Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thẩm Duyệt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 355 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:19:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 237: Q2 - Chương 102: Khách Từ Trong Thành Đến
ừa rồi Lí Hà Thị thấy Trần Thị được kêu đến, trong lòng có chút tức giận, nghĩ đến một sự kiện khác, lại dấy lên hy vọng. Ngày đó tạo nghiệt, không phải là Ngọc Nga cùng nàng làm sao? Nếu Trần Thị có thể trở về, Ngọc Nga tốt xấu cũng thân hơn, hy vọng lần này lão nhân không quá mức kiên cường. Ngọc Nga trong nhà thế nào nàng rõ ràng, lâu như vậy không có tin tức, không biết là om sòm cỡ nào.
Tiểu Mãn không nói nữa, thấy việc đã xong, rốt cuộc Lí Hà Thị chờ không được, mở miệng nhắc nhở, “Tiểu Mãn, ngày mai sẽ mời các cô cô ngươi đến.”
Tiểu Mãn gật đầu, thấy bộ dáng hấp tấp của Lí Hà Thị, tựa hồ không để ý nói: “Cha ta nói, đại cô cô, tiểu cô cô đều đã biết.”
Có đại cô cô, có tiểu cô cô, lại bỏ qua nhị cô cô, Lí Hà Thị nói, “Vậy nhị...”
Sao Lí Lão Đầu không biết tâm tư Lí Hà Thị, lúc này thấy thái độ của Tiểu Mãn bọn họ, cũng biết là không được, lại nói Ngọc Nga làm ra chuyện chính hắn cũng giận, vì thế vẫy tay, “Đã biết là được, trở về nghỉ ngơi đi, không còn sớm.”
Lí Hà Thị dừng lại.
Nàng không cố chấp, chỉ cố chấp với Ngọc Nga. Tiểu Mãn kêu Trần Thị trở về, chẳng qua là thấy nàng đã ăn năn, một mình ở bên ngoài thật gian nan, qua chuyện này về sau sẽ an ổn qua ngày, lại nói bất quá nàng chỉ là thẩm của mình, một chút quan hệ cũng không có, làm ra chuyện thị phi như vậy, nhưng trong lòng nàng không quá khó chịu.
Ngọc Nga thì khác, nàng là cô cô ruột của Tiểu Mãn, vì một chút bạc, cô cô ruột tính kế lên cháu gái của mình, nói thế nào đều không đúng.
Có lúc bị chính người thân của mình hại gây thương tích càng khó tha thứ hơn.
Bên này giải tán chuẩn bị đi nghỉ. Trần Thị lại có chút sợ hãi, bộ dạng hoảng sợ chẳng biết đi đâu, nên đi ra ngoài.
Lí Đắc Hà gọi nàng lại, hai người ở trong sân nói một hồi, nhìn bóng dáng khỏe mạnh của Lí Đắc Hà mơ hồ trong bóng tối, hận không thể theo về nhà sống ngày yên ổn, chẳng qua còn tiếc chút đồ trong thời gian tân tân khổ khổ tự mình làm ra, lại sợ Lí Đắc Hà hiểu lầm nàng không muốn trở về, ấp úng nói: “Ta... ta thấy ta nên về bên kia... Ngày mai đi qua được không? Đồ của ta... nhiều, cửa cũng không chắc, vạn nhất có người đến, còn không phải bị lấy đi hết, thì phải làm sao.”
Rào tới đón lui cũng là lo cho cuộc sống, Lí Đắc Hà đau xót, không thể nói rõ là nguyên nhân gì, nếu ngay từ đầu như bây giờ thì tốt biết bao, đâu có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, nhưng như bây giờ cũng không muộn, ngày còn dài.
“Đi, đêm nay chúng ta ở bên ngoài, ta xem có ai dám đến lấy đồ của ta.”
Vừa dứt lời, người đã sải bước ra ngoài. Trong lòng Trần Thị chua xót, hai chữ chúng ta, đã bao lâu nàng không nghe thấy. Thấy Lí Đắc Hà đi được vài bước, vội mềm yếu lên tiếng đuổi theo.
Sáng sớm hôm sau, Lí Đắc Hà dậy lấy nước sông rửa mặt, tìm vài người quen biết ở thôn trang, hai ba chuyến chuyển hết đồ của Trần Thị về.
Hứa Thị lắc đầu, nhịn không được qua hỗ trợ thu thập hành lý.
Vẻ mặt Trần Thị hối hận và ngượng ngùng, liên tục nói Hứa Thị không cần làm lụng vất vả, đoạt lại hết đồ Hứa Thị thu thập, làm Hứa Thị dở khóc dở cười, “Thẩm, mau dừng tay, ngươi cho là ta giúp ngươi thu thập đồ sao? Ta làm cho người thôn trang nhìn a, nếu ta không đi người ta sẽ nghĩ gì, có đôi khi nước miếng có thể làm người chết đuối, đây là bịt miệng người đó, mau buông tay.”
Trần Thị sửng sốt, mình không đoán được sẽ là như vậy, Hứa Thị nói quả nhiên là đạo lý này, nếu nàng giúp mình chuyển này nọ, những người đó còn có thể nói cái gì, nghĩ nghĩ rồi ứa nước mắt, “Nhị tẩu, trước kia ta thật sự là...”
Hứa Thị thấy nàng muốn khóc, vội ngừng tay thu dọn, khuyên giải an ủi hai câu, “Có đáng gì, về sau an ổn qua ngày mới đúng, ai lúc tuổi trẻ không phạm sai lầm, tam tẩu ngươi cũng muốn đến, chỉ là Tiểu Mãn lập tức sẽ xuất giá, người đông, chúng ta dọn xong phải qua hỗ trợ, ngươi cũng không thể nhàn hạ đâu!”
Trần Thị nghĩ lại ý vừa rồi, nếu Tiểu Mãn xuất giá mà mình ở đây, về sau sợ là toàn bộ thôn trang sẽ không dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Thời gian này chịu nhiều đau khổ, từng nghĩ về sau cùng lắm thì cứ như vậy qua, không nghĩ tới còn có một ngày này.
Càng hận không thể tự đánh mình hai bạt tai.
Hai mươi tháng mười, một ngày cuối thu, mọi việc đều đúng lễ nghi, Tiểu Mãn xuất giá.
Dựa theo quy củ Đào trang, ngày hôm trước sẽ mời mỗ mỗ gia và thân thích bên kia, còn có hương thân hỗ trợ làm việc, sáng sớm hôm sau nhà trai tới đón dâu, một nhóm người bên này đưa dâu, sau đó trở về ăn một chút là xong. Nếu có dư dả thì tiếp tục náo nhiệt, không câu nệ.
Cuối cùng không bàn tính nhiều, dù sao Đại Lâm là Đỗ gia thôn, tuy nhà cũ đã trả về, nhưng nhà ngói mới ở bên Đào trang, vì thế hợp hai thành một, buổi tối hôm trước bên mỗ mỗ Tiểu Mãn không có ai tới, còn lại toàn là người thôn trang, còn có một người từ Đỗ gia thôn đến, là Đỗ gia huynh đệ.
Như vậy tính ra tiệc rượu buổi tối lấy danh nghĩa Vương Thị và Lí Đắc Tuyền đãi, buổi sáng hôm sau là Đỗ gia bên kia đãi, không nhiều trắc trở. Vốn nghĩ cùng nhau đãi cũng được, nhưng Đỗ gia bên kia không đồng ý, nói là còn nhiều huynh đệ như vậy, không thể tổn hại thể diện Đỗ gia, dù sao cũng là Đỗ gia cưới vợ, hiện tại thì không có gì, vạn nhất về sau nói thành con rể vào cửa là không được, vẫn nên rõ ràng một chút tốt hơn.
Vương Thị bọn họ tự nhiên đồng ý, thấy thôn bên kia đối với Đại Lâm cũng chu toàn, còn có gì chưa thỏa mãn? Ít nhất sau này về Đỗ gia, vẫn có thể sống yên, so với lúc trước không biết tốt hơn bao nhiêu.
Một dãy đồ cưới đặt ở đầu sân, phía dưới dùng ghế gỗ đỡ, mặt trên dán giấy đỏ thẫm cắt thành những mẫu hình cát tường, rất nhiều vải phủ lên trên, đều là những mẫu mã ít gặp, tân phòng bên kia cũng bố trí chỉnh tề. Nhóm phụ nữ lên lên xuống xuống xem, nhất thời lại trêu ghẹo Tiểu Mãn, nói là tiểu nàng dâu có phúc nhất Đào trang.
Ngày đưa dâu, Tiểu Mãn mặc giá y, tại kia cầm một cái khăn tay, có chút khẩn trương, Cốc Vũ, Tiểu Hà cùng Tiểu Đào và thêm vài khuê nữ chắn ở cửa phòng, Đại Lâm mang theo An Cẩm Hiên và vài người nữa đến kêu cửa, đàng gái không chịu mở cửa, rất xảo quyệt ra đề khó, An Cẩm Hiên bọn họ rất phối hợp không hỗ trợ, làm Đại Lâm gấp đỏ mặt tía tai không biết làm sao.
Vẫn là Tiểu Mãn không nhẫn nại, oán trách bọn Tiểu Hà, “Ngươi nha, không phải không biết tính tình ca ca ngươi, nên mở cửa đi!”
Tiểu Hà bọn họ liền ồn ào, “Chị dâu còn chưa qua cửa đã giúp đỡ ca, xem ra...”
“Xem ra ngươi cũng ngốc không lâu, thừa dịp này bàn ghế đều để lại đây, cùng nhau xuất giá đi, ngươi xem Giang Sinh đang chờ bên ngoài kìa, lấy khăn voan đỏ phủ lên, tiện thể bớt việc.” Cốc Vũ cười ha ha.
Tiểu Hà xấu hổ đỏ mặt, la hét muốn đi xả miệng Cốc Vũ.
Trong lúc ồn ào, một chiếc xe ngựa dừng ở đầu sân, bộ dáng không phải loại thôn trang thường dùng. Xe ngựa thôn trang chú ý đến thực dụng, đa số là thùng xe rộng. Mà xe ngựa này sơn đên, mặt trên còn chạm trổ mây bay, sườn xe cũng rất tinh xảo.
Người xem náo nhiều đều hướng ánh mắt nhìn qua, không biết bên trong là loại người nào đến?
Đầu tiên một trung niên hán tử khỏe mạnh bước xuống, đại khái hơn ba mươi tuổi, tiếp đo đến đỡ một lão nhân tóc hoa râm, híp mắt đánh giá đám người xem náo nhiệt, nhìn vào trong xe nói: “Lão nhân, cũng may chưa trễ, mau xuống dưới.”
Một lão nhân khô cứng bước xuống.
Vương Thị đang đắm chìm trong niềm vui sướng gả khuê nữ, ngày rốt cục qua tốt lắm, Tiểu Mãn cũng tìm được một tiểu tử kiên định, nhưng khi nào trở lại thành vẫn chưa nhất định, nhân sinh luôn có chuyện không viên mãn. Tâm tư này vừa nổi lên không bao lâu đã thấy chiếc xe ngựa này, đương gia dĩ nhiên phải đi ra tiếp đón, cũng không biết là loại người nào.
Lúc gặp lão thái thái hoa râm bước xuống xe, lại nghe những lời này, đôi mắt nàng nhất thời đỏ lên, môi run run nửa ngày, rồi mới phản ứng, kéo Lí Đắc Tuyền tiến lên, song song quỳ xuống, “Cha, nương ——” rồi nói không ra lời.
Mỗ mỗ Cốc Vũ thấy vậy, cũng có chút thương cảm, rất nhanh nở nụ cười, “Nhìn các ngươi kia, Tiểu Mãn đều thành thân còn giống như một đứa trẻ, mau đứng lên, ta cũng không chuẩn bị nhiều hồng bao như vậy, đây là cho Tiểu Mãn.” Nói xong vội lấy đồ trong tay ra.
Người vây xem ngạc nhiên, thì ra là ông ngoại mỗ mỗ Cốc Vũ, nở nụ cười.
Vương Thị vội đỡ lấy Vương Ninh thị, quả thực có chút giống bộ dáng tiểu cô nương, “Nương, các ngươi thế nào đến? Này —— “
Cốc Vũ phản ứng vội chạy tới đón tiếp, “Mỗ mỗ, ông ngoại, vừa định hỏi các ngươi đã tới rồi, mau tới!”
Hai người Vương Ninh Thị bọn họ chưa bước đi, dừng lại không bao lâu, phía sau lại có một chiếc xe ngựa, một nam tử nho nhã khoàng gần bốn mươi tuổi cùng một lão giả cao gầy bước xuống, mọi người đều ngẩn ra, nhìn cách ăn mặc không phải hộ nông dân, nhất thời đoán không ra.
Tiểu Mãn ở trong phòng nhìn những người đó, bất chấp cái gì xuất giá hay không xuất giá, nhịn không được chạy như bay tới, Vương Thị muốn gọi cũng không kịp. “Mỗ mỗ, ông ngoại, sư công, các ngươi đều đến, may mắn ta còn chưa ra cửa!”
Vương Ninh Thị trách cứ, “Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi kìa, sao thiếu kiên nhẫn như vậy, sắp lấy chông rồi.”
Một mình Kinh Trập ở dưới mái hiên, qua đám người chen chúc, thấy nam tử kia cười ánh mắt lại tìm trong đám người, vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt, nước mắt muốn rơi, không thể tin đây là thật sự, người trong mộng kia, lúc này đang đứng trước mắt mình.
Điền Viên Cốc Hương Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt