo bụ bẫm không kém, đẹp như thiên thần, mặc một bộ đồ kỵ sĩ, cổ thắt nơ, rất ra dáng một chàng hoàng tử. Hai đứa trẻ này chính là Alex và cô bạn Bảo Ngọc của nó, người sẽ đóng vai công chúa của cu cậu trong vở kịch tối nay. Lúc này, hai đứa đang nhìn ra ngoài, xì xào nói chuyện:
- Bố mẹ cậu tới chưa?
- Bố tớ đi công tác từ hôm trước rồi, còn mẹ tớ với anh tớ đang ngồi ở kia kìa – Bảo Ngọc hớn hở đưa mắt nhìn về phía mẹ mình.
- Đâu? – Alex dáo dác hỏi.
- Mẹ tớ mặc váy đen đấy, ngồi cạnh mẹ bạn Nguyên Anh. Có cả bạn Nguyên Anh kìa.
- À. Tớ thấy rồi – Alex tìm một hồi, sau đó gật đầu.
- Thế mẹ cậu đâu? – Bảo Ngọc hỏi ngược lại.
Vì Alex đi học bằng xe đưa đón của trường nên cô bạn này chưa từng nhìn thấy “mẹ xinh đẹp nhất trần đời” của Alex bao giờ. Alex chỉ cần liếc mắt đã nhận ra mẹ mình ở ngay bàn gần trên cùng, còn có bác Phong, chú Đại, chị Như Ý và một cô rất xinh mà nó không biết tên nữa. Một vị trí gần như tốt nhất của lễ hội, không quá gần với dàn âm thanh ồn ào, cũng không quá xa để nhìn lên sân khấu.
- Mẹ tớ kia. Váy dạ hội màu xanh, hoa tai bằng ngọc bích, màu yêu thích của mẹ tớ đấy – Alex vươn tay chỉ thẳng vể phía mẹ mình.
- A, mẹ cậu thật là đẹp – Bảo Ngọc kêu lên – Thế bố cậu đâu, cậu nói là bố cậu cũng sẽ tới mà?
©STENT:.luv-ebook
Bảo Ngọc nhìn hai chú đẹp trai ngồi cùng bàn, không biết ai mới là bố của Alex. Một chú ngồi cạnh mẹ Alex, còn một chú lại ngồi cách mẹ Alex một chị cũng rất xinh. Bảo Ngọc nghĩ có lẽ là chú ngồi cạnh mẹ bạn mình, nhưng sau để ý lại thì nghĩ có là người thỉnh thoảng đưa máy ảnh lên chụp hình xung quanh giống hơn. Dù sao thì cả chú này và mẹ của Alex đều thỉnh thoảng cười với nhau và nói chuyện cùng với cô bé ngồi giữa họ. Còn chú ngồi cạnh mẹ Alex lại nói chuyện với cô gái bên cạnh nhiều hơn.
- Tất nhiên là bố tớ phải tới rồi – Alex hếch mặt lên.
- Có phải chú đang chụp hình kia không? Tớ thấy cậu rất giống bố cậu đấy. Còn kia là chị gái cậu à?
Alex giật mình, định phủ nhận, nhưng sau đó mặt nó ngẩn ra như suy nghĩ, cuối cùng gật đầu thừa nhận:
- Đúng, đấy là bố tớ, cậu thấy rất giống tớ à? Ngồi giữa bố tớ với mẹ tớ là chị gái tớ, tên chị ấy là Như Ý. Còn ngồi cạnh mẹ tớ là bác Phong, anh trai bố tớ, cô ngồi cạnh chắc là bạn gái bác ấy đấy.
- Bố mẹ cậu tuyệt vời nhỉ? Vậy mà các bạn cứ nói là cậu không có bố, đúng là chẳng biết gì hết. Chúng nó bị cậu đánh là đáng đời lắm – Bảo Ngọc gật đầu, không ngờ lại còn đồng tình với việc bạn mình hay đánh nhau với đám con trai trong lớp nữa.
- Hì hì, thôi tớ với cậu quay vào đi – Alex nhe răng cười sau đó dắt tay dẫn cô bạn gái quay về chỗ tập trung của đội kịch.
Khi hai đứa trẻ còn đang mải bàn tán về bố mẹ chúng thì ở bên ngoài phòng tiệc, Linh cũng đang vui vẻ chỉnh lại tóc cho Như Ý. Chợt cô nghe tiếng Đại cảm thán:
- Nhìn bọn trẻ có vẻ rất vui. Không ngờ Winter lại sẵn sàng miễn phí việc cho thuê phòng tiệc này.
Phong đang nói chuyện với cô gái bên cạnh mình, nghe thấy vậy thì liếc nhìn Đại trả lời:
- Cũng là một cách để quảng bá hình ảnh mới của Winter thôi, nhưng không biết vị phụ huynh nào lại sẵn lòng chi một khoản tiền lớn như thế cho bữa tiệc. Hơn nữa Alex cũng coi như một phần của nơi này, giúp nó vui vẻ một chút cũng là cái tốt. Nghe nói dạo này nó không được hòa thuận với các bạn trong lớp lắm đúng không?
Linh nhìn anh, nén một tiếng thở dài. Việc cô mấy lần tới trường gặp hiệu trưởng vì việc của Alex cũng có rất nhiều người được nghe, nhưng nguyên nhân vì sao thì cô không muốn nói ra. Còn Đại chỉ nhếch mép cười trước câu nói đầy ẩn ý của Phong. Nếu Phong biết được anh chính là người chi tiền để tổ chức bữa tiệc này thì anh cũng chẳng cần phải lấy làm kì quái. Ban đầu Đại còn dự định bỏ cả tiền thuê phòng tiệc luôn, nhưng không ngờ bên Winter lại nói sẽ tài trợ hoàn toàn việc thuê phòng tiệc này, thậm chí còn giảm hai mươi phần trăm chi phí tổ chức tiệc nữa. Lần đầu tiên hai người đàn ông gần như là đối chọi với nhau lại ngầm bắt tay để tặng cho Alex một món quà Giáng sinh lớn như thế.
Mọi người cũng không nói chuyện nữa vì buổi lễ đã bắt đầu. Các tiết mục văn nghệ và kịch được xen kẽ nhau, tiết mục kịch của Alex sẽ diễn ra gần cuối cùng. Khi tiết mục vừa bắt đầu thì bàn của Linh ngồi có thêm một vị phụ huynh nữa cùng với con trai mình, có lẽ vì tới trễ nên đã không thể tìm được một chỗ ngồi nào nữa rồi. Linh gật đầu chào chị ta cho phải phép, sau đó lại chăm chú nhìn lên sân khấu.
Qua mỗi tiết mục lại có một người đóng giả ông già Noel lên tặng quà cho các bé tham gia biễu diễn. Ở dưới các bàn tiệc cũng có một ông già Noel khác đi tặng quà cho các các bé ngồi cùng cha mẹ. Ngay cả Như Ý cũng được tặng một hộp quà nhỏ khiến con bé vui mừng nhảy cẫng lên.
Cuối cùng cũng tới tiết mục của nhóm Alex. Những đứa trẻ xinh xắn như thiên thần, với lời thoại ngây ngô cùng cách diễn dễ thương đã làm cho cả phòng tiệc phải vỗ tay không ngừng sau khi kết thúc. Đại cũng đã quay vở kịch từ đầu tới cuối, định bụng sẽ làm tặng Alex một cái đĩa là kỷ niệm.
- Đó là bạn Bảo Ngọc của lớp con đấy – Lúc này, đột nhiên thằng nhóc ngồi cùng mẹ tại bàn với mấy người họ hồn nhiên khoe – Bạn ấy xinh và hát hay nhất lớp con.
- Thế à? – Mẹ thằng nhóc cúi đầu nhìn con – Thế sao con không tham gia diễn kịch cùng các bạn cho vui?
- Con cũng muốn tham gia, nhưng mà cô nói con không hợp làm hoàng tử bằng bạn Gia Bảo – Thằng bé phụng phịu cúi đầu – Rõ ràng là con đã xí vai này trước rồi mà. Bạn Gia Bảo là một đứa bé hư, suốt ngày đánh nhau với các bạn, lại không có bố nữa, tại sao cô giáo lại cho bạn ấy đóng vai làm hoàng tử chứ?
Câu nói hậm hực và đầy hờn dỗi của thằng nhóc rơi vào tai những người còn lại làm ọi người lặng ngắt. Người mẹ ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy gương mặt mang theo vẻ cổ quái đang nhìn chằm chằm vào hai mẹ con họ. Thằng nhóc con bị người lớn nhìn chằm chằm thì sợ hãi cúi gằm mặt xuống. Bà mẹ thì cười trừ, giải thích:
- Trẻ con chúng nó không hiểu chuyện thôi, các anh chị thông cảm.
Linh, Đại và Phong nhanh chóng rời ánh mắt đi, duy chỉ có Như Ý dường như rất không hài lòng với nhận xét đó của thằng bé. Mọi người ở các bàn bên cạnh cũng đang tán thưởng vở kịch đầy vui vẻ cũng bị tiếng hét của con bé làm cho giật mình.
- Ai bảo Gia Bảo không có bố?
Tiếng hét giận dữ của Như Ý làm cho cả Đại và Linh ngồi bên cạnh cũng giật mình, thậm chí còn dọa cho thằng nhóc kia sợ xanh lè cả mặt, đã gần như sắp khóc tới nơi. Người phụ nữ kia thấy thế thì vội vàng dỗ dành con, dường như đã hiểu ra mình đang ngồi với ai. Nhưng nghĩ lại mình vừa bị một con ranh con vắt mũi chưa sạch quát thẳng vào mặt, lại còn dọa cho con mình suýt khóc thì cơn giận bốc lên đầu, không để ý gì tới mặt mũi nữa, lập tức hỏi:
- Anh chị dạy con kiểu gì thế? Mới bé tí mà đã quát nạt người lớn như thế, sau này lớn lên còn láo đến thế nào?
Một câu nói trực tiếp chọc giận Đại và Linh, nhất là lúc này lại có mấy chục con mắt tò mò đang nhìn về phía bên này. Người duy nhất giữ được bình tĩnh, hay nói đúng hơn là kiềm chế được cơn giận là Phong, anh đưa mắt nhìn Đại và Linh, sau đó quay sang người phụ nữ này, lạnh lùng nói:
- Trước mặt con trẻ mà cô xử sự như thế, làm sao cô có thể dạy được con? Thảo nào một đứa trẻ mới năm tuổi mà mồm miệng đã độc địa như thế rồi. Bạn bè không có bố thì sao, cô dạy con kì thị và chê bai chúng sao? Hơn nữa…
Phong nhìn thẳng vào mặt chị ta, nhấn mạnh từng chữ:
- Ai – nói – Gia – Bảo – không – có – bố?
Câu hỏi sau cùng của Phong làm người phụ nữ run lên, mặt tái xanh lại. Uy áp vô hình từ Phong khiến cho chị ta có cảm giác không thể thở nổi. Chị ta không thể hiểu mình đang chọc vào người như thế nào đây?
Tình thế trên bàn tiệc trở nên vô cùng căng thẳng. Đúng lúc này, một tiếng trẻ con non nớt vang lên, đã phá vỡ không khí lạnh lẽo ở đây.
- Mẹ…
Mọi người đều nhìn tới, Alex vẫn mặc nguyên trang phục như lúc diễn, một tay dắt cô bé Bảo Ngọc lon ton chạy đến. Nó không biết chuyện gì đang diễn ra ở đây nên vừa tới gần đã buông tay bạn gái ra, hồn nhiên sà vào lòng Linh nói:
- Mẹ, con diễn có hay không?
- Con diễn hay lắm – Linh xoa đầu thằng nhóc, cơn giận trong mắt cũng đã tiêu tan từ lúc nào.
- Mẹ… – Alex rời khỏi vòng tay cô, quay lại kéo Bảo Ngọc tới gần, vui vẻ nói – Đây là bạn Bảo Ngọc, bạn ấy đóng vai Bạch tuyết có xinh không mẹ? bạn ấy nói muốn gặp mẹ nên con dẫn bạn ấy tới đây.
Linh quay ra nhìn cô bé đang giương đôi mắt tròn to nhìn mình với một vẻ ngưỡng mộ, cô mỉm cười, nói với cô bé:
- Cháu là Bảo Ngọc phải không? Gia Bảo kể với cô về cháu rất nhiều. Thật đúng là một cô bé xinh xắn.
- Cháu chào cô. Cô thật là đẹp – Bảo Ngọc nhìn cô, thốt lên.
Như Ý bụm miệng cười. Lần đầu tiên gặp dì Linh nó cũng đã thất thố và thốt lên một câu như thế. Nhưng nó thật sự rất thấy tự hào khi người dì mà nó yêu quý nhất được khen như thế.
- Đây là bác Phong, anh trai của bố tớ. Bác ấy chính là chủ của khách sạn này đấy – Alex chỉ tiếp sang Phong, lúc này đã thu lại uy nghiêm của mình, trở về làm ông bác vui tính và rất chiều chuộng mình trong mắt thằng nhóc.
- Cháu chào bác. Khách sạn của bác thật đẹp. Bạn Gia Bảo nói các cô đầu bếp ở đây đều nấu ăn rất ngon.
“Thật là một cô bé khéo ăn nói!” Linh cười nghĩ thầm.
- Ừ, rất ngon, nhưng không thể bằng mẹ tớ được. Mẹ tớ nấu ăn là ngon nhất trên đời – Alex vênh mặt tự hào – À, đây, đây là chị Như Ý của tớ. Chị ấy thường hay đọc truyện cổ tích cho tớ nghe lắm. Nhờ chị ấy mà tớ đã thuộc lòng truyện Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn đấy.
Hai cô bé gái lập tức làm quen với nhau.
Alex lại đưa mắt nhìn Đại, không hiểu sao gương mặt thằng bé lại trở nên vô cùng phức tạp, như muốn giới thiệu, lại như không muốn. Dù sao nó đã lỡ mồm nói với Bảo Ngọc rằng đây là bố nó, giờ nếu lại giới thiệu khác đi, chắc bạn Bảo Ngọc sẽ giận nó lắm. Hơn nữa… Hơn nữa, nó thật sự muốn có một người cha để có thể tự hào mà khoe với bạn bè. Nó đã thấy bạn Bảo Ngọc trầm trồ khen ngợi “người cha” này như thế nào, nó càng ước muốn đó là sự thật.
- Hôm nay con vui không, Alex? – Đại thấy thằng nhóc nhìn mình lặng im thì hơi khó hiểu, đành mỉm cười hỏi trước.
- Chú là bố của Alex đúng không? Chú thật đẹp trai, hơn cả bố cháu nữa – Bảo Ngọc đang nói chuyện nhỏ to với Như Ý, nghe thấy anh hỏi thì hai mắt sáng lên, lập tức chuyển chủ đề.
Đại giật mình. Linh ngơ ngác. Phong ngẩn ra. Như Ý thì tròn cả mắt, lưỡi líu lại không nói được từ nào. Chỉ có Alex, lúc này dũng cảm thốt lên:
- Đúng, chú ấy… à không… bố tớ đấy. Rõ ràng là tớ có bố nhé, mai cậu hãy nói cho các bạn trong lớp biết bố tớ oai phong như thế nào.
- Ừ – Bảo Ngọc gật đầu.
Đại bật cười vui vẻ, sau đó vươn tay bất ngờ ôm thằng nhóc vào lòng. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên anh ôm thằng bé, nhưng lần này anh lại có cảm giác như máu mủ tương liên, nó chính là con đẻ của mình, là giọt máu của mình vậy.
- Sao, định mang con dâu tới giới thiệu cho bố sao?
- Alex vui sướng ôm lấy cổ anh, nó đâu ngờ chú Đại lại không những không giận mà còn đồng tình diễn kịch cùng nó như thế.
- Con dâu là gì ạ? – Bảo Ngọc tròn mắt hỏi anh.
- Ha ha… – Đại cười vang – Nếu sau này cháu ở cùng một nhà với Alex thì cháu chính là con dâu ta rồi.
- Ở một nhà ấy ạ? Cháu rất muốn ở cùng một nhà với Alex – Bảo Ngọc hồn nhiên nói.
- Ha ha… – Đại không nhịn được phá cười vui vẻ.
Sau đó anh thả Alex xuống, đặt tay lên hai vai nó, nghiêm túc hỏi:
- Alex, tối nay con có vui không?
Alex gật đầu, miệng cười toe toét.
- Hôm nay con chính là hoàng tử của bữa tiệc này. Đây là món quà Giáng sinh mà bố và bác Phong của con muốn tặng cho con. Con vui vẻ là chúng ta yên tâm rồi. Hôm sau tới lớp hãy nói thật to cho các bạn của con biết, hôm nay các bạn đã tham gia bữa tiệc Giáng sinh do bố và bác Phong tổ chức để tặng cho con. Nhớ chưa?
Đại vừa nói vừa liếc mắt nhìn người phụ nữ vừa rồi còn lớn tiếng mắng anh cách dạy con, chỉ thấy lúc này mặt cô ta đã lúc xanh lúc trắng. Anh hài lòng thu ánh mắt lại. Alex khẽ gật dù nó cũng không hiểu lắm những lời mà anh vừa nói.
- Đi thôi, Gia Bảo, chúng ta phải trở lại thay trang phục – Bảo Ngọc nhắc nhở sau đó hai đứa nắm tay nhau quay trở lại phòng thay đồ.
Không khí tại bàn tiệc của mọi người lúc này từ căng thẳng chuyển sang vô cùng ngượng ngùng. Linh đỏ mặt khi nghĩ tới những điều con trai vừa nói. Phong đứng dậy bỏ ra ngoài nghe điện thoại, có lẽ anh không thích không khi lúc này. Còn Đại thì cười không khép miệng lại được, nhưng mỗi lần thấy vẻ ngượng ngập của Linh, anh lại thấy chóng váng nhiều hơn. Nếu có lúc nào cô khiến anh si mê nhất thì đó là những khi cô ngượng ngập như thế này, nó làm anh có cảm giác cô nhỏ bé và cần được che chở.
Quanh đó, buổi tiệc vẫn còn đang tiếp diễn.
Điều Bí Mật Điều Bí Mật - Hân Như Điều Bí Mật