Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Tác giả: Nam Dã Lâm Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 电竞恋人
Biên tập: Vô Tranh
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2021-07-20 19:01:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Cuộc Hành Trình Rực Lửa (1)
ỳ nghỉ Tết còn chưa kết thúc, Khâu Anh và Quý Hướng Không đã trở lại Câu lạc bộ. Căn biệt thự trống rỗng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Khâu Anh trong phòng Quý Hướng Không sắp xếp đồ đạc, ngẩng đầu nhìn thấy anh tùy tiện thả lỏng cổ áo, để lộ ra mấy dấu răng cắn, hững hờ nhíu mày: "Kiệt tác của em đấy."
Trong đầu không khỏi hiện ra cảnh hai người quấn quít làm đỏ mặt người nhìn, lỗ tai Khâu Anh như bị đốt cháy, giả vờ bình tĩnh lườm anh một cái: "Anh tự chuốc lấy thôi."
Một buổi trưa tổng vệ sinh, hoàn thành công việc họ tắm rửa sạch sẽ, ngồi ở phòng khách xem TV.
Trên màn hình hiện lên chương trình thi tài vũ đạo giữa các nhóm nữ, Quý Hướng Không vừa định chuyển kênh thì bị Khâu Anh ngăn lại: "Xem đi, mấy cô này dạo này hot lắm đấy."
Quý Hướng Không nghiêng đầu, khẽ cười nói: "Xem cái gì? Chân không dài đẹp bằng em, giọng nói không ấm áp bằng em, nhảy cũng không tốt bằng em."
Những lời này ngọt như mật anh, Khâu Anh mở cờ trong bụng, nhảy lên trước màn hình, một mặt tự đắc hất cằm tới chỗ Quý Hướng Không: "Vậy để em nhảy cho anh xem một bài?"
Quý Hướng Không nhíu nhíu mày, tắt TV.
Lúc trước ở livestream Khâu Anh rất thích nhảy ca khúc của Firework, lấy sức sống thanh xuân làm chủ, không có động tác quá mức, nhưng bây giờ cô bật nhạc ở điện thoại, giai điệu vừa lên, trong không khí liền tản ra mùi vị hormone.
Cô thả tocs, bàn tay vuốt từ đầu đến cổ, theo nền nhạc và chạm đến eo, động tác gợi cảm mê người.
Quý Hướng Không lười biếng nằm trên ghế sô pha, mu bàn tay chống đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Ca từ ám muội, kỹ thuật nhảy nóng bỏng, nhiệt độ phòng khách thoáng chốc đã tăng lên không ít.
Lúc Lâm Dật Hiên mở cửa lớn, phát hết trước cửa đã có mấy đôi giày: "Có người về rồi à?"
Phía sau anh là Hạ Lăng và Bùi Hy, lúc này đang kéo thùng hành lí định đi vào trong.
"Chỗ này có áo sơ mi của Anh muội muội." Phòng khách không có ai, ghế sa lông mất một cái gối ôm, Lâm Dật hiên cầm áo nhìn kỹ một chút, nghi ngờ hỏi, "Ô, sao mà cúc áo đứt hết rồi này?"
Hạ Lăng như hiểu ra, ông cụ non vỗ vai Lâm Dật Hiên: "A Hiên, chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn còn độc thân?"
"A Hiên cái em gái người, đã nói là phải là Lâm ca mà!" Lâm Dật Hiên khóe miệng nhếch một cái, tay nắm thành quyền đặt ở bên mép, "Khà khà, nhưng quả thực là như vậy, anh nói cho cậu biết em gái theo đuổi anh rất nhiều, chỉ là ca ca anh lấy sự nghiệp làm trọng, không thể nhi nữ tình trường, vì lẽ đó....Này! Cái ánh mắt đó là sao hả?"
Hạ Lăng cười nhạo nói: "Nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp trả lời "phải" không được sao?"
"Đến nay vẫn độc thân thì sao chứ?" Lâm Dật Hiên mạnh miệng phản bác, đột nhiên chỉ vào Hạ Lăng, quay đầu nhìn ra phía cửa mà hô, "Bùi Hy! Tên này cười nhạo cậu này!"
Hạ Lăng khinh bỉ mà hừ lạnh: "Anh đừng loạn mà kéo bè, nhìn thử tướng mạo của Bùi ca đi, làm sao có khả năng giống anh chứ."
Lâm Dật Hiên sải bước đi tới cửa, cánh tay ngăn Bùi Hy lại, khí thế hùng hổ hỏi: "Bùi Hy! Cậu từng có bạn gái chưa?"
",,,,"
Lâm Dật Hiên vẻ mặt càng ngày càng dữ tợn: "Có chưa? Yes or No" - Có - hay không?"
Bùi Hy nhàn nhạt liếc anh một cái: "Không."
Lâm Dật Hiên hai mắt nhất thời sáng lấp lánh, vui vẻ ra mặt, nhảy tưng tưng chạy về phía Hạ Lăng: "Nghe thấy chưa? Cậu ta cũng không có!"
Hạ Lăng nhún nhún vai: "Không muốn nói và không ai cần là hai việc khác nhau."
"Là sao..." Lâm Dật Hiên sững sờ, sau đó đột nhiên cởi dép lê nắm trong tay, gầm lên: "Tiểu quỷ thối! Ngươi nói ai không ai cần!"
Ở một nơi khác trong phòng huấn luyện, Khâu Anh lần thứ hai tim như muốn lòi ra ngoài.
Quỷ tha ma bắt, sao lại về sớm thế chứ?
Cũng may là nghe thấy tiếng chìa khóa họ mở cửa bước vào phòng rồi, không phải vậy thì chắc người đã chết cứng rồi.
Quý Hướng Không buông cánh tay đang ôm cô ra, đem áo khoác khoác lên người cô, dẹp bớt đám tóc đang xù xì trên đầu cô: "Không sao, anh dẫn bọn họ ra ngoài."
Hai ngày sau, Tôn Trạch Nghị về Câu Lạc Bộ, toàn bộ thành viên tập hợp, toàn chiến đội lần thứ hai sinh hoạt cùng nhau.
"A Hiên! Chiêu cuối thả trôi rồi!"
"Aiya! Vừa rồi thao tác của tôi nhanh quá, máy tính phản ứng không kịp!'
"A Hiên lại đang tìm lí do rồi, Quý ca anh tin không?"
"Cậu chỉ có lúc về thì nên dùng cái gì? Đâu thể lĩnh ngộ được cái loại buồn phiền hạnh phúc gì chứ!"
Trong phòng huấn luyện, Lâm Dật Hiên tấu hài cùng Hạ lăng, Khâu Anh ở một bên xếp gọn tư liệu huấn luyện, một bên lướt trang web của IConquer trên máy tính, hôm nay đầu đề cực kỳ khiến người ta chú ý -
Người phụ trách Iconquer Trung Quốc chính thức bị cách chức.
Ngoại trừ các hoạt động bất lợi, tham ô cuộc thi nhận tiền, cuộc sống riêng tư của hắn cũng bị đào bới không ít.
Trước đây là người phụ trách Hoa đán của Du Tinh, sau này bởi vì sự kiện "Giả đánh" mà xóa tên Kiều Hinh, trước khi kết hôn hắn làm đủ mọi chuyện. Chỉ có một người ở phía sau hậu thuẫn vững chãi như vậy, Kiều Hinh mới dám livestream "giả đánh" trước toàn dân thiên hạ như vậy, ngồi trên ghế bình luận viên game của STV, bắt các đối thú đứng về phía mình chống lại Khâu Anh, các MC khác biết chuyện giận mà không dám nói gì, mãi đến khi toàn dân phẫn nỗ mới thay đổi được chiều gió của dư luận.
Ngoài ra còn một tin tức cực kỳ hot -
Kiều Hinh có tư riêng với nhân viên nội bộ, bọn họ chính là thủ phạm của sự kiện "Ghi âm chiến thuật" năm ngoái của Seattle!
Máy nghe lén sớm đã được lắp trong phòng huấn luyện của VPG, sau đó sai người dẫn Khâu Anh thời cơ thích hợp bước vào, sau đó giả dạng chính cô đã gửi đoạn ghi âm cho phóng viên, từ đó viết thành báo lớn, nhờ đó diệt trừ triệt để cô, chèn ép nền tảng livestream "Con báo."
Mặc dù trong lòng vốn đã xác định được thủ phạm, vậy mà khi chân tướng cuối cùng cũng có chứng cứ xác thực, lúc tin tức truyền đi, Khâu Anh trong lòng vẫn khó chịu cũng oán giận, những người này vì tư lợi của bản thân, đem nỗ lực và cố gắng của tuyển thủ chuyện nghiệp, còn cảm tình của vô số người chơi khác coi là trò đùa!
Kiều Hinh đã xóa tài khoản Weibo, biến mất hoàn toàn khỏi giới thể thao điện tử, quần chúng tức chặn vây quanh trụ sở Du Tinh, chửi cho bọn họ không dám mở bình luận. Danh tiếng Du Tinh xuống dốc không phanh, rất nhiều MC nổi tiếng chạy về "Con báo" cầu cứu. Mấy ngày nay livestream của Khâu Anh nhận được rất nhiều quà tặng, không ngớt những lời xin lỗi từ khán giả những người trước đây chửi rủa Khâu Anh, chúc cô cùng chiến đội Phoenix sẽ đi xa hơn nữa.
Nhìn thấy những điều này, Khâu Anh không nhìn được kể tin tức mình nghe được với các đội viên trong lúc huấn luyện, cuối cùng, hỏi: "Các anh có ai biết Kỳ Việt với Kiều Hinh bây giờ thế nào rồi không?"
Quý Hướng Không lập tức trả lời: "Thất tình uống rượu, nôn cả đêm."
"Nói ra có lẽ mọi người không tin, nghe nói Kỳ Việt đối với diễn viên Kiều là thật lòng." Lâm Dật Hiên lắc đầu một cái, ngón tay trở về hai huyệt Thái Dương vẽ vài vòng, "Hắn không phải là bị ngốc rồi hả?"
Khâu Anh nhún nhún vai: "Có thể là vì Ô Quy xứng vương bát."
Trải qua nửa năm sinh hoạt chung, công việc bà chủ của Khâu Anh càng ngày thuận buồm xuôi gió, bên người mang theo sổ tay ghi chép chi chít các loại tư liệu của các thành viên, chiều cao, cân nặng, nhóm máu, sinh nhật, loại quần áo, đồ ăn kiêng, ham muốn hàng này.....
Khi cô đem thành quả chăm chỉ làm việc của mình cho Quý Hướng Không xem, đối phương chỉ bình tĩnh nhìn cô, dùng ngón tay chỉ vào một tờ giấy: "Chỗ này phải bắt đầu từ anh chứ?"
Khâu Anh gật gù, không ngữ rằng ngày hôm sau Quý Hướng Không đưa cô một cuốn sổ cực dài: "Quyển này chuyên dùng để ghi chép những chuyện liên quan đến anh, đừng viết xen chuyện của bọn vào." Anh dừng lại, cười nói tiếp, "Trước cuối năm phải viết xong nha, nhiệm vụ đó."
Khâu Anh khó tin nhìn anh: "Dày như thế, làm sao mà viết xong?"
Quý Hướng Không nhếch miệng: "Rất đơn giản, bình thường ngắm anh nhiều một chút, buổi tối tới phòng anh, anh giải thích cặn kẽ cho em nghe."
Khâu Anh nhìn vẻ mặt không có ý đồ tốt gì trên mặt anh, nhất thời một đạp một cước: "Anh dựa vào cái gì mà giao nhiệm vụ cho em? Cố Phóng mới là ông chủ, em chỉ nghe anh ấy thôi."
Quý Hướng Không nhíu nhíu mày, đưa tay vuốt làn tóc rối qua vành tai, cười nói: "Cố Phóng ca nói, chuyện trong chiến đội phải nghe anh."
Anh dứt lời liền vò tóc cô, tiếp tục đi tới khu huấn luyện, để cô ở lại cùng "Cuốn sổ để ném người" hay "không ném" thì chưa quyết định.
Anh đây chính là giao cho cô công việc ngáng đường mà!
Hai trận đấu luyện xong, Quý Hướng Không vào nhà bếp lấy nước, khi trở về phát hiện Khâu Anh đang đứng sau lưng Lâm Dật hiên giúp anh xoa bóp vai. Thấy Quý Hướng Không vào cửa ánh cười xán lạn, Lâm Dật Hiên lạnh sống lưng, lòng bàn chân trượt đi, trượt vào một góc khác trong phòng.
Khâu Anh giải thích: "A hiên nói gần đây anh ấy bị đau vai, em vừa đang rảnh, nên...."
"Vai cậu đau chỗ nào?" Cô còn chưa dứt lời, Quý Hướng Không liền đút hai tay trong túi quần, nhàn nhã tiến về phía Lâm Dật Hiên, một đôi mắt dâm tà nhìn, "Khâu Anh sức không đủ, để tôi giúp cậu."
lâm Dật hiên đầu lắc: "Không.....Không đau...."
"Huynh đệ tốt, đừng khách khí mà."
"AAAAAAAAAAA!"
Nghe Lâm Dật Hiên khắp phòng kêu cứu, Khâu Anh vẻ mặt buồn rầu, để tâm đến tình trạng cơ thể của đội viên là chức trách của ông bầu, Quý Hướng Không lại cản trở công việc của cô rồi....
Hơn nữa sau khi anh giáo huấn Lâm Dật Hiên xong, còn đung đưa ngồi xuống ghế nói cô bóp vai giúp anh, tất cả các đội viên khác đều nhìn thấy!
Hồi đó vừa thành lập đôi, bọn họ vì đôi cẩu nam nữ này mà giữ khoảng cách!
Chuyện này xảy ra rất nhiều lần, Khâu Anh quyết định ngồi nói chuyện với Quý Hướng Không.
"Em là huấn luyện viên, muốn đối xử bình đẳng, không thể đối cử đặc biệt với ai được."
"Lúc ở chung với các thành viên đừng quá thân mật, chú ý đúng mực, chuyện xoa bóp cũng vậy, mời người chuyên nghiệp tới làm là được." Quý Hướng Không định đứng dậy, cánh tay chống hai bên Khâu Anh, dính sát người mình vào người cô.
Bả vai anh rất rộng, vóc dáng lại cao, cúi người là mang đến loại cảm giác ngột ngạt khiếp người: "Anh đương nhiên là đặc biệt, em là của anh rồi."
Ấm áp ngọt ngào tràn khắp khoang ngực, Khâu Anh không chống lại được ánh mắt thâm tình của anh, thua trận, nghiêng đầu nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Sau đó, các thành viên khác của Phoenix cũng hiểu chuyện, mặc dù vẫn bình thường với Khâu Anh, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách nam nữ.
Tháng ba, giải CPL mùa xuân chính thức bắt đầu, Phoenix là một đội tân binh, rất cần đánh một trận thực chiến với đội mạnh, kiểm nghiệm thành quả huấn luyện nửa năm qua.
Hai tuần sau, kết quả thi đấu khốc liệt của Phoenix đã phá vỡ viễn tưởng "Vô địch" trong mơ kia, hiện thực cứ thế mà tàn nhẫn tạt vào ước mơ tốt đẹp một gáo nước lạnh. Sau khi xem video luyện tập của Phoenix, tất cả chiến đội đều quyết định chọn điểm đột phá nhất, người trẻ trung nhất, tuyển thủ thiếu kinh nghiệm nhất - Hạ Lăng để phá giải chiến thuật của Phoenix.
Hạ Lăng thiếu hụt kinh nghiệm thi đấu chuyên nghiệp, bị người ta điên cuồng nhắm vào liền rơi vào trạng thái mịt mù, mà một Bùi Hy chuyển mình chưa bao lâu, cũng đã dần bộc lộ sự chênh lệch so với những tuyển thủ đi rừng khác.
Mẫn cảm nhất chính là, Bùi Hy từng được khen là đệ nhất MID trung QUốc, mà bây giờ trạng thái của Hạ Lăng trũng dần, khiến mọi người càng ngày càng khó hiểu, tích lưu đã lâu tự họp bùng phát như núi lửa phun trào.
"Hạ Lăng dựa vào cái gì thay thế Bùi Hy?!"
"Tại sao đệ nhất MID lại phải làm nền cho tân binh vậy?"
"Trả lại Bùi Hy cân 5 cho chúng tôi!"
Thậm chí còn có người công kích thẳng vào chân của Hạ Lăng: "Cẩu chân thọt! Mau trở lại tĩnh dưỡng đi người tàn tật!"
Sau trận đấu, các đồng đội đều ôn nhu an ủi Hạ Lăng, Quý Hướng Không vỗ vỗ vai anh: "Cậu làm rất tốt, chúng ta trước đây chưa từng đánh với đội quá mạnh, vừa bắt đầu thất bại là chuyện bình thường."
Hạ Lăng cúi đầu, cắn chặt môi.
Sau khi kết thúc huấn luyện, Quý Hướng Không dặn dò Khâu Anh: "Em để ý tâm tình thằng nhóc kia một chút, đừng để cậu ấy xem mấy cái bình luận trên mạng," Anh cười cười đùa đùa, "Cậu ấy còn trẻ như vậy, không giống anh, đã sớm là kẻ giả đời rồi."
Tuy rằng trên mặt Quý Hướng Không có có chút biến động nào, nhưng Khâu Anh cảm nhận được, anh đang rất lo lắng cho Hạ Lăng.
Sáng sớm hôm sau, Quý Hướng Không phát Weibo: Hạ Lăng đi MID, Bùi Hy đi rừng, là do đội trưởng tôi đây quyết định.
Câu nói này thành công dời mục tiêu công kích, làm anh lần thứ hai đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, người lúc trước chửi rủa Hạ Lăng cấp tốc thay đổi bia ngắm, lên án kịch liệt chuyện anh không cho Bùi Hy vị trí thích hợp, làm lỡ mất mấy năm hoàng kim của Bùi Hy.
Lúc ngồi trên giường nhìn thấy bài viết này, trái tim Khâu Anh đột nhiên nhói lên, anh lại tiếp tục một mình gánh chịu tất cả.....
Cô đang định đi về phòng Quý Hướng Không tìm anh, đột nhiên phát hiện bài viết của Lâm Dật Hiên: "Đây là quyết định sau khi họp bàn với toàn đội."
Điều càng làm cô bất ngờ hơn chính là, Bùi Hy lại cố ý dùng tài khoảng Weibo, dùng một từ ngắn ngủn "Ừ", ở sau lưng ủng hộ Lâm Dật Hiên, còn to lớn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Theo sát phía sau là hai bài viết khác -
Hạ Lăng: "Người chơi không tốt là tôi, không thể để anh gánh được."
Tôn Trạch Nghị: "Hướng Không là đội trưởng nắm giữ tài lãnh đạo và năng lực quyết sách mạnh mẽ, xin mọi người cho chúng tôi một chút thời gian."
Khâu Anh mở cửa, phát hiện tất cả mọi người đều đã tập trung trong phòng Quý Hướng Không, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Lăng hai tay đút trong túi quần, người hơi nghiêng nghiêng: "Đội trưởng Quý, tôi không yếu ớt đến thế đâu, tôi còn đang nằm trong giai đoạn trưởng thành đây, phản nghịch cực kỳ, bọn họ càng chửi, tôi lại càng hăng hơn."
Lâm Dật Hiên nói theo: "Đúng vậy, tiểu quỷ này gần đây còn cùng tôi với Bùi Hy luyện tập chăm chỉ, một lúc nào đó sẽ cho anh kiểm tra thành qua."
Bùi Hy hé môi, rồi lại khép lại, cuối cùng phụ hoa gật đầu một cái.
Tôn Trạch Nghị ôn hòa cười nói: "Hướng Không, Iconquer là game đồng đội, thi đấu thua, mọi người cùng nhau đối mặt."
Khâu Anh vội vã tiến lên phía trước, ngồi bên cạnh Quý Hướng Không, kéo cánh tay anh chầm chậm nói: "Hướng Không, đừng cái gì cũng tự mình chịu trách nhiệm, mọi người tin tưởng anh, anh cũng phải tin tưởng mọi người chứ."
Từ khi bọn họ bước vào đến bây giờ, Quý Hướng Không trước sau đều có chút không tự nhiên mà cúi đầu nhìn sàn nhà, qua một hồi lâu, anh giơ tay ấn ấn huyệt thái dương, sương mù trong mắt dần tan đi, nở một nụ cười với mọi người: "Tôi hiểu mà."
Tử trước đến giờ, bởi vì không muốn người mẹ một mình nuôi nấng lo lắng, anh có thói quen đem toàn bộ tâm sự giấu hết trong lòng, bên ngoài chỉ nói chuyện vui, nội tâm dần trở nên cô độc, đối với người ngoài từ lâu đã xây một bức tường ngăn cách vững chắc.
Nhưng anh không phát hiện ra rằng, tất cả đã không giống trước đây.
Anh nhớ lại khoảng thời gian sau khi Phoenix bước qua vòng loại, lúc phỏng vấn phóng viên nói rất đúng.
"Chúng tôi rất nhiều lần chứng kiến nội bộ những thời điểm quyết định thắng bại, anh đều là một mình lấy sight, đi nhầm một bước nhất định sẽ thất bại, hành động nguy hiểm như vậy, lúc đó anh có sợ không?"
"Không sợ, sau lưng tôi còn các đồng đội mà."
Anh ấy, đã không còn "đơn độc" nữa rồi.
Buổi tối, toàn bộ chiến đội ngồi trong phòng họp tổng kết nội dung huấn luyện một ngày, Quý Hướng Không ngồi đầu, hai chân vắt chéo, tùy tiện dựa lưng vào ghế ngồi: "Ý thức của mọi người cần nâng cao, muốn đấu với kỳ thủ thì phải suy nghĩ có chiều sâu, dự đoán bước hành động tiếp theo của đối phương, đối phương chính xác đang làm gì ở đâu, lúc nào."
trên màn hình trình chiếu trận đấu luyện vừa kết thúc, Quý Hướng Không tạm dừng video, quay đầu nói với Bùi Hy: "Cậu xem, đường dưới đối thủ đi khá cao, skill đang hồi, đoạn này nếu cậu không tiếp tục đánh quái, trực tiếp đi xuống đường dưới gank, là có thể lấy được mạng lẫn kinh tế."
Bùi Hy chuyên chú nhìn màn hình, ừ một tiếng.
"Đoạn call team dưới này hầu hết đều là Hạ Lăng nói, những người khác cũng nên nghe nhiều một chút," Quý Hướng Không thu lại tư thế, cả người hơi nghiêng về phía trước, đặt tay lên mặt bàn, đâu vào đấy nói: "Thời điểm thi đấu, chú ý quan sát trang bị của đối phương, suy nghĩ một vài vấn đề như: đối phương có khả năng đang ở đâu? Rời top bao lâu? Lộ sight chưa? Đối phương có phải đang cảnh giác không?"
Khâu Anh cúi đầu viết vào sổ, phát hiện Hạ Lăng cũng đang chăm chú ghi chép.
"Nếu như đội phương lựa chọn phục kích, cần bao nhiêu thời gian? Cậu nên làm gì để chạy thoát?"
"Đồng đội nào đang ở hoàn cảnh dễ bị gank? Trụ nào có thể là mục tiêu tấn công tiếp theo của kẻ địch."
"Bây giờ nên dùng trang bị nào?"
"Lúc combat, đối phương sẽ hành động thế nào? Cậu phòng bị ra sao?"
...
Thấy dáng vẻ sững sờ sau khi nghe xong của Hạ Lăng, Quý Hướng Không cười nói: "Kinh nghiệm thực chiến tích góp lại, chiều sâu suy nghĩ sẽ không ngừng tăng lên, trở thành phản xạ có điều kiện, trước lúc đó, tôi sẽ giúp cậu."
Sau đó, họ đem toàn bộ số liệu thi đấu trước đó tổng kết một lần, mỗi lần combat then chốt, Quý Hướng Không đều liên tục tạm dừng, giải thích trang bị, tầm nhìn của tướng, phân tích mục tiêu chiến đội cần chú ý, nhận ra chiến thuật của phe địch, phân tích lựa chọn tối ưu của đội viên, thao tác nào có thể tối ưu hóa, cái nào dễ mắc sai lầm.
Khâu Anh thu dọn tài liệu, bên trong đều chưa tư liệu của đội viên, lấy số liệu tích cực huấn luyện.
Cuộc họp kéo dài đến gần 4h sáng, Khâu Anh ngủ hai tiếng vẫn còn ủ rũ, sau khi rời giường phát hiện phòng Quý Hướng Không vẫn sáng đèn, cô khe khẽ mở cửa, thấy anh vẫn đang làm việc, mũi không nhịn được tia chua xót.
Nghe thấy động tĩnh, Quý Hướng Không không quá bất ngờ, đôi mắt từ từ cong lên, ngoắc ngoắc tay, thanh âm mệt mỏi lẫn ý cười: "Lại đây, cho anh sạc chút điện nào."
Khâu Anh ngoan ngoãn chạy tới, bị anh ôm ngồi trên đùi, cằm anh đặt trên đầu cô, thỉnh thoảng cúi đầu hôn má cô.
Dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, Khâu Anh từ từ co mình lại, khi anh ôn hòa vuốt nhẹ, giống như con mèo nhỏ mà ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh giấc thì đã gần trưa, Khâu Anh nằm trên giường của Quý Hướng Không, trên giường giờ chỉ còn mình cô. Khâu Anh rửa mặt xong xuôi thì vội vã chạy xuống lầu, các đồng đội đã luyện tập trong phòng từ lâu, trên bàn còn để lại một phần cơm cho cô.
Một ngày mới lại bắt đầu.
"Hôm nay đến đây thôi, mọi người mau đi nghỉ đi." Quý Hướng Không tắt máy tính, "Hạ Lăng, cậu ở lại một chút."
Lâm Dật Hiên kêu lên: "Không công bằng! Anh rõ ràng là chăm sóc đặc biệt cho tên tiểu quỷ này! Tôi cũng muốn, cũng muốn!"
"Đừng nghịch nữa, mau đi ngủ đi."
Lâm Dật Hiên đột nhiên giật tờ giấy ăn chấm nước mắt, nhỏ giọng nói: "Này, anh khi nào mới sủng ái người nhà đây hả?"
Quý Hướng Không cười đạp anh một cước: "Cút nhanh lên, đừng ở chỗ này ảnh hưởng tôi."
Lâm Dật Hiên cẩn thận lăn ra ngoài, còn Bùi Hy thì đứng không nhúc nhích.
Quý Hướng Không vung tay: "Cũng thật là, đừng nhìn tôi như vậy, vô dụng thôi."
Vất vả chật vật, Quý Hướng Không cuối cùng cũng được bình tĩnh mà phụ đạo cho Hạ Lăng, gần đây mỗi ngày anh đều giao bài tập cho Bùi Hy cùng Hạ Lăng, đứa trẻ này tiến bộ quả thực rất lớn.
Bùi Hy và Hạ lăng, hai loại tuyển thủ hoàn toàn khác nhau.
Bùi Hy phát huy theo hướng cá nhân, trang bị lấy mình làm chủ, đơn lai độc vãng, lúc đối solo 1v1, hắn có thể tàn nhẫn mà hủy diệt đối phương.
Mà Hạ Lăng lại giống hệt Cố Phóng của mười năm về trước, thuộc loại MID tính đoàn đội, rất ít khi lấy tài nguyên, có thể phối hợp tiến công ăn ý cùng đồng đội, tiết tấu rõ ràng, mở rộng cục diện, có thể năng lực cá nhân không phải hàng đầu. Những đội khác nắm được yếu điểm này, liên tục tấn công vào đường giữa phá vỡ đội hình.
Quý Hướng Không hơi cười, có điều, cũng không phải là vấn đề khó giải quyết.
Huấn luyện đặc biệt kết thúc, hạ lăng về phòng, ngã chỏng vó trên giường. Cậu nghe thấy tiếng đồng hồ chạy tích tắc, từng mảng kí ức quay lại, thời gian phảng phất như đảo ngược.
Tốt nghiệp trung học cao cấp, từ nhỏ đã trở thành ngôi sao bóng rổ NBA, bây giờ lại trở thành một kẻ tàn tật.
Cậu không dám nhìn đồng đội, không dám nhìn bạn học, không dám nhìn tất cả mọi người. Trên chiến trường âm thanh cười nói trở thành tạp âm, nhìn ánh mắt cậu sắc bén như dao găm, mỗi một hô hấp đau đớn đều miễn cưỡng.
Qua một khoảng thời gian tự trách chính mình, sau khi sống như một cái xác chết di động, bạn nữ Cố Giai Di cùng lớp nhõng nhẽo hỏi Chủ nhật có rảnh không thì đến nhà cô chơi game. Vừa vào game đã đi đánh solo, một lúc sau, cậu bị bạn bè kéo vào đấu đội, trong thời điểm then chốt, hô hoán đồng đội trợ giúp, đánh ra một loại phối hợp tuyệt diệu.
Khoảnh khắc chiến thắng, đồng đội mừng như điên đập tay liên tục, nước mắt cậu không kịp chuẩn bị, cứ thế mà rơi xuống.
Cậu vốn là một cậu nhóc vui vẻ hoạt bát, sao lại mặc người ta đem chính mình chôn vùi bao lâu như vậy?
Thiên phú về game khiến cậu tìm lại được cảm giác đã lâu không gặp, cậu bắt đầu giao lưu với mọi người, tính cách có vẻ không có gì bất thường, nhưng nội tâm vẫn không thể chữa lành vết thương kia, không có cách nào từ bỏ chiến trường khi xưa, không có cách nào ngẩng đầu ưỡn ngực đi tiếp.
Sau đó, cậu gặp một người, người kia nói cho mọi người: "Bóng rổ mới đầu cũng là game, chậm rãi mà phát triển thành giải chuyên nghiệp NBA. Thi đấu thể thao điện tử là môn thể thao nằm trong hạng mục thi đấu của thể thao quốc gia, hình thức có thể không giống bóng rổ, nhưng những thứ hai cái đó mang lại, là giống nhau."
Người kia còn nói với cậu: "Hạ Lăng, cậu muốn là anh hùng sao? Anh hùng sẽ không dễ dàng cúi đầu trước vận mệnh đâu."
Tiếng nói của anh trầm thấp chậm rãi, mang theo ngữ điệu làm người người an tâm: "Lúc mười mấy tuổi trông như cái gì cũng không có, nhưng trong lòng bàn tay lại nắm giữ thứ của cải lớn nhất. Lòng bàn tay đó gánh hi vọng, giấc mơ, cùng cơ hội làm lại vô hạn."
Điện Cạnh Luyến Nhân Điện Cạnh Luyến Nhân - Nam Dã Lâm Nhi