The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Bố Y
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 372 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 793 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:35:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 241
uyển thứ Tư
Chương 241: Thầm muốn bảo vệ ngươi
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
- Tổng chỉ huy Lưu Vân, Hỏa Phượng quân đoàn rút khỏi La Mạn hành tỉnh có phải là ý kiến của ngươi hay không?
Thanh âm tức giận từ phía sau rèm truyền ra. Công chúa hiển nhiên vẫn còn đang tức giận vì mệnh lệnh này.
- Công chúa vẫn còn chưa khỏe sao?
Lưu Vân hỏi.
- Tổng chỉ huy, hiện tại ta và ngươi cùng thảo luận vấn đề Hỏa Phượng quân đoàn, không phải thảo luận chuyện bệnh tình của ta. Mời ngươi không nên nói sang chuyện khác được không?
Mặc dù chỉ là một câu ân cần hỏi thăm xã giao nhưng trong lòng Na Á không khỏi cảm thấy chua xót. Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho tâm tình bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói.
- Đề nghị này là ta đưa ra. Ta lo lắng thân thể công chúa có bệnh, thời gian Hỏa Phượng quân đoàn được xây dựng chưa lâu, cho nên ta đề nghị công chúa quay lại đế đô tĩnh dưỡng một thời gian.
Lưu Vân không thể làm gì khác hơn là thành thật đáp.
“Lúc này ta làm sao có thể quay lại đế đô được? Đại chiến sắp tới, ngươi làm như thế nào để ta có thể yên tâm về ngươi đây?”
Na Á khẽ thở dài trong lòng. Tâm tư của con gái luôn vi diệu. Khi trong lòng nàng có một nam nhân thì nơi nào có hắn, nơi đó chính là thiên đường.
- Ngươi thật sự cảm giác được ngươi có thể gánh vác tất cả sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy ngươi còn có thể kiên trì tới khi nào?
Na Á trầm mặc trong chốc lát rồi đột nhiên ôn nhu hỏi.
Vài giây trước Lưu Vân còn đang không ngừng suy nghĩ trong đầu xem công chúa sau khi nghe xong lời hắn nói sẽ có phản ứng kiểu gì. Tức giận, phẫn nộ, trách cứ, làm ầm lên, cái nào hắn cũng nghĩ tới, nhưng lại không nghĩ tới chỉ là một câu quan tâm như vậy.
- Công chúa không cần lo lắng, mấy năm nay Lưu Vân đã không còn là thanh niên quý tộc không biết gì như trước kia nữa. Là một quân nhân chuyên nghiệp của đế quốc, ta nghĩ Huyết thần giáo nếu như muốn từ La Mạn hành tỉnh tiến vào Hỏa Vân đế quốc thì phải bước qua xác ta. Ta vẫn cho rằng không tới vạn bất đắc dĩ, chiến tranh luôn là chuyện của nam nhân. Cho nên ta mời công chúa dẫn Hỏa Phượng quân đoàn trở lại đế đô, chờ tin tức tốt lành.
Lưu Vân lấy lại tinh thần sau khi bị công chúa làm nhiễu loạn, cao giọng đáp.
- Điển hình của chủ nghĩa nam nhân.
Lâm Thi Đình nghe xong thấp giọng nói, nhất thời bị Lưu Vân lừ mắt một cái.
- Biết rồi. Ta tiếp tục làm người gỗ, các ngươi cứ chậm rãi trò chuyện.
Lâm Thi Đình le lưỡi, khẽ nói bên tai Lưu Vân. Hơi thở ấm áp khiến cho lỗ tai Lưu Vân cảm thấy ngưa ngứa.
Lời của Lưu Vân làm cho tâm tình của Na Á loạn cả lên.
“Mấy năm qua rồi mà ngươi vẫn không thể tha thứ cho ta vì đã ngạo mạn cùng coi thường ngươi sao? Na Á trong lòng của ngươi vĩnh viễn là một nữ nhân vô dụng, vĩnh viễn phải sống dưới sự bảo vệ của các ngươi sao?”
Nàng không chỉ nhớ tới chuyện lúc đầu thối hôn, cũng nhớ lại một trận đánh ở Hàn thành, vì cứu nàng mà đã có nhiều binh lính phải hy sinh.
- Lưu Vân bá tước, khi ngươi huấn luyện binh lính từng nói với bọn họ rằng trong chiến tranh nam nhân cùng nữ nhân không có sự khác biệt, đúng không?
Na Á hỏi.
- Đúng vậy. Đối với địch nhân là như thế. Nhưng đối với người trong một nhà ta làm không được. Nam nhân chính là một cây đại thụ, cho dù trời sập xuống cũng liều mình chống đỡ. Nhưng tuyệt đối không để cho nữ nhân dùng đôi vai thon gầy đi chống đỡ.
Lưu Vân dứt khoát nói thẳng. Hắn mơ hồ cảm thấy có chút quái dị. Công chúa dường như có nghiên cứu về hắn, ngay cả câu nói khi hắn huấn luyện Hắc Ưng đã nói qua cũng biết rõ.
“Thật là có hình tượng! Ngươi vốn là lưu manh, không ngờ có lục lại có thể ngẫu nhiên sắm vai anh hùng!”
Lâm Thi Đình nhìn Lưu Vân, hai mắt mở to.
- Mặc kệ ngươi nói như thế nào. Ta không đi! Nếu ngươi muốn Hỏa Phượng quân đoàn rời đi thì tự mình tới trói cả đám rồi tống ra khỏi La Mạn hành tỉnh.
Na Á tức giận nói.
- Công chúa điện hạ. Hiện tại đế quốc đang tiến vào thời kì chiến tranh. Ta lấy danh nghĩa sĩ quan tổng chỉ huy nam tuyến, thân phận tổng đốc La Mạn hành tỉnh yêu cầu ngươi lập tức rời đi. Ta phải phụ trách an toàn của ngươi! Mong ngươi không tạo thêm phiền toái cho ta!
Lưu Vân nghe Na Á nói xong, không chút khách khí nói luôn.
Một giọt lệ trong suốt từ mắt Na Á chảy xuống. Nghĩ tới bản thân mình toàn tâm toàn ý muốn ở lại bên cạnh hắn, hy vọng có thể giúp hắn. Nhưng lại phải chịu ủy khuất như vậy, Na Á không nhịn được, hai mắt đẫm lệ, đột nhiên thốt ra một câu nói giống như đang làm nũng.
- Nam nhân lòng dạ hẹp hòi, ta hận ngươi! Nếu ngươi thật sự chán ghét ta như vậy, ngươi tự mình tới trói ta đưa về đế đô đi!
Đầu Lưu Vân lập tức to như cái đấu. Na Á nói khẽ một câu rồi im lặng. Căn phòng nhất thời yên tĩnh, hai người đều rơi vào trầm mặc.
- Ta không chịu được, để ta nói mấy câu!
Lâm Thi Đình đột nhiên ầm ĩ lên.
- Công chúa điện hạ, chẳng lẽ ngươi không biết nam nhân đều thích nữ nhân nghe lời sao?
Nói xong những lời này, không để ý tới phản ứng của công chúa, Lâm Thi Đình lại hướng Lưu Vân nói.
- Còn đầu gỗ ngươi không hiểu nữ nhân sao? Thật sự là đại não quá bé!
Công chúa ngẩng đầu, vén rèm nhìn ra.
Cô gái này đột nhiên xuất hiện. Còn Lưu Vân thì vẻ mặt xấu hổ, chân tay có chút luống cuống.
- Nhìn ta làm gì? Còn chưa đối phó xong với người bên trong đã có chú ý với ta hả? Ngươi thật đúng là kẻ háo sắc!
Lâm Thi Đình hung hăng liếc nhìn Lưu Vân rồi nói.
- Câm miệng cho ta. Nếu ngươi còn nói thêm một câu nữa ta lập tức đem ngươi vứt ra bên ngoài!
Lưu Vân thật sự tức giận. Lâm Thi Đình nói như vậy cơ hồ khiến hắn ngây ngốc. Sau khi khôi phục lại tinh thần, hắn lại lo lắng công chúa sẽ tức giận, càng khó nói chuyện.
- Nàng là ai?
Na Á không có tức giận như hắn nghĩ mà chỉ nhẹ giọng hỏi một câu.
- Lâm Thi Đình, muội muội của đại tẩu ta. Khi ta đi tới A Tư Mạn nghị hòa thì gặp nàng, sau đó mang nàng trở về đoàn tụ với đại tẩu.
Lưu Vân trả lời.
- Mị Ảnh, thủ lĩnh Ảnh Tử vệ đội của A Tư Mạn hoàng thất cũng là ta!
Lâm Thi Đình nhỏ giọng nói tiếp.
- Nói năng không cố kị, xin công chúa tha thứ cho sự thất lễ của nàng!
- Không có việc gì.
Na Á khẽ nói, rồi thu hồi ánh mắt đang nhìn Lâm Thi Đình.
- Lưu Vân bá tước, Na Á khẩn cầu ngươi để Hỏa Phượng quân đoàn ở lại tiền tuyến La Mạn. Ta từng vì thắng lợi trong chiến tranh mà làm cho dân chúng trong Phổ Lí Tắc Lợi thành đã phải hy sinh thật nhiều. Ta đã thầm phát thệ trong lòng sẽ đem toàn lực bảo vệ bọn họ. Mấy tháng qua, ban đêm ta thường bị ác mộng làm tỉnh giấc, bởi vì trong lòng ta vẫn cảm giác có lỗi với những người đã chết. Nhưng ta không cách nào đền bù cho khuyết điểm của mình, chỉ có thể cố gắng hứa hẹn với những người còn sống. Hy vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội.
Na Á mềm giọng muốn nhờ hiển nhiên bắt đầu có tác dụng. Lưu Vân bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.
- Được rồi, ta đáp ứng. Nhưng ta có việc phải nói trước: Hỏa Phượng quân đoàn ở lại La Mạn hành tỉnh phải nghe theo mệnh lệnh của ta. Cho dù ngươi là công chúa ta cũng tạm thời quên đi thân phận của ngươi, coi ngươi như một quân đoàn trưởng để mà đối xử…
- Ta đáp ứng ngươi!
Lưu Vân còn chưa nói xong Na Á đã vội vàng đồng ý.
- Vậy công chúa cứ tĩnh dưỡng thân thể cho tốt. Ta cáo từ trước!
Nhìn bóng lưng Lưu Vân, trong lòng Na Á tràn ngập sự vui mừng, hoan hỉ. Một phen cố gắng làm cho nàng không phải rời khỏi nam nhân này. Mặc dù mỗi ngày không phải lúc nào cũng được gặp hắn nhưng biết hắn ở cách mình không xa cũng đủ cho nàng cảm thấy an lòng.
“Vân, nếu như Huyết thần giáo là kiếp nạn không thể tránh khỏi của đại lục, ta làm sao có thể rời đi một mình. Ngươi có trách nhiệm bảo vệ mọi người. Nhưng ta chỉ muốn bảo vệ ngươi! Cho dù có chết cũng phải gần ngươi một chút!”
- Nàng đã yêu ngươi, lưu manh!
Trên đường đi tới học viện chỉ huy quân sự, Lâm Thi Đình đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
“Oành” một cái, Lưu Vân ngã ở trên mặt đất.
- Oa, không cần phải kích động như thế chứ?
Lâm Thi Đình kêu lên.
- Ngươi… Ngươi đừng có nói như vậy nữa … tha cho ta một lần!
Lưu Vân mặt xám như tro, đứng lên, lấy tay xoa xoa cái mông.
- Nàng thích ngươi. Ngươi không cảm giác được? Trời ạ, thật không biết người làm như thế nào mà có thể cua được Linh Nhi tỷ tỷ cùng Phi Lệ tỷ tỷ.
Lâm Thi Đình nhìn Lưu Vân, giống như nàng phát hiện được quái vật.
- Nàng thích ta? Ngươi không nói quá chứ? Năm đó nàng không chút do dự một cước đá bay ta.
Nhớ tới những việc đã phát sinh giữa mình với Na Á, Lưu Vân thật sự rất khó tin những gì Lâm Thi Đình nói.
- Tin tưởng ta. Đây là trực giác của phụ nữ. Hơn nữa nữ nhân bình thường đều có cảm tình đặc thù đối với người đàn ông đầu tiên của mình. Cái này bao gồm cả người bị nàng đá bay.
Lâm Thi Đình khẳng định nói.
- Cái gì….
Lưu Vân thống khổ rên rỉ nói. Hắn đang không rõ nha đầu kia rốt cuộc đang nói chính sự hay là mượn cơ hội để đả kích hắn.
- Tuy nhiên nhiều nữ nhân thật là phiền toái. Đặc biệt là nam nhân đã có lão bà. Cái diễm phúc này cũng không thể hưởng thụ nếu không sẽ khiến cho trong nhà bốc lửa.
Lâm Thi Đình vừa nói vừa cố ý đem bộ ngực ưỡn cao lên.
- Giống như hiện tại nhìn ta giống như đang say đắm ngươi. Cho dù ta tình nguyện cho ngươi xơi chỉ sợ ngươi cũng không có can đảm.
- Lâm Thi Đình, ngươi nói cho ta biết, ta và ngươi có thâm cừu đại hận gì không?
Lưu Vân cố gắng không chế bản thân, để ánh mắt không dừng lại ở bộ ngực nàng quá lâu.
- Không có. Chỉ là rất hoài niệm thời gian tán tỉnh lúc ở trong phòng giam với ngươi. Lúc ấy chúng ta mặc dù là lén lút nhưng cũng còn hơn hiện tại, không có tí can đảm nào!
Lâm Thi Đình nói xong đi tới phía trước Lưu Vân.
Bộ mông lắc lư, cái eo nhỏ dao động, miệng khẽ hát một bài hát, đi về phía xa xa.
Dị Giới Quân Đội Dị Giới Quân Đội - Lý Bố Y