"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1303 / 23
Cập nhật: 2015-07-20 10:33:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
m thanh ma quái ấy lớn hơn. Lớn hơn. Wendy nhìn căn phòng, cố tìm xem âm thanh ấy xuất phát từ đâu. Lát sau, mồm em há hốc ra vì kinh ngạc.
Tiếng hú khủng khiếp ấy phát ra từ những con mèo bị nhốt trong lồng.
- Có chuyện gì với chúng vậy?
Wendy gào lớn.
Tina hét trả lời qua tiếng hú:
- Tớ không biết! Nhưng nó thật khủng khiếp. Ta ra khỏi đây đi!
Chúng chạy qua các bàn trưng bày, hai tay bịt chặt tai. Nhưng cả hai vẫn nghe tiếng hú gào man dại ấy. Chúng chạy vượt qua hết bàn này đến bàn kia. Khi Wendy chạy qua lồng nhốt Cyril, một bàn chân lông lá thò ra vồ lấy em.
Khi hai đứa ra đến lối ra vào, Wendy nghe tiếng gì đó kỳ lạ hơn. Im lặng. Tiếng hú gào chấm dứt. Tina và Wendy từ từ buông tay ra khỏi tai. Chúng nhìn nhau một lúc. Cuối cùng, Tina thốt lên:
- Chuyện này bí hiểm quá!
- Thực là bí hiểm.
Wendy đồng ý.
- Cái gì đã khiến lũ mèo gầm gừ thế? Em tự hỏi.
- Triển lãm ra sao hả con gái yêu?
Mẹ Wendy hỏi khi em bước vào bếp.
- Tuyệt vời lắm mẹ ạ.
Wendy nũng nịu. Em ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh bàn.
- Con thấy khoảng một trăm con mèo rất ưng ý để đưa về nhà.
- Con thì lúc nào cũng muốn đưa mèo về nhà.
Mẹ em âm yếm nói và mỉm cười rạng rỡ. Khi mẹ cúi xuống bếp, mái tóc màu vàng xổ xuống mặt mẹ.
- Tại sao chúng ta lại không thể nuôi một con mèo cơ chứ?
Wendy bắt đầu càu nhàu như thường lệ.
- Sao mẹ và bố lại không thích nó?
- Không phải bố mẹ không thích, Wendy à.
Mẹ em đáp.
- Bố mẹ chỉ không muốn nó vào nhà thôi, chỉ có thế.
- Nhưng nếu chúng ta để nó ở bên ngoài?
Wendy tiếp tục.
- Nó sẽ tìm lối vào.
Mẹ Wendy nói với vẻ chắc chắn.
- Đúng đấy.
Brad, anh trai Wendy nói lúc vừa bước qua cửa. Brad là học sinh trung học. Tóc anh màu đen, và gần đây anh để dài, buộc túm lại như cái đuôi gà. Brad nói tiếp:
- Mèo thì luôn ăn vụng. Con thích nuôi một con tatu hơn.
Anh lấy nửa ca sữa từ trong tủ lạnh ra uống sạch. Wendy buồn rầu nhìn anh mình. Wendy nhớ là Brad cũng đã rất yêu mèo như mình. Nhưng bây giờ anh ấy lại không thích. Wendy rất giận anh. Lần này thì em chẳng thể còn có đồng minh nào nữa rồi.
Tối hôm ấy, lúc soi gương, Wendy kéo chuỗi hạt có lá bùa ma mèo ra khỏi áo sơ mị Em vuốt ve tấm kim loại. Giá mà nó là mèo thật, em nghĩ. Giá mà mình có một con mèo.
Em thay đồ ngủ rồi lên giường. Em vuốt ve lá bùa lần nữa. Em hồi tưởng lại cơ man nào là mèo xinh đẹp em đã thấy hôm naỵ Nhưng chẳng bao giờ em có được một con.
Ít ra, mình có thể mơ về chúng, em nghĩ như thế lúc cơn buồn ngủ kéo đến.
Khuya ấy, đột nhiên Wendy thức giấc. Một luồng áng sáng chiếu qua cửa sổ. Em nhìn đồng hồ cạnh giường và biết còn một phút nữa mới đến nửa đêm.
Luồng ánh sáng gì vậy? Wendy ngồi dậy nhìn qua cửa sổ. Em có thể nhìn thấy mặt trăng đang nhô qua các cây sồi già trong khu vườn bên cạnh
Bí hiểm thật, em nghĩ. Trước đây, ánh trăng chưa bao giờ làm em thức giấc. Nó có luôn sáng như thế không nhỉ? Em lại nằm xuống giường. Khi cảm thấy có một điểm ấm ở trên ngực, em nhìn xuống. Lá bùa mèo dường như lấp lánh ngọn lửa màu xanh bên trong. Em giữa nó giữa những ngón tay, cố nhìn kỹ cái mày xanh lấp lánh ấy. Đầu ngón tay em như bị cái gì đó châm khi chạm phải lá bùa. Em nghĩ:
- Cái gì thế nhỉ?
Vết ngứa lan ra, từ ngón tay tới bàn tay rồi cả cánh taỵ Cơn ngứa ngáy kỳ lạ như thể bò suốt lưng và cả ngực, bò đến khắp cơ thể em. Em cảm thấy toàn thân nóng bức. Em thầm nhủ:
- Chắc mình sắp ốm rồi. Đúng đấy. Mình bị Ốm rồi.
Nhưng kiểu ốm này không giống những lần cảm cúm mà em mắc phải trước đó. Ngoài ra, Wendy không cảm thấy bị đau nhức. Chỉ đặc biệt là... Lúc đó, cái đầu móng tay của em bắt đầu đau.
- Sao nó lại bị đau nhỉ?
Em thầm hỏi.
Bây giờ, mười ngón tay của em giần giật. Móng tay em đau lắm. Run rẩy, em đưa tay lên gần mặt.
Trong ánh trăng, em nhìn thấy móng tay của mình rất dài, dài hơn thường lệ nhiều. Làm sao mà chúng lại mọc nhanh như thế chứ?
Tim Wendy bắt đầu đập dồn dập. Chuyện gì xảy ra với mình thế này?
Em đưa tay lại gần hơn. Nỗi kinh hoàng dâng lên đến cổ. Nó lớn đến nỗi suýt làm em ngạt thở.
Đầu mấy ngón tay của em không còn là móng nữa.
Chúng là những cái vuốt cong, nhọn và dài.
Đêm Của Ma Mèo Đêm Của Ma Mèo - R.l.stine Đêm Của Ma Mèo