Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 1176
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 489 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:20:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 704: Động Phòng Buồn Bực
ó lắc lắc đầu, lo lắng nói:
“Cái kia...... Ta...... Không giải được......”
Ai, thật sự là quá vô dụng a, lần đầu tiên mẫu thân của Tiểu Hoan Hoan muốn chính mình làm việc, thế nhưng nó không có làm được.
U Huyền cảm thấy chính mình có chút vô dụng, ô ô, nó cảm giác mất mặt.
Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh cả kinh, không thể tưởng được U Huyền là nhi tử duy nhất của U Minh vương, thế nhưng nó cũng không biết giải?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, khả năng cùng võ công có liên quan, võ công của U Minh vương cùng U Huyền không thể so sánh, tự nhiên nó không giải được.
“Vậy...... Công lực của ta bị che, ngươi có thể thử cởi bỏ sao?”
Kết giới ở cửa có chút kỳ quái, bằng không vừa rồi, Mẫn Du Nhiên sẽ không dễ dàng buông tha chính mình như vậy.
Nàng ta đã thử ra bản thân không có võ công, nhưng vẫn không khó xử như cũ.
Vậy chứng minh, cái này là có thể ngăn trở võ công.
Nhưng U Huyền không giống vậy, võ công của no cùng U Minh vương là một đường, nói không chừng có thể......
“Vậy...... Ta thử xem......”
U Huyền vẫn chưa tiến vào như cũ, nó liền đứng ở cửa, đối với Đông Phương Ngữ Hinh làm một cái thủ thế kỳ quái, Đông Phương Ngữ Hinh không nhúc nhích, nhẫn nại chờ nó giúp chính mình giải huyệt.
****************
Đã từng, có một câu cổ ngữ tên là sống một ngày bằng một năm. Nhưng hôm nay, Uất Trì Tà Dịch cảm nhận được cảm giác một đêm dài như một năm.
Biết nữ nhân bên người không phải Đông Phương Ngữ Hinh, nhưng nữ nhân này đã có dung mạo của Đông Phương Ngữ Hinh.
Hắn biết Đông Phương Ngữ Hinh không có việc gì, nhưng đối với tin tức của nàng, cũng không hề có cảm giác.
Ban đêm như vậy, hắn làm sao có thể ngủ được?
Vốn dĩ Hoan Hoan cũng ngủ không được, nhưng tiểu hài tử luôn dễ dàng đã quên lo lắng, bé vẫn nặng nề ngủ.
Uất Trì Tà Dịch có chút may mắn, may mắn Tiểu Hoan Hoan ở bên người hắn.
Hôm sau, sắc trời mới sáng, Uất Trì Tà Dịch liền đi lên.
“Tà Dịch......”
Uất Trì Nhu Y cũng mở mắt ra, nhìn đến Tiểu Hoan Hoan vẫn còn ngủ say, nàng thầm nghĩ: Nha đầu chết tiệt kia, thế nào sẽ không ngủ chết ngươi a.
“Ừ, ta đi ra ngoài một chút......”
Tà Dịch nhàn nhạt nói, ánh mắt Uất Trì Nhu Y buồn bã, giờ phút này, sớm như vậy?
“Tà Dịch, hôm nay là ngày thứ hai chúng ta thành thân......”
Đêm động phòng hoa chúc, thế nhưng bọn họ cái gì cũng không có làm.
Nàng chỉ có thời gian ba ngày, một ngày lập tức liền đi qua.
Nàng muốn bắt nhanh thời gian cùng hắn một chỗ, thậm chí mây mưa thất thường, nhưng......
Thế nhưng hắn muốn đi ra ngoài?
“Phụ thân sẽ lo lắng, ta vẫn là đi trước nhìn xem...... Nàng ngủ tiếp một chút đi, Hinh Nhi......”
Một tiếng Hinh Nhi, nhắc nhở thân phận bây giờ của Uất Trì Nhu Y, nàng săn sóc cúi đầu:
“Vậy chàng trở về sớm một chút?”
Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, hơi đổi ánh mắt liếc về phía Tiểu Hoan Hoan, tiểu nha đầu này, vẫn còn đang ngủ say?
Hắn cũng muốn mang theo Tiểu Hoan Hoan cùng nhau đi, nhưng lo lắng nữ nhân này sẽ hoài nghi. Nàng dám giả trang thành bộ dáng của Đông Phương Ngữ Hinh đi tới, làm sao có thể không hề phòng bị đâu?
Hơn nữa, hắn còn chưa có vạch trần thân phận của nữ nhân này, phỏng chừng nàng ta cũng không dám đem Tiểu Hoan Hoan thế nào.
Trên người Tiểu Hoan Hoan, còn mang theo Tiểu Hỏa Cầu đấy?
Mặc dù Tiểu Hỏa Cầu có chút nghịch ngợm, nhưng thời điểm mấu chốt, tuyệt đối sẽ đi ra bảo hộ Tiểu Hoan Hoan. Huống hồ Tiểu Hỏa Cầu có năng lực này, hắn thật tin tưởng điểm này!
Nghĩ vậy, Uất Trì Tà Dịch cũng an tâm......
Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương - Mã Duyệt Duyệt