In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 108 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:14:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Khả Nghi
hững lời này của Âu Dương Vũ vừa nói ra, con ngươi Liễu bỗng dưng co rút lại, hô hấp cũng tựa có chút gấp gáp. Thấy hắn gấp gáp không tự chủ, Âu Dương Vũ cười hì hì nói: "Hảo, ta chỉ nói một lần thôi, ngươi nghe rõ một chút."
Thật ra thì nếu như bình thường, Âu Dương Vũ tuyệt đối sẽ không sơ ý khinh thường như thế. Nhưng ở trong thạch điện này, suy nghĩ của nàng không tự chủ mà biến chậm lại, cả người cũng có chút hoảng hốt, phảng phất như trong đầu có một lớp sa mỏng làm cho nàng phản ứng chậm đi. Hơn nữa, nàng còn có một loại cảm giác, cảm thấy hiện tại Liễu đứng ở trước mặt nàng thực là khả ái tới cực điểm, làm cho nàng không đành lòng làm trái bất kỳ ý nguyện nào của hắn.
Ngay khi Âu Dương Vũ muốn nói tiếp, bỗng nhiên từ ngoài thạch điện truyền đến một một tiếng kêu thanh thúy, tiếng kêu đó là thanh âm của một thiếu niên đang vui mừng thản nhiên truyền đến: "Ẩn Tôn Liễu đại nhân có ở đây không? Hi Thú xin gặp qua!"
Theo tiếng gọi kia là thanh âm ống tay trong gió tung bay truyền đến.
Mặt Liễu hiện ra vẻ âm trầm, ánh hồng trong mắt nhanh chóng chuyển về màu đen. Hắn chém tay vào gáy Âu Dương Vũ, nhanh chóng đánh ngất Âu Dương Vũ, sau đó thản nhiên rời đi!
Âu Dương Vũ ngay lúc hôn mê thì nghe rõ được một tiếng thở dài của Liễu: "Chẳng lẽ thiên ý thật không như thế sao?" Thanh âm bi phẫn có chút khó hiểu!
Cũng không biết trải qua bao lâu Âu Dương Vũ mới tỉnh dậy. Nàng phát hiện mình đang nằm trên một chiếc xe ngựa, trên người còn đắp một tấm da thú.
Bên trong xe ngựa lung la lung lay, Âu Dương Vũ ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Liễu đang ngồi đối diện mình. Theo phản xạ hướng Liễu cười một tiếng, nụ cười của Âu Dương Vũ mới vừa lộ ra thì ngưng lại.
Nàng nhớ ra rồi, tại trong đại điện khi nàng chuẩn bị nói những lời gì đó thì Hi Thú tới. Hi Thú nói cái gì "Ẩn Tôn Liễu đại nhân." Ngay sau đó thì Liễu liền xuất thủ đem mình đánh hôn mê!
Ẩn Tôn Liễu đại nhân?
Âu Dương Vũ bỗng nhiên tung mình dựng lên, hai mắt thẳng tắp nhìn Liễu ngồi đối diện. Liễu lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, không lộ vẻ trẻ con khả ái, cũng không có bóng dáng nghiêm túc.
Bốn mắt nhìn nhau, Âu Dương Vũ nhắm mắt lại, đưa tay vỗ mạnh lên trán mình một cái. Sau đó nàng mới thấp giọng hỏi: "Thì ra là ngươi từ lúc bắt đầu đã nói không sai, ngươi là một đại nhân vật, là Ẩn Tôn Liễu đại nhân. Ta thật là đần a, lại vẫn không có hoài nghi."
Hít một hơi thật sâu, Âu Dương Vũ nhìn về Liễu, vẻ mặt mất mát lẩm bẩm: "Tại sao ta chưa từng có ý nghĩ muốn hoài nghi ngươi? Tại sao ta muốn vẫn luôn cho là trong lòng người nghĩ thế nào thì bề ngoài hắn sẽ hiện ra như thế! Liễu, đại điện kia thật sự sẽ làm cho lời thề của người ta thành sự thực sao?"
Nàng nhìn Liễu, vẻ mặt thất vọng mất mát.
Vốn Liễu là một người bạn nàng gặp được trên thế giới này, cũng là đáng tín nhiệm nhất, không thể nào lừa gạt nàng. Nhưng không nghĩ tới người nầy có bề ngoài thỏ nhưng nội tâm lại có điểm hồ ly!
Vừa nghĩ tới hồ ly, Âu Dương Vũ hận không được ình hai cái tát! Liễu không phải là đã nói rồi sao? Dòng chính của hắn chính là hồ ly a! Hồ ly a! Tại sao một con hồ ly mà ta lại coi hắn như thỏ?
Âu Dương Vũ càng nghĩ càng giận, càng nghĩ lại càng hận chính mình. Nàng vẫn tự cho là thông minh mà bây giờ lại bị Liễu cho té một cú đau đớn, cũng không biết từ trước đến giờ khi mình đang mắng hắn ngu ngốc thì hắn ở trong lòng giễu cợt của mình như thế nào nữa!
Càng nghĩ lại càng hận, Âu Dương Vũ "A~~" lên một tiếng thét chói tai, tung người bổ nhào về phía trước, nhào tới trước người Liễu. Nhìn con ngươi đen nhánh sáng ngời của hắn, hai tay nàng lại véo lên hai gò má hắn. Vừa mới véo một cái, Âu Dương Vũ vội vàng nhẹ buông tay ra, đổi sang véo lên cổ hắn.
"Ngươi tên khốn này, tên lường gạt, ta muốn bóp chết ngươi! Ta... ta muốn làm thịt ngươi!" Nổi giận gầm lên một tiếng, ngón tay Âu Dương Vũ liên tục dùng sức!
Liễu vẫn bình tĩnh nhìn nàng, hắn chậm rãi nói: "Ta đã nói với ngươi, ta là đại nhân vật, hơn nữa, ta cũng nói cho ngươi rất sáng tỏ, ta nguyện ý giúp ngươi. Nhưng là ngươi luôn không tin. Không có cách nào, ta liền nghĩ tới biện pháp này cho ngươi ở lại bên cạnh ta!"
"Ngươi nói nhảm! Miệng ngươi đầy lời nói dối. Ngươi... ngươi ngày thường đáng yêu như thế, nhưng đều là gạt người, ngươi còn dám nói như vậy? Hừ, ngươi vừa nói chính là cái vẻ mặt kia, ta có thể tin sao? Ngươi lại muốn thông qua tà môn ma đạo lừa gạt ta. Ngươi... ngươi..."
Ngươi ngươi một trận, Âu Dương Vũ cũng không biết nói cái gì mới tốt. Nàng nói mấy chữ, hai mắt đẫm lệ tức giận nhìn Liễu, tức giận chính là vừa mất, nói như vậy mấy chữ tức giận vừa mất, nói mấy chữ tức giận vừa vừa mất, tiêu đến phía sau, nàng cũng không biết mình nói gì rồi! [Nhện: hiểu được chết liền, dịch cũng ko hiểu cái gì cả]
Oán hận buông tay ra, Âu Dương Vũ trở lại chỗ ngồi phía sau. Nhưng tay nàng vừa mới nới lỏng, Liễu nhanh chóng vươn bàn tay ra đem đôi tay nhỏ bé của nàng hợp ở trong đó.
Nghiêng về phía trước, Liễu chăm chú nhìn Âu Dương Vũ, hai mắt lần nữa lấp lánh tỏa sáng. Liễu cấp bách kêu lên: "Ngư, ngươi không phải đã nói là muốn dựa vào một nam nhân tốt sao? Hiện tại, ta ở chỗ này, ta nguyện lấy ngươi, cho ngươi dựa vào!"
Âu Dương Vũ vội ngẩng đầu lên, Trong nháy mắt này nàng mới hiểu được, sau khi biết mình bị Liễu lừa gạt thì nàng cũng không có rất tức giận, bởi vì thực tế trong lòng còn có một tia cao hứng. Liễu càng cường đại, nàng liền càng có thể dựa vào!
Kinh ngạc nhìn Liễu, Âu Dương Vũ không nhúc nhích.
Liễu từ từ đem nàng đến trước mặt mình, tay phải thoáng một cái, một chiếc khăn tay liền hiện ra trong tay của hắn. Hắn một bên giúp Âu Dương Vũ lau chùi vết bẩn trên người, một bên nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Ngư, vừa nhìn nàng, ta liền nhìn ra thân phận của nàng rồi. Ta cố ý đến gần nàng cũng là bởi vì ta yêu thích. Nàng biết không? Mỗi một lần ta phải hoa rất nhiều khí lực thì mới làm ình ở trước mặt của nàng có thể đàm tiếu tự nhiên. Ngư, ta từ ngày thứ hai liền biết trong lòng nàng vẫn muốn tìm nam nhân cường đại dựa vào. Ta vẫn muốn nói cho nàng biết chân tướng, nói cho nàng biết tâm ý của ta. Nhưng là nàng một là không tin, thứ hai, ta sợ nàng cự tuyệt ta! Ta ở trước mặt nàng không có tự tin. Bởi vì sợ nàng cự tuyệt, vì vậy, ta liền đã lừa nàng bằng biện pháp phải thề ra."
Còn dư lại một câu nói nhưng bị nuốt vào trong bụng: cho dù nàng thật tình nguyện ý theo ta ở chung một chỗ, nhưng vẫn có thể có bị những người khác cướp đi. Nếu như nàng có thể thề thì trời cao kia cũng sẽ giúp ta, vậy nàng sẽ chỉ là của một mình ta! Nhưng là, trời cao không có giúp ta đắc ý nguyện! Trời cao lại để cho Hi Thú tham dự vào!
Còn có một chuyện Âu Dương Vũ không nghĩ tới, ban đầu pháp sư thi triển pháp thuật với nàng rõ ràng nói là chỉ có kỳ hạn mười ngày. Nhưng lớp hóa trang trên mặt nàng vẫn ở còn, căn bản không có khuynh hướng bị tiêu trừ. Âu Dương Vũ lúc ấy còn nghĩ rằng pháp sư kia nói mười ngày, nhưng hắn nói không nhất định chính xác như vậy a.
Sau này khi nàng nghĩ tới muốn tìm pháp sư lên tiếng hỏi lại thì lại bị Na Tư cùng Hi Thú tìm tới phủ Nhị vương tử. Lớp hóa trang của nàng cho đến hiện tại vẫn còn tồn tại. Trong chuyện này rõ ràng liền có thể biết ngay là Liễu đã động tay vào. Nàng cư nhiên lại xem nhẹ Liễu.
Đẹp Tuyệt Thú Hoàn Đẹp Tuyệt Thú Hoàn - Lâm Gia Thành