Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Thái Trí Hằng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1053 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Bối Rối (3)
a đầu tôi lại nhanh chóng tê dại, ánh mắt Đại Đông giả vờ như đang bận nhiều việc, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Tiểu Tây đầu tiên là kinh ngạc, vài giây sau mới bước nhanh qua bên cạnh tôi, tông cửa bỏ về.
Sau khi Tiểu Tây đi, Đại Đông thong thả đi về phía ghế sô pha, sau đó ngồi xuống, bật ti vi.
Tôi cúi người cởi giày, sau đó cũng đi tới bên ghế sô pha, ngồi xuống.
"Bọn rùa đen chỉ khi cháy rừng và động đất mới chịu chui ra là sao?"
Một lúc sau, khói thuốc súng trong không khí tan hết, tôi quay đầu lại hỏi Đại Đông.
"Tớ cũng không rõ lắm." Cậu ta lắc đầu: "Đại khái là bảo, cho dù trong tình huống khẩn cấp tới mức nào tớ vẫn chịu nhanh nhẹn lên, cứ lề mề chần chừ."
"Cách so sánh này không tồi, ít ra cũng được bốn sao. Có điều..." Tôi cười một cái rồi nói tiếp: "Tớ chưa từng nghe Tiểu Tây nói như vậy bao giờ."
"Lúc cô ấy tức lên, câu cú cứ nói thẳng một lèo, chẳng có chấm phảy gì cả."
"Vậy à." Tôi suy nghĩ một chút. "Nhưng trước giờ tớ chưa từng thấy cô ấy tức giận."
"Đương nhiên là cậu không thấy rồi." Cậu ta cười khổ: "Lúc có người cô ấy sẽ không nổi giận."
Đại Đông nói cũng đúng.
Quen Tiểu Tây cũng được một thời gian, trong ấn tượng của tôi, cô ấy luôn rất hiền lành thoải mái.
Cô ấy luôn nói chuyện khá chậm, hơn nữa phát âm từng câu từng chữ rất rõ ràng, không có chút nóng giận nào.
Lấy câu "anh đáng ghét chẳng khác nào bọn rùa đen chỉ khi cháy rừng và động đất mới chịu chui ra" làm ví dụ, trong tình huống bình thường, chắc cô ấy sẽ nói như sau:
"Anh đáng ghét, chẳng khác nào, bọn rùa đen, chỉ khi cháy rừng, và động đất, mới chịu chui ra."
Giọng điệu sau khi nói xong sẽ là dấu chấm tròn chứ không phải dấu chấm than.
Tên của Tiểu Tây thật ra không phải Tiểu Tây, biệt danh cũng không phải Tiểu Tây, cái tên Tiểu Tây này chỉ có mình tôi gọi.
Vì cô ấy là bạn gái của Đại Đông nên tất nhiên tôi gọi cô ấy là Tiểu Tây.
Nếu sau này Đại Đông thay bạn gái, tôi vẫn sẽ gọi bạn gái mới của cậu ta là Tiểu Tây.
Đại Đông nghe lâu cũng lười sửa lại cách gọi của tôi, thậm chí đôi khi còn quen miệng gọi Tiểu Tây theo tôi.
Tôi vốn định hỏi Đại Đông nguyên nhân khiến cô ấy trách mắng, nhưng sau nghĩ lại vẫn thấy bỏ đi thì hơn.
Bởi khuôn mặt Đại Đông trông chẳng khác nào mặt con rùa chỉ thiếu có một bước là về được với biển.
Tính cách tôi là nếu thấy người khác chán nản, sẽ nghĩ cách nói sang chuyện khác.
"Kịch bản của cậu ra sao rồi?"
"Đợi tới lúc họp." Đại Đông cầm điều khiển từ xa, chuyển sang một kênh khác rồi nói tiếp: "Bọn tớ phải thảo luận xem nên gia tăng mâu thuẫn giữa các nhân vật chính ra sao."
"Mâu thuẫn ra sao?" Tôi theo bản năng sờ sờ lên tóc: "Hòa bình không được à?"
"Cậu không hiểu rồi." Đại Đông buông điều khiển từ xa xuống, quay đầu lại bảo tôi: "Nhân vật chính trong phim truyền hình, tốt nhất nên có mâu thuẫn ở một trong những phương diện ngoại hình, tính cách, bối cảnh, hoàn cảnh sống; hoặc là quan hệ giữa bọn họ có mâu thuẫn với đạo đức lễ giáo hoặc quan niệm về giá trị. Như vậy các tình tiết diễn ra trong câu truyện mới gay cấn."
Vừa nhắc tới kịch bản, tinh thần Đại Đông lập tức phấn chấn trở lại, như một cơn sóng biển đột nhiên cuốn chú rùa vào trong biển.
"Phim kiếm hiệp đương nhiên không cần làm vậy, trong loại phim này các nhân vật thiện ác đều rất rõ ràng, do đó có mâu thuẫn trực tiếp. Còn trong phim tình cảm, lấy một ví dụ đơn giản nhất nhé." Đại Đông quay đầu lại suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Lấy 'Romeo cùng Juliet' làm ví dụ, nếu khi Romeo yêu Juliet, gia tộc hai người không phải kè thù truyền kiếp mà là bạn bè, vậy câu chuyện đó còn hấp dẫn không?"
"Nhưng tớ vẫn thấy có mâu thuẫn là không tốt, không thể hoàn toàn không có mâu thuẫn à?"
"Có thể. Có điều tác phẩm hoàn toàn không có tình tiết mâu thuẫn nào chỉ có thể chiếu lúc mười hai giờ đêm."
"Vì sao?"
"Vì như vậy người ta có thể vừa xem vừa ngủ được." Đại Đông như bỏ được lớp vỏ rùa đi, thoải mái đáp: "Đó là liều thuốc ngủ tốt nhất đấy. Người viết kịch bản đó có thể thử đổi nghề sang làm bác sĩ."
Lúc tôi đang định nói thêm gì đó, Đại Đông lại tiếp lời:
"Cũng như quan hệ giữa hai đứa bọn mình vừa là chủ nhà và khách trọ, lại vừa là bạn tốt. Nếu đưa chúng ta vào trong tiểu thuyết, đây là một điểm mâu thuẫn."
"Ừ." Tôi lên tiếng. "Tớ hiểu đại khái rồi."
"Nói đến đây thì..." Đại Đông đột nhiên xòe một tay ra. "Cậu cũng nên đóng tiền thuê nhà tháng này đi nhỉ."
"Này, tiền điện thoại tớ còn chưa đóng, cậu nỡ lòng nào đòi tớ tiền thuê nhà?"
"Cứ theo cách cậu thường nói, cho ở trọ phải thu tiền nhà là chân lý, giữa chúng ta là tình bạn; khi chân lý và tình bạn nảy sinh mâu thuẫn, tớ luôn đứng ở bên chân lý."
Diệc Thứ Và Kha Tuyết Diệc Thứ Và Kha Tuyết - Thái Trí Hằng