Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Bố Y
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 372 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 793 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:35:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 226
uyển thứ Tư
Chương 226: Lão Tạp trở về
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
Mặc dù Lâm Mị có chút biến hóa kì quái nhưng Lưu Vân vẫn không nhịn được hung hăng đâm thêm vài cái, sau đó mới lạnh lùng cười nói:
- Hoàng hậu bệ hạ, chẳng lẽ đây không phải là sự kỳ vọng của ngươi sao?
- Không. Đêm nay ta chỉ muốn làm một nữ nhân bình thường!
Lâm Mị chảy nước mắt, dùng sức lắc đầu nói.
Lúc này nàng đã quên hỏi vì sao Lưu Vân đột nhiên khôi phục lại khí lực, cũng quên mất việc thân thể Lưu Vân khôi phục lại có thể mang đến tai nạn cho nàng.
Suy nghĩ của nàng đã bị động tác của Lưu Vân mang lại cơn ác mộng của cái đêm hơn mười năm về trước. Lúc đó lão hoàng đế cả người đầy sẹo và những vết thịt lồi lõm đem một nụ hoa như nàng ở đặt dưới thân mà điên cuồng chà đạp, lúc lão thỏa mãn thú tính của mình cũng chính là lúc lão đã hủy diệt đi giấc mộng trong lòng của một cô gái, làm cho nàng vĩnh viễn không thể quên được nỗi đau này, thậm chí còn làm thay đổi cuộc sống của nàng.
- Nữ nhân bình thường? Ngươi suy nghĩ tính kế ta như vậy, ta còn có thể coi ngươi là nữ nhân bình thường được không?
Nhìn Lâm Mị nước mắt như mưa, trong lòng Lưu Vân quả thật có chút không đành lòng. Nhưng nhớ tới tất cả những gì nữ nhân này đã làm với mình, trong lòng hắn lại không nhịn được mà dâng lên ý niệm trả trù trong đầu.
- Vô luận ta đối với ngươi như thế nào, ta thủy chung không có hại ngươi. Mặc dù những gì ta làm không có nghĩ tới cảm giác của ngươi, bởi vì ngươi cuối cùng sẽ rời khỏi ta. Ta chỉ muốn lưu lại một điểm đáng nhớ, đáng quý trọng trong cuộc sống của mình. Ta không biết ở trước mắt ngươi ta là loại nữ nhân gì, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết rằng trong hơng 30 năm đã sống của ta, ngươi là nam nhân duy nhất làm cho ta động tâm.
Hai mắt Lâm Mị đẫm lệ, nhìn Lưu Vân nói rất thâm tình.
Lưu Vân ngừng động tác của thân thể lại, trên mặt lộ ra vẻ suy nghẫm, rồi cười nói:
- Nói như vậy ta hẳn phải cảm thấy vinh hạnh?
- Ngươi không cần hoài nghi, lại càng không phải cười nhạo ta. Bởi vì những gì ta nói đều là sự thật. Có lẽ đối với một nữ nhân như ta mà nói, loại ý nghĩ này rất ngây thơ ngu ngốc, nhưng ta thật sự nghĩ như vậy, thật sự muốn cảm nhận tư vị được sủng ái của nam nhân mình ngưỡng mộ trong lòng. Tối nay tất cả những gì Lâm Mị làm đều là để lấy lòng ngươi.
Lâm Mị cảm giác được nụ cười khinh thường của Lưu Vân giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng nàng, không khỏi thở hổn hển, lớn tiếng nói.
“Ngươi rất ngu ngốc, ngây thơ? Ta đây chẳng phải là rất bạo lực sao?”
Lưu Vân cười khổ nghĩ.
- Ta tạm thời tin lời ngươi nói. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết ngay từ đầu ngươi đã sai rồi. Ngươi phải biết rằng biện pháp ngươi làm, bất cứ một nam nhân có sự tự trọng đều không thể chấp nhận. Trừ phi hắn chỉ cảm thấy hứng thú đối với thân thể của ngươi.
Ánh mắt Lưu Vân lại rơi vào bộ ngực cao vút của Lâm Mị. Hắn cảm giác được thật ra bản thân mình cũng là loại nam nhân cảm thấy hứng thú đối với thân thể của nàng.
- Mặc kệ những gì ta làm là đúng hay sai. Đêm nay ngươi tạm thời quên đi cừu hận đối với ta, cùng ta trải qua một đêm tốt đẹp được chứ, Lưu Vân? Chỉ một đêm thôi. Ta chỉ muốn có một lần được ngủ mà không phải cô đơn!
Ánh mắt Lâm Mị nhìn chăm chú Lưu Vân, chờ đợi.
Lời Lâm Mị nói giống như một quyền thật nặng nện vào trong lòn Lưu Vân. Hắn đột nhiên nhớ tới buổi tối bị Thủy Hàn đả thương, hắn cũng từng nói như vậy với Thủy Linh Nhi.
Nam nhân cho dù kiên cường tới đâu cũng có lúc cảm thấy cô đơn, bất lực. Tối nay Lâm Mị trong mắt Lưu Vân đột nhiên lúc này không còn là hoàng hậu tôn quý cao cao tại thượng kia nữa, không phải là nữ hoàng nắm trong tay quyền bính của một đế quốc cường đại nhất đại lục mà là một bản sao của mình thật lâu trước kia, chỉ khát vọng có thể có một người ngủ ở bên cạnh mình, chỉ là một nữ nhân đáng thương ở trong thâm cung tĩnh mịch, đang giãy dụa thống khổ dưới sự áp bức của quý tộc hoàng quyền.
- Bất luận ngày mai khi tỉnh lại chúng ta là địch hay bạn, đêm nay ta sẽ ở cùng ngươi! Lâm Mị, ngươi hãy nhớ kỹ, ta ở lại không phải bởi vì ngươi mà vì một câu nói vừa rồi của ngươi!
Lưu Vân nặng nề gật đầu với nữ nhân nằm ở dưới người hắn, sau đó nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, hôn lên đôi môi của nàng.
Trời rất nhanh sáng, thời gian trôi nhanh như muốn nói cho thế nhân rằng: Tất cả những gì tốt đẹp chẳng qua chỉ là một thoáng giây.
Môt đêm ôn nhu mưa giói, trong thiên địa không biết có bao nhiêu nụ hoa đã bị dập vùi trong đêm xuân này, trên thế gian lúc này cũng không biết có bao nhiêu chồi non dưới ân mưa móc mà được sinh ra tại những vùng quê hoang vu.
Mặc dù chỉ ngắn ngủi một đêm nhưng đối với Lâm Mị mà nói tất cả như vậy là đã đủ rồi. Bởi vì sau khi trải qua buổi tối này sinh mệnh vốn trống rỗng một màu trắng xoa của nàng đã bị nam nhân bên cạnh phác họa thành một tờ giấy nhiều màu.
Nàng vốn vô cùng xinh đẹp, sáng sớm khi tỉnh lại lại càng thêm động lòng người, trên mặt có một loại thỏa mãn mà chỉ có một người phụ nữ được thỏa mãn cả về thể xác và tinh thần mới có.
Thần thái động lòng người.
Khi Lưu Vân mở mắt ra nhìn thấy nữ nhân nằm gối lên tay mình, trong lòng không khỏi thở dài:
“Nếu như không phải còn có nhiều việc chưa làm xong, nàng muốn ta ở lại bên cạnh nàng, có lẽ ta thật sự không cự tuyệt được!”
- Trời sáng thật nhanh.
Thấy Lưu Vân tỉnh lại, Lâm Mị đang nằm trong lòng hắn không khỏi thở dài nói.
- Mặt trời đã lên, chúng ta nên chia tay.
- Nếu như ngươi thích, ta có thể nán lại một lát nữa. Dù sao cũng bị ngươi lấy mất nhiều thời gian rồi.
Lưu Vân cười nói.
- Vũ kỹ của ngươi hẳn là đã khôi phục rồi chứ?
- Tối hôm qua đã khôi phục rồi.
- Ta rất tò mò, là ai giúp ngươi giải trừ cấm chế trên người?
- Lâm Thi Đình, cũng là tân Mị Ảnh thủ lĩnh của Ảnh Tử.
Lưu Vân thản nhiên nói.
- Ngươi tại sao còn không động thủ với ta?
- Tại sao ta phải động thủ với ngươi?
Lưu Vân hỏi ngược lại.
- Ta đã suy nghĩ thật lâu, ta thật sự không tìm được một lý do nào để động thủ đối với ngươi. Lại nói nhất da phụ thê bách dạ ân. Ta như thế nào có thể trở mặt chứ?
- Nhất dạ phu thê bách nhật ân…
Lâm Mị nhỏ giọng nói lại lời của Lưu Vân, sau đó nói tiếp:
- Trong thủy lao hẳn là ngươi đã được nghe lão đầu kia kể chuyện. Ngươi cũng biết ta sẽ không để cho ngươi mang theo bí mật này rời đi. Hơn nữa Lâm Thi Đình phản bội, ngươi nghĩ ta còn có thể cho ngươi cùng nàng còn sống rời đi?
- Nếu ta nói cho ngươi biết ta tin tưởng mình có thể còn sống mang nàng rời đi. Hay nói là nếu như ta phải rời khỏi nơi này ta nhất định mang theo nàng. Thật ra hiện tại ta không lo lắng ngươi hại ta. Giống như ngươi đang nằm trong lòng ta nhưng lại không lo lắng ta sẽ làm gì bất lợi đối với ngươi. Nếu trong lòng mọi người đều hiểu nhau, buổi sáng tươi đẹp như thế này, tại sao ngươi lại muốn thảo luận chuyện này chứ?
- Thật ra cho tới giờ tâm lý của ta luôn rất mâu thuẫn. Lưu Vân, ta thật sự không biết nên làm thế nào để giữ ngươi! Chẳng lẽ ngươi nhất định phải rời đi sao?
- Ta phải đi, bởi vì nhiều người đang chờ ta. Ta tin tưởng ngươi sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt. Lâm Mị, trước khi đi chúng ta có phải không nên lãng phí buổi sáng tươi đẹp này?
Ngoài cửa sổ, nắng đã chiếu vào trong phòng, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim hót.
- Xuân quang vô hạn, chỉ sợ hồng nhan mau già. Mùa xuân sáng năm, ta không biết có thể tìm ngươi ở đâu!
Ánh mắt Lâm Mị đỏ lên, thân thể mềm mại quấn chặt lấy Lưu Vân.
Trước khi đi vẫn còn vô vàn tình ý muốn nói với nhau, sợ không còn được gặp lại nhau nữa. Một nam một nữ một lần nữa chìm đắm trong tình cảm yêu đương, nhất thời trong phòng lại tràn ngập xuân sắc.
Uống rượu mới biết rượu nồng, li biệt mới biết tình sâu đậm. Có cái gì có thể so sánh với việc trước lúc li biệt mà hoan ái đây chứ?
Trong buổi sáng sớm này, khi Lưu Vân cùng Lâm Mị đang quấn quýt si mê tại giường thì đã có người chưa kịp tỉnh mộng nóng nảy.
- Tạp Tư Lạc, ngươi nướng bánh cháy đen như vậy, lại còn đánh thức ta dậy sớm, chẳng lẽ ngươi muốn mang cái bánh này cho Lâm Mị ăn sao? Nữ nhân ngủ không ngon giấc sẽ mau già, có nhiều nếp nhăn, ngươi biết không!
Phỉ Lệ Ti đi tới bên cạnh Tạp Tư Lạc, vừa hung hăng nhéo lỗ tai lão vừa tức giận nói.
- Ai da, lão bà đại nhân mau buông tay ra. Chung quanh có nhiều người nhìn như vậy, chú ý hình tượng.
Lão Tạp che lỗ tai, cầu xin tha thứ, tay kia không ngừng chỉ vào thị vệ đang xem náo nhiệt.
- Ý của ngươi là ta và ngươi ở một chỗ làm ảnh hưởng tới hình tượng của ngươi?
Phỉ Lệ Ti buông tay ra, lạnh lùng hỏi.
- Ta làm sao dám nghĩ như vậy! Ta lo lắng cho ngươi thôi. Ngươi là kiếm thánh được mỗi người dân A Tư Mạn sùng bái!
Lão Tạp vội vàng giải thích.
- Thật không biết tiểu tử Lưu Vân đó cho ngươi chỗ tốt gì, nhìn ngươi còn sốt ruột lo lắng hơn cả nhi tử của mình xảy ra chuyện!
Phỉ Lệ Ti oán giân đi theo lão Tạp vào trong cung.
- Trời biết nữ nhân điên kia có thể làm ra chuyện gì, ta có thể không sốt ruột sao?
Lão Tạp lẩm bẩm.
- Nữ nhân bị kích thích đều có chút quái dị, không phải ta thiếu chút nữa thì bị ngươi hành hạ lột da sao! Tiểu tử đó cũng là ân nhân của ta, nếu không có chiêu tán gái này của hắn, ta có thể chinh phục được ngươi sao?
- Ngươi lẩm bẩm cái gì thế?
Phỉ Lệ Ti không có nghe rõ những lời lão nói, bèn hỏi.
- Không … … Không có gì! Ta chỉ nói sau này con trai của chúng ta có chuyện gì ta khẳng định còn lo lắng hơn!
Lão Tạp nói.
Phỉ Lệ Ti nghe xong không khỏi đỏ mặt, nói:
- Lão không biết xấu hổ. Muốn sinh con thì phải làm từ sớm! Đến tuổi này rồi ai thèm sinh con cho lão!
- Đi nhanh đi, Lệ Ti. Nếu tiểu tử đó xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không đẹp mặt đâu. Mặc dù hắn đến Hải Lam thành vì chuyện nghị hòa nhưng chủ yếu là để phó ước với ngươi!
Hai người đi tới trước cửa tẩm cung của hoàng hậu, Phỉ Lệ Ti tiến lên nói với thị vệ:
- Thỉnh thông báo có kiếm thánh Phỉ Lệ Ti cùng lục hệ ma đạo sư Tạp Tư Lạc cầu kiến Lâm Mị hoàng hậu!
Sáng sớm, lão Tạp cùng Phỉ Lệ Ti, Hải Luân cùng đi tới tẩm cung của Lâm Mị hoàng hậu.
Dị Giới Quân Đội Dị Giới Quân Đội - Lý Bố Y