There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyễn Viện
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1220 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 -
ất ngờ về hành động của ba Phụng, tất cả chúng tôi đều sững sờ. Đầu tiên tôi tập trung nhìn vào con dao. Nó là một con dao, tôi nghĩ, nhưng giờ đây nó đang trở nên khác với con dao vẫn nằm trong nhà bếp. Điều gì có thể xảy ra nếu không phải chính tôi sẽ phải cầm nó lên và giữ lấy nó. Nhưng tôi đã không thể. Tôi chuyển cái nhìn của mình qua ba Phụng. Mặt ông ta căng thẳng và dữ dội. Ông ta cũng đang nhìn con dao. Tôi nghĩ người ông ta muốn giết chính là tôi. Và ông muốn điều ấy được vợ và con ông chứng kiến.
Tôi run lên khi ba đặt con dao lên bàn. Tôi chỉ có thể kêu: “Ba”. Nhưng tiếng kêu của tôi lọt thỏm vào sự im lặng căng cứng và nó đóng băng trong đầu tôi. Tôi muốn gọi: “Ba ơi, Ba ơi” thay sự giãi bày, bởi tôi biết không thể giãi bày bất cứ điều gì. Tôi không ngờ ba lại quyết liệt đến vậy. Tôi nhìn qua chồng tôi. Chúng tôi là những kẻ có lỗi. Tôi không đọc được điều gì trong đầu anh.
Sống với ba Phụng nhiều năm, dì Ba bình tĩnh hơn. Dì nhìn thẳng vào mắt chồng khi ông quay nhìn dì. Tôi không đoán được dì sẽ làm gì. Hơi ngả người ra phía sau, dì cởi cúc áo, phanh bộ ngực phổng phang. Dì khiêu khích ông ta: “Giết em đi”. Ông ta đứng lên. Tôi canh chừng bàn tay ông. Tôi nghĩ không thể để án mạng xảy ra trong nhà tôi. Nhưng bất ngờ ông đổ sụp xuống.
Chỉ có tôi tiễn ba và dì ngoài cửa. Chồng tôi đã ra khỏi nhà. Tôi nói với dì: “Dì săn sóc ba giùm con”. Dì im lặng bóp nhẹ vai tôi. Tôi cảm thấy thương ba vô hạn, ông sẽ phải sống với nỗi đau suốt đời. Một cuộc chia tay mà tôi nghĩ rất khó có ngày gặp lại.
Tất cả ý nghĩa cuộc sống chỉ là những xúc cảm. Nhưng dường như mọi ngọn nguồn cảm xúc của tôi đang cạn. Tôi nghĩ mình không nên vẽ nữa nhưng tên tuổi tôi vẫn lừa được bọn hãnh tiến. Vả lại, tôi cũng cần tiền để sống. Tôi cầm cọ như một nỗi đày ải. Tôi vẽ Phụng trong mọi tư thế. Và dù ở tư thế nào, những phần sâu kín của Phụng luôn được tôi nhấn sáng, bất kể các qui luật về ánh sáng.
Dì Ba đã bỏ nhà đi, bởi ba tôi luôn tìm cớ đánh đập dì. Không thể đổ lỗi cho ai, tôi nghĩ đến ông tổ Trần Thượng Xuyên ngày xưa mang vợ con phiêu bạt đến đất này và giờ đây dòng máu ông vương vãi và vô định. Tôi cảm thấy mình không có chỗ để quay về. Tôi lo sợ cho tương lai của tôi và con tôi.
Toàn bộ hệ thống thần kinh từ mông trở xuống của tôi đau nhức, đi đứng khó khăn. Nhưng tôi vẫn phải tập cho Tiểu Đức đi. Tôi nghĩ nhân sinh là một vòng luẩn quẩn, một phiên bản khác của tôi đang bắt đầu lại.
Anh ấy không còn đủ sức khoẻ để yêu tôi như trước, chúng tôi chỉ làm tình bằng miệng. Đôi khi áy náy, anh hỏi: “Có đủ với em không?”. Tôi bảo chỉ cần anh vẫn yêu em. Tôi không biết rồi ra có ngày tôi phải nói dối anh không, như đã giấu việc dì Ba vẫn liên lạc với tôi.
Tôi không nghĩ đến việc phải uống rượu Minh Mạng hay dùng thuốc để cải thiện sinh hoạt tình dục, mặc dù tôi vẫn có những ham muốn với Phụng. Được bú liếm Phụng, tôi thấy đủ để sung sướng. Có thêm dì Ba hay không, không ảnh hưởng đến hạnh phúc của tôi.
Tôi nói với anh, tôi muốn làm một công việc gì đó. Tôi cần phải chuẩn bị cho ngày không còn anh. Anh hỏi có thích mở tiệm làm tóc, trang điểm không? Tôi nói không muốn nhìn thấy bóng ma của Đức. Anh tìm cho tôi chỗ mở một quán cà phê, cơm trưa văn phòng. Con Múp giúp tôi tìm người phụ việc. Tôi kêu dì Ba về làm đầu bếp chính. Anh đùa: “Không sợ ba cầm dao phay tới sao?”. Tôi nói: “Em cũng nghĩ đến ngày phải đem ba về nuôi”. Để tránh lập lại mối quan hệ tay ba mà bản thân tôi không còn ham thích nữa, chúng tôi xếp đặt cho dì Ba ăn ngủ luôn ở quán với ba cô tiếp viên xinh đẹp.
Đi Tới Cuối Đường, Rồi... Đi Tới Cuối Đường, Rồi... - Nguyễn Viện