I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Tây Tước
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 31 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 728 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45-46
HƯƠNG 45
Dịch: rainyalice
Khoảng cách từ lần trước đến ngôi nhà của chủ nhân họ Mạc ăn cơm đã được hai ngày, trong khoảng thời gian này Mạc Hoành không hề liên hệ với Lạc Trăn nữa, cô cũng chẳng phát giác được anh, dẫu sao con người Mạc Hoành cũng quái gở kỳ cục.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, người đang nhoài ra giường trầm ngâm không khỏi giật mình.
Lạc Trăn rút điện thoại từ trong túi áo, liếc một cái rồi nhận máy.
“Lạc Trăn, mày đang ở đâu thế?!” Đầu kia điện thoại cực kỳ ầm ĩ.
Lạc Trăn nhíu mày, “Sao ồn như vậy?”
Liên Ân cười cười hét qua, “A Vũ nói muốn trực tiếp cảm ơn ân nhân cứu mạng, mời cả đám đi ăn cơm, đương nhiên chủ trì là mày đấy.”
Lạc Trăn lật người nhìn trần nhà, giọng nói mất hứng, “Cảm ơn gì đó thì khỏi đi, dù sao người tận sức cũng không phải em, nếu hắn ta thật sự áy náy, lần sau gặp mặt biếu tiền mừng [1] cũng được.”
Người bên kia ngừng hai giây, thét lên chói tai, “Câu này của mày là có ý gì? Không tới hả? Đừng mà! Mọi người đều đang đợi mày đấy, đến mau đi, mày không đến mấy tiểu yêu tinh kia lại được đằng chân lân đằng đầu mất!”
Lạc Trăn kéo điện thoại đã giơ lên tận đỉnh đầu lại gần, “Mấy người chơi đi, hôm nay em thật sự không qua đâu, mẹ em bắt em về mà một chuyến, tối hậu thư.”
Liên Ân hiển nhiên không khoan nhượng, “Mày mà không tới thì chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
Lạc Trăn nghĩ ngợi, nói, “Hạ Thụy có ở đó chứ, nếu không thì chị kêu nó gánh vác thay em, dù sao hôm nay chắc chắn em không đến được.”
Liên Ân đấu tranh, cuối cùng đành thỏa hiệp, “Chẳng còn cách nào nữa, vậy liên lạc sau nhé.”
“Được.”
Cúp điện thoại trở mình xuống giường, vừa mặc áo khoác, điện thoại lại vang lên, Lạc Trăn bùi ngùi, được yêu thích quá có đôi lúc cũng là một loại áp lực.
Số điện thoại lạ, Lạc Trăn ngẫm một lúc rồi ấn phím nghe.
“Đến đón anh.” Giọng nói trầm thấp uể oải truyền đến trước khi Lạc Trăn tự báo danh tính.
Ngữ điệu này, ngữ điệu ra lệnh cho người ta lại còn phảng phất ý cười không phải Hạ Thiên Liên thì là ai.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy. Sorry, the number you dialed is out of service.”
“Học theo rất giống, có cơ hội anh sẽ giới thiệu em chuyển sang công ty phỏng vấn.” Tiếng cười của Hạ Thiên Liên trở nên rõ rệt, “Sân bay quốc tế thủ đô, anh hy vọng trong vòng một tiếng có thể nhìn thấy em, vậy đi, vất vả cho em rồi.”
Điện thoại bị cắt rụp, Lạc Trăn vẫn nhìn chằm chằm vào di động, đến lúc phản ứng lại được, chỉ muốn ném bay điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Lạc Trăn chạy đến sân bay, bỗng thở dài một tiếng trước phòng đợi máy bay kiểu dáng vệ tinh trước mắt,  đứng tại chỗ khoảng năm giây, hít thở sâu hai lần, cất bước tìm người, nhưng không đợi cô tiến thêm một bước, phía sau đã có người ôm lấy bờ vai cô.
Lạc Trăn giật bắn người nghiêng đầu nhìn sang, “Hạ Thiên Liên?!”
Một thân thường phục sạch sẽ gọn gàng, kính râm màu cà phê, mái tóc hơi rối, nhưng vẫn không mất đi vẻ tuấn tú như xưa.
“Sao chậm thế hả.” Hạ Thiên Hiên tháo kính mắt xuống, giọng nói uể oải, có phần mệt mỏi.
Lạc Trăn nở nụ cười rực rỡ, phủi cánh tay khoác lên vai cô xuống, “Em sai rồi, em không nên chậm chạp như thế, em đúng là không nên tới.”
Hạ Thiên Liên mỉm cười mơ hồ, biết cái gì gọi là một vừa hai phải, nhất là khi đối phương lại là một đại tiểu thư, “Mời em ăn cơm, cảm ơn em đã vượt ngàn dặm xa xôi đến đón anh, nhé?”
“Cảm ơn, hưởng thụ không nổi.” Cúi đầu nhìn thấy trong tay hắn chỉ mang theo một túi hành lý, “Anh có ngần này đồ đạc thôi à?”
Hạ Thiên Liên mỉm cười, “Nếu lần tới đi du lịch với em, anh sẽ cân nhắc mang nhiều hơn chút.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, “Được thôi, dạo chơi địa phủ một ngày.”
Hạ Thiên Liên gật đầu một cách nghiêm túc, “Anh thì không có ý kiến, thời gian em định lúc nào cũng được.”
Lạc Trăn “xì” một tiếng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn nghiêng đầu nhìn hắn, “Sao vậy, đi công tác mệt đến thế à? Thấy anh nói chuyện uể oải quá.”
Hạ Thiên Liên ấn ấn giữa hai lông mày, “Phải nói là kỹ năng trộm cướp ở Hồng Kông còn cao hơn đại lục cả một bậc.” Chí ít hắn ở đây còn chưa từng bị người ta móc đồ vật trên người như thế, nghĩ lại —- thật bực mình.
Lạc Trăn kinh ngạc, “Mất ở Hồng Kông rồi, vậy mà anh vẫn quay về được á?”
Hạ Thiên Liên nhíu mày, “Sơn nhân tự có diệu kế.” [2]
Lạc Trăn không nhịn được bèn trêu chọc, “Nếu anh đã có tài cán như thế, sao còn phải gọi điện tìm em cầu cứu hả.”
Hạ Thiên Liên nhún vai, vẻ mặt vô tội, “Anh chỉ thuộc mỗi số của em, hơn nữa, anh cũng rất mệt.”
Lạc Trăn quay đầu, im lặng nhìn hắn, đưa tay xách hành lý.
Hạ Thiên Liên mỉm cười ngăn cô lại, “Tuy anh rất mệt, nhưng cũng không nên để phụ nữ xách hành lý ình.”
Lạc Trăn nhướng mày, không miễn cưỡng.
Hai người lên xe, Lạc Trăn lái xe, Hạ Thiên Liên ngồi ở ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói năng gì.
Đến chỗ ở của hắn, Lạc Trăn quay đầu nhìn người đang ngồi trên ghế phụ, dường như đã chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở rất nhẹ, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng hiếm thấy được sắc tái nhợt.
Lạc Trăn ngồi tại chỗ khoảng mười phút mới đánh thức hắn dậy.
Hạ Thiên Liên day day huyệt thái dương, ưỡn thẳng người dậy, giọng nói khàn khàn, “Xin lỗi em, hình như anh ngủ quên mất.”
“Ngủ rất say.” Lạc Trăn bổ sung, sau đó lại nói đùa, “Có cần em dìu anh vào không?”
Hạ Thiên Liên chỉ cười không nói, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lạc Trăn, khẽ lên tiếng, “Cảm ơn em, Lạc Trăn.”
Lạc Trăn hơi nhếch khóe miệng, “Đừng khách sáo, dù sao công việc tài xế này cũng không phải là lần đầu tiên em làm, cũng quen rồi.”
Tiếng cười trầm thấp vang lên, “Lạc Trăn, em lúc nào cũng có thể làm anh rất vui.”
“Em cũng không ngại thế giới này nhờ em mà có thêm một nụ cười đâu.” Nói xong lại thản nhiên mỉm cười.
Hạ Thiên Liên đột nhiên cúi người qua in lên môi cô một nụ hôn.
Lạc Trăn giật mình, “Anh làm cái gì thế?”
“Nụ hôn đầu —-“ Hạ Thiên Liên bày ra một vẻ mặt cười như không cười, “Theo một ý nghĩa chính thức.”
Nhân lúc Lạc Trăn vẫn chưa kịp hiểu được thế nào mới là ý nghĩa chính thức, Hạ Thiên Liên đã xuống xe, sau đó, cúi người qua cửa xe nhìn cô, vẫn uể oải như trước, “Cảm ơn em, Lạc Trăn, em đã làm cho ngày hôm nay của anh không đến nỗi quá thảm hại.”
Lạc Trăn khựng lại một lát, cái gã này, phân tích theo một khía cạnh nào đó —- cực kỳ quái gở.
“Thà anh lấy mấy câu cảm ơn đầu lưỡi này quy ra nhân dân tệ còn hơn, nếu thế em tuyệt đối sẽ không nói lời khách sáo với anh.” Lạc Trăn phì cười khoát khoát tay, khởi động xe, “Ngày mai gặp ở công ty.”
Hạ Thiên Liên nở một nụ cười nhàn nhạt, “Mai gặp nhé.”
Chiếc xe quay đầu lại rời đi. Hạ Thiên Liên vẫn đứng dưới khu nhà một lúc, sau đó mới cất bước về phía cổng chính.
—-***—-
[1] tiền mừng khi cưới cô dâu chú rể hay phát cho khách khứa.
[2] một cách nói khiêm tốn về mình. CHƯƠNG 46
Dịch: rainyalice
Lạc Trăn trở về nhà, vừa bước vào phòng khách đã thấy Lạc Lăng nhoài lên bàn ăn hí hoáy gì đó.
“Ái chà, đây chẳng phải Lạc công tử nhà chúng ta sao? Lại còn đang làm bài tập nữa chứ.” Lạc Trăn vừa nói vừa đến gần, lúc ngang qua bàn trà tiện tay nhón mấy hột ô mai lên ăn.
Lạc Lăng làm như không nghe thấy có người bước vào, vẫn cặm cụi viết bài.
“Này nhóc con, nói với nhóc đấy.” Lạc Trăn lại không cho phép mình bị lơ đẹp, bèn đi qua, cúi đầu nhìn, lập tức bật ra xa, “Nhóc đang học tiếng anh á?”
Lúc này Lạc Lăng mới ngẩng lên, ánh mắt nhìn Lạc Trăn đong đầy tình thân.
“Chị đây chỉ đến tìm Lạc phu nhân tán gẫu thôi, tán gẫu xong đi luôn, tán gẫu xong đi luôn.” Lạc Trăn vừa nói vừa lùi về sau.
“Chị…”
“Stop! Chị đang nhịn.”
Phản ứng này thực sự không phải là Lạc Trăn chuyện bé xé ra to.
Khung cảnh quay trở về lần đầu tiên Lạc Trăn phụ đạo tiếng anh cho Lạc Lăng.
Lạc Trăn nói, “Đã học ba năm tiếng anh, dù là tiểu học, nhưng chắc hẳn cũng có chút kết quả, trước khi dạy chị muốn thử kiểm tra trình độ của em đã.”
Lạc Lăng đáp, “Chị cứ việc.”
Lạc Trăn chỉ vào một câu, “Nào, đọc xem.”
Lạc Lăng, “Chị đợi tý.”
Lạc Trăn quả thật đã đợi rất lâu, hơi bực mình “Rốt cuộc có biết không đấy?”
Lạc Lăng cười ranh mãnh, “Nói thế nào nhỉ? Tiếng anh đúng là rất kỳ lạ, nó chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể diễn tả thành lời.”
Lạc Trăn hít sâu, bật ngón tay cái, “Nhóc được lắm.”
Nhường một bước, Lạc Trăn lại chỉ vào một từ đơn trong câu, “Nào, đọc thử xem.”
Lại qua một lúc rất lâu rất lâu sau, Lạc Trăn nổi giận, “Cậu gan phết!”
Nhường vạn bước, Lạc Trăn lại chỉ vào một chữ A trong từ đơn, gào lên, “Mẹ nó chứ, cậu đọc cho tôi xem!”
Lại qua một lúc rất lâu rất lâu rất lâu, Lạc Trăn hai mắt đẫm lệ, “Vậy chúng ta bắt đầu từ 26 chữ cái.”
Lạc Lăng đáp, “Được ạ.”
Hai mươi phút sau, cuối cùng Lạc Trăn cũng không kiềm nổi, điên cuồng nhào lên đuổi bắt với Lạc Lăng thành một vòng, mãi đến khi Lạc phu nhân nghe thấy tiếng chạnh chọe vội chạy đến kéo hai người ra.
“Chị…”
“Anh…”
Lúc Lạc phu nhân bước vào đã trông thấy hai đứa con của mình lại đang trêu chọc nhau.
“Hai đứa làm gì thế hả? Cứ anh anh chị chị, Lạc Trăn, qua đây giúp mẹ rửa rau, đừng tưởng cái gì cũng không biết làm thì vẫn có thể có cơm ăn.” Lạc phu nhân xách một túi rau bự đi về phòng bếp.
Lạc Trăn đá văng cậu nhóc Lạc Lăng ở bên chân ra xa một mét, “Sau này tìm một gã biết nấu cơm thì chẳng phải cái gì cũng không biết làm vẫn có cơm ăn sao.” Nói đoạn cùng bước đến phòng bếp.
Lạc phu nhân hừ một tiếng rất vang dội, “Cô có thể tìm được một người chỉ cần là ‘đàn ông’ thì người mẹ dễ thỏa mãn chỉ bằng một điều kiện như tôi đây đã hài lòng lắm rồi, lại còn biết nấu cơm, haizz.”
Lạc Trăn bước qua rửa tay, “Lạc phu nhân à, mẹ đúng là rất yêu con mà.”
“Như nhau thôi.” Lạc phu nhân lấy rau từ trong túi chuyển cho Lạc Trăn.
“Mẹ vừa qua bên nhà họ Thẩm, vốn định gọi Tiểu Thụy qua ăn cơm, nhưng gọi một lúc chẳng thấy ai trả lời, hai đứa bây sao lúc nào tìm được một đứa thì chẳng thấy đứa kia đâu thế hả.”
Lạc Trăn bật cười, “Chả lẽ lại muốn ngày nào cũng dính nhau ạ, tụi con hồi bé cũng hay tự lo chuyện mình thôi.”
“Đúng thế, một đứa phía đông thì đánh nhau, một đứa phía tây lại chửi người ta, rõ ràng lúc tụi tôi đưa các cô đi, một đứa múa một đứa hát mà.” Chênh lệch cũng có phần quá lớn.
Lạc Trăn xua xua tay, không nhắc đến sự gan dạ trước kia.
“Mẹ, có lẽ hai tuần nữa con phải trở về trường, mẹ chứng minh giúp con ký tiếp được không?”
“Làm xong từ sớm rồi cô ạ, để trong phòng con ấy.” Lạc phu nhân chợt nhớ ra điều gì đó, “Lạc Trăn, có phải con có một người bạn tên Mạc Hoành không?”
“Mạc Hoành gì cơ ạ?” Lạc Trăn sửng sốt, bật xoay người, trợn mắt nhìn Lạc phu nhân.
Lạc phu nhân ngẩng đầu liếc cô một cái, “Căng thẳng thế làm gì? Mấy chuyện đau đầu ấy của con ai mà không biết.”
“Thẩm Hạ Thụy!” Lạc Trăn nghiến răng.
Lạc phu nhân cười ha hả, “Tình bạn tình bạn.”
Lạc Trăn quay người lại, tiếp túc rửa cà chua trên tay, “Sao tự nhiên mẹ lại nhắc đến… bạn con?”
“Hôm nay mẹ trông thấy cậu ấy trong bệnh viện.”
“Mẹ ‘quen’ anh ta sao?!” Lạc Trăn lại nhảy dựng lên xoay người một lần nữa.
“Con không biết trên đời này có một thứ gọi là ảnh chụp hả?”
“Thẩm Hạ Thụy!” Lạc Trăn nghiến răng.
“Tình bạn tình bạn.”
Lạc Trăn coi quả chà chua như đầu của Thẩm Hạ Thụy bèn cắn một phát, “Bạn con… anh ta đến khám răng à?” Lạc phu nhân là bác sĩ khoa răng miệng.
“Không, lúc mẹ qua nội khoa tìm dì Lưu của con thì thấy cậu ta bước ra từ văn phòng của chủ nhiệm Vương. Tim cậu ấy không ổn hay sao?”
Lạc Trăn nghe đến chữ tim, không khỏi khẽ cười nhạt, “Tim của anh ta rất tốt.”
“Thế sao còn đi tìm chủ nhiệm Vương?” Chủ nhiệm Vương là chuyên gia nội khoa tim mạch của bệnh viện thành phố.
“Bạn anh ta tim không được ổn lắm.” Lạc Trăn hiển nhiên không muốn nói nhiều, “Mẹ, con đói rồi, nhanh nhanh nấu cơm thôi.”
Lạc phu nhân dễ dàng bị chuyển đề tài, “Giục gì mà giục, 26 tuổi đầu ngay cả nổi cơm điện cũng không biết dùng, con nói xem con ra ngoài xã hội có tác dụng gì hả.”
“Lẽ nào dùng nồi cơm điện cũng có ích cho xã hội sao ạ?” Lạc Trăn khiêm tốn thỉnh giáo.
“Ít nhất sẽ không chết đói.”
Lạc Trăn cười hì hì, “Coi như trừ đàn ông, người giúp việc ra, mẹ không biết trên đời này còn có một thứ gọi là đặt hàng sao?”
“Lạc Trăn, con có tí tiền đồ này thôi à.” Lạc phu nhân khinh bỉ.
Lạc Trăn rửa rau xong phẩy phẩy tay, “Hết cách rồi, gen không tốt.” Nói xong cầm một quả cà chua, vừa gặm vừa đủng đỉnh ra khỏi phòng bếp.
“Con đừng có ném đá giấu tay đổ ẹ, mẹ là mẹ con nhá. Đúng rồi, Lạc Trăn, cậu thanh niên đó là một người…” Nghiêng đầu đã thấy con gái lao đến phòng khác rồi, Lạc phu nhân thở dài một tiếng, “Con nhóc này, thật không biết đến khi nào mới đứng đắn được một chút.”
Lạc phu nhân tự mình suy xét, “Tim của bạn không ổn? Theo tình huống thông thường, người đến xem bệnh chỉ có chính người có bệnh…”
“Bánh khô, đừng làm tiếng anh nữa, lại đây chơi trò chơi với chị.” Lạc Trăn ngồi xuống nền nhà phòng khách mở ti vi.
“Chị không giúp thì đừng làm phiền em.” Lạc Lăng đang lâm vào rối loạn cực độ.
“Chị càng muốn làm phiền em đấy, lại nói lần trước em ném chị đây vào trại địch rồi chuồn mất, hại chị bị người ta đâm mười nhát sau lưng, mối thù này vẫn chưa tính với em đâu đấy.”
“Là tại chị tham của, bị bọn chúng vây lấy còn liều mạng nhặt vàng.” Lạc Lăng khinh thường lại.
“Thấy vàng đương nhiên phải nhặt chứ, trong tình cảnh ấy em nên yểm hộ cho chị, chặn đao cho chị chứ, lúc về chị mới có thể chia cho em vàng.”
“Biến.”
“Này, em bảo ai biến đấy.”
… Ba phút sau, Lạc phu nhân chạy ra từ phòng bếp, “Hai cái đứa này sao lại đánh nhau thế hả?!”
Đêm nay bao giờ sáng Đêm nay bao giờ sáng - Cổ Tây Tước