With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 651 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ự nhiên hắn thấy ríu chân. Bước nhanh. Nhanh. Có một cái bóng phía sau. Có tiếng gọi phía sau. Gọi nhẹ như không tin có người phía trước để gọi còn hắn nghe mơ hồ như không tin đó là tiếng gọi. Cái bóng bước nhanh để kịp bóng hắn.
Vì một lý do nào đó hắn lạc vào đêm.
Bình yên, hoặc là bất ổn, hoặc là luôn luôn bất ổn thắng thế, trong ngạo mạn của tuổi trẻ, theo cách nhìn của hắn.
Hắn nghĩ mình sẽ bước thật tự tin, kiêu hãnh, bước lững thững trong yên tĩnh. Đây là đêm Hà Nội, Hà Nội của mình, cả sự yên tĩnh này cũng thuộc sở hữu của mình. Những hàng cây điềm nhiên thở nhẹ hơi gió mát. Thất thanh một tiếng chim kêu đêm rồi tất cả lại lút sâu vào vùng tối của ngõ nhỏ.
Tự nhiên hắn thấy ríu chân. Bước nhanh. Nhanh. Có một cái bóng phía sau. Có tiếng gọi phía sau. Gọi nhẹ như không tin có người phía trước để gọi còn hắn nghe mơ hồ như không tin đó là tiếng gọi. Cái bóng bước nhanh để kịp bóng hắn. Cái bóng vừa trườn nhẹ lên bóng hắn bằng bước đi loài mèo rồi lại trượt ra ngoài khi hắn bước nhanh hơn nữa. Hai cái bóng rượt nhau, mà chính xác thì bóng hắn đang chạy.
Không có lý do gì để sợ. Đêm Hà Nội hắn đã đi bao lần, dù đây là đoạn đường không quen đi, nhưng cũng là Hà Nội của mình. Mình sinh ra ở đây, đã lớn lên theo vết xước những thân cây già trong phố, đã tổn thương cùng những tổn thương của nó, khi một dòng kinh đen bị rêu rao quá nhiều, khi thơ văn nhạc họa không thể thành một tín thư bảo đảm vẻ đẹp lãng mạn của thành phố này với những người đã ở nơi này… Có thể vì họ đã chỉ ở đây như một khách vãng lai. Họ ở đây để sống và làm việc, để làm được nhiều tiền, để hưởng thụ tốt nhất văn minh thủ đô. Khi thoát khỏi không gian này, trở về với những con đường tuổi thơ, với cánh đồng của họ, họ hoàn toàn sung sướng vì họ được trở lại với mình, hồn nhiên, không một trói buộc nào về nếp sống văn minh mà họ đã tập thích ứng. Những người bạn nhiều nơi của hắn yêu Hà Nội, họ đã nói và hắn tin. Nhưng họ không thể có cảm giác như hắn, cái cảm giác lần đầu đi công tác xa, xe máy vừa qua cột mốc thành phố, đã chống chếnh nôn nao như người say sóng, chợt run mình như thể vừa có cái gì chảy khỏi cơ thế. Yếu đuối. Sợ hãi nữa là sự yếu đuối lộ liễu, như một thứ quả chảy nước, ai nhìn cũng biết. Hắn chia tay mối tình chính thức đầu tiên, hay thứ hai thứ ba gì đó, là bởi nàng không chịu được cái rét Hà Nội. Hắn hỏi nàng sẽ ra đây sống chứ? Nàng cười như một khẳng định tất nhiên. Nhưng đến Huế, nàng đã kêu lạnh. Nàng không thể chịu được cái lạnh Hà Nội. Có thật chỉ vì thế mà chia tay không, chính hắn cũng không biết nữa. Nếu vậy thì khó tin. Cô bạn bảo. Tình yêu là gì? Nếu vậy có thật là khó tin không, hắn tự hỏi mình. Hắn lãng đãng trong mù giăng kỷ niệm không nhớ nổi.
Có lý do để sợ. Cái bóng lại đã trườn lên bóng hắn. Tiếng gọi gần bên tai, và không thể phủ nhận nữa. Một kẻ nghiện? Có thể đến gần, hắn sẽ hỏi giờ. Rồi giơ dao ra. Chẳng hạn. Mình không có tiền. Không có lý do để làm thịt mình. Nhưng đêm. Đêm người ta hành động không cần có lý do. Như những lần nhà trọ phóng đãng của hắn. Hắn không cần biện bạch lý do cho những đêm cuồng loạn, bải hoải và trống rỗng đó. Nghĩ ra thì hắn không chấp nhận nổi những kẻ quá phóng đãng. Nhưng tuổi trẻ, và ở Hà Nội này, với những nhà nghỉ san sát hợp lý giá cả. Có cần biện minh chăng? Có một sự thoả thuận sòng phẳng làm thuốc an thần đạo đức. Và chẳng bậc cha mẹ nào biết được những người con của họ đang thật sự sống như thế nào trong những thành phố như thế này, ý nghĩ đạo đức bất ngờ, hắn tự cười mình. Một cơn gió chợt xào xạc lên tiếng nói bí mật của thiên nhiên nhưng hắn không hiểu được, trong tâm trạng thế này. Lá rụng chao đêm một ánh điện xa. Tối hút. Hắn run run.
Hôm nay cô bạn nói không yêu hắn, nói thản nhiên. Nhưng nàng đã hôn? Tại sao? Hoặc nàng đã chấp thuận nụ hôn cưỡng bức của hắn. Hoặc nàng đã muốn tát hắn, nhưng kiềm chế. Có thể nếu không phải là một người bạn nàng quý trọng, nàng đã không nhìn mặt hắn vì những nụ hôn cưỡng bức? Hắn đã từng nghe bọn con gái nói chuyện thề sẽ tránh xa kẻ biết mình không yêu hoặc chưa yêu đã đòi hỏi. Một em bé ngây thơ đã chia tay anh chàng vì ngay lần đầu hôn, chàng đã đòi hôn lưỡi. Với hắn câu chuyện đó nực cười. Ôi các nàng đều là Juliet đó chăng? Các nàng đều trinh bạch như một đoá hồng ban mai đẫm sương chăng? Những cô gái ngây thơ làm hắn chán nản. Có thể nàng quý trọng hắn thật sự như nàng nói. Quý trọng như một người bạn, nghĩa là cũng chẳng mất mát gì với nàng một cái nắm tay chia sẻ. Nàng nói vậy khi chủ động nắm tay hắn với cái nhìn thật tự tin, kiêu hãnh giấu một nỗi buồn sâu đối điện thẳng thắng với cái nhìn buồn chết lặng và nỗi bối rối không chịu được khi lần đầu một người con gái tìm cách cho hắn hiểu nàng không yêu lại chủ động nắm tay. Hắn thấy hoảng hốt. Hắn đã rút tay ra. Chạm vào nàng như thể chạm đến nỗi đau vô lý cứ hiện diện trong sâu mỗi tế bào cơ thể. Nàng nhanh chóng phát hiện ra sự hoảng hốt. Nàng cười thắng thế. Nàng càng cố tình tìm tay hắn bóp chặt. Nàng đang chia sẻ với hắn như nàng nói ư? Không. Mắt nàng đầy giễu cợt. Nàng cười cợt sự yếu đuối của hắn. Nàng đang tìm cách chứng minh nàng không yêu hắn ư? Nhưng tại sao lại nắm tay? Ban phát? Thử nghiệm phản ứng? Hay là, quái vật, hay là nàng là con gà mái vừa chạy vừa nhìn lại xem gã trống choai dại dột có chạy theo không, nàng là con gà mái vừa chạy vừa nghĩ mình chạy thế này có nhanh quá không? Ôi nếu vậy nàng cũng như tất cả bọn họ, trêu cợt thản nhiên và làm ra ngây thơ trong trắng, ôi Ôphêlia tội nghiệp… Thế này là nàng đẩy hay kéo hắn đây? Hôm ấy mưa lâm râm tối tháng ba. Nàng ngồi cười nói trong quán nước trước gương mặt thất thần của hắn. Đôi khi nàng cười nói có thể chỉ để che lấp sự lúng túng bởi chợt bắt gặp bóng nàng trong mắt hắn đang nhìn như chết lịm. Hắn đốt thuốc liên tục. Hắn ném đầu thuốc qua cửa như một kẻ chưa bao giờ học các quy tắc sống chung trong thế giới này. Nàng nhiều lần nhắc hắn. Lúc đó nàng nói cười nửa nghiêm túc đạo mạo như một bà giáo già, nửa bỡn cợt với ý thực ra nàng cũng thú thú khi vứt rác bừa bãi đấy, có điều nàng ít hoặc chỉ làm một cách vô thức. Nhưng chẳng may anh ném vào, một cô gái, hoặc một bà già đi qua? Họ có thể cháy áo hay bỏng tay. Hắn nhếch mép. Chả lẽ không có một cô gái tuổi hai mươi nào bớt giáo điều những thứ lương thiện này sao? Ờ thì sao nào. Tàn thuốc chẳng thể làm họ cháy áo hay bỏng tay. Một cách thử phản ứng của anh thôi. Nếu họ giận, chửi um lên cái thằng vô văn hoá, cái thằng mất dậy thì anh cười. Nếu họ nhắc nhở thôi thì anh xin lỗi vì vô tình. Nếu họ im lặng bỏ qua? Thì có lẽ hoặc họ là người vị tha nhân hậu hoặc cũng là kẻ vô ý thức như anh, he he. Cười nhạt hoét. Nhạt hoét như những mặt cười vô tội vạ khi chát trên mạng, cả khi hắn chát với nàng ngày trước. Nàng đã thân thiết với hắn như thế. Nàng không tát hắn khi hắn bạo gan ôm riết nàng. Rồi hôm nay nàng đã hôn? Có thật chăng nụ hôn còn lướt thướt môi. Tại sao? Vì em thích hôn, trong mắt nàng sắc lên một ánh thép nhạo báng. Em thử xem hôn người thứ hai có khác người thứ nhất không, hôn anh có khác anh ta không. Anh ta nào, hắn cóc cần biết, hắn cóc cần biết quá khứ nàng. Con trai các anh luôn cần đầu tư có lợi. Hắn rùng mình. Có thật nàng đã chán hôn như lời nàng nói, rằng nụ hôn với nàng bây giờ chẳng có gì thiêng liêng cả, rằng nàng đã e dè gìn giữ đến khi tàn lụi tình yêu đầu tiên, nàng đã trao gửi ngẫu hứng cho người thứ hai và chỉ thế cũng đủ làm nàng chán ngắt những trò đó của con trai rồi. Ai cũng giống nhau hết thảy. Có thật em đã nói với tôi những lời đó chăng hay là em đã lặng im hoàn toàn cho đến khi không chịu nổi mình bỏ đi và lạc vào đêm như thế này nhỉ? Gương mặt trong tối chịu đựng hay kiêu hãnh, không biết nữa.
Cái bóng to dần, đè lên bóng hắn, hắn không thấy bóng mình đâu nữa cả. Nó trùm bóng hắn, đen xệu xạo.
Anh cho hỏi.
Quá gần hắn. Như thể người lạc đường rừng ngửi thấy mùi của loài mãnh thú xộc hăng. Hắn muốn rẽ một đường khác. Nhưng chẳng có con đường nào khác cả.
Anh có biết chỗ nào bán thẻ điện thoại không?
1 giờ đêm. Ngõ nhỏ. Không còn hàng quán nào ở con ngõ tối tăm này. Hắn không muốn trả lời. Một câu nói bây giờ cũng có thể là một nguy cơ huỷ hoại mình. Cậu phải đi xa đấy. Thanh quản vẫn bật ra tiếng, quái quỷ.
Cậu ta đã lên ngang hắn. Dáng dấp một sinh viên, hơi béo, có vẻ là người tốt. Người béo thường tốt, hoặc cũng chẳng hại gì, nàng bảo hắn. Người tốt, có thể là một khái niệm cần xem lại. Các khái niệm hình như đều cần xem lại. Chẳng hạn như sự phụ tình. Hình như nhìn một mặt nào đó thì nàng đã bị bội phản. Nhưng rồi chính nàng cũng thừa nhận nếu anh ta không bội phản thì có lẽ cũng chẳng thể nào đi xa hơn được cùng nhau. Suy ra về một mặt nào đó, anh ta chỉ là kẻ điềm tĩnh khôn ngoan và dám thực hiện điều đó trước thôi. Mà chính anh ta bất hạnh vì phải dằn vặt mình đã phản bội nàng. Còn nàng càng trở nên ngạo mạn, nhạo báng. Nàng tự cho nàng cái quyền cao ngạo, và cả cái quyền chịu đựng một mình. Khi u uất, nàng nổi giận: Còn nỗi đau em tự chịu? Nó không có thật ư? Em bé nhỏ ngốc nghếch, nó là có thật đấy thôi. Nổi nóng có ích gì, khi chúng ta đã tự nguyện đón nhận đam mê thì cũng tự nguyện đón nhận nỗi đau. Chừng như thấy sự nổi giận nặng nề của mình là buồn cười, nàng đã lại thay màu cho gương mặt thật thà ngây thơ bằng một vẻ từng trải nhạo cợt. Thực ra thì có đáng gì mà gọi là nỗi đau. Anh ta. Chỗ này xin lỗi là phải trích Akhmatova, anh ta không biết yêu thương thật sự một con người. Em bé nhỏ, sao anh chỉ xót thương. Thế nào là biết yêu thương thực sự một con người? Như anh chăng trong nỗi khổ tâm bị chối bỏ này. Chỉ là anh ta đã bỏ đi một quà tặng quý của cuộc sống này mà thôi. Chẳng phải anh ta đã rất say mê và chân thành yêu em ư? Hoặc em có thể nghĩ như nhà Phật. Rằng yêu thương cũng chỉ là một cái nghiệp. Yêu thương như để trả nợ kiếp nào đó của chính ta. Đến khi cái nghiệp đã xong thì lửa tình tự lụi, lòng dục tự tan. Nghĩ thế để thanh thản không bao giờ oán giận. Chỉ là có nghiệp mà không có duyên thôi. Em sẽ hỏi rằng nhưng khi chia tay anh ta vẫn rất yêu em và chẳng có xung đột nào giữa hai người. Em có thể không ngạc nhiên được chăng? Có thể ngồi thảnh thơi chờ lại một cuộc tình khi đã ngậm ngùi quá lâu? Em lại đang mụ mị vì Trịnh đấy à? Đâu cần phải thế, em. Khi anh đang ở đây, trong nỗi tuyệt vọng âm thầm mà cuộc sống vẫn ào ạt chảy qua như nhạo báng anh. Đạo Phật không phải là chân lý. Chỉ là một trong muôn vàn giải thích để nếu em tin theo, em có thể tự an ủi cõi mình và sống thật đẹp theo một cách nào đó của em mà thôi. Em tuổi hai mươi, còn cứ muốn phải giải thích mọi điều, phải không?
Cậu học đâu? Hình như hắn hỏi. Cậu ta nói một trường gì đó. Chỉ chắc chắn không ở khu vực này. Tại sao còn lang thang ở đây?
Không phải con sói và người dạt tàu trong truyện của J. London. Nhưng cả hai đã cứ đi bên nhau dễ đến hơn 30 phút. Những ý nghĩ của hắn lang bạt rồi phản tỉnh khi nhìn thấy cái bóng to dần chỗ có đèn đường, hoặc dột nhiên biến mất hoàn toàn làm hắn hoảng lên, hoá ra chỉ là bị chìm vào một bóng cây cổ thụ. Thỉnh thoảng cái giọng ồm ồm của cậu ta cất lên làm hắn giật mình trở lại nỗi hoảng sợ bị rình rập trong đêm.
Máy em hôm trước còn 30.000. Để trong phòng thằng bạn dùng sạch từ bao giờ. Bây giờ cần đột ngột thì…
Cậu ta lải nhải cái gì thế nhỉ? Liên quan cóc gì đến mình.
Bố khỉ, cái máy điện thoại cọ cọ trong túi quần hắn. Khỉ gió. Nếu hắn động lòng đưa máy.
Tại sao cậu ta không ở nhà bạn mà lại đi đêm thế này, có việc gì gấp? Hay như hắn. Bị lạc vào đêm. Bị đẩy vào đêm. Bị đẩy vào đêm chứ không phải đi chơi đêm. Không phải rú ga 2-3 giờ Hà Nội A.M như những kẻ đang mang tổn thương lớn của tuổi trẻ không được thấu hiểu. Tổn thương ngạo mạn. Hay diễn đạt khác, kiêu hãnh và tổn thương như hắn đã thấm. Nhưng nàng mà biết nàng sẽ nhạo báng. Anh đã đau khổ vì cái gì thế, thưa ngài?
Bị đẩy vào đêm. Là chẳng còn gì tự vệ. Là trần trụi cái tôi không vỏ bọc. Là yếu đuối nhất đời. Cô đơn như nhau. Có thể sợ hãi như nhau. Có thể chính vì sợ hãi mà cậu ta phải tìm mọi cách bắt chuyện nhảm nhí với mình.
Cậu ta vẫn đang kể lể cái gì đó, về cậu bạn. Lạo xạo trong gió và lá. Hắn bước lùi sau cậu ta. Thế này an toàn hơn. Hắn phản ứng không hoạt lắm. Thế này an toàn hơn. Các cảnh sát đi sau tội phạm sẽ vững tin hơn không phải vì mình đang dẫn giải một tội phạm thuộc quyền mình mà là cảm giác an toàn hơn dè chừng hắn có thể tấn công mình bất ngờ.
Cậu ta có lẽ là một sinh viên thật?
Một con đường. Hắn rẽ nhanh vào con đường đó. Gần như thót lại một giây khi quay lại thấy cậu ta không rẽ theo. An tâm hơn khi không có người. Ngay cả khi những người chắc chắn tốt đi cạnh nhau trong đêm cũng không an tâm. Ai biết được điều gì có thể xảy ra khi đặt một con người có ý thức cạnh một con người có ý thức như thế?
Bao giờ mới thôi dè chừng con người?
Trừ nàng. Ngây thơ. Hay liều lĩnh. Giản dị, mạnh mẽ, kiêu hãnh. Nàng cố gằng tỏ ra không dè chừng ai. Hắn hiểu điều đó khi nàng để mặc hắn đi gần nàng, đi bên nàng trong những con đường mà chính nàng biết chắc thế nào hắn cũng đòi cưỡng nàng hôn. Nàng tỏ ra không dè chừng có phải vì muốn mời gọi hắn. Không phải. Nàng chỉ muốn chứng minh rằng nàng không dè chừng hắn, thế thôi. Để xem hắn đối với nàng thế nào. Để xem nếu không đạt được tình yêu hắn có như những kẻ khác, bỏ đi chẳng day dứt, chẳng giữ nối một tình bạn bình thường ngay khi nàng tỏ ra đầy thiện ý. Nàng quá tin vào tình bạn. Ngốc làm sao. Nàng cố không có ý dè chừng ai nhưng bao nhiêu người đã dè chừng nàng. Nàng kể những lần đi gia sư về muộn. Nàng có thể dám giết chết những cậu cốm bạt đêm ngoài đường nếu chúng quá quắt. Giết hết, đá phăng một cái xác sang vệ đường, để có cảm giác an toàn. Sạch đường. Làm sao có thể sạch đường hả em?
Cách nàng kể chuyện hồn nhiên, đôi khi tay chân loạn xạ động tác như đang diễn một kịch bản. Hắn đôi khi nghi ngờ điều nàng kể. Như là nàng bịa thêm ra và quá tin vào câu chuyện của mình đến nỗi cứ kể say sưa như đã xảy ra đúng như thế.
Nàng không khóc, lần hắn bỏ nàng giữa đường đêm muộn vì kích động khi nàng nhạo cợt tình cảm của hắn, hắn đã nói bằng tất cả chân thành và khổ tâm còn nàng cười nói như không, như coi hắn là một kẻ đang say mê thoáng chốc như một đôi kẻ đã say mê thoáng chốc trong những ngày 19, 20 của nàng. Quá khứ ám nàng quá lâu đến chừng nàng muốn ruồng rẫy hết thảy cái hiện tại mà nàng đang coi như những bịp lừa bày đặt. Vì nàng đã quá tin trong quá khứ. Vì trái tim cứ hành động theo những điều không ai kiểm soát được và nàng không muốn kiểm soát nó. Đôi khi nàng đùa: Anh đáng yêu thật đấy. Khi ấy nàng vui hơn là nhạo. Nhưng khi hắn muốn một câu trả lời thật lòng hơn, nàng im lặng. Hoặc nàng vẫn giữ cách nói thản nhiên như hôm nay. Hắn kinh hoàng vì sự thản nhiên độc ác trong khi nàng thật ra rất nhạy cảm. Nàng như không hề biết đến một chút nào cảm giác của hắn. Sau đó nàng đi tìm hắn trong đêm một mình, vòng qua những con đường nàng đoán hắn có thể đi. Nàng gọi điện cho bạn hắn nhờ gọi cho hắn vì nàng gọi mãi không được và nghĩ hắn không thèm nghe máy. Nàng gọi về nhà thì biết hắn đã về. Nàng bảo nàng đã cười mình rất nhiều vì sự ngớ ngấn đó. Tại sao nàng lại phải làm thế nhỉ? Nàng giải thích có thể nàng sợ như lần trước với người nàng yêu. Với anh ta. Anh ta đã vì kích động khi nàng cười cợt mà phóng như loạn trong đêm để xảy ra tai nạn. Nhẹ thôi, chẳng chết được. Nàng cười. Chán những tai nạn nhẹ. Vì lòng xót xa của mình bỗng như bị phản bội. Cảm giác đó rất nhố nhăng. Nhưng quả thế. Dù sao cũng ân hận hơi hơi. Nên khi hắn ứng xử như thế, mặc dù linh tính nói rằng chẳng có việc gì xảy ra cả đâu, chẳng ai chết vì không được yêu đâu, nàng vẫn đi tìm hắn. Cho cảm giác không ăn năn. Nàng bảo vậy, như không.
Rồi nàng kể về những thằng mất dạy trên đường. Chẳng biết có thật không hay nàng chỉ bày đặt để cho hắn phải thấy việc hắn bỏ nàng về trên đường ở cái đêm Hà Nội này là thiếu nghĩa hiệp vô cùng với một thằng con trai. Thiếu trách nhiệm vô cùng với cái mà hắn nói rằng hắn yêu. Rằng nàng đã tin chắc hắn vẫn theo sau nàng, với ý nghĩ hắn sẽ tự nghĩ cần phải bảo vệ nàng, dù nàng không cần chăng nữa. Đến khi phát hiện hắn không đi theo, nàng bật cười. Cười mình ngây thơ nữa. Nàng không nói thêm về bọn mất dạy… Nàng không nói thẳng rằng chúng nhìn nàng như một con điếm. Sự xúc phạm con người vẫn diễn ra hàng ngày, bằng hành động, bằng ngôn từ, bằng mắt nhìn…
Hắn hình dung. Nàng đi trước. May cho nàng hôm đó chắc cũng chỉ những kẻ vật vờ. Thịt em kia đi nào. Một cái xe máy ép sát. Tiếng mồi chài đểu cáng. Tiếng xe rồ đi trong chuỗi cười nham nhở bóng tối. Bọn mất dạy, thỉnh thoảng dạo này nàng bật ra từ đó đắc ý, cái từ mà nàng đã coi như một tabu hồi nhỏ, nàng đắc ý như người ta đắc ý vì tự phạm luật mà mình đã thực hiện rất nghiêm, phạm luật mà chẳng ai bắt bẻ. Ai bắt bẻ em làm gì, cái từ đã thông dụng quá chừng ấy. Chỉ có em mới hoài công sợ từ này, rằng nó là một từ xâm phạm con người. Nàng không chấp nhận sự xâm phạm con người dù chỉ bằng một từ ngữ. Mất dạy là từ kinh khủng. Em. Chính em cũng đã nghe người ta còn nói với nhau những điều kinh khủng hơn nhiều mà em?
Nàng kể lại với hắn bằng trái tim ngây thơ còn tin vào sự phản kháng của con người trước cái xấu đang diễn ra hàng ngày làm đục ngầu không gian này. Nàng cố nói bằng tủi giận cứng cỏi. Nàng muốn được nhìn thấy hắn nổi giận. Vì nàng. Dù nàng biết sự nổi giận nông nổi chỉ có ở bọn trẻ con chưa trải đời. Một người như nàng, đã kịp từng trải gì đâu mà đã mất dần thói quen phản kháng bốc đồng. Đôi khi như một kẻ nếu không chấp nhận thì sống kiểu độc thiện kỳ thân. Nàng ghét kiểu sống đó. Cả sự chấp nhận và cả lối sống tự bọc mình trong sạch. Nàng bảo thực chất điều đó là giả tạo. Nàng muốn thấy hắn phản kháng. Để nàng cảm thấy nàng có người bênh vực, có người che chở, có người đồng cảm với sự giận đữ của mình. Dù trẻ con. Hắn tỉnh queo. Ở Việt Nam, nó vậy. XXX, nó vậy, hắn xưng tên hắn. Đó là hắn nhại theo một ý thơ.
Hắn hiểu nàng muốn kiếm tìm sự giận dữ trong mắt hắn. Dù nàng không hề sợ bọn mất dạy. Dù nàng không nương tựa vào sự che chở của hắn. Nhưng hắn đâu phải gã trống choai háu đá mà giận dữ. Nàng nhận ra điều này trong đôi mắt hắn chán chường. Nàng lấy lại nụ cười. Nàng lấy lại nụ cười rất nhanh, để làm chủ tư thế của mình. Nàng thất vọng, vì nàng biết nàng không tìm được sự thánh thiện trong con người hắn. Nhưng em, sự thánh thiện có thật cứ phải được nói bắng ngôn từ nông nổi và tấm thân nguyên vẹn?
Hắn gầy. Có thể vì gầy mà nhát? Có thể hắn nhát. Chẳng bao giờ hắn đánh nhau hay muốn gây sự với ai. Cũng chẳng ai gạ hắn đánh nhau cho thừa lời. Kể cả bọn trẻ con hồi nhỏ coi đánh nhau là một trò vui và cũng là để xưng hùng một cõi. Nàng bảo người gầy thường quyết liệt. Nàng bảo thực ra đó là Sê khốp nói, hình như trong truyện Phòng 6. Nàng đọc biết sự bất lực, khi ngôn ngữ trơ ra không cảm xúc, không sức đề kháng. Nàng kiếm tìm sự phản kháng chỉ bởi nàng quá sợ tình trạng đó ở mình, tình trạng chứng tỏ mình khôn ngoan ra, già đi và ba chấm những gì nữa. Nàng muốn được thấy như hôm nào hắn nổi giận và bật khóc như con trẻ vì chuyện công ty không ai chịu họp cho nghiêm túc, hắn đã phản kháng như một người trẻ và làm nàng xúc động, dù nàng còn tìm cách cười chọc hắn hôm đó nữa.
Hắn sợ hãi khi không thể đoán định được nàng. Biến màu, trơ cảm, không màu. Em. Chúng ta có quyền gì mà phản kháng, có sức mạnh nào để phản kháng đâu em? Em nói rằng chúng ta có quyền nói thật ư? Chắc gì em đã nói được sự thật. Nhưng em tin. Đó chỉ là sự thật của em tin mà thôi. Tại sao anh không bao giờ nổi giận ngay cả khi em cười nhạo rất xúc phạm anh? Tại sao anh không tát em khi em hôn anh rồi xổ toẹt mọi ý nghĩa và cảm xúc người ta thường nói về nó và nhất là anh đã nâng niu nó? Tại sao anh không dám tát em mà lại lặng lẽ bỏ đi? Em, chúng ta bé bỏng biết bao trong thế giới này. Anh chỉ muốn yêu em mà nào đã đủ. Anh có lòng nào mà trách giận nổi em chăng?
Hắn rẽ tiếp vào một con hẻm vắng. May quá, không có người. Thôi cứ chọn những lối thật nhỏ thật vắng mà đi. Hắn bình tâm trở lại. Hắn sung sướng được làm một bóng ma giữa những bóng cây đổ sẫm. Bóng hắn biển lận trong màu đen. Bóng đen gian xảo. Hắn ứa mắt trong đêm vì cảm giác yêu thương xa xót không lý giải, không cụ thể với bất cứ điều gì, không phải chỉ là nàng.
Vì một cái gì đó. Vì một bản ngã tan biến. Vào một không gian không hề đồng cảm. Nàng có lẽ đang ngủ rất ngon bên bè bạn. Hoặc lại đang xô dạt những cơn ác mộng mà biết đâu hắn chẳng đã góp thêm vào? Em, bao giờ chúng ta có thể nhớ về nhau trong một giấc mộng lành? Chẳng phải là đêm quá ngắn cho những điều đẹp đẽ em muốn gặp trong mơ?
Hắn đã ra đến đường lớn. Đèn đường sáng. Soi thêm vài bóng người vạ vật. Những gã trai bỏ nhà lên thành phố kiếm ăn. Những kẻ nghiện. Những bóng tối.
Một tiếng xe ôm gọi hắn cầu may. Hắn không trả lời dù đã để trôi xa cái ý nghĩ lời nói là một nguy cơ. Hắn đi như không trọng lượng.
Đêm không xua hết cái ngột ngày tháng tư, tháng nàng thích nhất, vì nhiều gió, nàng bảo. Còn vì những gì không nói, phải không em? Hôm nay vội vàng, hắn mặc hai áo. Nóng. Hắn cởi áo ngoài vắt lên vai. Nhớ con lừa không chở nổi cái áo mà bật cười. Hơi gió tan những giọt mồ hôi. Mát lạnh. Một vài cảnh sát trước một nhà hàng vẫn mở. Hắn muốn dừng lại, xem thế nào. Có thể sẽ được chứng kiến một vài cặp giò ngon ngon hay một phiến cảnh tan tác trong đêm. Nhưng không đủ kiên nhẫn, hắn bò đi rong đêm như những miếng bóng tối lấn lướt trên những vòm lá sáng điện vàng loang loáng. Những ý nghĩ trơn trượt trên mặt đường. Ngực và cả cơ thế đều rỗng. Gió luồn vào những thớ thịt gài gại.
Hắn hát.
(Bài hát của hắn: Bóng anh hùng - Nhạc của Nguyễn Vĩnh Tiến, lời Nguyễn Vĩnh Tiến, Nguyễn Huy Thiệp; có thể nghe tại nhacso.net ).
Nguyễn Vĩnh Tiến cũng chỉ một tay khùng ngạo đời. Lời thơ có cả công trải đời của Nguyễn Huy Thiệp nữa. Sự ngạo mạn của tuổi trẻ có đáng chán hơn sự kiêu hãnh của tuổi già? Những kẻ quá cô đơn trong triết lý.
Em. Không có tiếng em cười sặc lên khi tôi hát. Tôi yêu cả sự nhạo báng của em mất rồi. Nàng bảo hay kinh khủng khiếp đảm. Hắn bảo đâu đến nỗi, chỉ mỗi em chê anh hoài. Nàng cười khanh khách. Tự nhiên hắn cũng tứa theo một nụ cười. Hắn thèm hơi thuốc lá. Không còn quán cóc nào mở thâu đêm. Hà Nội như chàng trai tổn thương vì đã trở thành đàn ông không phải trong đêm của tình yêu mà của nhà thổ. Tự nhiên hắn so sánh vậy, lòng xót xa vô cớ. Câm lặng. Không ai có thể chia sẻ được nỗi đau riêng. Chỉ có thể (đành) nói về nó như một cái gì khác.
Gió khô xạo dưới mỗi bước đi. Gió luồn vào ngực hắn rỗng như đã bị móc sạch tim phổi. Nhớ em ướt lưỡi. Như muốn khuỵu gối. Anh muốn nghiến nát em, nghiến nát sự độc ác của em.
Thoáng vẩn lên ý nghĩ cậu ta giờ đi đường nào. Im lặng lâu cũng đến lúc gây sợ. Hắn lại hát. Hắn định gọi trêu thằng bạn nào hát cùng. Vọng thắt tiếng nàng khanh khách. Em cười gì cười hoài? Không, tại anh hát hay quá. Thật mà.
Có gì là thật đã diễn ra và ai tin được những gì là thật trong anh? Sự thánh thiện trung thực cho em dù anh đã như một cánh buồm bươm nát. Nhưng anh còn màu trắng và ước mơ của gió dành cho nó. Em.
Hắn lại nhìn thấy vài gã xe ôm nằm ngồi chán chường. Không ai gọi hắn. Họ chán chường. Không, tất nhiên không ai gọi một kẻ vừa đi vừa hát như điên. Mà hắn thì gầy, ắt như một tên nghiện chính hiệu với bộ dạng này. Có lần nàng đã đùa rằng anh đi đêm chẳng bao giờ phải sợ vì chính người ta sẽ sợ anh.
Hắn chợt thấy sung sướng tràn đầy khoái cảm giả tạo khi nghĩ mình đã thành một bất ổn với người khác. Mình thành kẻ đồng loã với đêm. Nhưng làm sao mà trong sạch như đêm của một thiên nhiên thuần khiết trong mơ ước?
Hà Nội sắp tàn đêm, như những tàn thuốc đang rơi. Nếu như không có tâm hồn, giờ này vui như sóng vỗ từng cơn.
Nếu như không có tâm hồn, thì cái niềm vui kia nào có nghĩa gì mà triết lý suông vậy hả người?
Đến tàn đêm rồi mà không diễn giải nổi em. Em…
-----------
Bài ca của gió:
Đi đi trên đường
Đi đi mà đi mãi
Đi đi mà che giấu
Bao nhiêu là vết thương
Đi linh hồn khô ráo
Không tình không vấn vương…**
Ghi chú của người kể chuyện
* Nguyên văn lời bài hát Bóng anh hùng
Giá như không có tâm hồn, giờ này vui như sóng vỗ từng cơn. Giờ này vui như sóng biển xa nguồn, vui như nụ cười đang loãng ra cùng mùa xuân.
Giá như không có chân trời, giờ này đôi chân không biết ngược xuôi. Giờ này chim bay cánh mỏi lưng trời sông trôi ngập ngừng nước ướm chân từng bờ lau.
Không nên mơ ước thành chim hát bài ca những đời sống khác, mọi ví von đã chẳng đúng nữa rồi.
Không nên mơ ước thành cây đứng chồn chân, chồn chân mỏi gối mơ đầy cành hoa, mơ đầy cành hoa, mơ đầy cành hoa.
Không nên mơ giống chuyến phà chứ sang sông. Sang sông đưa đón ai và mây trôi.
Chảy đi sông ơi băn khoăn làm gì rồi sông đãi hết anh hùng còn chi
Chảy đi sông ơi băn khoăn làm gì rồi sông đãi hết anh hùng còn chi
Chảy đi sông ơi băn khoăn làm chi băn khoăn làm gì băn khoăn làm gì
Bờ lau gió cuốn bóng anh hùng....
Chảy đi sông ơi băn khoăn làm gì băn khoăn làm chi
Rồi sông sẽ cuốn bóng anh hùng
Nếu đọc kĩỹlời bài hát này sẽ thấy nó tạp nham một thứ triết lý Trang Tử lẫn tinh thần các cuốn phim cổ trang Trung Quốc triết lý về lẽ sinh tồn. Kẻ nào thông sẽ đạt, còn nếu không chỉ là một thứ triết lý giả tạo loè bịp, nó giả tạo với người chưa sống trải, và loè bịp bởi những kẻ viết ra nó muốn nhập giọng của những bậc thánh đã tường tận nỗi đời vinh nhục. Thực thì, tôi nghi ngờ sự từng trải đó, tôi nghi ngờ các triết lý kiểu như thế này.Và nhất là với những kẻ chưa trải đời, những người đang mang danh người trẻ, như tôi, tuổi 20, có lẽ đừng mụ mị vì nó.
(*) Lời trong bài hát "Đi mãi trên đường" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
Đi Đến Tàn Đêm Đi Đến Tàn Đêm - Sưu Tầm