"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 734 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
hoác chiếc ba lô nhỏ màu đen lên vai, Trúc Phương nhảy chân sáo ra phòng khách. Cô hơi khựng người khi thấy ba cô đang ngồi đối diện với 1 người đàn ông lạ. Người khách ăn mặc sang trọng và lịch sự.
Trúc Phương cúi đầu lễ phép:
- Cháu chào bác.
Ông Trường An trợn mắt:
- Trúc Phương! Con chào gì lạ vậy?
Tới lượt Trúc Phương nhíu mày:
- Sao lại lạ hả ba? Bạn của ba, con không chào thế, ba lại mắng con hỗn hào.
Ông Trường An lắc đầu:
- Con thiệt. Nói hoài vẫn không bỏ tật hấp tấp. Trước khi muốn chào ai, con phải nhìn chứ! Đây là Mạc Vũ, con trai bác Mạc Đình bạn thân của ba. Mạc Vũ là Cali trở về thăm quê hương. Cậu ấy sẽ ở lại gia đình ta. Con tới làm quen đi.
Trúc Phương le lưỡi. Cô thấy mình đúng là hấp tấp như lời ba nói. Khẽ liếc mắt về phía Mạc Vũ, bắt gặp ánh mắt anh ta cũng đang nhìn cô đầy tinh quái. Trúc Phương nghe tức cười nhưng không dám. Mạc Vũ tỉnh bơ, nét mặt anh ta thật lạnh lùng. Cứ như câu chào của Trúc Phương chẳng xi nhê gì tới phong độ của anh ta.
Trúc Phương hơi bất mãn. Cô ý thức được vẻ đẹp của mình. Và hàng tá con trai trường đại học Ngoại thương muốn kết bạn với cô, sẵn sàng đưa đón cô, chiều theo mọi ý thích của cô. Vậy mà, tên Việt kiều này lại tỏ vẻ coi cô dưới tầm mắt hắn. Thiệt tức.
- Hân hạnh được quen em, Trúc Phương!
Hân hạnh được quen em, Trúc Phương!
Giọng nói Mạc Vũ vang lên. Hắn có giọng nói ấm kinh khủng. Cô thầm nghĩ.
Đặt bàn tay nhỏ bé của mình trong tay Mạc Vũ, Trúc Phương khẽ khàng:
- Dạ! Không dám.
Bàn tay Mạc Vũ cũng mềm như tay con gái. Trúc Phương mỉm cười. Cô chủ động xiết tay hắn. Mạc Vũ nhăn mặt. Anh không nghĩ Trúc Phương dám "dằn mặt" mình! Nhưng cái xiết tay nhẹ hều của cô bé, muốn gãy hết những ngón tay anh. Mạc Vũ thoáng chau mày, rồi anh lại điềm nhiên:
- Trúc Phương có bàn tay thật... nóng!
Biết Mạc Vũ bóng gió mình, Trúc Phương hơi nhếch mép:
- Đã là con người, còn hơi thở và nhịp đập trái tim, da thịt ai không ấm chứ. Trừ ma!
Dứt câu, cô quay sang ông Trường An nhỏ nhẹ:
- Thưa ba, con xin phép.
Ông Trường An hắng giọng:
- Nhà có khách, con lại đi đâu nữa?
Trúc Phương xụ mặt:
- Chiều qua con đã xin phép ba. Hôm nay lớp con tổ chức liên hoan cuối năm.
- Chiều qua con đã xin phép ba. Hôm nay lớp con tổ chức liên hoan cuối năm.
- Ây da! Chỉ là buổi liên hoan thôi mà. Vắng con, bạn bè vẫn tổ chức được. Mạc Vũ vừa ở nước ngoài về. Con nên ở nhà giúp anh Vũ thu xếp phòng ở.
Trúc Phương bặm môi:
- Việc thu dọn phòng, đã có Hà Hương, chị ấy vẫn làm thường xuyên mỗi khi nhà có khách. Bạn bè đang chờ con, con không đến coi sao được hả ba?
Ông Trường An sầm mặt, nhưng Mạc Vũ đã đỡ lời:
- Bác đừng lo, cháu sẽ tự thu xếp được. Ở bên kia, ba má cháu luôn để cháu tự lập. Cháu đã quen rồi. Bác nên để Trúc Phương đi với bạn.
Ông Trường An cười cười:
- Vậy cũng được. Ngày mai con bé sẽ giúp cháu trong việc thăm lại thành phố.
Quay sang Trúc Phương, ông dễ dãi:
- Còn chưa chịu cám ơn cậu Vũ sao con gái.
Trúc Phương bĩu môi. Ánh mắt cô sắc lẻm như muốn cắt nhỏ Mạc Vũ thành trăm mảnh. 1 sự đe dọa chết người trong ánh mắt khá đẹp của cô gái. Mạc Vũ nghĩ.
Anh nghe Trúc Phương đả đớt:
- Cám ơn anh!
Giọng nói chưa dứt, người đã ra tới ngoài cửa.
- Con đi thưa ba.
Ngọt ngào và lễ phép, Mạc Vũ thầm nghĩ.
Nhìn qua ai không tin Trúc Phương hiền lành, ngoan ngoãn chứ. Vẻ thục hiền là lớp vỏ bọc khá chắc chắn của cô bé bướng bỉnh.
Mạc Vũ vu vơ nghĩ và cười 1 mình.
Trúc Phương thở phào như trút được gánh nặng. Cô phóng xe tới điểm hẹn với bạn bè cùng lớp.
Niềm vui như biến mất khỏi khuôn mặt vốn tếu táo thường ngày của cô. Dù cô vẫn vui vẻ nói cười, tham gia cùng bạn bè đủ trò chơi. Nhưng, nó giống sự gượng ép. Bởi hình ảnh Mạc Vũ cứ lẩn quẩn trong đầu cô. Bực bội! Trúc Phương mím môi:
- Đã thích thì ta sẵn sàng tiếp! Hừ!
Nhật Thủy ngó sát vào mặt Trúc Phương, khẽ cười:
- "Công chú" nhỏ, lầm bầm gì như đọc kinh Coran vậy? Đừng bảo với tao, mày vừa xin vô đạo Thiên chúa nhé.
Trúc Phương nhăn nhó, kêu lên:
- Con khỉ, kỳ cục quá. Tự dưng nhìn mặt người ta chăm bẳm. Tao rất tiếc vì sự lười biếng học bài. Nếu siêng 1 chút, chắc chắn tao xin Cha theo Đạo liền. Đảm bảo Cha không chê.
Nhật Thủy tưng tửng:
- Mày kỳ thì có. Tao nói có sách, mách có chứng. Ngày hôm nay mày ở đây nhưng hồn vía mày ở trên mây trên gió. Điều này chẳng bao giờ xảy ra với 1 "công chúa" thích làm nũng người khác. Phải mày đang bị 1 ngôi sao nào đó xẹt đúng tim?
Trúc Phương hét nhỏ:
- Mày chỉ giỏi nói lung tung. Tao thấy tao vẫn bình thường.
- Bình thường à? Bình thường mà tự nhiên cái nói "thích... thì... tiếp"?
Trúc Phương tỉnh bơ:
- Chỉ thế thôi. Mày làm như động thiên sụp địa vậy. Tao bây giờ thỉnh thoảng thích đối thoại 1 mình. Chả lẽ không được?
Nhật Thủy cong môi:
- Tao không tin.
- Tùy mày.
Vừa lúc Thủy Tiên xà xuống:
- 2 đứa mày tranh luận chuyện gì thế?
Trúc Phương nhìn Thủy Tiên:
- Mày đúng là láo ăn số 1. Tên Long coh mày nguyên bịch snack tôm. Vậy mà ăn 1 mình, kinh dị.
Thủy Tiên xòe tay:
- Khỉ ạ! Tao đã ăn tí nào đâu. Phần 2 đứa tụi mày nè.
- Biết thế là tốt. Tên Long công nhận ga lăng với mày ghê.
Thủy Tiên đỏ mặt:
- Tao coi Long như tụi mày thôi. Mẹ tao nói, phải học đã. Nếu mẹ biết tao có bạn trai sớm, bà sẽ quản chế tao. Tao không được thoải mái như Trúc Phương.
Trúc Phương cau mày:
- Tao mà thoải mái? Hổng dám đâu. Ba tao khó gấp 3 lần mẹ mày đấy.
Thủy Tiên cười cười:
- Ngoại trừ thầy Giang Nam phải không?
Nhật Thủy kêu lên:
- Chết thật, nãy giờ tao quên mất tiêu. Thầy Nam nhắn, tối nay bọn mình đến nhà thầy đấy.
Trúc Phương tròn mắt:
- Có chuyện gì à? Tại sao hôm nay thầy Nam không tham gia sinh hoạt với lớp mình?
Thủy Tiên tủm tỉm:
- Con này hỏi lạ. Mày là lớp trưởng, nhiệm vụ của mày là phải mời thầy chủ nhiệm. Lẽ ra câu này tụi tao phải hỏi mày đấy.
Trúc Phương cắn môi:
- Tao đã mời thầy. Còn đi hay không là quyền của thầy ấy. Tao làm sao biết?
Nhật Thủy hất cằm:
- Nè! Khai thật đi, phải mày với thầy Nam có chuyện gì?
- Chuyện gì là chuyện gì?
Thủy Tiên nhìn Trúc Phương:
- Hay, thầy Nam buồn thái độ của ba mày bữa kia?
Trúc Phương thở dài:
- Làm sao tao biết được. Tụi mày cũng biết, việc tao quen thầy Nam bị ba tao phản đối và cấm cản cỡ nào.
Thủy Tiên cắn môi:
- Hôm ấy, thầy Nam có vẻ bàng hoàng và đau đớn lắm, khi ba mày không ngại miệng nói móc méo thầy.
- Ừ! Tao không ngờ bác An lại tỏ thái độ khinh miệt thầy Nam 1 cách thái quá. Nhìn thầy Nam hôm ấy, tao nghĩ, nếu không phải trong vai 1 "ông giáo" chắc thầy đã phản kháng bác An quyết liệt.
Trúc Phương ôm đầu:
- Vì chuyện này, tao và ba tao đã xảy ra chiến tranh.
- Con thái độ của mẹ mày?
Trúc Phương rầu rĩ:
- Mẹ như chiếc bóng của ba. Ba tao nói sao mẹ tao nghe vậy. Dù biết sai, mẹ tao vẫn im lặng phục tùng. Mẹ tao không giúp gì cho tao cả. Nhưng tao hiểu. Ý ba tao là ý trời. Ba đã quyết thì mẹ cũng xuôi chiều theo ba mà thôi.
Thủy Tiên thở dài:
- Khó nhỉ. Nhưng... Phương này, hình như ba mày rất kết tên Long quậy.
Nhật Thủy xí dài:
- Đơn giản vì nhà thằng Long giàu. Ba nó làm giám đốc ngân hàng. Hơi tiền, dù lạnh vẫn đủ sức quyến rũ mà.
Trúc Phương nhăn mặt:
- Trời ạ! Thằng Long kết Thủy Tiên. Tao cứng quá, lại đối nghịch với Long, nó chẳng ưa tao đâu. Còn ba tao nghĩ gì, kệ ổng.
Thủy Tiên xụ mặt:
- Nói như Nhật Thủy, nghĩa là tao cũng ham mác giàu à? Nhà tao, tuy chẳng có vai vế gì trong xã hội, nhưng ba mẹ tao dư sức nuôi tao sung sướng hết đời.
- Tao không nói mày. Tao nói người ta kìa.
- Nhưng tao và Long là bạn. Không thể ngoại trừ.
- Mày dẹp bớt tính tự ái đi Tiên.
Trúc Phương kêu nhỏ:
- 2 đứa mày đừng gây nhau vì 1 việc không đáng gì được không? Tao đang rầu muốn chết, nghe 2 đứa cãi nhau nữa tao dám vô bệnh viện tâm thần quá.
Nhật Thủy chợt nháy mắt:
- Quên nữa, hồi sáng, tao chạy tới rủ mày c o 1tên lạ hoắc lạ huơ đứng trong cổng nói mày đã đi rồi. Hắn là ai?
Trúc Phương thờ ơ:
- 1 tên Việt kiều, con của bạn ba tao. Hắn vừa về nước, và đến ở nhà tao.
Nhật Thủy trợn mắt:
- Ở nhà mày?
- Ừ!
- Ba mày hay đấy. Độc chiêu này nhất định cả Long và thầy Nam đều bị ba mày quăng vô sọt rác. Việt kiều là số 1.
Trúc Phương cáu kỉnh:
- Tao không biết đằng sau cái gọi là "ở nhờ" của hắn nhằm mục đích gì. Tụi mày cũng biết tao rất ghét tụi "nửa tây nửa ta" ấy.
- Nhưng ba mày thì không? Và mốt hiện nay, mấy ông cha bà mẹ tụi mình khoái có người thân là Việt kiều. Xa hơn nữa càng tốt.
- Tao đang bực mình. Mày đừng chọc tao nữa được không?
Thủy Tiên hỏi Nhật Thủy:
- Hắn được mấy phết?
- Cao ráo, đẹp trai, ngầu đời 1 chút. Kiểu cách ấy, tao nghĩ con Phương mới là đối thủ.
Thủy Tiên nhăn mặt:
- Vậy còn thầy Nam?
- Ai biết trái tim nhỏ Phương?
Trúc Phương hất cằm:
- Mày thích Mạc Vũ phải không? Lúc nào đến nhà đi, tao giới thiệu cho 2 người làm quen. Tao có Nam đủ rồi.
Câu chuyện giữa 3 cô gái sẽ còn dằng dai nếu không có Long cùng mấy nhỏ bạn đi tới. Trước khi hòa nhập vào cuộc vui với lớp, Nhật Thủy còn bỏ nhỏ vô tai Trúc Phương:
- Mày nói thì giữ lời à nhen. Tao nhất định sẽ ghé rủ mày đi học nhiều hơn.
Trúc Phương gật đầu. Cô thoáng nghĩ đến nụ cười khinh bạc của Mạc Vũ và khẽ thở dài. Sự có mặt của Mạc Vũ trong nhà cô chẳng biết may hay rủi nữa!
Đêm Về Hoa Quỳnh Nở Đêm Về Hoa Quỳnh Nở - Sưu Tầm