A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Thái Trí Hằng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1053 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Bối Rối (5)
ại cảm thấy bối rối, tôi hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mông ngồi xuống ghế còn chưa ấm chỗ, tổng giám đốc đã gọi điện kêu tôi lên văn phòng ông ấy.
Ngay bước đầu tiên khi vào tôi đã phát hiện cô Tào cũng ở đó, có vẻ như tổng giám đốc đang giao chuyện gì đó cho cô ấy.
"Cậu chờ tôi một chút." Tổng giám đốc nói với tôi.
Tôi đành quay người, chờ bọn họ nói chuyện xong, tiện đó đảo mắt dạo qua bức tường.
Trên tường dán đầy những giấy khen của con tổng giám đốc ở nhà trẻ, cái nào cũng là khen thưởng bé ngoan.
Cái này có gì hay mà khoe, có tội phạm giết người nào thích chưoi dao từ hồi đi nhà trẻ?
Hồi nhỏ giấy khen của tôi cũng dán đầy vách tường đấy, chẳng phải giờ cũng thành một tên giang hồ nghèo đói à.
"Xin chào, cậu Chu Tại Tân."
Đang lúc tôi suy nghĩ linh tinh, đột nhiên nghe thấy tổng giám đốc gọi tên mình, tôi tò mò quay đầu lại.
"Cậu giỏi lắm, cậu Chu Tại Tân." Tổng giám đốc nhìn tôi nói.
"Sếp đang nói chuyện với em à?" Tôi nhìn tổng giám đốc, chỉ vào mũi mình nói.
Cô Tào vẫn còn trong phòng, tôi nhìn sang cô ấy, phát hiện vẻ mặt cô cũng đầy vẻ khó hiểu.
"Đương nhiên là tôi đang nói chuyện với cậu rồi, cậu Chu Tại Tân."
"Chu Tại Tân là sếp mà." Tôi đến cạnh bàn làm việc của ông ấy, hỏi lại: "Có phải áp lực công việc quá lớn làm sếp mất trí nhớ tạm thời không?"
"Có cậu mới mất trí nhớ tạm thời ấy! Thằng chết tiệt!"
Tổng giám đốc có vẻ đang rất tức giận, lấy một tập giấy fax ra, lật tới một tờ. "Cậu tự xem đi!"
Tôi cầm lên xong, lập tức hiểu đây là biên bản hội nghị ở hội trường thành phố ngày hôm qua.
"Cái này..." Tôi đặt tập tài liệu xuống, vô thức gãi gãi đầu, lại bắt đầu bối rối.
"Nếu bác hàng xóm của anh đã rất già rồi, bạn bè và người thân đều đã chết sạch, anh nghĩ lại xem ông ấy còn muốn sống tiếp không?" Tổng giám đốc đọc xong, hỏi tôi: "Xin hỏi đại ca, câu này nghĩa là sao?"
"Ừm... Cái này..." Tôi lén lút liếc sang cô Tào, chỉ cảm thấy da đầu vừa tê vừa ngứa. "Có lẽ do thủy cầm thấy không còn mấy đồng loại cho nên không muốn trở lại."
"Không cái đầu nhà cậu." Tổng giám đốc như một con chim nổi điên, không ngừng vỗ vỗ cánh.
"Cậu làm cái trò gì ở hội trường thành phố hả? Thích làm trò sao không tự ký tên mình vào?"
"Xin lỗi." Tôi lại gãi gãi đầu. "Lúc ấy tôi mơ màng, quên mất."
"Cậu..." Cánh tổng giám đốc vẫn vỗ mãi không thôi, nói không nên lời.
Tính cách tôi là nếu bị ai đó trách móc trước mặt người khác sẽ cảm thấy rất bối rối.
Nhất là "người khác" này lại là cô Tào.
"Cái này..." Tôi thấy tổng giám đốc nãy giờ không nói gì, đành phải hỏi: "Sếp bảo em đến là..."
"Vốn định hỏi cậu chuyện hội nghị ngày hôm qua, giờ không cần hỏi nữa rồi."
"Vậy có cần em tả lại tình cảnh hỗn loạn lúc ấy không?"
"Cậu cút ngay cho tôi!"
Tổng giám đốc quắc mắt đứng phắt dậy, như chú chim cuối cùng cũng bay vút lên bầu trời.
Tôi bước khỏi phòng tổng giám đốc, tôi lung lay thân thể đang tê ngứa do bối rối, chẳng khác nào một chú chó bị ướt đang giũ nước.
Lúc sắp lay hết tê ngứa, cô Tào cũng đi ra, thấy động tác của tôi bèn giật mình một cái.
Tôi mỉm cười bối rối, như một chú chó vừa rũ hết nước trên người xong lại gặp phải cơn mưa.
"Xin lỗi." Cô nói.
Tôi ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Cái này thật giống bạn ngắm trăng cả đời, một ngày ánh trăng lại đột nhiên mở miệng nói chuyện với bạn.
"Sáng nay tôi nhận được bản fax đó, vừa rồi mới đưa cho giám đốc Chu xem, cuối cùng hại anh bị mắng một trận."
"À." Tôi hiểu ra. "Không sao, cái này là do tính mơ màng của tôi tạo ra thôi."
"Có thật anh hay mơ màng không?"
"Ừ." Tôi ngượng ngùng đáp: "Có cẩn thận thế nào cũng vô dụng, vì vậy thường hay xảy ra chuyện."
"Anh đọc sai tên của tôi cũng là do mơ màng à?"
"Đúng đúng đúng." Tôi ra sức gật đầu. "Đấy là do tôi mơ màng, không phải cố ý trêu chọc."
"À. Vốn tôi cứ tưởng anh là người hay cợt nhả."
"Không không không." Tôi bắt đầu kích động. "Tôi không phải."
"Vậy là được rồi." Cô mỉm cười. "Sau này nhớ cẩn thận, đừng mơ màng nữa."
"Được được được."
Tính cách tôi là khi nói chuyện, lúc muốn nhấn mạnh điều gì sẽ lặp lại một chữ ba lần.
Diệc Thứ Và Kha Tuyết Diệc Thứ Và Kha Tuyết - Thái Trí Hằng