Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Thẩm Duyệt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 355 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:19:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 282: Q3 - Chương 24: Dò Hỏi
e ngựa là mướn, Cốc Vũ không đau lòng bạc trên trời rơi xuống thấy đã đến sân quen thuộc ở thành bắc liền nhảy xuống xe, nhìn xa phu nói: “Đại thúc, làm phiền ngài đợi chút, ta vào một hồi sẽ đi ra rồi đưa ta về. Đường tam giác ngài ăn chút.”
Người đánh xe có sinh ý, dĩ nhiên là mừng rỡ chờ, lại nói ít khi có thể gặp khách hàng dễ tính như vậy, ra tay hào phóng còn có đồ ăn vặt, khó được là luôn tươi cười, làm cho tâm tình của mình cũng tốt hơn không ít. Vì thế xa phu kéo một khối vải thô lau mồ hôi, chỉ vào một gốc cây cách sân không xa nói: “Cô nương, ngài không cần gápp. Chờ ngươi đi ra kêu một tiếng, ta ngay tại kia chờ.”
Cốc Vũ gật đầu, liền vào cửa.
Một mùi gì đó xông lên, là Như Ý ngồi xổm ở cửa trộn gì đó, nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn lên, thấy là Cốc Vũ, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng, ba ba chạy tới, giày vải cũng không mang ngay ngắn, đi tới, “Cốc Vũ, ngươi đã đến!”
Cốc Vũ dừng lại, thấy Như Ý kích động như vậy có chút không hiểu, mình thân với nàng từ khi nào? Dù cho là thân cũng không vui sướng đến như thế chứ? Vì thế đưa đường tam giác và mứt hoa quả trong tay phần cho Hoa Ti Nhu qua, “Như Ý tỷ tỷ, nếm thử.”
Như Ý không đáp lại, đầu vọng ra ngoài cửa viện, Cốc Vũ kêu một tiếng nữa mới hồi phục tinh thần lại, chậm chạp một hồi mới hỏi ra miệng, không giấu được vẻ thất vọng, “Hôm nay Cốc Vũ tới một mình?”
Cốc Vũ còn đang suy nghĩ lời nói của Đoàn Vô Vi, nên không nhiều lời, cười cười đi vào xem mẹ con Hoa Ti Nhu.
Như Ý lại ngồi xuống, quạt hương bồ trong tay không hướng về bếp lò, đôi mắt mông lung không biết nhìn nơi nào.
Cốc Vũ đi vào cửa, thấy Hoa Ti Nhu và Hoa Thị tại kia làm hài xiêm y, từng kiện thật đáng yêu. Cốc Vũ lấy qua một bộ trắng thuần, cười nói: “Thêu gì lên cái này đều đẹp. Cái này cũng không sai, màu này tiểu hài tử rất thích.”
Hoa Ti Nhu mân miệng vui vẻ, Hoa Thị cũng nhịn không được, “Nghe giọng ngươi nói kìa, mình chưa từng có tiểu hài tử mà nói như rành rẽ lắm. Ha ha, vải bông trắng này không thể thêu hoa. Tiểu hài tử sinh ra da non mịn, không nói đến thêu, đường may không thể khít quá, xiêm y tốt nhất giặt qua vài lần, cũ đi sẽ mềm mại hơn, miễn cho mặc vào cọ xát không thoải mái, trẻ sơ sinh không thể mở miệng nói chuyện, chẳng phải cả ngày khóc réo.”
Cốc Vũ đỏ mặt, hì hì nở nụ cười. Mình thật không biết có nhiều chú ý như vậy, cũng vì nghĩ tới lời của Đoàn Vô Vi mới rồi, muốn dò hỏi hai mẹ con một chút, dù sao lời này cũng không quá khó nghe, bằng không về sau thật xuất hiện cục diện này, nàng hối hận cũng không kịp. Huống hồ theo cảm giác của Cốc Vũ, Hoa Thị là người cứng rắn, nếu biết bên kia có tâm tư đó, sợ là sẽ chủ động bước ra một bước trước, bước này đối với An Cẩm Hiên rất trọng yếu.
“Nói đến đứa nhỏ này, có biết là con trai hay con gái nữa?” Cốc Vũ dè dặt cẩn trọng hỏi.
Hoa Ti Nhu nhớ tới lời An Cẩm Hoa nói lúc trước, nếu là con trai về sau sẽ như thế nào, nhưng chỉ cười cười, không nhiều lời.”Không có tìm đại phu xem qua nên không biết là nam hay nữ. Dù sao đều thịt của mình.”
Cốc Vũ giật mình, chẳng lẽ... tìm đại phu xem qua có thể nhìn ra nam nữ? Thật là bất khả tư nghị.
Hoa Thị gặp Cốc Vũ như thế, hé miệng cười, “Nghe người ta nói mang thai đến nửa đường có thể nhận ra nam nữ. chẳng qua nếu nam Hoa gia chúng ta xem như có hậu, nếu nữ oa ta cũng vui, truyền xuống đồ của Hoa gia chúng ta.”
Cốc Vũ thấy nàng không chút lo lắng gì, cũng không nhiều lời gì, “Ai, An Cư...”
Quả thực sắc mặt Hoa Ti Nhu căng thẳng, tay duỗi ra, bấu chặt vào cánh tay Cốc Vũ, “Cốc Vũ, An Cư như thế nào?”
Cốc Vũ cười khổ, nhìn Hoa Ti Nhu này... Cũng khó trách, ai kêu trong bụng nàng còn có cốt nhục người ta, việc này không chặt đứt dễ dàng như vậy, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật, “Hoa tỷ tỷ, lúc ta đi tới đây, vòng trong ngõ nhỏ, không ngờ bị người ngăn cản, ngươi nói là ai?”
Nghe không được chuyện của An gia, Hoa Ti Nhu hời hợt, “Sẽ không là cướp đường chứ?”
“Là Đoàn gia, Đoàn Vô Vi lão gia. Hắn hiện tại không thể so với dĩ vãng, cả người râu ria xồm xàm...”
Hoa Thị không muốn nghe Cốc Vũ nói thêm, “Như Ý làm đồ ăn ngon, ngươi đã tới, thật có lộc ăn.”
Cốc Vũ như cũ không có nhãn lực tiếp tục, “Ngay từ đầu hắn có chút hung dữ, biết Hoa tỷ tỷ ở bên cạnh, ta nói dối trong viện có hộ viện hắn mới không đi tới. Còn có a, hắn... hắn còn nói chuyện của An gia.”
Hai mẹ con lắp bắp kinh hãi, Đoàn Vô Vi biết chuyện An gia, như thế có khả năng, hai nhà đều là một cái nghề, dĩ nhiên sẽ có chuyện nhất thời răng nanh đụng tới đầu lưỡi, lời kế tiếp Cốc Vũ làm cho các nàng giật mình, “Đoàn Vô Vi nói không muốn Hoa tỷ tỷ vào cửa chịu khổ, nói hiện tại An Cư là con thứ ba, lão thái thái đã định xuống, nếu con lớn nhất có con, con thứ hai thứ ba thành gia, sẽ đem đại bộ phận sản nghiệp cho đại phòng, cho bạc tam phòng chi thứ hai. Nếu đại phòng không có con, mà chi thứ hai hoặc tam phòng có con, thì gia nghiệp sẽ chia thành ba phần, xem ai kinh doanh tốt sẽ lấy phần lớn. An Cư đại thiếu gia, phu nhân hiện tại sinh con gái.”
Sắc mặt Hoa Thị hoàn toàn trầm xuống, Hoa Ti Nhu ngơ ngác, tuy không muốn tin tưởng, nhưng cũng thấy ra một ít râu ria. Không phải hắn cả ngày đều nói lão thái thái thích chắt trai sao? Nếu muốn con trai của mình, như vậy đi vào cũng dễ dàng hơn. “Đoàn Vô Vi không là gì cả, lời hắn nói sao có thể tin được?”
Như thế có vẻ giấu đầu hở đuôi, nếu không tin chút nào, không cần nổi lửa vô cớ. Trong lòng Cốc Vũ hiểu rõ, lại nói thêm, “Ta cũng không biết Đoàn Vô Vi có tâm tư gì, hắn còn nói cái gì bên kia cũng làm được. Nếu là con gái thì thôi, nếu là con trai khẳng định sẽ đoạt đứa nhỏ đi, sau đó các ngươi cả đời... cách xa nhau.”
Tiếng nói vừa dứt, ly trà trong tay Hoa Ti Nhu rơi xuống.
Như Ý vội vàng chạy tới thu thập, “Ai u, đây không phải là đùa giỡn, tuổi bình an, tuổi bình an.”
Hoa Ti Nhu thấy Như Ý như vậy, có chút ý tưởng, “Như Ý! ngươi nói Đoàn?????? Lời hắn nói có thể tin sao?”
Sao lại lôi Như Ý vào?
Như Ý cũng không giấu diếm, “Lúc ta còn đi theo phu nhân, lão gia có rất nhiều chuyện giấu giếm, sau này phu nhân biết, hắn cùng An Cư đại thiếu gia tình bạn cố tri, bằng không phu nhân không đến mức bị động như vậy. Chẳng qua đứa nhỏ trong bụng tỷ tỷ ngươi là An đại ca nên mới qua cửa, bất quá Đoàn... lão gia không dễ chọc, chiêu thức gì hắn đều có thể nghĩ đến được. Bị An Cư đoạt trước như vậy, hắn nhất định tức giận, không chiếm được cũng sẽ không để An Cư tốt hơn...” Nói xong Như Ý nhớ tới Cát Tường lúc trước, lạnh lùng, “Tỷ tỷ, ngươi nên cẩn thận chút đi, hắn nói... nửa phần cũng phải tới tay, cho nên càng có thể lừa người.”
Bây giờ Cốc Vũ mới hiểu được, thì ra Như Ý là nha đầu của Hàn phu nhân, xem ra là ở bên người hầu hạ, lập trường nói chuyện đều hướng về phu nhân, đối với lão gia không có ấn tượng tốt, Hoa Ti Nhu cùng nàng thân như tỷ muội?
Nghe Như Ý nói như vậy, Hoa Ti Nhu khẩn trương lên.
Hoa Thị không thể không nề hà, chuyện này tiếp chuyện kia, mẹ con các nàng đi thì quá mức gian khổ, như câu cách ngôn kia, nếu mình cứ chờ như vậy chỉ có thể để người sắp đặt, sinh xong còn vài năm nữa. Tam phòng chi thứ hai dễ dàng sinh con trai sao? Nghe nói vẫn chưa thành thân, bất quá nếu không là con trai thì thôi, vừa tốt nhìn rõ bộ mặt người kia. Nếu là con trai, nhiều lắm có vài năm chuẩn bị, bên kia sẽ không làm quá mau, nhưng phải nhất định phải thủ, thừa dịp còn chút thời gian phải chuẩn bị cho tốt, đại gia cửa hàng lớn gì đều bắt đầu từ một cửa hàng chậm rãi phất lên.
An Cẩm Hoa muốn phất lên, mình cũng có lo lắng. Nếu không tốt cũng có chuẩn bị, không thể chờ chết.
Điều nên nói Cốc Vũ đã nói, cũng không lắm miệng, thấy Hoa Thị tựa hồ động tâm mưu tính, mà Hoa Ti Nhu lo lắng nghĩ lời nói kia là thật hay giả, đến nước này, cũng không thể trách trong lòng nàng chỉ nghĩ đến nam nhân kia. Còn có Như Ý thật tâm nóng vội, nhìn ra được vì Hoa Ti Nhu tốt.
Hoa Thị nghĩ nghĩ, rồi cười nói: “Cốc Vũ, sao hôm nay ngươi một mình đến? Kim lão bản không cùng với ngươi?”
Cốc Vũ oán thầm, Cẩm Hiên tiểu tử này thật làm người nhớ thương. Viện này có ba người, đã có hai người hỏi vấn đề này, nhưng có thể đợi đến lúc Hoa Thị hỏi, nàng vừa lòng, có vẻ như Hoa Thị có tâm hợp tác với An Cẩm Hiên?
Vì thế cười nói: “Bá mẫu bất công, ta vừa tới liền hỏi Kim lão bản, không ngờ ta là người không ai muốn gặp.”
Như Ý sờ mặt nàng: “Nhìn bộ dáng này lại ăn dấm chua. Đi, đi, ta làm bánh ngàn tầng! Xem có thể bịt miệng ngươi không.”
Hoa Thị có chút sốt ruột, “Nếu không ta với ngươi đi gặp Kim lão bản đi.”
Cốc Vũ không đồng ý, nàng muốn An Cẩm Hiên có thời gian chuẩn bị, cẩn thận suy nghĩ, vì thế ngăn lại, “Bá mẫu khi nào trở thành nôn nóng vậy? Đây là chuyện khẩn yếu, còn có mấu chốt, vừa rồi Như Ý tỷ tỷ cũng nói người kia không là người thiện lương, ta cũng nói trong viện có hộ viện dọa hắn, nếu ngươi đi ra, chừa lại hai vị tỷ tỷ như thế nào cho phải? Không bằng ta đi ra trước, kêu Kim lão bản hoặc hai người hộ viện đến mới được, sáng ngày mai nhân tiện cùng nhau tới, người thấy sao?”
Hoa Thị gật đầu cười, cũng thấy mình có chút nóng vội, tuy thời gian không đợi người, nhưng không kém gì nửa ngày đó, huống chi nàng thật không rời được con cháu, “Là ta sốt ruột, muốn làm theo lời ngươi ngay.”
Điền Viên Cốc Hương Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt