To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Tác giả: Thẩm Duyệt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 355 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:19:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 318: Q3 - Chương 60: Tìm Tới Cửa
ay Hổ Tử còn dính mảnh vụn điểm tâm, nghe nương mình nói như vậy, hé miệng cười lắc lắc đầu, “Mới không phải đâu, Cốc Vũ tỷ tỷ mang Hạ Xuyên còn có Đình Hữu tới chơi. Đình Hữu nói trong nhà hắn có thật nhiều thật nhiều thức ăn ngon, hắn kêu ta hai ngày nữa đi chơi. Hạ Xuyên ở kề bên có thể cùng nhau chơi đùa, ta nói muốn trở về hỏi qua cha mẹ...”
Nói xong, lây cánh tay Lí Thị, lại tha thiết mong nhìn Lưu Đại Bảo.
Đứa bé này biết trong nhà đều do cha ở làm chủ. Lưu Đại Bảo cùng Lí thị nhìn nhau, Lí thị có chút do dự, “Có gay phiền toái cho Cốc Vũ không?”
Nghe nương nói như vậy, Hổ Tử có chút không vừa ý, “Nương, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Cốc Vũ tỷ tỷ còn nói, cho ngươi đi cùng chứ ngươi cũng ở nhà, không bằng ra ngoài đi dạo. Lại nói trước kia không phải ngươi từng đi sao, chúng ta đi bên kia dạo đi! Lúc này cũng không có chuyện gì, nương —— “
Lí thị thấy bộ dạng của con, lòng mềm nhũn. Người lớn ở đây vì không có cách nào, nhưng không thể bắt con luôn ở nhà, huống hồ đương gia cũng nói qua, dù sau này con phải ở lại chỗ này làm việc, sớm hay muộn cũng phải ra ngoài kiến thức.
Lưu Đại Bảo tựa hồ không nghĩ nhiều như vậy, “Vậy hai mẹ con đi được rồi, đừng để Cốc Vũ cô nương chờ lâu. Cho ngươi đi thì ngươi đi đi, mắc cỡ ngại ngùng có vẻ chúng ta quá mức hẹp hòi, chỉ là đừng gây thêm phiền toái cho người ta, lui tới mới náo nhiệt.”
Hổ Tử thấy cha nói cho mình, cười hề hề nói: “Cha, chờ chúng ta trở về mang cho ngươi một bầu rượu!” Nói xong phải đi báo tin cho Hạ Xuyên.
Lí thị dở khóc dở cười nhìn theo, “Đứa nhỏ này —— “
Lưu Đại Bảo thật vừa lòng nhìn hắn, “Như vậy tốt, con trai phải trước tiên phải mạnh dạn. Nếu nuôi thành tiểu khuê nữ, cả ngày ở trong viện không dám đi ra ngoài, ngươi thấy càng sầu!”
Lí thị cũng nghĩ như vậy, có chút băn khoăn “Ta vừa làm đậu phộng đường, vừa khéo đưa một ít cho các nàng, thuận đường đi nói lời cảm tạ. Cả nhà chúng ta được không ít sự chăm sóc của các nàng. Người ta chịu giúp đỡ chúng ta là một chuyện, nếu chúng ta không rên một tiếng cũng kỳ.”
Lưu Đại bảo gật đầu, nhìn vợ mình đi thu thập này nọ, khóe miệng nhếch lên. Nàng dâu hiểu lẽ, đứa nhỏ biết chuyện, ngày không lo, mắt thấy càng ngày càng tốt sao hắn có thể không vui.
Lí thị trở ra cửa, đồ trong tay còn chưa buông xuống, đã thấy Hổ Tử cùng Đình Hữu vội vội vàng vàng chạy vào phía trong, kêu cũng kêu không được, đuổi theo sát theo sau.
Hai đứa trẻ chạy vào sân Hoa Thị, kéo Cốc Vũ, “Cốc Vũ tỷ tỷ, nhanh đi nhanh đi —— “
Cốc Vũ đang cùng Hoa Thị, Như Ý hai người làm việc nhà nói một ít chuyện náo nhiệt, muốn cho Hoa Thị nhân cơ hội ra ngoài đi dạo. Hoa Thị một lòng một dạ ở trên người Thiên Nhi sao không biết dụng tâm của các nàng, trong lòng thật không muốn đi, nhưng không biết làm sao để cự tuyệt, Hổ Tử hai người liền xông vào.
Cốc Vũ ngăn hai người lại, “Chuyện gì? Gặp rắc rối sao? Đụng đổ chảo nhuộm hay làm ngã cái giá?”
Sắc mặt Đình Hữu đỏ lên. Đúng là trước kia cùng Hạ Xuyên gây họa, lại có chút bất mãn giọng điệu của Cốc Vũ, gấp đến độ mặt đỏ bừng, “Cốc Vũ tỷ tỷ, không phải, bên ngoài có kẻ lừa đảo.”
Hổ Tử cũng ở một bên gật đầu, có chút phẫn nộ nói: “Kẻ lừa đảo!”
Lí thị vội đi vào, nắm con mình, “Kẻ lừa đảo ở đâu tới, nói cho rõ ràng.”
Đình Hữu nắm chặt nắm tay, bắt lấy tay Cốc Vũ, “Nói không chừng là An Cư bên kia đến hỏi tới hỏi lui, còn muốn xông vào. Hạ Xuyên lão ca đang giằng co với hắn ở ngoài kia, còn có lão căn đầu gia gia canh cửa ở đó, thấy ánh mắt của lão ca, ta vội chạy vào gọi ngươi....”
Cốc Vũ có chút buồn cười, chuyện của An gia, ngay cả tiểu hài tử cũng mẫn cảm như vậy. Nếu quả thật là người của An Cư phái tới sao có thể không vội vàng ở cửa nói như vậy, huống hồ đến thì có thể làm gì chứ. Hạ Xuyên là quỷ tinh, bình thường cái gì cũng nghĩ ra được, thật vất vả cho hắn có cơ hội này, còn tưởng rằng mình có thể đại triển thân thủ, cũng không tiện đả kích bọn họ, Cốc Vũ cười kéo bọn họ: “May mắn các ngươi phát hiện ra, chúng ta đi xem một chút!”
Lí thị cũng muốn đi hỗ trợ, Cốc Vũ quay đầu liếc nàng nháy mắt mấy cái, nàng liền hiểu đi lại, “Các ngươi đi là được, ta cũng không giúp được gị, ở đây tâm sự với Hoa bá mẫu.”
Đình Hữu, Hổ Tử giống hai đuôi nhỏ đi theo Cốc Vũ, ở phía sau không ngừng nói, “Hạ Xuyên lão huynh lợi hại nhất, vừa thấy người nọ lén lút liền nhìn chúng ta nháy mắt, hắn bám theo người kia không để hắn phát hiện, chúng ta liền chạy, chúng ta đi nhanh chút.”
Rất nhanh liền đến cửa lớn, Hạ Xuyên cùng lão căn đầu đứng đối diện một người đàn ông cao lớn, đang cùng Hạ Xuyên nói chuyện.
“Ngươi tới tìm người, tên gì? Từ đâu đến? Người trong viện ta đều biết, ngươi nói đi rồi chờ ta giúp ngươi kêu, chờ hắn đến mang ngươi đi vào.” Hạ Xuyên đang nói chuyện, trong mắt tràn đầy sốt ruột, lại sợ hắn vọt đi vào, trong lòng có chút gấp, nghĩ sao Cốc Vũ các nàng lâu như vậy.
Người đàn ông có chút buồn cười, cũng nhẫn nại nói gì đó.
Cốc Vũ ba bước thành hai bước, giữ chặt người nọ, “Hoa bá phụ!”
Người đàn ông kia cứng đờ, nhìn chằm chằm Cốc Vũ một lúc lâu, nhìn đến trâm gỗ trên đầu nàng, có thế mới nở nụ cười, “Ngươi chẳng lẽ thật là?”
Cốc Vũ lắc đầu xua tay, “Ta không phải, nhưng nơi này là.”
Nói đến nói đi người chung quanh không hiểu ra sao. Cốc Vũ cũng rối loạn, vội vàng nói tiếp, “Ngươi theo ta đi vào, Hoa bá mẫu đang trông chờ ngươi.”
Hán tử không hai lời, nhấc chân vào cửa.
Hạ Xuyên ủ rũ ngốc ở nơi đó, quay đầu bước đi. Không cần phải nói, phía sau vẫn là hai cái đuôi nhỏ.
Cốc Vũ không kiềm chế được kích động trong lòng, nói không nên lời, dẫn người đàn ông kia đi về hướng sân của Hoa Thị, bên tai luôn quanh quẩn thanh âm của Hoa Thị lúc đó, “Hoa gia chỉ còn lại huynh muội hai người chúng ta, cũng không thể ở cùng nhau. Đều do ta, nếu lúc trước ta không cứng đầu như vậy sẽ không có Ti Nhu. Quả thực lời nói đã ứng nghiệm, ta quá thể diện, thầm nói mình mang theo khuê nữ cũng có thể làm Hoa gia qua ngày.” “Chờ đến lúc muốn đi tìm, rốt cuộc tìm không thấy, nhiều năm như vậy, chưa gặp qua...”
Nghĩ đến đây, Cốc Vũ quay đầu nhìn nam nhân bên người. Mặt bóng loáng thoáng ngăm đen, tóc đen nhánh, hai mắt lóe sáng, khóe miệng hơi nhếch lên không biết sao luôn cảm thấy có chút trào phúng, nhưng nhìn không ra tuổi. Chắc khoảng hơn ba mươi nhưng nói bốn năm mươi cũng có thể. Cả người cho nàng cảm giác đặc biệt quen thuộc, không nói chuyện khóe miệng cũng hơi nhếch lên, tựa hồ đã từng gặp qua.
Cốc Vũ âm thầm cười, chắc vì Hoa bá mẫu từng nói với mình chuyện trước kia, cho nên cảm thấy quen thuộc.
Cũng không nghĩ nhiều, dẫn hắn vào cửa, giòn giã kêu lên: “Hoa bá mẫu, ngươi xem ai tới!”
Hoa Thị đang nói chuyện thêu thùa với Lí thị, Như Ý, trong tay còn cầm cái rổ tre như đang tìm cái gì, nghe Cốc Vũ kêu, nàng cười ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông cao lớn đứng trong ánh mặt trời, vừa muốn nói gì, khóe miệng cứng đờ, rổ tre trong tay rớt xuống đất, đồ nghề, vải vụn, chỉ thêu đủ màu lăn ra đất...
Môi run run vài cái, mắt Hoa Thị đầy lệ, mới kêu ra một tiếng, “... Đại ca...”
Cốc Vũ nháy mắt Như Ý và Lí thị, ba người lẳng lặng lui ra ngoài.
Lí thị kêu hai người đi tới viện của nàngngồi. Cốc Vũ từ chối, đi ra tìm Hạ Xuyên.
Chắc đứa nhỏ này bị đả kích, vừa rồi vội vã dẫn người đi gặp Hoa Thị, dĩ nhiên không để ý hắn, lúc này phải nói với hắn một tiếng mới được, miễn cho chui rúc vào sừng trâu sau này sẽ phiền toái.
Hạ Xuyên ở một góc sân, bĩu môi, chân như có như không đá vách tường. Đình Hữu và Hổ Tử phía sau nói gì đó, hắn không quay đầu lại.
Cốc Vũ thấy buồn cười, đến gần một chút, xua tay kêu hai người bọn họ không lên tiếng, “Hạ Xuyên —”
Hạ Xuyên còn than thở: “Kẻ lừa đảo, đồ siêu lừa đảo!”
Nghe thấy Cốc Vũ kêu mình, vẻ mặt khó chịu quay đầu nhìn nàng, “Tỷ —— “
Cốc Vũ sờ đầu hắn, “Hạ Xuyên chúng ta càng ngày càng lợi hại, sao nghĩ đến người nọ là kẻ lừa đảo vậy?”
Hạ Xuyên lo lắng người vừa rồi mình ngăn lại quả thật là khách; thứ hai mình nghĩ rằng có thể phát huy công dụng, nào ngờ đụng phải ô long, cũng không biết Cốc Vũ có trách mình hay không, Đình Hữu và Hổ Tử có cười nhạo mình không. Lúc này nghe Cốc Vũ nói như vậy, miệng nói, “Nhị tỷ, ngươi không trách ta?”
Cốc Vũ sửng sốt, cười nói: “Ta trách ngươi làm cái gì? Ngươi xem lúc bá phụ đến, không nói mình tới tìm ai, không nói là ngươi, ngay cả ta ở cũng không có khả năng cho hắn đi vào đúng không? Phường nhuộm của chúng ta không thể tùy tiện cho người ta đi vào, về sau chẳng phải là lộn xộn!”
Hạ Xuyên có được khẳng định, gói đồ nhỏ trong lòng buông xuống, “Đúng vậy!”
Cốc Vũ thấy hắn như thế, thở dài nhẹ nhõm, lại tiếp tục khen ngợi, “Ngươi như vậy là có dũng có mưu. Bên này kéo dài thời gian, lại cho Đình Hữu đi báo tin, còn có lão căn đầu gia gia tại kia, cũng không lo lắng hắn xông vào, tốt lắm.”
Hạ Xuyên gãi đầu, “Uh, ta cùng lão căn đầu gia gia nói qua, về sau gặp người như vậy phải chú ý...”
Đuôi nhỏ cứ vậy vểnh lên, Cốc Vũ cũng không hắt mặt mũi của hắn, nàng một mực gật đầu. Hạ Xuyên cho tới bây giờ rất khá. Có rất nhiều chuyện về sau sớm hay muộn hắn sẽ hiểu được, nàng tình nguyện để hắn như hiện tại thông suốt phóng khoáng, mà không gạt bỏ hắn phủ định hắn, cho nên lúc này mới như vậy.
Hạ Xuyên lên mặt nhìn hai người kia vui cười, ôm lấy bả vai bả vai hai người, “Lão đệ, ít nhiều nhờ các ngươi!”
Cốc Vũ biết tính hắn, lúc này sẽ không đắc ý khoe ra, ngược lại cùng người khác cùng nhau chia xẻ, nàng hiểu ý cười.
Điền Viên Cốc Hương Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt