People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Đỗ Hồng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 68 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 637 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Đến Khi Nhận Ra Mọi Chuyện
hủ đô Luân Đôn – Anh 11: 45 pm
Màn đêm buông xuống, khắp thành phố vẫn còn sáng đèn, xe cộ vẫn bận rộn qua lại, mọi thứ vẫn linh hoạt diễn ra. Đứng bên ngoài ban công ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, bất chợt hình bóng nó lại hiện ra trước mặt anh. Nó mặc chiếc đầm ren trắng muốt, đầu đội chiếc mũ nhọn có kim tuyến xung quanh, hai tay đang cầm một chiếc bánh sinh nhật lớn đưa về phía anh và mỉm cười thật xinh đẹp. Anh bất chợt nở nụ cười vội đưa tay định kéo nó về phía mình ôm thật chặt nhưng chưa kịp chạm vào bóng hình đó đã tan biến. Anh thất vọng đưa tay về đôi mắt buồn bã chứa đầy tâm sự lặng lẽ nhìn cảnh vật. Bất chợt anh suy nghĩ về hình ảnh vừa rồi mình nhìn thấy, trên tay nó có cầm bánh kem…. Khoan đã nếu anh nhớ không lầm thì sinh nhật của anh vào khoảng ba hôm trước. Sau đó hơi giật mình… ba hôm trước đó chính xác rơi vào ngày chủ nhật. Tối hôm đó nó….gọi cho anh, lẽ nào sinh nhật của anh, nó đã tổ chức sau đó… sau đó thấy anh không về nên mới gọi….
Nghĩ đến đây anh ngồi thụp xuống, mệt mỏi ôm đầu, cảm giác hiện giờ rất khó chịu đến thở còn khó khăn. Mặc dù đó vẫn chỉ là suy đoán nhưng theo như anh nghĩ, điều đó chắc chắn đã xảy ra. Ngồi yên lặng một hồi lâu anh vội vàng bước trở lại phòng lấy điện thoại bấm gọi về nhà xem thử hôm đó xảy ra chuyện gì thì đột nhiên điện thoại lại nhận được tin nhắn từ một số lạ gửi đến. Khẽ nhíu mày rồi mở ra, nhìn thoáng qua là một đoạn ghi âm dài khoảng sáu phút, nhấn bắt đầu thì một cuộc hội thoại với giọng nói quen thuộc vang lên…
“ Bé Lin này…”
“ Sao ạ?”
“ Anh đoán là em đã biết hết rồi đúng không?”
“ Biết gì ạ? Em đâu có”
“ Đừng giả ngốc nữa, em nghĩ anh dễ bị lừa vậy sao?”
“ Em chịu thua”
“ Khi nào em nhận ra điều đó?”
“ Từ lâu lắm rồi, cách anh nhìn và chăm sóc em…..”
“ Vì không muốn anh buồn nên không nói?”
“ Và em cũng biết anh sẽ không nói ra nên cứ để như vậy, em ghét có sự gượng gạo khi ta đi cùng nhau”
“ Đồ ngốc, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu nhóc”
“ Em thực sự yêu anh ta?” Nghe đến đây anh có chút mong đợi, hồi hộp chờ câu trả lời
“ Yêu…rất nhiều” Ba chữ này làm anh sững sờ một hồi lâu, yêu rất nhiều sao?
“ Đó chính là lí do anh không bày tỏ với em”
“ Em xin lỗi”
Không cần nghĩ ngợi gì nhiều nữa hai người đó chính là nó và Phong, còn họ nói chuyện lúc nào anh không rõ. Trong đầu anh lúc này lặp đi lặp lại ba chữ được nó chắc chắn nói “ yêu rất nhiều”, nó yêu anh, thực sự rất yêu anh. Trong đoạn ghi âm vừa rồi từng câu từng chữ hai người đó nói anh đều nghe rõ ràng không thiếu một từ. Nó không hề nói cho Phong rằng nó biết anh ta thích mình, nó không muốn thẳng thắn nói từ chối bởi sợ anh ta buồn vì người nó yêu là anh chứ không phải mình và Phong cũng nói anh ta không bày tỏ với nó cũng bởi vì…nó yêu anh. Nếu nói như vậy hai người họ không có tình cảm yêu đương hay lừa dối anh như anh nghĩ…. Nếu vậy anh trách lầm nó rồi, anh làm tổn thương nó rồi. Hiện giờ tim anh như bị hàng trăm nhát dao đâm vào đau đớn vô cùng, ngàn lần hận bản thân mình ngu ngốc, mù quáng chỉ vì ghen tuông mà không chịu nghe nó giải thích mà khăng khăng buộc tội nó, luôn quay người bước đi khi nó muốn nói gì đó,….
Lúc này điện thoại tiếp tục nhận được một tin nhắn khác, số điện thoại vẫn vậy – là của Phong
“ Tôi nghĩ giờ anh đã hiểu ra mọi chuyện rồi, đừng có làm tổn thương cô ấy nữa. Cô ấy yêu anh, vì anh mà phải chịu uất ức bấy lâu anh biết không? Cô ấy vốn là người có phép tắc, nếu sai sẽ xin lỗi còn nếu bản thân mình đúng mà người khác sai sẽ thẳng thắn phản kháng. Nhưng anh thấy đấy, vốn dĩ anh là người sai lầm nhưng cô ấy vẫn chấp nhận đẩy hết lỗi lầm về phía mình để anh được đúng. Nếu như là với người khác bao gồm cả bản thân tôi, khi xảy ra mẫu thuẫn với họ, cô ấy sẽ không bao giờ lên tiếng nói câu xin lỗi hay làm hòa trước nếu bản thân mình đúng, vậy mà với anh cô ấy lại làm trái lại hoàn toàn, chấp nhận từ bỏ cái tôi của mình để làm hòa với anh, sống vui vẻ cùng nhau như trước. Nói như vậy chắc anh cũng hiểu được tình cảm cô ấy dành cho anh sâu sắc đến mức nào rồi… Còn chuyện này tôi cũng phải nói, sinh nhật của hai chúng ta trùng nhau nhưng vì không muốn anh không vui hay hiểu lầm lung tung nên cô ấy đã tổ chức riêng một buổi sinh nhật cho tôi vào giữa tuần – ngày đó chính là ngày anh cho người theo dõi chúng tôi, cũng là ngày cuối cùng ở đây trước khi tôi quay lại Anh thay vì tổ chức vào ngày chủ nhật đó. Cô ấy đã dành hết tâm trí và tình cảm vào bữa tiệc sinh nhật cho anh, chắc hẳn anh đã hạnh phúc cùng cô ấy đón sinh nhật đi…Tôi ganh tỵ đấy. Nhưng dù sao thấy cô ấy hạnh phúc khi ở bên anh thì tôi cũng mãn nguyện rồi. Chăm sóc cô ấy thật tốt, đừng để cô ấy phải rơi một giọt nước mắt nào cả… Chúc hai người hạnh phúc *trái tim*”
Đọc lời nhắn của Phong, bàn tay anh khẽ run lên không thể in được vào mắt mình. Mọi thứ đổ ập đến một cách choáng váng. Như vậy anh đoán không hề sai, buổi tối hôm đó nó đã tổ chức sinh nhật cho anh, đến đêm khuya vẫn để mặc mà đợi anh về, vậy mà anh đã làm gì? Anh lạnh nhạt với nó,mỉa mai nó đã vậy còn cố tình không muốn nói chuyện với nó khi Alex chuyển lời….
Vội vàng bấm gọi cho nó nhưng đáp lại anh lại là câu nói đáng ghét từ tổng đài “ Thuê bao không có thực” Gọi lại nhiều lần kết quả vẫn chỉ có một, điện thoại nó hỏng sao?
Không nghĩ ngợi nhiều liền lập tức gọi về nhà rốt cuộc cũng có người nghe máy “ Alo..”
Là quản gia Lan
Anh sốt ruột nói “ Vợ tôi đâu? Mau chuyển máy cho cô ấy”
Quản gia Lan bối rối lên tiếng “ Cậu chủ….cô chủ cô ấy……” Nghe quản gia nói anh càng thêm khẩn trương “ Cô ấy làm sao?”
“ Mấy ngày nay cô ấy không có về nhà, cho người đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy” – Quản gia Lan căng thẳng nói một mạch
Anh nghe xong cả người cứng ngắc, trong lòng nóng như lửa đốt “ Xảy ra chuyện như vậy mà các người không báo cho tôi một tiếng?”
“ Tôi có gọi rất nhiều lần nhưng không liên lạc được với cậu” – Đến lúc này anh mới sực nhớ mấy ngày nay tậm trạng không tốt kèm theo mệt mỏi nên anh có khóa máy.
“ Được rồi.. Hiện giờ tôi lập tức trở về dì cho người tiếp tục tìm kiếm cho tôi” – Anh khẩn trương ra lệnh
“ Vâng thưa cậu.”
---------------------------------------------------------
Ở một nơi xa xôi nào đó, nó nằm dài trên bãi cỏ xanh non mềm mại nhắm hai mắt lại tận hưởng bầu không gian yên tĩnh. Đến bây giờ nó cảm thấy quyết định của mình là vô cùng đúng đắn, đi thật xa đi đến một nơi có thể khiến nó thoải mái, nhẹ lòng, đơn giản nhìn mọi thứ diễn ra. Nó mệt mỏi lắm rồi với tất cả mọi chuyện. Có lẽ lựa chọn rời xa anh như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai,anh không cần tránh mặt nó, không còn cảm thấy mệt mỏi hay tổn thương khi thấy nó, nghe giọng nói của nó. Nhưng liệu anh có đi tìm em không?
-----------------------------------------------------
Suốt cả đêm không ngủ để chuẩn bị mọi thứ cho chuyến bay trong đêm, ngồi trên máy bay 8 tiếng anh vô cùng khẩn trương, tay giơ lên nhìn đồng hồ liên tục, hiện giờ mặc dù rất mệt mỏi nhưng anh vẫn không tài nào chợp mắt nghỉ ngơi được. Nó hiện đang ở nơi nào? Có an toàn không? Sẽ không có chuyện gì chứ? Trong đầu anh lúc này cứ lặp đi lặp lại mấy câu hỏi này, không ngừng lo lắng cho nó………..
“ Giám đốc, anh nghỉ ngơi một chút đi….. mấy ngày nay anh đã mệt mỏi lắm rồi” – Alex ngồi bên cạnh anh khuyên nhủ. Chính Alex là người duy nhất nhìn thấy tình trạng tồi tệ của anh trong thời gian này.
Anh chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Alex nói không nhanh không chậm “ Nếu đổi lại là cậu, liệu cậu sẽ thoải mái nghỉ ngơi sao?”
Alex hiểu ý, chỉ gật đầu một cái rồi giữ trạng thái im lặng như ban đầu. Anh nói đúng, đổi lại là Alex, anh ta cũng sẽ giống như anh.
Rốt cuộc cũng về nước, anh khẩn trương trở về nhà trong đêm. Vừa về đến cổng đã thấy thấp thoáng bóng dáng quản gia đi đi lại lại phía ngoài cửa lớn, nhìn thấy anh bà liền đi tới. Bước xuống xe anh vội vàng hỏi “ Cô ấy đâu?”
Quản gia Lan tuyệt vọng lắc đầu “ Vẫn không tìm thấy”
Anh tức giận hai tay nắm chặt đấm mạnh vào tường. Quản gia Lan thấy thế chỉ biết im lặng sau đó sự nhớ ra điều gì liền nói “ Hôm đó cậu đã nói gì với cô chủ?”
Thấy anh hơi nhíu mày bà nói tiếp “ Chính là vào hôm sinh nhật cậu, cô chủ có gọi điện đến”
Câu hỏi này thực sự làm anh cảm thấy chột dạ, xấu hổ với bản thân, chính hôm đó anh đã tỏ thái dộ lạnh nhạt với nó. Anh chỉ im lặng quay đi hướng khác
“ Chắc cậu cũng đã biết hết rồi, hôm đó cô chủ đã ngồi chờ cậu về đến đêm. Sau khi hai người cãi nhau cô ấy đã rất buồn, khóc rất nhiều và cảm thấy có lỗi, muốn xin lỗi cậu một tiếng nhưng cậu đã đi nước ngoài…” – Ngưng một lúc quản gia lại cất lời “ Mấy lần tôi thấy cô ấy cứ cầm trên tay bức ảnh của cậu nhìn chằm chằm vào đó rồi khóc một mình. Nhưng rồi cũng không sao nữa, cô ấy cố cười thật tươi nhờ chúng tôi giúp cô chuẩn bị một tay cho sinh nhật của cậu. Bữa tiệc đó khiến cô ấy rất mong đợi bởi nó là dịp để hai người làm hòa với nhau. Vì nó rất quan trọng nên cô ấy bỏ ra rất nhiều công sức để làm, thường xuyên bỏ bữa, đêm cũng không có ngủ. Mặc dù nhớ cậu nhưng không dám gọi vì sợ cậu sẽ mệt mỏi khi nói chuyện với mình…. Còn chuyện này nữa, cô ấy đã đọc được một vài bài báo không hay nói về quan hệ thân mật của cậu với cô gái nào đó”
Nghe đến đây anh giật mình hỏi lại “ Quan hệ thân mật? Với ai chứ?”
“ Nếu tôi nhớ không lầm cô gái đó tên …à đúng rồi là Lucy. Trên đó chụp lại hàng loạt bức ảnh hai người có cử chỉ thân thiết” – Quản gia Lan nói đến đây cũng cảm thấy hơi bực mình thay cho nó.
Anh buồn bực giải thích “ Mấy bài báo lá cải đó làm sao có thể tin được chứ? Chỉ là dùng bữa cùng nhau sau buổi ký hợp đồng mà thôi. Hoàn toàn không có mấy thứ vớ vẩn đó” Đáng chết anh sẽ không để yên cho tên đăng báo đó.
“ Vậy biểu hiện của cô ấy thế nào?” – Anh hơi chột dạ hỏi, mong rằng sẽ không hiểu lầm anh. Quản gia Lan đáp lại “ Cô ấy không nói gì cả, cô ấy tin cậu”
Nghe được mấy lời này anh thở dài một tiếng, thật tốt vì nó vẫn luôn tin anh.
“ Mấy ngày trước đó cô chủ thường xuyên bí mật làm gì đó trong phòng, không cho phép ai bước vào nửa bước. Cô ấy nói chỉ cậu mới có thể vào đó trong buổi sinh nhật.. Tôi nghĩ cậu nên đến đó xem thử?” – Quản gia Lan nói đều đều “ Từ lúc cô chủ đi, tôi vẫn chưa từng dám bước vào đó”
Anh có phần ngạc nhiên sau đó gật đầu bước lên phòng xem thử. Đứng trước cửa phòng, anh có phần chờ đợi, không biết nó đã làm gì trong này. Sau đó mở cửa bước vào trong thì cảnh tưởng trước mắt khiến anh sững sờ tại chỗ.
Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới - Đỗ Hồng