Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Nam Dã Lâm Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 电竞恋人
Biên tập: Vô Tranh
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2021-07-20 19:01:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Phượng Hoàng (1)
heo như quy chế thi đấu thể thao điện tử, công việc trong chiến đội được phân công rất cụ thể: Chủ tịch, huấn luyện viên, thư ký, phiên dịch viên, cố vấn tâm lý, tổ chức hoạt động tuyên truyền, hợp tác thương mại, bộ phận tiếp khách....
Tổ đội mới Phoenix của Quý Hướng Không không có nhà tài trợ, tài chính còn không đủ trả lương cho năm thành viên, đều là đánh giải với giá cả tình bạn. Hoạt động thị trường tạm thời không bàn đến, khoảng thời gian này không tiếp nhận bất cứ hoạt động cỡ lớn nào, mở rộng thương hiệu, rất nhiều thứ phát sinh ngoài dự định, ngoại trừ phía sau có Cố Phóng chống đỡ, còn lại tất cả mọi việc đều do một tay Khâu Anh làm.
Công tác chuẩn bị cho chiến đội cực kỳ phức tạp phiền phức, Khâu Anh tạm dừng livestream, theo Quý Hướng Không đi khắp nơi, bận đến sứt đầu mẻ trán.
"Vất vả rồi, bắt một bình luận viên siêu hot chạy chuyện vặt vãnh thế này, anh thực sự áy náy quá."
Buổi tối, Quý Hướng Không mua bữa tối mang vào nhà Khâu Anh, thấy cô vừa ăn vừa nhìn màn hình máy tính bên cạnh, anh cúi người ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, ôn nhu nói: "Hay là, em vẫn ở trong đội, anh tuyển một người khác là được rồi."
"Công việc của huấn luyện với giống với bảo mẫu, em không yên lòng để người khác chăm sóc anh." Khâu Anh cầm lấy bàn tay ở eo mình lên, móc móc vào ngón tay anh, "Ai nói em yêu anh cơ chứ."
Quý Hướng Không không nói gì, ôm cô chặt hơn, cô nương xinh đẹp trong lồng ngực anh luôn xinh đẹp như vậy, ủng hộ anh vô điều kiện, tin tưởng anh vô điều kiện, dù có có dẫm phải vũng bùn sâu đến thế nào, vướng vào hiểu lầm lớn ra sao, thứ trong lòng cô luôn nghĩ tới không phải là khóc lóc, không phải ồn ào, mà là...không muốn ảnh hưởng đến anh.
Cho dù nhiều năm trôi qua trước sau đều nằm ở trugn tâm vòng xoáy dư luận, sự nghiệp chập chùng nhấp nhô, bị dán không biết bao nhiêu cái mác "Đồ bỏ đi", đã từng bị người ta chửi đến cực kỳ tổn thương, anh cũng chưa bao giờ có yêu cầu quá đáng, chưa bao giờ biện bạch, có lẽ trời cao cuối cùng cũng quan tâm anh đôi chút, đem tặng anh thứ tốt nhất.
Khâu Anh ở phọng trọ tìm mấy ngày trên trang web, cuối cùng cũng tìm được được chỗ thích hợp. Đó là một căn biệt thự sáu phòng cấp ba, hai tầng, tầng một là phòng khách, còn có phòng bếp và phòng ăn, tầng hai là sau phòng ngủ, trước cửa còn có vườn hoa, sân sau là một hồ bơi lớn, vị trí địa lý không tệ, xung quanh các phương tiện di chuyển cũng vô cùng thuật tiện.
Khâu tìm nhà thiết kế sắp xếp không gian, sắp xếp khóe léo cánh cửa, bên trong có một cái bàn dài, mỗi bàn để ba cái máy tính, treo cùng một cái màn chiếu lớn, làm phòng huấn luyện.
Tất cả đã chuẩn bị xong, các đội viên chuyển vào ký túc, tiến hành tập luyện chung.
Không ngờ ngày sống chung đầu tiên, cô đã vấp phải một sự cố.
Cô nhọc nhằn rời khỏi giường, đại não cần một lúc lâu sau mới có thể khởi động lại, cộng thêm cảm giác sống một mình đã quen, bị đồng hồ báo thức đánh thức liền đi xuống lầu rót nước uống. Cô mới cần uống được môt nửa, đột nhiên cảm giác chỗ nào không đúng, nghiêng đầu một cái, trên bàn ăn thình lình năm đại nam nhân, đầu óc lập tức tỉnh táo.
Lúc này trên người cô chỉ mang váy ngủ mỏng tang, làn váy ngắn thấp thoáng đôi chân thon dài, lộ hết toàn bộ bắp đùi trắng nõn, đai áo hạ xuống, để lộ bả vai, một mảng da trắng da sứ phơi ra giữa chốn người.
Tôn Trạch Nghị mặt không biến sắc dời tầm mắt đi, Bùi Hy có chút không tự nhiên quay đầu đi, Lâm Dật Hiên "Oa" lên một tiếng rồi che mặt, thuận tiện cũng che đi đôi mắt của Hạ Lăng.
Mặt Khâu Anh lúc đỏ lúc trắng, kinh hoàng, Quý Hướng Không cấp tốc tiếp tới cứu cô, cởi áo khoác choàng lên người cô. Đầu cô trong một khắc lao lên tầng hai, lúc trước khi lên lầu còn nghe thấy Lâm Dật Hiên gợi đòn nói lớn: "Oa, Bùi Hy đỏ mặt kìa, tôi còn nghĩ cậu không có hứng thú đối với con gái chứ."
Cũng may tuyển thủ chuyên nghiệp từ trước đến nay đều đã quen với việc ở chung, Hạ Lăng người mới lúc đầu gặp mặt vì tính cách cũng xảy ra tình trạng khó xử nhiều lần, nhưng sau khi tiếp xúc lâu ngày, khí ác trong mắt cậu ấy dần dần hạ xuống, thường xuyên để lộ nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời rực rỡ, làm người khác nhận ra, cậu ấy cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.
Cho tới cả tảng băng Bùi Hy, tuy rằng hắn lạnh lòng, nhưng cũng không đến mức quái dở, huống hồ còn suốt ngày ôm vai cười híp mắt với Quý Hướng Không nói: "Sau này mỗi lần đấu luyện nói xong, cái gì không muốn nói, viết ra cho tôi nhé.", còn có Lâm Dật Hiên nhiều lần đột kích đến chơi: "Chúng ta trước tiên cứ bắt đầu gây dựng tình bạn trong sáng lành mạnh, ví dụ như lúc tắm thì đấm lưng cho nhau...."
Lịch làm việc và nghỉ ngơi của chiến đội đều được tuân thủ theo quy luật, mỗi sáng sớm mười giờ đã tập trung, bắt đầu đấu luyện trận BO2, sau đó tập trung quan sát video trận đấu, tổng kết kinh nghiệm, tiến hình huấn luyện đặc biệt, sau khi kết thúc từng người trở về đấu solo, đúng 12h thì đi ngủ.
Thông qua khoảng thời gian tiếp xúc gần gũi này, Khâu Anh ý thức sâu sắc rằng, tuyển thủ chuyên nghiệp huấn luyện hằng ngày, hoàn toàn không cùng một khái niệm với hai từ "chơi game". Vì mỗi một thao tác nhỏ, mỗi lần lia cam check map, đều lặp đi lặp lại vô số lần, luyện triệt để trở thành thói quen. Mỗi một chiến thuật, bọn họ đều phải thực hành qua lại không biết bao nhiêu lần, cả ngày người ngoài ngồi xem đều cảm thấy chán nản đến cực điểm.
Tất cả vận động viên đều như vậy, bọn họ chịu đựng không ngừng tiến bước, nghị lực cao hơn người bình thường, thi đấu trong hạng mục mà bản thân yêu thích, cùng với khát vọng trở nên mạnh hơn và trái tim khao khát chiến thắng.
Sau hai tuần ở chung, Khâu Anh đại khái cùng thăm dò được một số thói quen của các thành viên, bản thân là chủ câu lạc bộ, cô cần chăm sóc nơi ở của bọn họ, lúc ăn cơm nấu nướng cần cân nhắc làm sao cho đủ chất dinh dưỡng, sau đó thì vào phòng huấn luyện kiểm tra tình hình của đội viên, giám sát bọn họ không làm bừa.
Bởi đồng phục của đội vẫn đang trong giai đoạn thiết kế, ngày thường Bùi Hy tổng thích mặc áo trắng cùng quần dài đơn giản, ngoài hình sạch sẽ, Lâm Dật Hiên như đi Palette, thích mặc áo phông nhiều màu sắc phối hợp với quần đùi, hai người đứng cùng một chỗ, hoàn toàn không ăn khớp nhau.
Không chỉ như vậy, hai người bọn họ ở cùng nhau, một bên không muốn nhiễm một hạt bụi, một bên dường như muốn cướp đất. Thấy sàn nhà chất đầy một đống đồ ăn vặt, sổ sách, con chuột, bàn phím, tai nghe lộn xộn, cái bệnh sạch sẽ của Bùi Hy lại không chịu nhẫn nhịn: "Cậu không thể sắp xếp bàn của cậu sạch sẽ lại được à?"
Lâm Dật Hiên ma manh trả lời, ngoan ngoãn nghe theo, nhưng ngày hôm sau lại vẫn y như cũ.
Sau khi kết thúc huấn luyện, Lâm Dật Hiên năn nỉ Bùi Hy làm mẫu thao tác, thấy Bùi Hy tựa như muốn cách càng xa cậu càng tốt, còn lót dưới con chuột của mình một con chuột. Lâm Dật Hiên bĩu môi, thừa dịp dí sát vào người hắn, duỗi tay đưa bàn tay nhéo mặt hắn, trước khi hắn nhận ra thì đã chạy mất dép.
Mười giây sau, Khâu Anh nghe thấy tiếng tảng băng Bùi Hy nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà chủ, tôi muốn đổi chỗ ngồi."
Giữa lúc giải loa, Tôn trạch Nghị ra sân vận động cơ thể, chân Hạ Lăng không tiện, Lâm Dật Hiên ở phòng khách chơi game vui vẻ với cậu ấy. Khâu Anh từ trong bếp đem ra mấy món ăn, vừa vặn được Quý Hướng Không giúp một tay, cùi chỏ của anh trong lúc không cẩn thận chạm cô một cái, môi cô khẽ mím, trong lòng như có một loại lông vũ mơn mớn rơi.
Vì tâm tình luôn hướng về phía tập luyện, Quý Hướng Không ở trước mặt mọi người đối xử với mọi người rất đúng mực, trước sau luôn duy trì khoảng cách nhất định với Khâu Anh, giống như quan hệ thuần khiết giữa đội trưởng với bà chủ.
Lúc này đối diện với ánh mắt trong trẻo của tiểu mỹ nữ nhìn mình, Quý Hướng Không nhíu mày, cười cợt với cô, sau đó như không có việc gì mà đi thẳng. Khâu Anh nhất thời thấy trống vắng, không vui khịt mũi nhẹ.
Không nghĩ rằng anh rất nhanh lên quay lại, ôm lấy eo cô, kéo về phía mình.
Khâu Anh đầu tê liệt, kêu nhỏ như tiếng muỗi nhắc nhở: "Anh...Bọn họ nhìn thấy bây giờ."
"Mặt đất bẩn lắm." Quý Hướng Không buông tay, nặn nặn vành tai cô, trong thanh âm trầm thấp tràn ngập ý cười, "Em đang nghĩ gì ở đây thế?"
Thấy Khâu Anh tức giận trừng mắt nhìn mình, Quý Hướng Không cười vô cùng vui vẻ: "Sống chung một mái nhà, tháng năm chúng ta còn nhiều mà."
Lúc ăn cơm, mọi người ngồi vây quanh bàn ăn, Tôn Trạch Nghị như người cha ngắn nhìn những đứa con của mình, lần lượt gắp vào bát cho họ rau, thấy hai nam sinh trước mặt ghé tai cười đùa vui vẻ, anh cười nói: "A Hiên với Tiểu Lăng thân nhau ghê a."
Lâm Dật Hiên mặt mày hớn hở: "Đó là đương nhiên, bọn em đến cuốn tạp chí cũng chia cho nhau cùng xem."
"......Là anh trốn trong phòng xem trộm bị em bắt gặp mà." Hạ Lăng ngữ điệu bình tĩnh mà nói thêm.
Lâm Dật Hiên cười đùa lấy cùi chỏ chọc chọc người cậu: "Cậu sẽ không thừa dịp tôi không để ý mà làm bừa chứ? À, đúng rồi, Hướng Không, tiểu quỷ này nói với tôi, hình mẫu lý tưởng của cậu ấy là Anh muội muội đấy."
Hạ Lăng mặt nhất thời biến thanh màu hồng chói: "Này!"
Lâm Dật Hiên dùng lực vỗ vai người bạn nhỏ: "Xấu hổ cái gì chứ, anh giải thích cho em nghe này, lớn lên, giấc mơ của mỗi thằng đàn ông là giao du với một cô em gợi cảm nóng bỏng mềm nhũn a!"
"Câm miệng! Nam nhân không có cái loại giấc mơ này, anh là tên già biến thái!" Hạ Lăng tức giận đến muốn lật bàn, vội vàng liếc trộm Khâu Anh vài lần, hai tai đều đỏ lên, "Anh đừng có trước mặt Quý ca nói hươu nói vượn!"
Khâu Anh bị những lời nói này dọa một trận, thiếu niên hoàn mỹ trước mặt này là người mà em họ cô thích, tuyệt đối không thể để xảy ra cái vở kịch máy chó nào đó. Mà đối tượng đề tài hướng tới là Quý Hướng Không thì chỉ nhún nhún vai, bật ngón cái với Hạ Lăng: "Thiếu niên, mắt nhìn người được đấy!"
Mọi người đùa giỡn, bên cạnh bỗng truyền đến một đợt gió lạnh, Khâu Anh để ý, Bùi Hy từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Dật Hiên. Cô chính là đang nghi ngờ, bỗng thấy Bùi Hy đột nhiên đứng dậy, mặt không biến sắc đi tới gần Lâm Dật Hiên, kéo cổ áo anh ra!
....Vụ gì vậy?
Đang lúc mọi người nín thờ chú ý đến sự việc, Bùi Hy hạ tay xuống, nhổ một sợi vải màu đen trên áo Lâm Dật Hiên xuống, sau đó thở dài một hơi, căng thẳng toàn thân hạ xuống, như không có chuyện gì xảy ra mà về vị trí của mình tiếp tục ăn cơm.
Phảng phất một trện gió lạnh thổi qua, lá cây bay xuống, toàn bộ người trên bàn yên lặng như tờ.
Cuộc thi tuyển chọn CPL được tiến hành hai tháng sau đó, trong hơn một ngàn chiến đội chọn ra tám đội đứng đầu, giao chiến cùng với hai đội đứng cuối giải đấu CPL mùa thu, cuối cùng những ai thăng cấp chọn ra danh sách tham dự giải đấu CPL mùa xuân.
Trải qua kỳ huấn luyện ngắn ngủi, Quý Hướng Không đã bỏ rất nhiều bữa, căn cứ vào tình hình trong chiến đội, đặc sắc của mỗi tuyển thủ, đặt ra phương án huấn luyện tỉ mỉ, chiến đội chính thức bước vào giai đoạn chuẩn bị cho giải đấu.
Lúc Khâu Anh tiến vào phòng huấn luyện, Lâm Dật Hiên cùng Hạ Lăng đang bát quái nói chuyện tại sao một Tôn trạch Nghị tướng mạo anh tuấn thực lực đỉnh cao toàn năng đến như vậy, lại vẫn độc thân đến tận bây giờ.
Lâm Dật Hiên kéo tay Tôn Trạch Nghị, sờ mó một hồi, trong miệng tràn ngập sự thương tiếc: "Nơi nào có thể tìm thấy được một nam nhân thông minh khéo léo như Tôn Ca đây? Lẽ nào bây giờ con gái không thích con trái ấm áp, chỉ thích mấy anh lạnh lùng băng giá thôi hả?"
Hạ Lăng nhai kẹo cao su: "Các nữ sinh luôn cảm thấy mấy nam sinh ít nói vô cùng đẹp trai, nhưng phần lớn tình huống bọn họ đều vô cùng vô vị, không biết nên nói gì." Dứt lời cậu liền vỗ vai Lâm Dật Hiên, "Người như anh thực ra vẫn có chút thị trường."
Lâm Dật Hiên đột nhiên đạp bàn, quay đầu quát lên: "Bùi Hy! Hắn mắng cậu vô vị! Lần này đến lượt tôi không thể nhẫn nhịn nữa rồi!"
Bùi Hy đeo tai nghe, mặt không chút biến sắc cầm cái cốc trên bàn, từ từ uống một hớp.
Khâu Anh vừa định xen vào, Quý Hướng Không đẩy cửa bước vào, một tiếng ôn hòa nhưng lại phát ra uy lực ghê gớm "Bắt đầu thảo luận", đem giải thoát gương mặt cười gượng gạo của Tôn Trạch Nghị đang dưới họng súng, Bùi Hy lấy ống tai nghe xuống, Lâm Dật Hiên cùng Hạ Lăng lập tức dừng lại, ngồi nghiêm chỉnh.
Quý Hướng Không mở video ra, cười hỏi: "Mọi người biết những cao thủ chơi game, tại sao thường thường lúc thi đấu không đạt được kết quả cao không?"
Hạ Lăng nhấc tay lên tiếng: "Bởi vì thi đấu trong đội với chơi game không hề giống nhau, thi đấu trong chiến đội chính là đánh theo một hệ thống chiến thuật, hiểu ngầm phối hợp với đồng đội, cùng chiến đội dốc toàn sức lực đánh, đơn đả độc tấu rất khó chống cự được."
Quý Hướng Không gật đầu: "Phối hợp cùng đoàn đội, chính là đem chiến thuật chuyển đổi sao cho phù hợp với năng lực, lúc nghe theo lệnh chỉ huy, các đồng đội phải lập tức nghĩ ra cách ứng phó, suy nghĩ thông suốt."
Nói cách khác, trong lúc thi đấu, phải phục tùng chỉ huy vô điều kiện.
Rất nhiều lúc, một chiến đội thất bại, chính là vì ở thời khắc quan trọng mọi người không đồng lòng, đều dựa vào kinh nghiệm của bản thân mà phán đoán, lúc thi đấu không tin tưởng nhau, càng đánh càng vỡ trận.
Chỉ có năm người đồng lòng, giống như một quân đoàn nghiêm chỉnh huấn luyện, sức chiến đấu mới có thể tăng đến đỉnh điểm.
Quý Hướng Không ánh mắt lóe lên ý cười, trịnh trọng cúi mình: "Xin mọi người hãy tin tưởng tôi."
Mọi người tùy tiện đứng lên, đồng thanh nghiêm túc trả lời: "Chúng tôi tin tưởng cậu."
Sau đó, Quý Hướng Không tuyên bố sắp xếp vị trí: "Sau này Hạ Lăng đi MID, Bùi Hy đi rừng."
Vừa dứt lời, mọi người ngơ ngác.
Iconquer chia làm ba đường trên, giữa, dưới, Top một đường, Support thường bảo vệ Carry một đường.
Mà vị trí đi rừng khá đặc thù, hắn sẽ không tùy tiện tham gia giao chiên ở tuyến trên của phe địch, mà ở rừng nha, tức là đi qua đi lại ở trong rừng nhà và đối phương, thông qua tiêu diệt quái rừng thu được kinh nghiêm, tiền, lên level.
Tinh túy của đi rừng, chính là Gank.
Gank, tức là GangbangKill, là một thuật ngữ được dùng trong game MOBA, một hoặc nhiều người ở trong thời cô, mưu kế đứng trong điểm mù của đối phương, tiến hành đánh lén đối phương, bao vây, chém giết.
Đi rừng phải bảo đảm bản thân phải kích động đúng chỗ, trong lúc lính đi khắp ba đường, xuất quỷ nhập thần, phối hợp với Top gank địch ở đường trên, do đó tăng cường uy hiếp ở phe mình, áp chế phe địch, tích lũy ưu thế.
Hiện tại Quý Hướng Không quyết định thay đổi thói quen cho Bùi Hy đi rừng?
Để một đứa bé có thói quen ăn đồ cung cấp mà lớn lên, biến thành một người bạn chăm sóc đồng đội ở cả ba đường?
Trong lúc mọi người kinh ngạc, Quý Hướng Không từ từ uống một ngụm cà phê: "Đi rừng tồn tài, là thứ mà đối phương luôn phải lo lắng đề phòng, hắn một khi đột nhiên xuất hiện ở tuyến trên, chính là giờ chết của đối phương, cách đánh này rất hợp với Bùi Hy."
"Hơn nữa, Bùi Hy là MID kích động, thói quen vừa đánh vừa kiếm tiền, mua được trang bị tốt sau đó sẽ ra khỏi núi. Mà đi rừng tài nguyên có hạn, cần đội viên đồng thời Gank để thu được ưu thế kinh tế, nghĩ trước đánh sau không dùng được."
Khâu Anh hiểu rõ ý của Quý Hướng Không, Bùi Hy từ trước đến nay đều bị người ta gọi đùa là "Đóng mic nghe hát 1V9", tức là trước khi thi đấu tắt mic chỉ nghe giọng của chính mình không thèm để ý đến đồng đội, muốn một người từ bỏ thói quen này của chính mình, mà bao người khuyên không được, không bằng trực tiếp đẩy hắn ra khỏi "Vị trí yêu thích" của mình, để vào một vị trí nếu không giao lưu, không phối hợp nhất định sẽ vỡ trận, trong lúc khiêu chiến tự mình đột phá.
Nghe xong mấy câu của Quý Hướng Không, Bùi Hy lạnh nhạt nói: "Tôi hiểu rồi." Ngay sau đó liền bắt đầu huấn luyện các anh hùng đi rừng.
Khâu Anh không khỏi cảm khái, không hỏi lại, không chần chừ, hắn đúng là phục tùng vô điều kiện mà....
Sau khi tan họp, ba người dồn dập rời phòng tới phòng ăn, Tôn Trạch Nghị đi đến cửa, lại xoay người, gương mặt lộ vẻ ưu lo: "Trong thời gian ngắn như phải chuyển chỗ đánh có phải là làm khó Bùi Hy quá rồi không?"
Quý Hướng Không cười nhún vai: "Không đâu, tôi chỉ sợ nội dung huấn luyện đối với cậu ta quá đơn giản, cậu ta sẽ cảm thấy vô cùng tẻ nhạt."
Tôn Trạch Nghị trầm ngâm nói: "Để một người mới thay thể MID số một trong nước, áp lực của Hạ Lăng thực ra lớn hơn tưởng tượng rất nhiều."
"Ừ." Quý Hướng Không gật đầu, ngữ điều chầm chậm nói, "Nhưng, cậu ấy không đơn đọc, sau lưng cậu ấy còn có chúng ta mà. Huống hồ, những áp lực này so với mười năm trước không đáng kể chút nào."
Tôn Trạch Nghị nghe vậy, trong mắt từ từ trở nên nghiêm nghị, như là lâm vào dòng dài những hồi ước.
Mười năm trước, tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử chuyên nghiệp cùng lắm mới lộ mặt trước truyền thông, bọn họ thường trà trộn vào niềm vui trong quán cà phê internet, trong không khí tràn ngập khói mì ăn liền, sinh hoạt ấm no đảm bảo cơ bản đều không có.
Khi đó trái tim rất đơn thuần, bởi vì một câu nói của ông chủ: "Tôi muốn một chiến đội Trung Quốc, đánh bại người nước ngoài, trở thành chiến đội mạnh nhất thế giới."
Trong phòng huấn luyện chỉ còn là một mình, Quý Hướng Không nhìn chằm chằm vào vách tường có biểu tượng phượng hoàng của Phonenix, nhớ tới đêm chán nản nhất đó, Cố Phóng lái xe đến nhà anh, nói cho anh biết, muốn vì anh đầu tư một chiến đội mới.
Giữa bầu trời đen kịt không sao, ánh trăng trong sáng vung vãi trên người Cố Phóng, giống như đang soi sáng một ngọn đèn sáng khác vậy.
Lúc đó Quý Hướng Không hai tay che mặt, nghe thanh âm của Cố Phóng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Hồi đó tôi mới đánh chuyên nghiệp, không giống hiện tại, không lấy được quán quân, một đồng tiền thưởng cũng không có, chiến đội thi đấu không có kết quả phải giải tán, huynh đệ đáng tin đều đường ai nấy đi."
"Tôi từng có một người đồng đội, bởi vì trạng thái kém mà thi đấu thua liên tục, cuối cùng không ngăn được áp lực, nhảy lầu tự sát."
"Lúc ấy, tôi cái gì cũng không làm được, mà bây giờ, tôi rốt cuộc cũng chỉ có giúp đỡ người khác."
"Hướng Không, hãy gia nhập Legend, là quyết định chính xác nhất mà tôi từng làm. Những lời chửi rủa công kích kia tôi không để ý, tôi không sai, tôi không hối hận."
"Cậu phải tin rằng, cậu là mạnh nhất."
Nhiệt huyết toàn thân trong nháy mắt như sống dậy, toàn bộ đều quay như chong chóng trong đầu, Quý Hướng Không ngẩng đầu nhìn về phía Cố Phóng, ngón tay không ngừng run rẩy.
Nam nhân vừa nói ra những lời vừa nãy, được gọi là Iconquer Trung Quốc đội trưởng Legend.
Ở vòng chung kết Seatle lần trước, trong thời đại đấu theo cách truyền thống, anh ấy từng khai phá ra cách đánh tốc chiến tốc thắng trong 20', lấy sức một người phá vỡ cân bằng trong game. Trong hai tuần, các chiến đội khác dồn dập mô phỏng theo đội hình cùng chiến thuật của anh, nhưng vẫn không thể chiến thắng đội hình của anh ấy. Chiến thuật mang tính áp đảo lập tức bị tập đoàn D sau trận đấu lập tức cập nhật phiên bản mới, từ skill tướng đến thuộc tính phép bổ trợ, đem tất cả những thứ liên quan đến chiến thuật làm yếu hơn.
Sự tồn tại của Cố Phóng không ngừng lật đồ nhưng cách đánh Iconquer truyền thống, khiến tập đoàn D vừa thương vừa sợ, những người hâm mộ thậm chí còn nói đùa: "Một lần ra mắt phiên bản là một lần bị hạ gục, khoog gì đánh bại C thần."
Trừ anh ra, Trung Quốc trong một thời gian dài không xuất hiện vị đại sư chiến thuật thứ hai, mãi đến vòng chung kết toàn cầu lần thứ ba, Quý Hướng Không dẫn dắt đội Newland hạng hai đánh vào tám đội mạnh nhất, đội hình Thiên Mã Hành Không, không đi tầm thường mà lại giả vờ đi đường, phong cách chiến đấu quỷ dị khó lượng làm người sáng mắt lên.
Đáng tiếc tốc độ của Quý Hướng Không thiếu hụt dẫn đến phần lớn mọi người đều chỉ quan tâm anh là tuyển thủ chuyên nghiệp, so về thao tác căn bản không có thiên phú.
Mà Cố Phóng từ đầu đến cuối giữ vũng ý nghĩ của mình, anh hùng tiếc anh hùng, anh biết Quý Hướng Không không phải là chọn bừa trang bị, mà là khả năng lý giải thế cục vượt xa người thường.
Như vậy một thần thượng giới thể thao điện tử, đem Quý Hướng Không đặt sau lưng, đẩy áp lực dư luận xuống, trở thành chỉ huy BP, giao phó trọng trách call team chỉ huy, khi anh cầm lái thì đồng thời kiến nghị cùng chống đỡ, trở thành hậu thuẫn kiến cố nhất của anh ấy.
Ơn tri ngộ, cả đời khó quên.
Khoảnh khắc chiến đội Phoenix đăng kí xong xuôi, Quý Hướng Không quyết định: Khát vọng giương cờ trên Seattle, từ nay trở thành giấc mơ của anh!
Buổi tối sau khi kết thúc huấn luyện, những người khác đều vào phòng mình nghỉ ngơi. Khâu Anh nhớ rằng tài liệu để quên trong phòng huấn luyện, liền xuống lầu lấy, vừa kéo cửa, cô phát hiện bên trong có người.
Trong phòng chỉ còn lại ngọn đèn nhỏ, Quý Hướng Không nghiêm túc phân tích số liệu, đặt trên sống mũi cao là cặp kính, môi mím thành một đường thẳng, dáng vẻ vừa nhã nhặn vừa nghiêm túc.
Khâu Anh mang cái ghế vào ngồi cạnh anh, trong tay cầm túi khoai tây chiên còn lớn hơn mặt, một bên nhìn màn hình vi tính của anh, một bên tay cầm khoai tây chiên đưa vào miệng. Quý Hướng Không quay qua, há miệng về phía Khâu Anh, cô bình tĩnh hiểu ý, liền đút cho anh một miếng.
Nhưng Quý Hướng Không lại đem khoai tây chiến đút lại vào miệng cô, nắm lấy cổ tay cô, đưa ngón tay cô kề sát bên môi, nhẹ nhàng liến những mảnh vụn khoai tây trên đó, như có một dòng điện chạy qua cơ thể, da đầu Khâu Anh tê dật, muốn thoát ra, nhưng lại bị anh dễ dàng khống chế lại.
Cô bất mãn trừng mắt nhìn anh, đôi mắt to nổi lên một làn hơi nước mỏng manh: "Ai, anh đang làm gì thế?"
Quý Hướng Không từ từ nhíu mày, cái dáng vẻ chính nhân quân tử vừa rồi hoàn toàn biến mất: "Nhìn em ăn vui vẻ vậy, anh cũng đói bụng."
Tay cô nhỏ hơn tay anh rất nhiều, trắng nõng bóng loáng, chạm vào vô cùng mềm mại, anh trói bàn tay cô lại trong lòng bàn tay dịu dàng vuốt ve mu bàn tay cô, sau đó cúi đầu hôn lên bàn tay cô. Khâu Anh bị bắt nạt không đúng, toàn thân lại ngứa ngáy tê tê, nhìn anh chăm chú mà buông mi mắt xuống, tim đập nhanh đến mức muốn rơi ra ngoài.
Khoảng thời gian này bọn họ bận đến quay như chong chóng, căn bản không có một cơ hội nào ở cùng nhau, thời khắc ánh đèn tối thế này, hô hấp thân quen, cảm giác có thể nghe thấy thanh âm của tia lửa trái tim.
Điện Cạnh Luyến Nhân Điện Cạnh Luyến Nhân - Nam Dã Lâm Nhi