If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: DuH578
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 506 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:27:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21: Muốn Nói Ra Điều Thầm Giấu
hương XXI: Muốn nói ra điều thầm giấu
"Gái có bồ như hoa có chủ
Anh hùng thực thụ đánh chủ giựt hoa
Trai có bồ như cây cắm chậu
Chị nào thâm hậu đập chậu cướp cây!" Đó là nguyên si văn bản mà con bánh bèo Diễm Nhi muốn nhắn gửi đến cô.
Giờ chỉ muốn đập đầu vô tường chết thôi, sống mà cứ ôm cái mối tình trắc trở này thì có ngày sẽ bị hở van tim hoặc tim thòng rồi lăn ra chết.
Cô bước vào lớp, Hoàng đang ngồi chơi game. Thở dài, rồi hít sâu lấy tinh thần bước vào. Mà thật tình cô cũng không hiểu tại sao là chỉ gặp Hoàng mà cô còn căng thẳng hơn đi lấy điểm thi nữa. Lạ đời!
Đặt mông ngồi xuống ghế, cô liếc liếc Hoàng. Biểu hiện bình thường, không có gì khác thường. Có lẽ mọi chuyện vẫn đi theo quỹ đạo bình thường và không có việc gì bất thường.
"Liếc gì? Cậu chơi chậm thật đó Huyên Di, đã hơn nữa tháng mà vẫn nằm cấp, xem tớ này, lên hai cấp nữa rồi đấy!" Cậu ta chỉ chỉ vào điện thoại. Cô bĩu môi. Sao không nói gì đáng nói hơn chứ.
"Kệ cậu, tớ chậm vậy đó!" Cô đáp, đây là lúc thích hợp để bày tỏ tình cảm, lấy toàn bộ can đảm cô mở miệng: "Mà Hoàng nè, tớ..."
"Tùng tùng tùng" Ôi tiếng trống trường, chưa bao giờ cô hận tiếng trống như lúc này. Đã lấy hết can đảm thế mà...thật là muốn chết quách cho xong.
"Chuyện gì Di? Chút nói ha, cho tớ mượn cây bút xanh luôn!" Cô đưa cây bút cho cậu, lát nữa can đảm đâu mà nói. Thiên Hoàng ơi là Thiên Hoàng! Cậu làm sao mà hiểu được nổi long này chứ. Cô cắn cắn môi.
***
Tan học thì cô chạy thật nhanh về nhà, không còn tí ti can đảm nào để nói cả. Vừa về đến nhà thì có tin nhắn.
"Sáng Di muốn nói gì?" Là tin nhắn của Thiên Hoàng. Cô cầm điện thoại cả buổi mà chẳng biết phải trả lời như thế nào nữa. Nhắn lại sao đây, cô đi qua, đi lại.
"Tình yêu em trao anh sao cứ lặng thầm, vì tình yêu trong cứ mãi im lặng, nhìn anh vui tim em càng yêu anh hơn, anh biết không?..." Điện thoại cô reo. Chèn đét ơi, đổi nhạc chuông nay hơn tháng trời mới có người gọi, muốn quên luôn nhạc chuông là gì. Cô nhìn tên, là mẹ sao.
"Alo, con nghe nè mẹ!"
"..."
"Được rồi!"
"..."
"Tạm biệt mẹ!" Cuộc nói chuyện kết thúc, nhanh gọn lẹ.
Cô nằm vật ra giường, bấm điện thoại mở nhạc nghe cho khuây khỏa. Đầu cô muốn nức ra vì căng thẳng.
"Yêu đơn phương không nói thành lời, tim em thương nhớ anh từng đêm. Em luôn mong anh hãy nghĩ đến em chỉ một lần. Để em không cô đơn mỗi khi đêm về..." Lời bài nhạc giống cảm xúc của cô thật. Phải, cô đang yêu đơn phương Thiên Hoàng. Đã từ lâu, từ rất lâu, cô yêu Hoàng nhưng... Cô luôn trốn tránh sự thật, cô không dám tin là mình đã yêu Hoàng nhưng cái gì cũng có thể phủi bỏ trừ tình yêu.
Đôi mắt cô nhắm dần theo giai điệu của âm nhạc. Tình yêu phía trước của cô còn mờ mịt lắm.
Di ơi! Hoàng xin lỗi! Di ơi! Hoàng xin lỗi! - DuH578