Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Bố Y
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 372 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 793 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:35:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 172
uyển thứ ba
Quyển thứ ba
Chương 172: Bò tường phong ba
Dịch: Cả Ngố
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
Tiếp nâu`:22:
Tiến vào nơi dừng chân của Độc Lập quân đoàn, Lưu Vân kinh ngạc phát hiện có một số đội viên đang nghỉ ngơi, một số thì đang liều mạng huấn luyện ở thao trường. Trên người bọn họ đeo bao cát, đang chạy dọc thao trường, mồ hôi đầm đìa. Còn các đội viên khác thì tập trung cùng một chỗ ở bên cạnh thao trường, lẳng lặng nhìn.
- Làm cái gì vậy, không phải vẫn đang là thời gian nghỉ ngơi và hồi phục sao? Bọn hắn không cần phải khẩn trương huấn luyện như vậy chứ?
Lưu Vân nhìn tình hình trước mắt, có chút hoang mang.
- Tốc độ nhanh lên! Bọn phế vật vô dụng các ngươi! Còn 15 phút nữa!
Nã Luân Đa đứng ở bên cạnh thao trường, sắc mặt xanh mét, tức giận rống lên.
- Lão đại, tình hình có vẻ không đúng. Nã Luân Đa hình như đang tức giận! Với con mắt chuyên nghiệp trong thời gian dài hành nghề tình báo, ta thấy hẳn là như vậy.
Thủy Hàn nhìn Nã Luân Đa ở phía xa xa, vừa cười vừa nói.
- Đúng vậy! Xem bộ dáng thì Nã Luân Đa đang phạt những tiểu tử thúi này. Cũng không biết bọn họ phạm tội gì lại làm cho một kẻ luôn tao nhã lịch sự như tiểu cầm cũng không thể tha thứ cho!
Lưu Vân vừa nói vừa cùng Thủy Hàn đi tới thao trường.
- Báo cáo quân đoàn trưởng, Hắc Ưng đặc chiến đại đội đang tiến hành xử phạt đối với 15 đội viên vi phạm kỉ luật. Xin chỉ thị!
Nã Luân Đa vừa thấy Lưu Vân tới liền chạy tới báo cáo hắn.
- Tiếp tục!
Lưu Vân trả lời ngắn gọn. Mặc dù trong bụng hắn có nhiều nghi vấn nhưng hắn không chút do dự đáp ứng quyết định của Nã Luân Đa. Trong tập thể quân đội này, làm thượng cấp, không chỉ có hắn có thể ra mệnh lệnh, hắn cũng cần phải bảo hộ quyền uy của thuộc hạ của mình trước mặt binh lính. Cái gọi là quân lệnh như núi, cho dù là một gã sĩ quan cấp thấp nhất ra lệnh đối với binh lính, trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ, một gã tướng quân cũng không dễ dàng can thiệp vào việc chấp hành mệnh lệnh này.
Thiết Liệt thay Nã Luân Đa tiếp tục tiến hành hình phạt đối với 15 người này. Còn Nã Luân Đa thì cùng Lưu Vân đi tới thao trường bên cạnh.
- Tiểu Cầm, có chuyện gì phát sinh thế? Làm sao bọn họ bị phạt?
Lưu Vân hỏi.
- Lão đại, ngươi hãy nhìn kỹ những người này. Ngươi xem bộ dáng bọn họ như vậy có uất ức không!
Nã Luân Đa vẫn còn đang bực tức. Mặc dù đã hành hạ những đội viên này một trận nhưng hắn vẫn không phát tiết hết sự buồn bực trong lòng.
- Thấy được một đám bọn họ đều mặt mũi bầm dập, chẳng lẽ là đánh nhau?
- Đánh nhau? Nếu thật sự là đánh nhau ta sẽ cung cấp sân cho bọn họ, để cho bọn họ đánh tới chết đi sống lại. Dù sao cũng là một chuyện nam nhân hay làm!
Nã Luân Đa nghe vậy cười khổ nói.
- Bọn họ bị nữ nhân đánh thành như thế này! Mặt mũi của Hắc Ưng bị bọn họ làm mất hết!
Nã Luân Đa nói làm cho Lưu Vân hứng thú quan tâm.
- Lão đại, ta dẫn ngươi đi xem, ngươi sẽ biết những tiểu tử này làm gì!
Nã Luân Đa nói xong bèn mang Lưu Vân cùng Thủy Hàn đi vào doanh khu phía sau của Độc Lập quân đoàn.
Ba người nhanh chóng đi tới bức tường cao nhất ở phía sau doanh khu. Ánh mắt Lưu Vân nhất thời bị hấp dẫn ở đó.
Bức tường bao này rất cao, ở trên bức tường có một số chỗ bị lõm vào rất có quy luật, lưu lại vừa vặn đủ một chân có thể nhét vào. Mà chỗ bị trống này cũng đã bị giẫm trơn tuột, hiển nhiên là thường xuyên có người từ nơi này leo lên tường.
- Bên ngoài bức tường bao này là nơi nào?
Lưu Vân vừa nhìn liền biết chuyện gì đã xảy ra. Những trò này trước đây khi hắn còn ở trong quân doanh đã từng xem qua. Ngay cả khi quân doanh thiết lập kỉ luật giam cầm nhưng những người tuổi trẻ có đôi khi vẫn lơ đãng bỏ qua kỉ luật. Một lão binh lâu năm, dù ít dù nhiều đều đã có kinh nghiệm bò đầu tường.
- Bò ra bên ngoài có thể tự do hít thở không khí!
Cho dù kỉ luật có cứng rắn tới đâu, rất nhiều người bởi vì khát vọng một chút tự do hít thở này mà đã bò lên đầu tường quân doanh. Dù cho cuối cùng sẽ bị đưa vào phòng tạm giam.
- Bên ngoài tường là nơi ở của Hỏa Phượng quân đoàn. Hơn nữa bên trong đã có nhóm nữ binh đầu tiên!
Nã Luân Đa trả lời, khuôn mặt đỏ lên.
Lưu Vân sau khi nghe xong Nã Luân Đa nói, không có tức giận gì. Ngược lại trong đầu của hắn xuất hiện hình ảnh một đám bộ đội đang ghé vào bên kia tường, cao giọng trêu chọc nhóm nữ binh, thật là: “Mãn viên xuân sắc không ngừng, một đám khờ binh tới trèo tường!”
- Đem tất cả các nam nhân tập trung lại một chỗ, nếu như bọn họ không muốn nữ nhân mới là chuyện lạ!
Lưu Vân không khỏi nhớ tới lúc mình còn là tân binh. Khi có một nữ binh ngẫu nhiên đi qua doanh khu, tất cả mọi người đều chăm chú quay sang nhìn nàng. Chưa có ai ra khẩu lệnh mà tất cả lại cùng thực hiện nhịp nhàng đến thế. Thường thường làm cho các sĩ quan chịu trách nhiệm huấn luyện tân binh nhịn không được phải thở dài nói: “Nếu như đổi lại là nữ huấn luyện viên đến, hiệu quả huấn luyện của bọn họ có thể tăng vọt!
- Xem một chút cũng không sao, dù sao bọn họ đều là những người trẻ tuổi.
- Nếu như bọn họ chỉ xem một chút, làm sao có thể bị thương chứ?
- Bọn họ bị những nữ binh này hấp dẫn, có một số trực tiếp nhảy vào trong Hỏa Phương quân đoàn. Đám nữ nhân kia thấy bọn họ nhảy vào liền lập tức trở mặt, bắt bọn họ lại đánh cho một trận. Cuối cùng thì trói lại rồi vứt trước cửa Hắc Ưng quân đoàn. Ta nhớ lúc ấy nữ sĩ quan dẫn đầu đội nữ binh còn cao ngạo mắng chửi chúng ta là ….
- ‘Binh lính lưu manh? Chưa thấy nữ nhân sao?’
Lưu Vân nghe vậy sắc mặt nhất thời tối lại.
Khi Lưu Vân bắt đầu cuộc sống trong quân ngũ. ĐIều làm hắn khó chịu nhất chính là có người chỉ trích quân nhân như vậy. Khi hắn mới lên làm sĩ quan đã trừng phạt một kẻ như vậy. Đó là một chiều hoàng hôn mùa hè, hắn mang theo vài tên thành viên đặc chiến đội mới chấp hành xong nhiệm vụ cùng đi dạo phố, nghỉ ngơi sau mấy tháng căng thẳng thần kinh. Khi đi trên dường, các đội viên mới sống mấy tháng trong rừng cây ra nhất thời sáng mắt lên khi nhìn thấy các mỹ nữ trên đường.
- Một đám binh lính lưu manh, chưa từng thấy nữ nhân sao!
Một thanh niên dường như rất không hài lòng với việc bạn gái của mình bị người khác nhìn một cách hau háu như vậy, lúc đi qua bên người Lưu Vân đã thấp giọng mắng.
- Xin lỗi!
Lưu Vân nắm lấy tay thanh niên trước mặt mình.
- Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ lão tử nói sai sao? Một đám binh lính càn quấy, lưu manh!
Thanh niên bị Lưu Vân nắm lấy tay bèn tức giận mở miệng chửi mắng.
“Ba” một thanh âm vang lên. Bàn tay của Lưu Vân đã tát thẳng vào miệng thanh niên nọ, làm miệng hắn chảy máu.
- Bọn lão tử vì nước quên mình, ngươi thì ôm nữ nhân hưởng thụ, nhìn một cái thì đã làm sao?
Lưu Vân lạnh lùng nói. Sau đó việc này náo loạn tới tận nơi hắn đóng quân. Để giàn xếp ổn thỏa cho việc này yên đi, lần đầu tiên hắn bị xử phạt oan.
- Chửi giỏi lắm! Không nên trêu chọc những nữ nhân này. Chờ các nàng vào bên trong đóng cửa lại lão tử sẽ cho Hắc Ưng bò tường tập thể!
Lưu Vân nói xong xoay người mang theo hai người đi tới thao trường.
Hóa ra qua năm mới, cách quân doanh Hắc Ưng có một bức tường là nương tử quân. Những nữ nhân đó là thân binh bên cạnh Na Á, cũng là lực lượng đầu tiên của “Hỏa Phượng” Quân đoàn. Trong lúc rảnh rỗi, các đội viên Hắc Ưng lập tức bị những nữ nhân này hấp dẫn.
- Gọi tham mưu trưởng tới gặp ta. Ta cần phải thương lượng chuyện này với hắn!
Lưu Vân nói với Nã Luân Đa.
Nã Luân Đa bảo thủ hạ của mình, rồi lập tức tiết lộ một tin tức quan trọng:
- Tham mưu trưởng cũng bò đầu tường. Bạn gái hắn cũng tham gia Hỏa Phượng quân đoàn. Hắn cũng muốn đi xem. May mắn là có cô gái kia che chở hắn mới không bị bêu xấu. Nếu không lần này mặt mũi của quân đoàn chúng ta đều bị mất hết.
“Ta ngất! Hóa ra là phạm tội có tổ chức. Chỉ là thủ đoạn quá kém!”
Lưu Vân mắng thầm trong lòng.
- Lão đại, ngươi tìm ta?
Á Lịch Sơn Đại vừa vội vàng chạy tới thao trường, khi nhìn thấy Lưu Vân, khuôn mặt có chút khác thường.
- Nghe nói tham mưu trưởng dẫn người trèo tường thiếu chút nữa thì bị thương. Ta cố ý đến thăm!
Lưu Vân cười hắc hắc nói.
- Cái này là tình yêu. Dưới ma lực của tình yêu, nam nhân thường làm một số việc ngốc nghếch mà Lão đại.
Á Lịch Sơn Đại xấu hổ cười nói.
- Trận này thua, ngươi phải nghĩ biện pháp lấy lại mặt mũi cho ta. Ta không nghĩ tới ngươi cũng là cái loại không có đầu óc!
Lưu Vân nhìn hắn, nghiêm mặt nói.
- Ta biết rồi Lão đại. Kì thật dưới loại tình huống đó, cho dù là núi đao biển lửa ta cũng phải nhảy xuống. Có đôi khi nam nhân trả vờ làm những chuyện ngớ ngẩn lại khiến nữ nhân cảm động.
Á Lịch Sơn Đại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nói ra một câu không thể không khiến Lưu Vân bội phục.
- Tốt lắm, nói chuyện chính sự đi. Triệu tập các sĩ quan của quân đoàn lại, chúng ta cẩn thận nghiên cứu chỉnh biên Độc Lập quân đoàn, bổ sung sĩ quan mới. Nội trong tháng này phải điều chỉnh xong biên chế, bổ sung xong sĩ quan. Tháng sau có thể chúng ta phải rời khỏi đế đô.
- Liệt mã thích hợp để cho quân nhân cưỡi. Nhưng lúc thuần phục các nàng phải nhớ mang roi da! Ai bị nữ nhân đánh mà không hoàn thủ thi đứng có nói là thủ hạ của Lưu Vân ta! Nếu như các ngươi còn giống lũ lợn ngu ngốc, đi tán gái mà mang mặt mũi bầm dập trở về, lão tử sẽ để cho hắn trần truồng đi lại trong quân doanh ba ngày, để cho mọi người xem hắn có phải là nam nhân không!
Đem các đội viên bị phạt tập hợp lại trước Hắc Ưng đặc chiến đội, Lưu Vân nghiêm mặt nói mấy câu rồi rời đi.
Những lời Lưu Vân nói đã kích động mãnh liệt mười lăm người đang chịu phạt. Trong đó Tử Văn Thành cảm giác rõ ràng nhất. Hắn thậm chí phát hiện khi Lưu Vân nói đến “những con lợn ngu ngốc”, thậm chí ánh mắt còn vô tình quét qua người hắn.
Sau khi Lưu Vân rời đi, mười lăm tên đội viên đeo bao cát trên lưng, điên cuồng chạy trên thao trường. Lấy sự tự ngược đãi để phát tiết lửa giận trong lòng. Những Hắc Ưng này dưới sự lãnh đạo của Lưu Vân luôn luôn làm việc một cách hung hăng càn quấy, cũng không để ý tới cách người khác nhìn họ. Nhưng chỉ một ánh mắt thất vọng của Lưu Vân cũng đủ để bọn họ điên cuồng. Nhìn những đội viên này bị mắng là lũ lợn ngu ngốc, nghe những lời bọn họ nói, các đội viên Hắc Ưng đang đứng xem như nhìn thấy một đám lang sói hình người.
- Mẹ kiếp, những nữ nhân đáng chết này. Lần này ta không dám đánh trả, lần sau lão tử sẽ dùng roi quất các nàng!
- Cởi sạch ra, dùng roi dài quất!
- Trói lại dùng đèn cầy nhỏ nến!
- Kỵ mã phải có liệt mã để cưỡi!
Dị Giới Quân Đội Dị Giới Quân Đội - Lý Bố Y