"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 108 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:14:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88: Sơn Cốc
ịch+biên: Zasw
Thần thông lần này là do tiểu bạch hồ thi triển, Âu Dương Vũ vừa mới hiện ra, liền hô lên một tiếng kinh ngạc, trước mắt nàng là một bông hoa, nhìn kĩ lại thì phát hiện ra địa phương mình đang đứng là một sơn cốc đầy sắc xanh tươi, mà ở chân trời phía Đông, một đạo ánh sáng dâng lên. Một ngày mới đã bắt đầu.
Hi Thú buông tay ra, Âu Dương Vũ liền từ trên đôi tay hắn trượt xuống mặt đất. Cơn gió buổi sáng sớm mang theo một làn hơi lạnh lẽo thấm vào người, Âu Dương Vũ dẫm lên những ngọn cỏ còn đẫm sương, hai tay xoa xoa vào nhau.
Đúng lúc ấy, trên bả vai nàng cảm thấy ấm áp, có một vật nhảy lên bờ vai. Âu Dương Vũ không cần quay đầu lại cũng biết là tiểu hồ ly kia. Nàng không để ý đến, ngẩng đầu đánh giá địa phương xung quanh.
Đây là một sơn cốc, bốn phía là núi non trùng trùng điệp điệp vô tận, tất cả đều là cổ thụ trăm năm, trên sườn núi, khắp nơi đều có thể thấy được biển hoa nở rộ. Lắng tai nghe, tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót chiêm chiếp, thực là một nơi ở cực kỳ tốt.
Nhưng là, vừa nghĩ tới đứng ở sau mình là chủ nhân của ánh mắt nóng rực kia, Âu Dương Vũ liền không có cách nào làm ình hoàn toàn vui vẻ. Cảm giác được ánh mắt nóng rực kia, Âu Dương Vũ không nhịn được liền xoa xoa đôi bàn tay, âm thầm hận hận nói: ta sợ hắn làm gì sao? Cùng lắm thì chính là cho hắn. Hừ, ở cái thế giới quỷ quái này thì có cái gì đáng sợ? Hơn nữa, Hi Thú cũng là một cực phẩm mỹ nam. Rồi còn nói, hắn rất hùng mạnh, tâm chiếm hữu cũng mạnh mẽ, nói không chừng đi theo hắn thì chính mình liền không cần lo lắng sẽ bị người tới cướp đoạt.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng của nàng liền hiện lên khoảnh khắc ngắn ngủn tối hôm qua, đó là ánh mắt nóng rực tràn đầy khát vọng. Kìm lòng không được, Âu Dương Vũ rùng mình một cái.
Hi Thú chẳng những là cực phẩm mỹ nam, còn là đối tượng làm nàng bối rối bất an. Âu Dương Vũ mím môi, càng không ngừng thuyết phục chính mình, làm cho thân thể cứng ngắc của mình từ từ thả lỏng ra, để cho đầu óc của mình nhanh chóng vận chuyển.
Nhưng, theo hơi ấm càng ngày càng đến gần nàng, Âu Dương Vũ thật vất vả để tim mình vừa bình tĩnh một chút lại nhảy loạn lên. Ngay khi nàng vừa rùng mình một cái, một đôi tay cứng rắn ôm lấy lưng nàng, đồng thời, một thân thể ấm áp dán chặt vào người nàng.
Hi Thú ôm thật chặt lấy Âu Dương Vũ, từ từ cúi đầu, chôn đầu ở trên chiếc cổ trắng như tuyết của nàng.
Mặc dù động tác thân mật như thế, nhưng Âu Dương Vũ từ trong động tác của hắn lại không có cảm giác dâm tục làm nàng sợ hãi, điều này làm cho trong lòng của nàng nới lỏng rất nhiều.
Hi Thú đem đầu của mình chôn thật sâu ở bên gáy nàng, hồi lâu vẫn không nhúc nhích. Hắn bất động, khiến cho Âu Dương Vũ tự nhiên cũng không dám động. Nàng cúi đầu, để mặc cho hơi thở của hắn không ngừng phả trên cổ ngọc cùng xương quai xanh của mình. Nàng không ngừng hít vào thật sâu, cố quên đi hơi thở ấm áp kia đang mang đến sự tê dại cùng ngứa ngáy.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng cảm giác thân thể của mình bị khẽ lắc, sau đó là giọng của Hi Thú thật nhỏ truyền đến: “Vũ, Vũ.”
Âu Dương Vũ sửng sốt, nhất thời còn không có nghĩ kỹ là nên hay không nên cho hắn, thanh âm Hi Thú lại đột nhiên dừng lại.
Dừng lại một lát sau, Hi Thú lại cúi đầu xuống lẩm bẩm kêu lên: “Vũ, Vũ, Vũ…”
Hắn không ngừng kêu tên của Âu Dương Vũ, thanh âm êm ái rù rì ngân nga. Phảng phất cái tên này đã từng được hắn niệm lên trăm ngàn lần ở trong lòng, hắn hiện tại chỉ là muốn gọi cái tên này để xác định một chút sự tồn tại của nàng.
Tiếng kêu của Hi Thú càng ngày càng thấp, càng ngày càng ôn nhu, thanh âm kia chứa chan trăm loại cảm xúc, làm cho Âu Dương Vũ là người trong cuộc nghe được càng cảm thấy trong lòng chua xót. Bất tri bất giác, sự khẩn trương phòng bị của Âu Dương Vũ đã bị sự ôn nhu của Hi Thú làm cho buông lỏng. Không nhịn được, nàng nhẹ nhàng đáp: “Ân, ta ở chỗ này.”
Nàng vừa trả lời, tiếng kêu của Hi Thú chợt dừng lại, một lát sau, hắn thấp giọng nói: “Đúng vậy a, nàng ở nơi này. Nàng đang ở trong ngực của ta, nàng rốt cục đã ở trong ngực của ta.” Thanh âm của hắn giống như là hàm chứa sự thỏa mãn vô cùng, nhưng cũng càng giống một loại lo sợ bất an không yên.
Âu Dương Vũ thầm than một tiếng, thầm nghĩ: hắn yêu ta a, rất yêu ta.
Hi Thú chôn mặt ở trên cần cổ tuyết trắng của nàng, chà chà sống mũi thật cao trên xương quai xanh của nàng. Một lát sau, hắn mới nhẹ giọng nói: “Vũ, bọn họ sẽ không bỏ qua chúng ta.”
Bọn họ? Âu Dương Vũ lập tức phản ứng được, Hi Thú nói là đám người Liễu cùng với Bì. Nàng không lên tiếng.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Hi Thú lại nói thật nhỏ: “Ba người bọn hắn, bất kể là ai cũng có thế lực rất to. Ta thấy được ánh mắt bọn họ, thậm chí là trong ánh mắt của Thiên cũng hàm chứa sự khát vọng với nàng. Vũ, bọn họ rất nhanh sẽ có hành động, rất nhanh sẽ phái tới rất nhiều nhân mã tới tìm nàng. Vũ, Vũ a…”
Lời hắn còn chưa dứt, nhưng Âu Dương Vũ rõ ràng từ trong lời nói của hắn nghe được sự khẩn trương, lo lắng cùng bất an giấu ở trong lòng Hi Thú.
Một kẻ trời không sợ, đất không sợ, duy ngã độc tôn như Hi Thú mà giờ phút này ở trước mặt nàng lại có vẻ bất lực như vậy, trong lòng Âu Dương Vũ không khỏi có loại hư vinh vui sướng. Sau khi vui mừng, nàng lại thở dài trong lòng.
Đôi môi giật giật, Âu Dương Vũ nhẹ giọng nói: “Nơi này… bọn họ cũng tìm được sao?”
Hi Thú gật đầu, chậm rãi thở dài nói: “Đúng vậy a, tìm được. Không nói Liễu, ngay cả Thiên kia ta cũng không có nắm chắc sẽ tránh thoát được hắn.”
Từ từ, Hi Thú thả Âu Dương Vũ ra, chỉ chốc lát, Hi Thú đi tới phía trước Âu Dương Vũ.
Ưỡn thẳng lưng, giọng nói của Hi Thú trở nên tỉnh táo rất nhiều: “Bọn họ tìm đến thì có sao, nàng là nữ nhân của ta, ta quyết định sẽ không dễ dàng buông tay.”
Nói đến đây, hắn quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ.
Loại ánh mắt này của hắn là loại mà Âu Dương Vũ sợ nhìn thấy nhất. Cơ hồ là ngay khi ánh mắt của hắn quăng tới, Âu Dương Vũ lập tức cúi đầu né ra.
Lúc này, một thanh âm non nớt từ trên bả vai Âu Dương Vũ truyền đến: “Hì hì, tiểu chủ nhân đừng sợ. Thế giới này rất lớn nha, có rất nhiều địa phương có thể ẩn thân. Nha nha, ta nhớ ra rồi, đi về phía nam thì sẽ có rất nhiều rất sơn động, cũng là dễ vào khó ra, rất khó phát hiện. Những sơn động kia cũng rất đẹp, tiểu chủ nhân, chúng ta ở trong sơn động như thế khoảng ba năm mươi năm, đợi yêu nữ ngốc nghếch sinh bảy tám hài tử rồi đi ra chơi a.”
Thanh âm vừa dứt, Hi Thú đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh, hắn trừng mắt nhìn tiểu bạch hồ, cả giận nói: “Ta đường đường là tôn giả, lại phải dùng tới cách này để trốn sao?”
Hắn không hề nhìn về phía tiểu hồ ly nữa, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ hăng hái, thanh âm cũng rất ôn nhu: “Vũ, đừng sợ, có ta ở đây, cho dù trời có sập xuống cũng có thể đẩy lên.” Hắn chắp hai tay, ngạo nghễ nhìn về phía chân trời, hắng giọng nói: “Nam nhân trên đời, vốn là nên ôm lấy tuyệt đại yêu nữ, nắm lấy quyền thế trong thiên hạ. Chỉ là mấy người, có cái gì phải sợ?”
Đẹp Tuyệt Thú Hoàn Đẹp Tuyệt Thú Hoàn - Lâm Gia Thành