Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Shevaanh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 257 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 608 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 9: Lời Khuyên Của Sơn "Khùng".
ong In ngay lập tức được Sajin gọi đàn em tống ra khỏi cửa. Lý do rất đơn giản, chả cần bàn tới việc vụ gây nhau với nữ phục vụ kia là ai sai ai đúng, chỉ tính riêng việc dám vô lễ với chị dâu tương lai của đại ca là đã đủ để hắn không có cơ hội bước vào quán này lần hai. Một kẻ khôn ngoan như Sajin tất nhiên thừa đủ tinh tế để biết cách hiệu quả nhất giúp đại ca ghi điểm trước mặt người trong mộng.
- Anh Sajin, không phải tại em, là tại...tại...
Cô phục vụ lấm lét nhìn Hoàng và đám anh em, mặt cúi gằm xuống, lí nhí nói không ra lời, bộ dáng như chim sợ cành cong. Hoàng không nhìn cô ấy lấy một giây, đổi mặt cười với Arteta, thân mật mời cô đi về chỗ mình nói chuyện. Nơi mà hắn ngồi là một góc quán bar, lúc này trên bàn đã có ba người ngồi, cũng chẳng có ai xa lạ, là Sơn "khùng", Melly và một cô gái trẻ cắt tóc ngắn mặc áo hai dây mát mẻ, da trắng muốt, trang điểm đậm. Cô ta hai tay bá cổ Sơn "khùng" chặt như rựa sung, điệu bộ ngả ngớn, cứ như đang ở nhà mình vậy.
Hoàng đập tay mạnh một cái với Sơn "khùng" rồi lịch sự kéo ghế cho Arteta, không quên giới thiệu:
- Arteta, đây là anh Sơn, đại ca của anh, mọi người làm quen đi. Còn đây, giới thiệu với anh, đây là bạn gái em, Arteta.
- Có nhiều loại bạn gái lắm, thế chú bảo đây là kiểu gì thế?
- Tất nhiên là...
Arteta miễn cưỡng nở nụ cười, huých một cái vào hông Hoàng, giơ tay ra bắt với Sơn "khùng", cũng không thèm để ý tới ánh mắt soi mói chẳng chút che giấu của Melly nhìn về phía mình, kéo mép váy ngồi xuống. Hoàng búng tay, một gã đàn em mặc vest lịch sự đứng cạnh lập tức đứng rót rượu và châm thêm đá vào cốc cho từng người, điệu bộ rất chuyên nghiệp.
- Ái chà, ra dáng quá nhỉ. Arteta chớp chớp hàng lông mi cao vút nhìn Hoàng, chúm chím cười: - Vốn tưởng anh nói đùa, hóa ra là thật. Thì ra cái quán anh nói hôm nọ là đây à? Mới trở thành quỷ sai có nửa năm mà đã là chủ quản lý một quán bar lớn như thế này, đúng là lên còn hơn cả diều gặp gió, quỷ chức như em có làm cả đời cũng chưa chắc được như thế, em thấy ghen tị đấy.
- Đều là nhờ anh em giúp đỡ cả. Hoàng lắc đầu, hỏi qua chuyện ban nãy. Arteta lập tức kể lại một lượt. Thì ra tối nay Arteta có một cuộc hẹn ở đây, cô và phục vụ viên kia là bạn thân, thấy bạn mình bị khách ức hiếp thì ra mặt nói giúp. Ai ngờ đối phương không nghe, thế là xảy ra xô xát.
- Ra là có hẹn à? Ai vậy, mời ra đây uống rượu cùng cho vui? Hoàng nghe vậy liền cất lời mời.
- À..Arteta ngập ngừng, mi mắt hơi cụp xuống, cười đáp: - Bạn ấy mà, người ta..ừm, mới vừa hủy rồi. Chắc có việc bận.
- Thế à? Hoàng uống một hơi hết chén rượu hoa hồng Bourbong, gương mặt cũng không lộ chút biểu tình nào. Năm người nói chuyện phiếm được một lát thì Arteta đứng dậy xin cáo từ. Mặc dù muốn giữ lại thêm một chút, song thấy tình hình không tiện, Hoàng cũng chỉ đành gật đầu, song không quên dặn Sajin cử đàn em đưa cô về tận nhà.
- Ái chà, xem ra cưa của anh Hoàng cùn mất rồi, mời ở lại thêm một tí mà người ta cũng không chịu nể mặt. Có cần em làm quân sư không, đảm bảo chỉ ba nốt nhạc là cá vào trong rọ. Nể là chỗ quen biết, em tính giá rẻ cho, 50000 ngàn(*) thôi, thế nào?
Thấy Hoàng chỉ im lặng uống hết ly này tới ly khác, Melly muốn tìm mấy câu để trêu chọc song không thấy oối phương phản ứng gì, chỉ đành cụt hứng ngồi nghịch ly rượu trong tay. Được một lát, cô nàng dường như không chịu nổi buồn chán, đứng dậy bước ra sàn nhảy.
Sơn "khùng" một tay ôm eo cô bồ nhỏ, tay còn lại không kiêng dè gì du ngoạn một vòng trên bộ ngực săn chắc trắng mịn, song mắt thì trước sau vẫn lim dim nhìn Hoàng.
- Sắp tới có đợt thi tuyển Danh Ác, chú đã nộp đơn chưa?
- Rồi anh, nhưng nói thật là em vẫn lo lắm.
- Ha ha, lo cái gì. Cỡ như anh đây còn là Danh Ác bậc năm, với thân thủ như chú, đảm bảo một năm nhảy ba bậc là ít. Đúng rồi, mai chú phải lên đường làm nhiệm vụ rồi phải không? Lần này đi đâu vậy?
- Hà Nội anh ạ. Chuyến này em về thăm quê cũ luôn một thể. Hoàng đáp.
- Thế tốt quá rồi còn gì, chúc chú thượng lộ bình an. Nhớ mang chút đặc sản lên làm quà, anh nghe nói phở việt bá cháy lắm, mà chưa thử bao giờ. Sơn "khùng" đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, đoạn chậm rãi nói: -...Anh có mấy lời thật lòng, chẳng biết chú có muốn nghe không?
Hoàng ngậm một điếu thuốc, Tiêu Lệ đứng sau lập tức nhoài người lên châm lửa.
- Anh cứ nói.
Gã du côn khét tiếng rít một hơi thuốc, phả vào mặt cô gái đang õng ẹo ỉ ôi trong ngực mình, cất tiếng lè nhè
- Về con hàng vừa rồi của cậu ấy mà. Phàm là đàn bà con gái, anh mấy chục năm nay đã nhìn thì mười lần may ra chỉ trượt một. Mắt lá răm đuôi dài, lông mày nhỏ hẹp, uốn cong dài quá khổ, mắt tam bạch(*), tiếng nói liến thoắng...loại này không dính vào được đâu, chơi bời thì được, chứ còn...Hèm, anh biết tính chú vốn nghiêm túc, lại là chỗ anh em với nhau nên mới nói, chứ không thì...
"Oa, anh Sơn biết xem tướng à, xem cho em coi" Cô gái trẻ kia nghe thế thì lấy tay bá cổ Sơn "khùng", nỉ non. Sơn "khùng" vỗ một cái đánh đét vào mông cô nàng, lúng búng cười:" Em thì dâm rồi, khỏi cần xem!"
- Được rồi, chuyện này em tự biết, cảm ơn anh.
Hoàng rít một hơi thuốc, không chút cảm xúc đáp.
--------------------
Mười một giờ rưỡi tối, Hoàng mới bước chân về tới cửa nhà. Ngày mai phải lên đường làm nhiệm vụ truy quét, hắn cần một chút thời gian để nghỉ ngơi. Những chuyến truy quét ma xó luôn không đảm bảo được bất cứ điều gì, nói cách khác, muốn sống thọ ở địa ngục tầng mười chín, luôn phải khắc sâu trong dạ hai chữ "cẩn thận", tuyệt đối cẩn thận và đề cao cảnh giác, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
- Em có chuyện gì muốn nói sao, Tiêu Lệ?
Hoàng hơi quay đầu lại, tay vẫn đút trong túi áo khoác, thở ra một hơi sương. Tiết trời hôm nay khá lạnh. Đằng sau lưng hắn, một cô gái hai tay đan vào nhau, cổ quàng khăn chỉ để lộ đôi má hồng lên vì lạnh, đúng là Tiêu lệ chứ không phải ai khác.
- À.....ừm...Tiêu Lệ ậm ừ, ngượng ngùng mãi vẫn không thốt ra lời.
- Mấy ngày tới tôi vắng mặt về trần gian làm nhiệm vụ, mọi chuyện ở quán bar nhờ em cả đấy. Sajin đánh đấm còn tàm tạm chứ quản lý thì kém lắm, giao cho nó anh không an tâm. Hoàng cũng có chút tâm sự trong lòng, dặn dò xong thì hơi mất kiên nhẫn, quay lưng đi nói:
- Ừm, có gì thì hôm khác nói cũng được. Về nhà sớm đi, chúc ngủ ngon.
- Khoan..khoan đã...
- Anh Hoàng, mai anh đi làm nhiệm vụ rồi phải không, có...có..có... người nhờ em gửi anh..gửi anh cái này. Chúc anh thượng lộ bình an!
Tiêu Lệ dường như đã lấy hết dũng khí mới nói được hết câu, tiếp đó cúi mặt đưa một cái túi cho hắn bằng cả hai tay. Hoàng nhíu mày nhận nó từ trong tay cô, đó là một chiếc túi nhỏ có hình như con cóc, xung quanh thêu hình mười hai con Giáp, đầu thắt dây cuốn màu hình quả đào rất đẹp. Là một túi thơm chúc bình an. Hắn nhìn qua ngó lại món quà này từ đầu tới cuối rồi ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, là ai tặng thế? Ơ, Tiêu Lệ..?
Thế nhưng lúc ngẩng mặt lên thì đã chẳng thấy Tiêu Lệ đâu nữa. Hoàng đóng cửa nhà, thay quần áo, sắp xếp đồ đạc cho ngày mai lên đường. Nào là bùa trừ tà, Gông Bắt Quỷ dự phòng, quần áo để thay cho tới những thứ nhỏ nhặt nhất như bàn chải đánh răng, khăn ướt, tất nhiên là không thể thiếu chiếc bộ đàm( điện thoại) bất di bất dịch.
Hoàng cũng cho cái túi nhỏ vừa rồi vào trong hành lý, trong đầu lại nhớ tới bộ dáng ngượng ngùng lúc Tiêu Lệ đưa nó ình...trong đầu hình như nảy ra một ý gì đó, song hắn nhanh chóng rùng mình vứt ngay nó ra khỏi đầu.
Nói về Tiêu Lệ thì cũng là một câu chuyện dài. Trong trận chiến với băng My Sói hai tháng trước, Tiêu Lệ có thể nói là đã gián tiếp cứu Hoàng một mạng. Nếu như không có cô ta giữa đường đào ngũ, mật báo với Sơn"khùng" việc Quan Tài Đen cho đàn em phục kích Thỏ rừng Lilith và Hoàng trong con hẻm số bốn ba thì có lẽ...chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đừng nói là cái danh Hồng Côn, còn mạng để sống qua tối hôm ấy cũng là một vấn đề. Sau chuyện đó, được Hoàng mở lời mời, Tiêu Lệ đã quyết định đầu quân hẳn cho Nanh Sói, từ đó cùng với Sajin, trở thành cánh tay trái đắc lực của hắn.
Hoàng đóng nắp vali, quay ra mở chiếc laptop xách tay, cóp mấy bộ phim đang coi dở trong PC vào đó, để giải trí lúc ở trần gian nếu cần, không quên cóp mấy tấm ảnh của Arteta vô. Bỗng Hoàng lại nhớ tới mấy lời "thật lòng" mà Sơn "khùng" nói hồi tối với mình. Song hắn rất nhanh gạt nó ra khỏi đầu.
Về cuộc xung đột với My sói hai tháng trước, bây giờ nghĩ lại thì mới thấm, thì ra là đã có nội gián trà trộn vào từ đầu, trong ứng ngoài hợp, thiết kế một cái bẫy tinh vi và hoàn hảo để dụ "Thỏ rừng" mắc câu. Để đối phương đưa gián điệp xâm nhập vào dễ dàng như vậy, Nanh Sói đúng là một con bệnh, tuy chưa tới thời kỳ cuối song cũng rất đáng báo động rồi. Bảo sao trận trước lại thất bại nặng nề đến như vậy.
- Hù.
Hoàng đang suy nghĩ vẩn vơ thì bị một bàn tay từ đằng sau bịt chặt hai mắt, hắn chỉ đành thở dài than:
- Oha, muộn rồi còn chưa ngủ à, mai dậy muộn là không có chuối đâu đó.
- Đừng có mà đánh lạc hướng. Oha bỏ tay khỏi mắt hắn, song lại ngồi chồm hỗm che màn hình laptop, dài giọng mè nheo: - Thế nàooooooo, ngày mai có cho Oha đi cùng không thì bảo?
- Đi cùng? đi đâu? đi với ai? Hoàng giả ngu hỏi lại.
- Đừng có mà giả vờ, bài này xưa rồi. Oha nheo mắt cười "nham hiểm", bất ngờ áp sát bẻ quặt tay Hoàng ra phía sau, khẽ phà hơi vào tai hăm dọa: - Giờ thì biết là đi đâu rồi chứ?
- Á...cẩn thận...nhẹ chút.. Hoàng khóc không ra nước mắt vì đau, chỉ đành khai thật: - Làm sao...kìa, e hèm, tôi mới mua chuối về cho cô đó, ở trong giỏ xe kìa.
Thế nhưng chiêu này có vẻ như đã vô tác dụng, Oha nhất định không vì món lợi nhỏ trước mắt mà buông tha đại cục. Hoàng đầu to như quả dưa, rõ ràng chuyện này hắn đã giấu rất kỹ, không hiểu con tinh tinh hám chuối này nghe lỏm được ở đâu, đòi mãi không tha...Sau một thời gian chung sống, Hoàng cũng hiểu ra không ít về tính tình..à nhầm, đồng hồ sinh học của nàng Mar này. Đó là nếu không có sự can thiệp của hắn, tối đa Oha cũng chỉ có thể thoát li được chiếc quan tài kia mười hai tiếng đồng hồ. trước Vốn Hoàng định để cho Oha ở nhà, song có vẻ như dự định đó đã chẳng thể trở thành hiện thực.
- Được rồi, đi thì đi, giờ buông ra được chưa? Ngủ sớm đi, mai dậy trễ thì ngồi trong quan tài mà đếm gián.
- Phải vậy chứ. Oha hể hả lườm hắn một cái, dường như rất hưng phấn vì uy hiếp thành công, tới lúc này mới chịu buông tay hắn ra, sau đó quay sang tìm chiến lợi phẩm. Rõ ràng cứ cái gì liên quan tới chuối, cô khỉ này đều nhớ như in trong đầu.
"It's too late to apologize.."
Đúng lúc đó thì có tiếng chuông điện thoại reo.
- A lô.
- "Hoàng, em đây, Arteta đây." Cất lên là giọng nói dịu nhẹ của Arteta, Hoàng thấy lòng mình dường như cũng dịu lại không ít: - Có chuyện gì thế?
-"Anh chưa ngủ à? Có thể...ừm, em có chút việc muốn nói. Mai anh đi làm nhiệm vụ rồi đúng không? Nếu phiền thì.."
- Ừm, không sao. Anh cũng chưa ngủ mà. Vậy chỗ cũ nhé. Hoàng nói luôn.
-"..Dạ."
Hoàng cúp máy, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Nửa đêm canh khuya đòi gặp mặt, rốt cục là chuyện gì?
Địa Ngục Thời Gian Địa Ngục Thời Gian - Shevaanh