This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Shevaanh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 257 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 608 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 47: Chân Lý Của Kẻ Mạnh (2)
ã này..điên thật rồi.
Bên dưới, hai gã đồng bạn của Ebisu, gã to con và người đàn ông trung niên râu rậm lúc này cũng đã bỏ của chạy lấy người, trốn ra một góc xa. Tất nhiên, chẳng ai muốn mang vạ vào thân.
-Ủa, ngừng rồi?
Tên to con bịt tai. Phải đến gần mười phút, tiếng nổ mới tạm dứt. Lúc này hắn mới vểnh tai, mở mắt nhìn lên sân đấu.
Quả thật, trên võ đài, lúc này đã không còn một tiếng nổ nào phát ra nữa. Không khí im lặng lạ thường.
Nhìn lên võ đài 09, nơi đây lúc này hơn ba phần tư sân đấu đã bị cày nát bởi khẩu súng phóng lựu mini trong tay Aiki. Thế nhưng lúc này, gã da trắng người Mỹ tuy vẫn cầm chắc vũ khí, chĩa thẳng về phía đối thủ - Hoàng đang đứng ngay trước mặt, song lại không hề nổ súng, trên mặt, mồ hôi mẹ mồ hôi con không ngừng chảy.
Có nhìn mới biết, cả hai tay đang cầm súng của Aiki giờ đều đang chảy máu, rách da rách thịt, là do độ giật khủng khiếp nãy giờ của khẩu súng phóng lựu mini, song hắn cũng như Hoàng, không hề kêu lên một tiếng,
Trong khi đó Hoàng lúc này tuy vô cùng chật vật, áo quần rách bươm, không kẻ đến những vết thương chi chít trên cơ thể khiến hắn trông chẳng khác gì một cây máu di động, song cũng đứng yên không động thủ. Cả hai cứ đứng gầm gè nhau như thế, chớp mắt cũng được hơn phút rồi.
-Mẹ kiếp, chúng nó tính đóng kịch câm à? Hay là đang thi xem ai động đậy trước thì thua, như đường tăng trong tây du kí? Gã to con bực mình chửi đổng.
-Khoan...Ulias hai mắt lấp lánh, khóe mắt hơi giật giật mấy cái, miệng lẩm bẩm: - …Khá lắm, quả không ngờ, chàng trai này.. thật là đáng sợ.
-Có gì lạ đâu anh? Sao em chả thấy gì cả?
-Cậu mà thấy được thì anh mày đã đỡ khổ. Gã trung niên rậm râu khẽ lắc đầu: - Nhìn kỹ vị trí nơi hai người họ đang đứng lại một lần nữa đi. Nhìn kỹ vào.
-Gã Aiki thì đứng sát một góc võ đài (Nơi giao nhau giữa chiều dài và chiều rộng của hình chữ nhật), còn thằng mù kia thì đứng đối diện hắn, cách chừng mười mét. Thế có gì mà lạ?
-Vậy nếu bây giờ thằng mù đứng đối diện kia tiến lên, mọi chuyện sẽ ra sao?
-A...Gã to con đờ ra, thần người một hồi, sau đó quay lại nghiêm túc lắc đầu:
-…Em không biết.
Ulias một tay ôm mặt, biểu cảm thất vọng đến cùng cực.
-..Cậu đúng là đầu đất. Gã thanh niên kia và Aiki bây giờ cũng giống như con sư tử rình con nai vậy. Con sư tử muốn bắt con nai, cách tốt nhất là dồn nó vào một góc. Ở đây cũng như vậy, thế nào hiểu chưa đồ đầu đất? Trong tình trạng thương thế đầy mình, có thể tỉnh táo vừa né tránh, vừa dụ đối thủ tiến vào vị trí thuận lợi như ý mình để rảnh tay kết thúc. Người thanh niên này..người thanh niên này thật sự là..ôi..
-A.....
Trở lại sân đấu.
Aiki sắc mặt tái nhợt, gương mặt xương xẩu chảy mồ hôi ròng ròng. Hắn vừa đứng vừa lùi, song bây giờ thì đã không còn chỗ nào để lùi nữa.
“Chết tiệt..thằng nhãi này dám nhân lúc không để ý, dồn mình vào địa thế bất lợi này. Bây giờ dù có nổ súng thì khoảng cách cũng quá gần, mình nhất định cũng sẽ liên lụy. Sát thương của khẩu lựu này không nhỏ đâu, nặng thì toi mạng, nhẹ nhất cũng bắn khỏi sân đấu…
“… Còn không nổ súng thì càng chết..nó sẽ thịt mình ngay. Nhảy sang trái, sang phải đều không được..tốc độ của mình nhất định không bằng nó. Mà chắc chắn thằng khốn ấy sẽ không để yên ình rời khỏi chỗ này..mẹ kiếp.”
Aiki hai tay nắm chắc khẩu súng phóng lựu mini, mồ hôi trộn lẫn với máu chảy dài từ trán xuống cằm, trợn mắt đứng im không nhúc nhích, đến nháy mắt cũng không dám.
-Thế nào, sao không bắn nữa đi? Hết đạn rồi à?
Hoàng cười, đôi mắt đầy máu nhắm tịt.
-Thằng chó..mày tưởng tao không dám à?
Aiki gằn giọng, “lách cách Lách cách”, ngón trỏ nắm chắc cò súng, miệng tuy nói cứng song vẫn không thể che giấu nổi việc cơ thể không ngừng run rẩy.
-Vậy thì bắn đi.
Hoàng dang hai tay thản nhiên nói.
-Mày...mày nghĩ mày có thể tránh được đạn trong khoảng cách gần thế này sao? Hay mày nghĩ có thể dùng cái găng secondhand ấy đỡ đạn bộc phá?
-Tránh được hay không, đỡ được hay không… thì tao không biết. Hoàng lim dim mắt: - …Nhưng tao đảm bảo rằng, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, tao vẫn thừa khả năng đẩy mày ra khỏi sân đấu. Mày có tin không?
Nhìn thân thể đầy máu với hàng trăm lỗ đạn của tên mù trước mặt, kẻ mà đáng lẽ ra theo lý đã phải xuống địa ngục từ lâu mới phải, song bây giờ vẫn đứng lì ở đó, như một bức tường không bao giờ sụp đổ...trong lòng Aiki bỗng dưng lên một niềm tin mãnh liệt rằng, thằng này, thằng này..có thể hắn sẽ làm được không biết chừng!
Aiki cắn răng. Chẳng lẽ sau biết bao chuyện xảy ra, hắn vẫn mãi mãi là người thua cuộc? Điều mà hắn không muốn nhất…cuối cùng cũng đã xảy ra.
Chẳng lẽ...hắn sẽ lại một lần nữa trở thành “kẻ thất bại”?
Không được, phải mất bao nhiêu nỗ lực, hắn mới có thể thoát được cái quá khứ tăm tối ấy! Dù có chết, hắn cũng nhất định không để điều ấy xảy ra thêm một lần nữa. Hắn không muốn lại bị người khác coi thường. Thà chết chứ không để bị coi thường.
Đúng….Thà chết chứ không để bị coi thường.
“ Lý do ư..đơn giản thôi.”
..vì chưa đủ độ tàn ác..”
Con mắt trái đầy tơ máu của Aiki bỗng chốc lộ vẻ điên cuồng. Hắn đột nhiên cúi xuống, cởi cái áo ngoài đang mặc ra vứt xuống đất, tay vẫn cầm súng chĩa về phía Hoàng. Hoàng giật mình, bằng vào đôi mắt chưa mù hẳn, hắn lờ mờ nhìn thấy trên hông tên này, ở thắt lưng da có gắn cái gì đó đen xì. Hắn bỗng có linh cảm chẳng lành.
-Ha ha..mày có thấy cái gì đây không? À, tao quên mày mù rồi nhỉ. Được rồi, để tao nói ày nghe vậy. Đừng coi thường nó...bốn trái bộc phá này của tao là loại “hàng cấm” mới được nghiên cứu đấy, tìm mỏi mắt cũng không thấy đâu. Chúng là loại bạo tạc đạn do tao tự tay nghiên cứu chế tạo, tuy nhỏ song công phá cực mạnh, mỗi một quả đều có sức sát thương bằng năm mươi kg TNT...Ha ha, nói ày biết, chỉ cần một quả thôi cũng đủ thổi bay cả cái võ đài này rồi, đừng nói tao có ở đây những bốn quả..
Đoạn thò tay vào trong túi rút một chiếc bật lửa ra, bật lên, sau đó huơ huơ trước bụng, giọng nói khản đặc đầy điên cuồng:
-..Mày thấy gì đây không? Không cần biết thế nào, chỉ cần mày tiến lên một bước, tao sẽ cho cả mày và ít nhất là một vùng bán kính năm trăm mét xung quanh đây thành bụi hết...Mày bây giờ chỉ có một cách để chọn, đó là lùi lại và giơ tay đầu hàng, nghe rõ chưa hả? Đó là lựa chọn duy nhất ày và con bạn mày bây giờ, nếu không muốn ôm nhau chết chùm cả ở đây. Nghe rõ chưa hả?
-…Ha ha ha, không ai được phép coi thường tao…không ai cả!
Ồ..ồ..
Khán đài nhốn nháo. Câu nói này như giọt nước làm tràn ly. Rất nhanh, kể cả những kẻ lớn gan nhất cũng không dám nán lại nữa. Một cuộc tháo chạy diễn ra trên quy mô lớn, bao gồm cả lực lượng an ninh và người của ban tổ chức...
Đùa chứ, đến vua cũng thua thằng liều. Mà thằng này đâu phải hạng liều thông thường, nó điên con mẹ rồi!
-Đậu má nhà nó, thằng Aiki…hết trò rồi quay sang..đánh bom uy hiếp? Gã to con đầu chảy mồ hôi: - Anh Ulias, anh mau bảo thằng Aiki một câu đi, em không muốn chết sớm ở đây đâu. Thằng này nó đầu quân theo IS con mẹ nó thật rồi.
-Mẹ kiếp…
Ulias lẩm bẩm.
-Ha ha ha ha….quyết đinh được chưa, thằng nhãi???
Miệng sùi nước bọt, Aiki hai mắt trợn trừng nhìn Hoàng, một tay cầm súng chĩa về phía hắn, một tay cầm bật lửa, hơ hơ ngay dưới vị trí của dây kích nổ gắn trên thắt lưng da.
Hoàng vẫn nhắm tịt mắt, song hắn bỗng dưng mỉm cười khó hiểu, sau đó giơ tay lên thủ thế, nhẹ nhích người về phía trước. Aiki thấy thế thì hai mắt trợn tròn, hít một hơi dài, khàn giọng:
-Mày…chẳng lẽ mày chán sống rồi? Nếu mày xông lên, dù tao không giữ được mạng…song mày cũng tuyệt đối không thoát được đâu. Nghe chưa hả, thằng ngu?
Hoàng không trả lời, chỉ khẽ cười. Điều đó như càng chọc giận gã hơn.
-Mày…mày dám cười tao à?
-Aiki phải không? Tên đầy đủ là gì vậy?
Aiki nhất thời ngơ ngác.
-Mày…mày nói gì?
-“Aiki”…Dù sau này có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ nhớ mãi cái tên này.
Hoàng thủ thế, tay phải nắm chặt. Mặc dù máu đang tràn ra từ khóe miệng, song hắn vẫn mỉm cười:
- Aiki, ông thật sự rất mạnh mẽ. Đừng lo, mặc dù không rõ trước đó như thế nào, song tôi đảm bảo, ít nhất là sau trận đấu này, sẽ không có ai dám coi thường ông nữa đâu. Mặc dù có lạm dụng thủ đoạn để đạt được mục đích thật đấy, song cự ngoan cố của ông..thật sự rất đáng khen ngợi. Ông là một người đàn ông mạnh mẽ, dù chưa đúng nghĩa cho lắm, Aiki ạ….
-Mày..mày sủa đủ chưa? Còn không mau thông báo với trọng tài xin thua đi? Aiki hơi đờ người ra, song chỉ trong nháy mắt đã trở lại bình thường, khàn giọng gào lên: - Hay là mày muốn tất cả cùng chết?
-Cùng là thằng đàn ông…có lẽ ông phải đoán được tôi sẽ chọn phương án nào rồi chứ. Hoàng cười, sau đó hít một hơi dài, gương mặt thoạt nhiên nghiêm túc hẳn lên: - Cẩn thận nhé, Aiki, bởi vì lần này tôi sẽ không nương tay đâu. Mặc dù sự cố chấp của ông thật sự rất đáng nể, nhưng...với tư cách là đối thủ của ông ngày hôm nay, tôi đành phải ngăn sự mù quáng của ông tại đây thôi.
-Mày….!!!
-Hắn…định làm thật sao?
Nhất thời, không chỉ riêng Thư Lệ, Chingna và Ebisu, mọi con mắt còn ở lại đây đều đang dính chặt lên võ đài, cùng nín thở chờ cái kết cuối cùng.
Chờ đợi.
Đợi chờ.
Đôi mắt bị mù trong khoảng khắc ấy dường như đột nhiên sáng quắc trở lại, Hoàng gầm lên một tiếng. Thân thể đầy máu của hắn như mũi tên rời cung lao thẳng, nhanh như cơn gió.
Aiki trợn mắt, song vẫn kịp bóp cò súng!
Kết thúc rồi!
-------------
“Bên phải..không, bên trái..”
Hoàng cắn răng, hắn đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc. Cũng giống như khi trước, hắn đang dùng chính trái tim để cảm nhận hướng đạn trong tay đối phương. Song hắn chỉ mất đúng một phần trăm giây để đưa ra quyết định cuối cùng.
“Là chính giữa”
Một cái lạng người sang phải trong tích tắc…hoàn hảo né tia sáng đỏ rực lướt thẳng qua gần như cùng lúc. Khoảng cách quá gần khiến mặc dù đã tránh được, song một phần vai phải của Hoàng vẫn bị sức nóng khủng khiếp từ viên đạn súng cối ấy thiêu nát bét. Song nỗi đau ấy tất nhiên chưa đủ để cản bước hắn tiếp tục tiến tới.
“Kết thúc rồi, Aiki!”
Hoàng gầm lên trong cuống họng. Song đó cũng là lúc hắn cảm thấy ngay phía trước mặt, một sức nóng khủng khiếp như muốn thiêu rụi tất cả, như thủy triều tràn tới. Khoảng cách này..đã hoàn toàn không thể tránh né.
Giây phút đó, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.
-------------------
“BÙNG”
Một vụ nổ diễn ra ngay trên không trung, ngay trên đỉnh đầu của Aiki. Khoảng cách quá gần..sức ép của nó khiến ngay cả Aiki, chủ nhân phát đạn giờ cũng đã phải nói lời vĩnh biệt với cái tay phải cầm súng của mình. Song mặc dù cả người đầy máu vì áp lực của vụ nổ, song kỳ diệu thay…hai chân của Aiki vẫn dừng sát vạch sân đấu, không hề xê xích một li!
Đứng dưới khán đài, “Quan Tài Đen” trợn mắt nhìn một khoảng trời mịt mù lửa khói bụi, hoa lửa vẫn còn chưa tiêu tán trên không trung, cổ họng chết nghẹn. Cứ nhìn Aiki tuy đứng ngoài song vẫn mất một tay đi thì biết, Thư Lệ thật sự không dám tưởng tượng, cũng không muốn tưởng tượng, rằng lãnh trọn một trái bạo tạc đạn đó thì sẽ có hậu quả như thế nào.
Cú đấm kép chưa có cơ hội áp sát đối phương…thì đã bị cản lại bằng “Phát bắn kép” của “Sát thủ bắn súng theo điệu nhạc”.
-Ha ha..ha ha ha ha…
Aiki bật cười điên dại, mặc kệ cánh tay phải đã cụt mất một nửa, máu me be bét. Lúc này hắn đang vui sướng hơn bao giờ hết. Vi Aiki biết, bây giờ sẽ không còn ai dám coi thường hắn, trong đó có cả gã quỷ sai kia, kẻ vừa tan xác sau phát súng vừa rồi của hắn.
Ha ha ha…ơ……
Thế nhưng điệu cười đó chỉ vừa mới cất lên đã tắt lịm. Đôi mắt của Aiki…từ ngơ ngẩn, điên cuồng..dần dần chuyển sang vẻ thất kinh, kèm theo đó là sự sợ hãi đến từ trong sâu thẳm tâm hồn. Bởi vì ở phía trước, trong tấm màn lửa rừng rực, hắn bỗng thấy một thứ mà hắn không muốn thấy nhất.
Giây phút đó, trong con mắt đầy tơ máu mở to của Aiki, thoáng cái đã quay trở lại mười mấy phút trước. Khi mà trước mặt hắn là gã quỷ sai kia, mặc dù trên người đã chi chít vết đạn song vẫn kiên cường đứng thẳng, một bức tường dường như không bao giờ sụp đổ. Đó đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay rồi.
Người về từ cõi chết.
--------------
Như một cây lửa hừng hực cháy, Hoàng lao ra từ trong đám bụi khói, tay phải giơ trước mặt. Nguyên cả cánh tay phải của hắn giờ đã nát bét máu thịt, chiếc găng sắt đeo trên đó hoàn toàn biến mất, không còn lấy dù là một mảnh vụn.
Bây giờ, đã không còn gì có thể cản hắn lại được nữa.
Aiki sững người. Song hắn nhanh như chớp, cắn răng, bật ga chiếc zippo, khai hỏa…thế nhưng ngọn lửa bé tí chưa bùng lên thì đã bị dập tắt trong nháy mắt, không hiểu vì lý do gì. Trong khi còn đang loay hoay, một đấm trời giáng đã táng ngay giữa mặt.
Là một cú đấm thường, vì Hoàng bây giờ đã không còn sức để sử dụng “Heavy Break” nữa.
Cú đấm này trực tiếp đem Aiki bắn văng xuống dưới khán đài. Lý do rất đơn giản, bởi vì đằng sau hắn đã không còn chỗ đứng.
Aiki ngẩng đầu cười vang. Tiếng cười đầy bi thảm.
Hắn lại một lần nữa, trở thành kẻ thất bại rồi.
“Rốt cục thì…em vẫn khiến thầy phải thất vọng...”
Một tay cầm khẩu lục dí lên thái dương, sắc mặt của Aiki trong chớp mắt như được giải thoát. Thế nhưng hắn mới chỉ đặt ngón trỏ lên cò súng thì đã giật mình, ngây người nhìn thẳng.
-Cậu……………..
------------
-Sao..sao rồi!
Chingna trong giây phút thấy Hoàng lao ra từ trong đống lửa thì tim như ngừng đập. Chỉ thấy gã người Mỹ kia ăn nguyên một đấm vào mặt, ngã xuống dưới đài, song Hoàng ngay sau đó không hiểu vì lý do gì cũng lao người theo sau, vụt một cái không còn thấy tăm tích đâu nữa.
Chingna hổn hển chạy tới, khi thấy hắn mặc dù thương tích trên người đã nặng đến không thể nặng hơn, song vẫn còn ngồi được thì mới trút được gánh nặng trong lòng. Hoàng nghe thấy tiếng bước chân của Chingna thì gượng cười, mệt mỏi giơ tay lên chào.
Hoàng lúc này đang ngồi bệt dưới khán đài, tay trái cầm cây súng lục còn lại của Aiki, trong khi tay người Mỹ này má phải sưng vù, tay phải bị cụt, cả người đầy máu nằm ngửa dưới đất, mắt mở thao láo nhìn chong chóng lên trời, chẳng biết còn sống hay đã chết.
Chingna chạy đến không lâu thì Thư Lệ cũng tới. Hoàng lúc này đã mệt mỏi đến không còn mở mắt nổi nữa. Thư Lệ một tay quàng vai hắn, nâng dậy.
-..Thư Lệ đó à?
Thư Lệ nhíu mày không đáp. "Quan Tài Đen" ôm hắn bước đi, trong sự chứng kiến và những lời tung hô của số ít khán giả còn sót lại.
-Đánh hay lắm!
-Đánh đẹp lắm, ha ha!
-Giỏi lắm, chàng mù!
Chingna vội vã hét lên:
-Cô kia, làm cái gì đó? Cô định đưa anh ấy đi đâu?
Thư Lệ nghe vậy thì quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Chingna:
-Còn đi đâu nữa, đồ ngu? Rơi khỏi võ đài là coi như mất tư cách thi đấu. Cô còn muốn vắt kiệt sức anh ta đến thế nào nữa?
-Ưm…Chingna nhất thời đuối lý, nhìn mặt thì vẫn có vẻ chưa phục,song chỉ ư ư gì đó trong miệng chứ không dám nói ra.
-Khoan đã.
Là tiếng của Aiki. Thư Lệ nghe vậy thì trừng mắt nhìn gã da trắng đang nằm dài trên mặt đất, vầng trán vốn nổi đầy gân xanh giờ mơ hồ còn dậy lên sát khí.
- Mày lại thích chết sớm à?
-…Tại sao cậu lại cản tôi?
Chingna nãy giờ vẫn chăm chăm nhìn Hoàng. Cô thấy vai hắn bỗng dưng động đậy.
-..Một kẻ thất bại như tôi, có sống nữa cũng chỉ để bị người ta coi thường mà thôi.
Aiki ngây người nhìn trời, miệng lẩm bẩm:
-Bây giờ tôi đã mất tay thuận, cái danh hiệu “Sát thủ bắn súng theo điệu nhạc” cũng đã vĩnh viễn chẳng còn nữa rồi. Một kẻ thất bại như tôi…chết cũng giống như một cách giải thoát vậy.
-…Tại sao..tại sao..chẳng lẽ đến cái quyền được chết, cậu cũng muốn cướp khỏi tay tôi ư?
- Hừ, ngồi đây mà lảm nhảm chờ đến lúc chết đi. Bà không có thời gian đâu.
Thư Lệ hừm một tiếng, sau đó quay đi. Song đúng lúc đó, Hoàng vốn đang dựa vào người “Quan Tài Đen” bỗng khựng lại:
-Khụ, Aiki… đừng vội mừng, cũng đừng có tưởng bở… tôi chỉ không muốn ông chết một cách ngu ngốc mà thôi.
-Cái gì? Hàng mi của Aiki nhất thời cau lại. Mẹ nó…thằng nhãi này dám chửi gã ngu ngốc ư?
-Đúng, chết ở đây, đó là hành động của kẻ ngu ngốc. Bởi một lẽ đơn giản: trận đấu này, ông không hề thua. Ha ha.. cả tôi và ông đều cùng rơi ra khỏi sân cùng một lúc. Vậy thì phải là hòa chứ, đúng không? “
Một bên mắt của Aiki bỗng mở trừng trừng.
-Đi thôi, nhìn anh kìa, còn nói cái quái gì nữa?
Thư Lệ hầm hừ, song Hoàng dường như cố tình bỏ qua, cố hết sức ngẩng đầu ngoái lại, mặc dù động tác vẫn vô cùng khó khăn. Hắn quay sang phía Chingna, gượng thở dài:
-Chingna, anh lại lỡ trượt chân lần nữa mất rồi. Chuyện còn lại…đành nhờ em vậy.
-Yên tâm đi. Cứ để em.
-Chào nhé, Aiki. Một ngày nào đó, nhất định chúng ta sẽ phân thắng bại. Thư Lệ..cảm..
Hoàng còn chưa nói dứt câu thì đã lịm đi. Hắn thật sự không chịu đựng được thêm nữa.
Đây là câu nói cuối cùng của hắn với Aiki, song đó là chỉ tính trong ngày hôm nay, bởi vì hắn đã bị Thư Lệ lôi đi không thương tiếc. Trong khi đó, nằm dài dưới mặt đất, cả người đầy máu, song gã da trắng người Mỹ này dường như không biết thế nào là đau đớn, chỉ nằm đó nghệt mặt ra. Hắn cũng không nói thêm câu nào nữa, cả cho đến khi bị lực lượng y tế cho lên cáng mang đi.
-Hức…Chingna nhìn theo bóng Hoàng, dù cô rất muốn chạy đến bên hắn lúc này, song không thể làm gì hơn ngoài đứng nhìn.
Bởi vì..cô còn một chuyên quan trọng hơn cần làm.
- Thế nào? Vĩnh biệt xong chưa?
Một giọng nữ giới lạnh lùng vang lên. Chẳng cần quay mặt lại, Chingna cũng biết đó là của ai, hai bàn tay của cô tức thời nắm chặt lại.
-..Nếu xong rồi thì quay lại nhanh đi. Tôi sốt ruột lắm rồi đấy.
Ebisu gương mặt lạnh lẽo, hai tay nâng chiếc lưỡi hái bén ngót, rút khỏi mặt đất, múa một vòng trên không trung, mắt nhìn chằm chằm đối thủ.
Trận chiến chính thức giờ mới chỉ bắt đầu. Và bây giờ, Chingna đã không thể trông chờ vào bất kỳ ai khác nữa... ngoại trừ chính bản thân mình.
Địa Ngục Thời Gian Địa Ngục Thời Gian - Shevaanh