Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Đỗ Hồng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 68 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 637 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Linh Shin
ước vào trong nhà, nó mới thực sự cảm thấy như bị hớp hồn bởi vẻ đẹp bên trong của căn biệt thự này, mọi thứ hiện nên thật lộng lẫy, nguy nga giống hệt như cung điện trong truyện cổ tích. Nó vừa đi vừa đảo đảo mắt chớp chớp nhìn tứ phía, mồm thì không kìm được mà há thật to. Nhìn nó anh bật cười rồi đưa tay giúp nó "đóng miệng" lại. Lúc này nó mới tỉnh
- Em yêu ba mẹ anh - Nó nhìn anh ngây ngô nói
- Sao? Vậy còn anh thì em để đâu nào? - Anh nghe nó nói thì nhíu mày vờ không vui châm chọc nó
- " Quà cưới" mà họ chuẩn bị, em thực sự rất thích - Nó bắt đầu giải thích - Còn anh thì ở đây - Nó vừa nói vừa cầm tay anh đặt lên ngực.
- Miệng lưỡi vợ thật ngọt nha - Anh cười rồi véo má nó - Anh sẽ thưởng
- Vậy anh định thưởng gì cho em nào? - Nó cười
- Để xem nào....- Anh xoa cằm mắt nhìn mông lung rồi "Chụt" bất giác hôn nhẹ lên môi nó
Một giây, hai giây, ba giây má nó đỏ lên theo từng giây.
- Anh.....mọi người nhìn kìa - Ngượng ngùng trách móc, mắt không quên ti hí nhìn xung quanh xem phản ứng của mấy chị giúp việc cạnh đó.
- Chồng "thực hành nhẹ " với vợ mình đâu có gì sai. Không có vi phạm pháp luật - Anh chọc nó
- Hừ không chơi với anh nữa, em đi tìm dì Năm - Nó lè lưỡi với anh rồi lon ton chạy đi.
- Nhưng anh thích chơi với em thì biết làm thế nào hả vợ???? - Anh nói rồi cũng bước dần theo nó
- Nào nào hai đứa không đùa nhau nữa, cùng ngồi xuống dùng bữa nào - Dì Năm bước ra từ căn bếp
- Dì nói mới nhớ, đói quá - Nó xoa bụng cười hì hì
- Được rồi tiểu cô nương, đồ ăn của cô nương đây - Dì Năm cùng vài người giúp việc bê đồ ăn bày ra bàn
- Vâng vâng mời cả nhà dùng bữa ạ - Nó cười híp mắt nhìn anh, nhìn dì rồi mắt long lanh nhìn đặc sản trên bàn, cứ thế leo teo ăn trước
- Vợ từ từ nào, anh và dì đâu có cướp của em - Anh nhìn nó nói
- Em đang từ từ hết sức có thể rồi chồng em ạ - Nó nhăn nhó nhìn anh
- Tuấn nói đúng đó con, con gái thì cái gì cũng phải thật nhỏ nhẹ, từ tốn thôi vậy mới có người lấy chứ - Dì Năm lắc đầu nhìn nó
- Dạ có anh ấy lấy con rồi, không cần từ tốn quá đâu ạ - Nó vừa ăn vừa nhìn anh cười
Dì Năm chỉ biết lắc đầu không biết cô bé này bao giờ mới lớn đây. Còn anh cũng chỉ biết thở dài cười nhẹ nhìn cô vợ trẻ con của mình.
Tối hôm đó, mọi người cùng thưởng thức một bữa tối ngon lành với toàn những món ăn quen thuộc nó thích do dì Năm nấu. Với nó mà nói thì chỉ có ba loại đồ ăn là ngon nhất, một là dì Năm nấu, hai là mẹ Bích nấu và ba là đồ ăn vặt. Tóm lại vẫn là cứ cái gì được định nghĩa là đồ ăn thì với nó đều là ngon hết *định lí ăn của chị heo*. Nơi này đem lại cho nó nhiều niềm vui và hạnh phúc, bởi ở đây có dì Năm - gắn bó thân thiết giồng như người mẹ thứ hai của nó, cũng bởi vì đây là quà cưới mà ba mẹ chồng tặng riêng cho hai đứa, vui cũng vì ở đây có nhiều chị giúp việc sẽ giúp nó nhiều thứ và kiêm luôn là bạn của nó luôn, tại hồi ở cùng ba mẹ thì chỉ có mỗi dì Năm tại nhà cũng ít người không có việc gì nhiều nên không cần nhiều giúp việc. Cùng lắm thì hôm nào đó chị Uyên, chị Nga - mấy chị trong công ti của ba đến chơi, cũng có thể là anh Phong - con trai dì Năm thỉnh thoảng lại về nước từ Anh đưa nó đi chơi. Và đặc biệt niềm hạnh phúc nhất đối với nó khi ở đây đó là anh, hai người sẽ cùng tận hưởng cuộc sống ngọt ngào, hạnh phúc của mình khi được nhìn thấy nhau mỗi ngày, gọi nhau bằng những lời ngọt ngào" chồng ơi, vợ à" và được sống trong bầu không khí tràn ngập màu hồng. Nghĩ đến đó, niềm vui trong nó lại tăng lên gấp bội.
Khi dùng bữa xong, dì Năm đi nghỉ sớm, nó và anh thì cùng ngồi coi phim. Thường thì với tuổi 18 của nó, con gái số đông sẽ thường chết mê chết mệt với thể loại phim tình cảm Hàn Quốc, thích mấy anh ộp pa đẹp trai lãng mạng. Thế nhưng nó lại là một trường hợp ngoại lệ, nó không thích mấy cái thể loại sến sẩm kiểu như " anh yêu em nhiều lắm", "đừng khóc có anh ở đẩy rồi" hay " kiếp này em/anh chỉ có một mình anh/em " vân vân và vân vân, mà ngược lại nó lại thích thể loại phim nào mà thuộc thể loại nhây nhây, buồn cười và cụ thể là phim hoạt hình " Shin - Cậu bé bút chì". Ngồi xem phim mà cứ đến đoạn nào mà Shin lắc lắc mông, rồi chu mỏ lên là nó lại phá lên cười, trong tư thé đang dựa vào người anh. Anh chỉ biết lắc đầu cười, thôi vợ cứ hồn nhiên thế này cũng được còn hơn là suốt ngày "cày" phim Hàn để rồi lại ộp pa này với ộp pa nọ. Nếu nó mà như anh nghĩ thì chắc là......không đoán trước được điều gì cả. Cảm xúc khi vợ mình cứ đưa cặp mắt long lanh, lấp lánh đưa tình với người đàn ông khác, kể cả trong phim thì ai mà chịu nổi. Ôi cái khoảnh khắc ấy!!!
Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới - Đỗ Hồng