A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Thẩm Duyệt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 355 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:19:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 245: Q2 - Chương 110: Chân Tướng Xót Xa
au khi Lí Đắc Tuyền nhận ra Bạch cô gả cho hán tử kia là thợ mộc, Bạch cô không quan tâm đang ngồi trên đất, hơn nữa lại bị nam nhân của mình giáo huấn trước mặt mọi người, đem thù hận đều tính trên đầu cửa hàng.
“Các ngươi nếu không cho ta một lời, hôm nay ta sẽ không đi, xem còn có người mua đồ của các ngươi hay không. Bức chúng ta thành như vậy, các ngươi không có tương lai tốt, vài thôn trang đều có một thợ mộc, chưa từng có người kiếm ăn loạn chỗ. Các ngươi thật tốt, ỷ có bạc muốn độc chiếm. Toàn bộ đều là tiền mồ hôi nước mắt, trong lòng các ngươi đến cùng không áy náy sao?” Nước mắt nước mũi trộn lẫn, ngồi trong đám bùn, nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng.
Bên này đa số đều là hán tử, không tiện cãi tay đôi với nàng.
Trần Thị nhịn không được, lại chịu qua khổ nên biết tốt xấu, “Náo đủ sao? Là chuyện gì, chúng ta có bức ngươi hay không trong lòng ngươi rõ ràng, so ba nhà ai cũng không khi ai, chúng ta mất gì? Cửa hàng chúng ta cố ý không để cho người khác tới nhà các ngươi làm gia cụ sao? Trấn trên nhiều cửa hàng, nhiều tửu lâu như vậy, chẳng lẽ đều như ngươi nói? Chúng ta còn không nói ngươi, ngươi tốt lắm, theo nương mình phá đồ của nàng dâu mới rồi đổ trên đầu chúng ta, chẳng lẽ hủy đi cửa hàng chúng ta các ngươi có công việc sao? Các ngươi tính đi, này đầu gỗ này thợ khéo mất bao nhiêu thời gian mới làm ra một món đồ? Làm người không thể như vậy, ngươi chưa ăn qua đau khổ nghĩ mình tài trí hơn người sao? Tam ca ta từ nhỏ đã đi học tay nghề, bao nhiêu năm rèn luyện, chịu đau khổ gì ngươi biết không? Còn không phải bắt đầu từ buôn bán nhỏ làm thùng gỗ, mở cửa hàng cũng không phải bức người, là vì để các hương thân dùng thứ tốt, như vậy cũng sai lầm của chúng ta? Sai chính là ngươi! Đi học tay nghề hoặc thanh thản ổn định làm ruộng, có tay có chân có thể bị đói sao? Tuyệt lộ còn không phải do ngươi nghĩ ra?”
Nghe xong cảm thấy Tiểu Mãn tha thứ Trần Thị nhanh như vậy có chút không vui nhưng lại bội phục. Trần Thị xem như đã hiểu chuyện.
Người xem náo nhiệt đã biết chân tướng sự việc, vốn đều hiểu được, nhưng thấy Bạch cô khóc thật đáng thương, lại nghe đồn nói cửa hàng buôn bán lời rất nhiều tiền, không it người đỏ mắt, lời Trần Thị nói ra bọn họ đều có so đo, nhiều gia đình cùng làm việc này, tính tới tính lui quả thực lợi nhuận không nhiều lắm.
Không phải thật vậy sao, nghề mộc của mình không bằng người thì có thể làm việc khác, không được nữa thì làm ruộng, nhiều người không có tay nghề, còn không phải cũng sống tốt?
Náo đến nông nỗi như vậy, người Tiểu Hà trang cảm thấy không mặt mũi, có người đã bắt đầu phủi tay đi. Còn lại xem náo nhiệt vẫn hưng trí bừng bừng nhìn chằm chằm sắc mặt lão phụ xanh trắng, chuyện của cả nhà này thật quá mất mặt.
Thật ra hai nàng dâu không hợp nhau lắm, giờ phút này đối với Bạch cô ngồi trên đất lại nhất trí đến thần kỳ, vừa rồi nàng dâu mới nói những lời này đã bất chấp, bây giờ nghĩ lại mà sợ, cũng may Bát thúc không nhắc lại khai tông từ.
Tẩu tử không quan tâm, ỷ vào mấy năm nay vì trong nhà làm việc, Bạch cô vốn dư dả hơn so với trong nhà, lúc cô gia làm thợ mộc không giúp đỡ trong nhà, Bạch cô mỗi lần trở về không vừa mắt cái này không vừa mắt cái kia, chọn tam nhặt tứ, còn có chuyện không có bạc, nhưng làm nương luôn hướng về khuê nữ, vì thế nàng chịu tội không ít, con dâu làm thế nào cũng không hợp ý bà bà. Lúc này thấy bộ dáng này của nàng, lại muốn lấy tiền mồ hôi nước mắt của mình trợ cấp nàng, nên có chút phiền não, “Nương, cả nhà chúng ta không thể qua như vậy, chúng ta phải ăn đau khổ còn Bạch cô thì không, cũng phải coi bản sự của mình, hôm nay còn náo ra chuyện như vậy, truyền ra đi, về sau làm sao Thanh Miêu lập gia đình?”
Lão phụ cố gắng chống chọi, đã huyên náo không còn mặt mũi, con dâu còn ở nơi này tính kế, “Thôi thôi, ta quản không được các ngươi, quan tâm là vì ai, các ngươi thích làm gì thì làm, xong rồi thì phân gia!”
Nàng dâu mới lúc này cũng nhịn quá mức, ở riêng nàng rất vui, nếu còn ở chung phải giúp đỡ hai phòng kia nuôi con a, mình có hai lao động còn sợ qua không tốt sao, vì thế không quản nhiều, “Bát thúc, sự việc này còn thỉnh người xem, chúng ta đều tin ngươi.” Nói xong nháy mắt tẩu tử, hai người đều nói nhờ vả, rồi nâng Bạch cô từ trên đất lên, trở lại xe trâu, mọi người giải tán.
Còn có người chưa đã nghiện nói gở, “Ai u, lừa bạc không được đã đi rồi, sinh ý của chúng ta ở trấn trên làm sao mà làm đây?”
“Đúng vậy, ngày khác chúng ta cũng học thủ đoạn này của người ta, lừa được thì được, lừa không được cũng không thiếu nửa ngón tay, loại này không cần mua bán cũng được.”
Mấy người xấu hổ mặt đỏ bừng, nhưng không dám nói gì, người vây xem có thế mới bớt hưng trí, người trong cuộc còn chưa mở miệng đâu, đâu tới phiên bọn họ quan tâm.
Người bị tiểu nàng dâu xưng là Bát thúc nhìn bọn họ ngượng ngùng chắp tay, “Vài vị huynh đệ, hôm nay đều là Tiều Hà trang chúng ta không đúng, hiện tại sự việc còn loạn, các ngươi cũng thu thập một chút, nếu có gì đến lúc đó bảo chúng ta tới thương nghị là được, dù là bồi bạc hay là chuyện khác, chỉ cần hợp tình lý chúng ta đều chấp nhận, nhiều người xem như vậy chúng ta không thể làm điều tác tệ. Này thật sự là... Ta là Tiều Hà trang Hà Đại Mãn, vào trang hỏi thăm là biết.”
Nghe người ta nói như vậy, Trần Vĩnh Ngọc nhìn hắn một cái, bình thường đã nghe danh người này, chẳng qua gặp trong tình trạng như vậy... chờ phục hồi tinh thần lại, hán tử kia đã đi rất xa.
Mọi người đều đã tan hết, chung quanh yên tĩnh không ít, Trần Thị khó được khi nhanh mồm nhanh miệng ngồi ở ghế tựa, không biết đang nghĩ gì. Những lời của nàng vừa rồi, làm thây đổi cách nhìn của Cốc Vũ với nàng, đi qua đỡ bả vai nàng, “Tứ thẩm, ngươi nghĩ gì vậy?”
Lúc Trần Thị ngẩng đầu có chút giọng mũi, “Ta thấy cả nhà kia, nghĩ tới ta trước kia... Trước kia thật sự là vô liêm sỉ!”
Cốc Vũ không an ủi nàng, việc này vẫn do nàng chậm rãi tiêu hóa tốt hơn.
Lí Đắc Tuyền và Đại Lâm đem đồ cất gọn, sau đó xem xét trong cửa hàng, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, “Ngàn tưởng vạn tưởng, chúng ta không nghĩ đến có gia đình làm ra chuyện cực đoan như vậy, nếu không do chúng ta cơ trí một chút, suýt chút đã bị hủy.”
Trần Vĩnh Ngọc không cho là đúng, hoặc là không biểu hiện ra ngoài thôi, “Tuyền ngươi cùng Đại Lâm đều thành thật, việc này có gì đáng ngạc nhiên, các ngươi không nghĩ người ta xấu, chỉ nghĩ tới trúc đinh có vấn đề, người ta đã rắp tâm muốn hại ngươi, chuyện đề phòng luôn khó nói, về sau cẩn thận một chút là được. Cũng may không có ảnh hưởng gì, Cốc Vũ, vừa rồi ngươi làm gì?”
Cốc Vũ đi ra, rất thành thật bộc trực, “Dùng cái này đâm.”
Một ngân châm dài nhỏ, bị đâm ai không nhảy lên mới là lạ. Lí Đắc Hà ngốc ngốc nở nụ cười, “Ngươi cũng lớn gan, nếu người ta bị thương thật rồi lại bị đâm thì phải làm sao?”
“Không thấy dáng vẻ bị thương, Cẩm Hiên ca nói, lúc bọn họ đi qua chuyển ngăn tủ ra đã thấy nàng dâu mới kia không quá thích hợp, nơi nào có một người cả ngày nằm ở trên giường mà thần sắc tươi tắn như vậy, huống hồ, ta thấy miệng vết thương của nàng ta băng bó quá mức sạch sẽ.” Cốc Vũ nắm chắc.
Tâm tình bình tĩnh hơn, đi vào thu thập lại tàn tích, Lí Đắc Hà thấy một cái tay vịn bị đập gãy căm tức, “Hắc tử đại ca, đều do ta hôm nay đi về, ngày khác canh giữ ở đây, ai dám đến ta liều mạng với người đó. Nhị ca, Tam ca, không thể cứ như vậy coi như xong chứ?”
Không biết vì sao Lí Đắc Tuyền luôn nghĩ tới hán tử tráng kiện bị đứt ngón cái đó, nhớ tới lúc ngón tay mình bị thương, còn bị chủ nhà không trả tiền công. Đi làm công không phải là chuyện dễ dàng. Thở dài, “Không thể tưởng được chúng ta chỉ muốn làm tốt sinh ý của mình, thế nhưng suýt chút hại nhà người khác, thật đúng là...”
“Tay nghề của bọn họ không bằng người thôi!”
Lí Đắc Tuyền không thêm gì, lấy đồ Đại Lâm vừa đem vào mài thêm một lần nữa.
Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Giang đã nghĩ đến bắt bọn họ bồi thường như thế nào, ít nhất phải đưa phong pháo tới đốt xua đi xúi quẩy, còn tiền bạc thì làm một đầu heo quỳ tại cửa hai ngày, về sau truyền ra mới không chọc tới danh tiếng của cửa hàng. Nói xong nhìn Lí Đắc Tuyền và Đại Lâm bận rộn, lại đi qua hô một tiếng, “Tuyền, không có cách nào khác, tóm lại chúng ta làm mua bán không hại người, bọn họ làm gì không quan hệ với chúng ta, lúc trước tửu lâu Thế Cùng ế ẩm cũng không thể đi tìm tửu lâu khác đúng không? Ngươi nói có phải là lý lẽ này?”
“Ta biết.” Tuy nói như thế nhưng mày của Lí Đắc Tuyền vẫn nhăn nhúm không giãn ra. Nhiều năm qua học thành nghè thợ mộc, ai có thể nghĩ đến sẽ rơi vào kết cục này, bắt đầu từ tiểu nhị đến lúc bái sư, phải bào cây, cưa, tước, chặt, đục đẽo thật vất vả luyện thành bản sự, kết quả là vô dụng, hắn nghĩ tới bộ dáng của mình lúc về già, trong lòng đau khổ. Sao mệnh người lại khổ như vậy! Mình kiếm tiền nuôi gia đình là sai lầm sao? Có sai thì sai ở chỗ nào, nếu không sai sao bị người ép thành như vậy?
Sự tình giải quyết xong đã chạng vạng, vào đông trời tối sớm, may mắn hôm nay nắng, ánh chiều tà còn lưu lại chút ánh sáng. Hắc tử đại ca cam đoan sẽ xem trọng cửa hàng, nói vợ hắn cũng ở đây, nhưng Lí Đắc Hà không yên lòng, dù sao trong nhà cũng không có gì để làm, muốn Trần Thị theo Cốc Vũ bọn họ trở về, nào ngờ Trần Thị rõ ràng nói: “Ta cũng ở lại, dù sao trong nhà cũng nhàn rỗi, ta ở lại làm bạn với muội tử cũng tốt.”
Vì thế, An Cẩm Hiên cùng Trần Vĩnh Ngọc, Lí Đắc Giang, Cốc Vũ ngồi xe ngựa về nhà. Dọc theo đường đi ai cũng có tâm tư nên không nói chuyện. Xe ngựa khoan thai đi.
Rất nhanh đã đến trấn trên, nắng càng yếu ớt, lại có gió, người trên đường không nhiều lắm.
Đột nhiên một phụ nhân từ trong ngõ nhỏ chạy ra kêu thảm thiết, cố gắng nhanh bước chân vừa chạy vừa kêu, một hán tử đuổi theo phía sau, trong tay còn cầm theo gì đó, “Xem ta không đánh chết ngươi!”
Điền Viên Cốc Hương Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt