Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiêu Nghiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:54:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48 + 50
HƯƠNG 49
Bác sĩ thấy tôi có vẻ lúc tỉnh lúc mê, nên nói rõ ràng lại một lần nữa. Thực sự không phải là giấc mơ, tôi tự tay nhéo đùi mình, ôi, trời ạ, đau quá.
Đau? Như vậy tôi không phải đang nằm mơ rồi? Trời ạ! Nếu có thể tôi muốn hét lên: "Tôi có thai rồi."
Tôi ngồi dậy, kinh ngạc nhìn bụng mình. Trách không được mấy ngày đây tôi vừa nôn lại choáng váng nữa, trách không được tôi cảm thấy tôi có bụng, ông trời, ở đây có một em bé, là của tôi cùng Thuộc Đình.
Thấy bộ dáng của tôi, bác sĩ nghĩ là tôi không muốn, "Cô gái, cô tuy còn trẻ, nhưng lại có thai, coi như là cô cùng nó có duyên. Tuy nhiên, nếu cô không muốn, thì bây giờ vẫn còn kịp."
Muốn! Muốn! Muốn! Tôi đương nhiên muốn! Tôi nhảy xuống giường ôm lấy cô bác sĩ: "Cám ơn, cám ơn, cám ơn cô đã nói cho tôi biết cái tin tốt này. Ông trời, tôi được làm mẹ rồi!"
Muốn gọi điện nói cho ai đó, nhưng tôi không biết có thể nói với ai. Trong nhà bốn lão hồ li kia nếu biết tôi mang thai, nhất định sẽ vui ngất trời, cho dù Thuộc Đình không cưới tôi đi nữa, nhưng có một đứa con của tôi với Thuộc Đình, bọn họ sẽ mừng đến phát khóc. Nếu nói cho bọn họ biết..., thì Thuộc Đình nhất định sẽ biết. Tuy rằng Thuộc Đình đã yêu Tiểu Bình, nhưng anh cũng đã nói, nếu có đứa nhỏ, chúng ta liền kết hôn; nhưng tình yêu của anh là Tiểu Bình, anh không thể cùng tôi kết hôn được, như vậy, đứa nhỏ sẽ chỉ làm mọi người không vui mà thôi.
Đứa nhỏ là tôi muốn, cách duy nhất là không cần nói cho họ biết, dù sao tôi cũng ở lại nước Anh một năm. Một năm sau, đứa nhỏ của tôi cũng đã sinh ra rồi. May mắn ở bên nước Anh này không có họ hàng cũng như bạn bè của chúng tôi, đối tác của cha nuôi cũng không thể biết tôi. Trong một năm này chỉ cần tôi giấu giếm được, thì cái gì cũng không phải là vấn đề.
Tôi bắt đầu chủ động bố trí hết mọi thứ. Khi bụng vẫn chưa làm người ta nghi ngờ thì tôi về nước xem xét thử, có ý định dò hỏi thử, nhìn xem thử có thể bởi vì đứa nhỏ mà nảy sinh hiểu lầm hoặc chuyện gì khác không, sau đó mới quyết định là có nên nói cho bọn họ biết không.
Những ngày tiếp theo tôi cố gắng ăn cái gì để đảm bảo thân thể khỏe mạnh, bác sĩ nói thai nhi của tôi bởi vì cơ thể người mẹ dinh dưỡng không đầy đủ nên có chút gầy yếu, cho nên đã bốn năm tháng còn chưa nhìn thấy được. Ôi, con yêu, mẹ thật xin lỗi con, mẹ sẽ nuôi con phát triển khỏe mạnh.
Khi đứa nhỏ được năm tháng, ở Trung Quốc cũng đã đến Tết âm lịch. Bụng của tôi cũng đã có chút to ra, vì thế tôi mua vé máy bay về nhà.
Cận hương tình khiếp (1). Xuất cảnh gần năm tháng nay tôi đứng ở giữa lòng thành phố B, trong lòng có những cảm xúc lẫn lộn.
(1) Cận hương tình khiếp: chỉ việc xa quê đã lâu giờ trở về sẽ thấy lòng hồi hộp.
CHƯƠNG 50
Thuộc Đình, em đã trở về, em còn mang theo một món quà tặng anh, chẳng qua món quà này hiện tại chưa thể mở ra được, Thuộc Đình, anh sẽ thích chứ?
Đi ra cửa sân bay, đối diện là một bức poster rất lớn: một cái cô gái tóc đen xõa dài, ngồi trong bồn tắm đưa lưng về phía ống kính, bong bóng màu lam nhạt dán trên người cô ấy, nghiêng theo bàn tay cô, đang cầm một chai sữa tắm, còn tay kia thì đặt lên cánh tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Thân thể của cô gái trắng sáng như ngọc, tản ra một vẻ đẹp trẻ trung. Bên cạnh còn viết một hàng chữ to: sữa tắm Mộng Lam, chăm sóc chính mình.
Đó là bảng quảng cáo của công ty Kỷ Như Thần. Khi tôi nhìn cô gái trong bức ảnh kia không nhịn được nở nụ cười. Nụ cười này, cảm xúc này đã xa cách tôi rất lâu rồi, tôi dường như đã hòa nhập với thành phố luôn thay đổi này, như thể chưa từng rời đi.
Bởi vì cô gái trong bức ảnh kia, chính là tôi.
Khi ở nước Anh, Kỷ Như Thần từng gọi điện hỏi tôi: "Quan Tâm, chị muốn dùng bộ ảnh của em làm người mẫu cho công ty chị, có được không?"
Lúc ấy tôi liền nói: "Chỉ cần giấu mặt đi là được."
"Em yên tâm, Yêu dấu, chị khẳng định mặt em chắc chắn không để lộ." Hiện tại mới hiểu được chị ấy sao lúc đó có thể cười đến như vậy. Ha ha, trừ bỏ mặt, cái gì cũng đều lộ liễu.
Gọi taxi, tôi nói địa chỉ công ty nhà họ Kỷ. Tôi muốn đòi tiền thù lao quảng cáo, hiện tại tôi có đứa nhỏ phải nuôi rồi, muốn kiếm một ít tiền.
Đến cửa công ty chị ấy, lễ tân mới đổi một cô gái khác. Cô ấy không biết tôi, cho nên rất lịch sự mời tôi dừng bước. Tôi cũng không làm khó dễ cô ấy, nói cô ấy gọi cho thư ký của Kỷ Như Thần. Còn tôi ngồi chờ ở chỗ kia, cũng yên lặng đếm lui từng số: mười, chín, tám...... Không!
Cùng lúc đó, một tiếng "Đinh" thang máy mở ra, lao ra là một cơn lốc màu đỏ. Kỷ Như Thần như cơn gió xoáy, dừng lại trước mặt tôi: "Quan Tâm, thực sự là em, Quan Tâm, chị còn nghĩ là ai đùa giỡn chị nữa chứ."
Chị ấy ôm tôi thật chặt, liên tục hôn khắp mặt tôi, hôn đến mặt tôi đổ ngứa.
Sau đó chị ấy lại đẩy tôi ra, "Đến đây, để chị xem. Ừ, có chút gầy, tuy vậy không tệ, vẫn xinh đẹp như xưa."
Chị ấy vừa nói vừa lôi kéo tôi lên tầng, cũng như một cơn lốc tiến văn phòng, khi đóng cửa nói với thư ký: "Khả Oánh, từ giờ trở đi tôi không tiếp khách, đem toàn bộ lịch trình của tôi ngày mai dời hết."
Tôi hướng Khả Oánh lộ ra một nụ cười bất lực, sau đó bị chị ấy kéo vào cửa.
Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Tiêu Nghiên