Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Nam Quang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 173 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 656 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 121-2: Chẳng Qua Không Yêu Mà Thôi (Phần Cuối)
uan Bá Luân thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu lên sững sờ nhìn Tiêu Nhụy Vũ bên trên, hắn vốn ôm kết cục chắc chắn phải chết, không ngờ quanh co khúc khuỷu, hắn bảo toàn được mạng.
“Tạ thái hậu nương nương!” Mộ Dung Thanh Liễu vội vàng lau khô nước mắt, nở nụ cười, dập đầu ba cái với Tiêu Nhụy Vũ.
Quan Bá Đào không ngờ lúc ông sắp chết tâm, buông tha tên nhi tử không ra hồn này, thế nhưng xuất hiện kỳ tích, ông nhanh nhảo muốn quỳ xuống khấu tạ, tuy nhiên bị Hạ Hầu Thuần ngăn lại.
“Quan lão không khỏe không cần hành lễ, chỉ cần nói tiếng cảm ơn mẫu hậu là được!” Hạ Hầu Thuần quan tâm, sau đó dời tầm mắt hỏi thăm lên người Tiêu Nhụy Vũ, ôn hòa cười nói: “Mẫu hậu cũng nghĩ như vậy đúng không?”
Tiêu Nhụy Vũ cười khoát tay, không thèm để ý: “Những lễ nghi này chẳng qua là thứ sáo rỗng, không cần hành lễ, thân thể Hữu Tướng mới là quan trọng nhất!”
Quan Bá Đào làm quan mấy năm, chưa bao giờ cảm động giống như khoảnh khắc này, ông gật đầu một cái với Tiêu Nhụy Vũ và Hạ Hầu Thuần, cảm tạ cười một tiếng: “Đa tạ Thái hậu và Thuần vương gia!”
“Nhưng Mộ Dung Thanh Y không tuân thủ nữ tắc, dâm loạn hậu cung, ai gia quyết không dung túng, hậu cung tuyệt đối không thể để cho một nữ tử như thế tồn tại!” Tiêu Nhụy Vũ ngước mắt nhìn Hạ Hầu Huyền một cái, không cho phản bác ra lệnh: “Huyền nhi, nữ nhân này con phải lập tức xử trí cho ai gia!”
Trái tim Quan Bá Luân vốn để xuống đột nhiên nảy lên, trong mắt thoáng qua vẻ lo lắng, vội vàng cầu xin Tiêu Nhụy Vũ: “Thái hậu, Tiểu Y là vô tội, van người không nên làm khó nàng!”
Quan Bá Đào và Mộ Dung Thanh Liễu còn chưa kịp vui mừng lâu, bỗng dưng nghe được lời nói bảo vệ kia, sắc mặt lập tức khó coi, nhất là Quan Bá Đào gắt gao trừng mắt nhi tử không biết nhìn trường hợp, coi trời bằng vung kia. Đời này ông đã tạo nghiệt gì, nuôi nhi tử lớn đến như vậy, còn chưa được hưởng phước, đã bị nó làm cho tức chết!
Kế bên khóe môi Vân Tuyết Phi tạo thành đường cong ý vị sâu xa, trong mắt thoáng qua sự giễu cợt, thoáng chốc, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Nhưng biến hóa như thế vẫn bị Hạ Hầu Huyền bắt được, ánh mắt hắn âm u, đôi tay nắm chặt thành quyền, ngàn vạn suy nghĩ, một lát sau rốt cuộc di chuyển bước, đi tới trước mặt Quan Bá Luân từ trên cao nhìn xuống cau mày nói: “Ngươi thích Mộ Dung Thanh Y?”
Quan Bá Luân liếc mắt nhìn Hạ Hầu Huyền, lập tức trong lòng lạnh toát, còn có con ngươi lạnh lẽo bắn ra bốn phía kia khiến hắn giật mình phải cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu một cái.
“Ta ban nàng ấy cho ngươi, ngươi muốn không?” Hạ Hầu Huyền mở miệng lần nữa, khiến cho những người ở đây trừ Vân Tuyết Phi ai cũng thoáng chút kinh ngạc.
Quan Bá Luân ngẩn ra, sự vui vẻ lan tràn trong mắt, nhưng chỉ là một chút, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, tự hỏi nguyên nhân Hạ Hầu Huyền làm như vậy. Mặc dù hắn rất muốn Tiểu Y ở bên cạnh mình, nhưng mà bây giờ cơ thể hắn không trọn vẹn, hắn đã không xứng với Tiểu Y rồi. Hơn nữa hôm nay Tiểu Y thật vất vả mới ngồi vào vị trí quý phi!
“Hoàng thượng nói đùa, Tiểu Y nàng là Hoàng quý phi, nữ nhân hoàng thượng, hoàng thượng dễ dàng xua đuổi nàng như thế, sao có thể giao phó thâm tình của nàng đối với hoàng thượng trong mấy năm nay?” Quan Bá Luân trầm giọng chất vấn, rõ ràng bản thân muốn, nhưng hắn hiểu được, càng sẽ không đi miễn cưỡng Tiểu Y.
“Hoàng thượng, Quan phủ ta chứa không nổi nữ nhân như vậy, xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” Trong khoảnh khắc mấu chốt này Quan Bá Đào đương nhiên rõ ý tứ Hạ Hầu Huyền. Chẳng qua nữ nhân kia bất luận như thế nào ông cũng sẽ không cho vào cửa, ông thà rằng để Thái hậu lập tức ban ba thước lụa trắng kết liểu nàng ta!
“Hoàng nhi, càn rỡ, một nữ nhân bại hoại môn phong, sao ngươi lại tặng cho phủ Hữu Tướng được chứ, đúng là hoang đường, uổng công ngươi là nhất quốc chi quân, há có thể hồ đồ như thế!” Tiêu Nhụy Vũ vô cùng tức giận, làm sao cũng không ngờ đứa con trai này khiến bà bị mất mặt lớn đến thế, chẳng lẽ bởi vì một Vân Tuyết Phi, hắn liền đánh mất năng lực phán đoán sao?
“Nữ nhân như vậy chính là sự sỉ nhục đối với vương triều Đại Hạ ta, nên trực tiếp ban cho cái chết, hoàng nhi, nếu như ngươi niệm tình phu thê không xuống tay được, vậy thì ai gia sẽ làm chủ!” Giọng Tiêu Nhụy Vũ lạnh lẽo nói tiếp.
Lòng Vân Tuyết Phi phát lạnh, mặc dù kiếp trước Hạ Hầu Huyền đối xử rất tốt với Mộ Dung Thanh Y ở sau lưng nàng, nhưng ít nhiều nàng phát hiện được một đầu mối. Khi đó Hạ Hầu Huyền cực kỳ dịu dàng thương tiếc Mộ Dung Thanh Y, bọn họ đã từng có những năm tháng ngọt ngào. Nếu như Hạ Hầu Huyền trực tiếp xử tử Mộ Dung Thanh Y còn đỡ, ít nhất chứng minh nam nhân này quan tâm, thế nhưng hắn không chút nào lưu luyến, ném cho một nam nhân khác, điều này đối với một nữ nhân mà nói thì bi ai đến dường nào!
“Mộ Dung Thanh Y dâm loạn hậu cung, đặc biệt ban thưởng một ly rượu độc, chờ người đưa qua!” Tiêu Nhụy Vũ không tiếp tục truy cứu chuyện này, thẳng thừng hạ phán quyết, đồng thời xoa nhẹ vầng trán uể oải, khoát khoát tay: “Nếu mọi người không có việc gì thì lui ra, ai gia mệt mỏi, phải nghỉ ngơi rồi!”
“Hoàng thượng, xin ban Tiểu Y cho ta!” Quan Bá Luân lớn tiếng thỉnh cầu, ngẩng đầu lên ánh mắt kiên định chấp nhất, nhìn thẳng vào tròng mắt thâm thúy của Hạ Hầu Huyền: “Ta...ta thật lòng thích nàng ấy!”
Vân Tuyết Phi nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Thanh Liễu trắng bệch, ánh mắt nồng đậm bi thương, rõ ràng đã hoàn toàn bị tổn thương, cũng không muốn buông tay, ở nơi này khổ sở giãy giụa trong đầm lầy.
“Ai gia mệt mỏi, đi trước một bước!” Tiêu Nhụy Vũ ngáp một cái, ánh mắt mệt mỏi quét phía dưới một vòng, tùy ý để nha hoàn đỡ đứng lên đi ra ngoài.
Lúc đi ngang Vân Tuyết Phi, bà dừng bước một chút, ánh mắt khẽ liếc chứa mấy phần tìm tòi nghiên cứu: “Vương phi có thời gian tìm ai gia hàn huyên một chút!”
Đợi lúc đại điện an tĩnh trở lại, Mộ Dung Thanh Liễu vội vàng đi lên trước, đưa tay muốn đỡ nam nhân đang quỳ trên mặt đất.
“Vương phi, vừa rồi làm phiền người, Quan mỗ ở đây cám ơn nhiều!” Quan Bá Đào cười gật đầu với Vân Tuyết Phi, kế tiếp chuyển sang Quan Bá Luân lạnh lùng nói: “Nghiệt tử, ta về nhà sẽ tính sổ với ngươi!”
“Nếu mọi người không việc gì nữa, tất cả giải tán đi!” Vẻ mặt Hạ Hầu Thuần ôn tồn nói.
Vân Tuyết Phi mang theo Thiên Tầm xem kịch hay, hiện tại đã diễn xong, nàng lập tức dẫn Thiên Tầm đi ra bên ngoài.
“Phỉ nhi!” Hạ Hầu Huyền vội vàng đuổi theo.
Đích Nữ Vương Phi Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang