No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: Charler Williams
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trịnh Huy Ninh
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1149 / 26
Cập nhật: 2017-06-01 11:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ôi sờ soạng mò vào buồng tắm. Ở đó dĩ nhiên là không có cửa sổ cho nên có thể bật đèn chẳng phải lo ngại gì. Tôi rửa vết thương, vết cắt bắt đầu nhức nhối. Lúc vật lộn với mụ ngốc to mồm thậm chí tôi không cảm thấy đau đớn gì hết. Trong tủ thuốc trên tường có bông băng nên việc băng bó cũng đỡ phức tạp. Tuy vậy, máu vẫn thấm ra ngoài và rỏ giọt xuống sàn. Đành phải ga rô cổ tay bằng một chiếc khăn lau.
Trong phòng nhấp nhoáng lờ mờ hai cái cửa sổ. Một cái trong phòng ngủ trông ra đường Montrows, còn cái kia, ở trong gian bếp thì trông ra con hẻm. Đóng cửa gian bếp, tôi lật tấm chăn trên giường trong phòng ngủ che lên cửa sổ. Tôi bật đèn trần. Để lục soát gian phòng cũng không cần nhiều thời gian lắm. Kê sát tường cạnh cửa ra gian hàng là cái tủ ngăn, cao đến tận trên trần.
Đối điện với nó là một cái bàn giấy đánh véc ni. Chiếc giường được kê song song với tường, bên dưới cửa sổ và cạnh đấy là tủ áo.
Tôi quyết định bắt đầu từ cái tủ ngăn. Xem xét hết sức cẩn thận, tôi thấy rõ là đã đến muộn, kẻ đến trước tôi đã cố gắng xếp gọn các thứ vào đúng chỗ nhưng làm việc đó không được thành thạo lắm...
Thậm chí nếu cho rằng Roberts cất giữ những tài liệu gì đó dính dáng đến France và quá khứ của cô ta thì bây giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, tìm chúng ở đây là hoàn toàn vô ích. Kẻ giấu mặt đã có ít nhất là hai đêm để làm việc đó. Và lọt vào phòng Roberts sau khi giết chết anh ta. vả lại chẳng ai hơi đâu mà đi thay khóa. Chợt tôi nhớ ra rằng Scanlon và Erny đã lục tìm những tin tức về thân nhân của Roberts. Hay là chính họ đã xới tung lên vậy?
Đến lượt cái bàn viết. Trên đó, ở chỗ dễ thấy nhất có khoảng chục lá thư vẫn để nguyên trong phong bì sau khi đọc xong. Có hai cái mang dấu bưu điện của Houston, có lẽ đó là những bức thư đã giúp Scanlon phát hiện được địa chỉ người anh của Roberts. Những bức thư còn lại được viết bằng tay trên giấy đủ màu là do những người đàn bà gửi từ Galweston đến. Đọc lướt qua vài lá thư tôi đi đến kết luận rằng đối với chúng không nên dùng giấy tẩm nước hoa mà tốt nhất là dùng giấy amiăng để gói ghém vào đó những lời rực lửa. Và tất cả những trang giấy ấy đều chứa đựng một lời kêu gọi thiết tha như nhau: Anh yêu, sao anh không viết thư cho em nữa vậy? Roberts, như các bức thư cho thấy, có một nguyên tắc sắt đá: khuất mặt, dứt tình. Không hy vọng gì tìm thấy trong những bức thư tình của người chết một bằng chứng nào soi sáng nguyên nhân cái chết của anh ta. Tôi đọc lướt một vài đoạn rồi đọc sang thư khác. Bức thư cuối cùng có địa chỉ Los Angeles và đề tháng mười một năm ngoái, lúc đầu thậm chí tôi định bỏ qua. Nhưng chợt tôi để ý đến chữ "những mảnh cắt" ở dòng cuối cùng...
Mảnh cắt?
Đành phải đọc lại bức thư từ đầu.
"... Đồ chó, thậm chí anh không thèm báo cho tôi biết anh đã nhận được những mảnh báo và tạp chí mà anh nhờ tôi cắt giùm hồi mùa hè nữa. Mỗi lần chỉ cần nhớ lại tôi đã cố gắng như thế nào và liều lĩnh như thế nào để lục lọi toàn bộ vụ đó cho anh là cơn giận lại trào lên tận cổ. Anh là một thằng đểu, không thể nào gọi bằng tên khác được! Những loại như anh chỉ có một tên gọi: Dòi bọ! Bọ chó! Người trông coi tài liệu lưu trữ suýt nữa thì bắt quả tang tôi đang cắt tài liệu từ các tập báo cũ. Ít ra anh cũng phải cho tôi biết anh có dùng được chúng không và dùng để làm gì chứ? Tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa. Cứ để cho quỷ tha ma bắt anh đi hay phải phát điên lên vì ghen tuông đây? Gớm cho người đẹp của anh và cả khẩu vị của anh nữa! Thật là ghê tởm quá! Hãy trả lời tôi ngay. Đồ mặt dày, và phải kể thật tỉ mỉ mọi chuyện, nếu không...".
Quẳng bức thư đi, tôi bắt đầu lục tung cả bàn giấy. Tất nhiên là chẳng có mảnh báo nào hết, cả những bức thư khác có dấu bưu điện Los Angeles nữa cũng vậy. Đành phải quay lại cái tủ ngăn. Lần này tôi xem xét tỉ mỉ từng cái áo, từng đôi bít lất, tất cả các giấy tờ, không có gì hết. Lột vải trải giường xem xét cả đệm nằm. Sờ nắn tất cả túi quần túi áo trong tủ đứng, nắn các đường may. Và tôi thất vọng khi thấy rằng những bằng chứng mình đang tìm có một lúc nào đó thực sự đã nằm trong căn hộ này. Thậm chí hôm qua có lẽ vẫn còn. Thế nhưng biết đâu bây giờ chúng vẫn còn ở đây? Nhưng ở chỗ nào?
Tôi tiếp lục tìm kiếm một cách tuyệt vọng. Khám xét thành các vali, nắn các tấm lót, bóc các lớp giấy bồi trong tủ, bóp các vải mũ, xô tủ, đẩy bàn, lật ngược ghế lên và kiểm tra những chiếc gối, thò mũi vào thùng thoát nước, sờ soạng dưới bồn tắm. Và tôi soi nòng cả hai khẩu súng săn và thò tay vào khoắng cả trong đôi ủng cao su. Cuối cùng tôi kiểm tra xem các tấm linoleum lót sàn trong bếp có bị lật lên không, chẳng có gì hết! Nếu như Roberts có những mảnh tin gì đó cắt từ các báo ra có liên quan tới France thì George đã lấy mất rồi.
Quay về phòng ngủ, tôi mệt mỏi lăn ra giường. Việc tìm kiếm chiếm mất của tôi hai tiếng đồng hồ, bây giờ đã là 5 giờ rưỡi. Lại có một chiếc xe chạy qua đường Montrows và rẽ qua đường Cleburn rồi có tiếng thắng rít lên. Tôi hình dung thấy cảnh sát đang lục sạo khắp thành phố thế nào, đèn pha và đèn bấm soi vào các ngõ ngách và bờ bụi, các lối ra vào bị bịt hết.
Hơi nhỏm lên một chút, tôi ngó lên trần nhà. Ngay trên đầu tôi là văn phòng của George. Vươn tay với lấy máy điện thoại trên bàn, tay tôi quay số và lắng nghe tiếng chuông đổ hồi từ phía bến trên. Tôi nhún vai đặt ống nói xuống. Sau đó tôi gọi cho Barbara, có lẽ nên cho cô ấy biết tin về mình. Chắc cô đã về tới nhà. Nữ thiên thần của tôi lập tức lên tiếng.
- Allo?
- Tôi đây.
- Ô, ơn chúa! Tôi gần phát điên vì lo! Ông ở đâu vậy?
- Tôi đang nằm trên giường Roberts. Cô nghe đây... Cảnh sát thế nào cũng sẽ phát hiện thấy vali của tôi trong văn phòng. Cô hãy nhớ cho kỹ. Cô hoàn toàn không biết rằng tôi đã quay về Carfaghen.
- Thôi chuyện đó không nói nữa - Barbara ngắt lời - Ông đã hỏi được gì ở Doris?
Tôi kể tóm tắt cho cô nghe rồi kết luận:
- Nghĩa là cô ả không muốn thú nhận nhưng cô ta có biết rằng tối hôm đó Dolovan định khua khoắng cửa hàng, cô ta không gặp được và cũng không gọi được điện thoại để báo cho hắn biết rằng kế hoạch của tôi bị đảo lộn và France ở lại nhà. Còn anh chàng thì vẫn cứ nghĩ rằng cửa hàng và căn hộ không có người và số tiền bán hàng hôm thứ bảy anh ta có toàn quyền sử dụng. Có điều hắn không gặp may. Ở đó có đến hai người và người thứ hai, bây giờ tôi không còn mảy may nghi ngờ, là anh bạn George của tôi. Tôi vừa kiểm tra lại xong: từ căn hộ của Roberts nghe thấy rõ tiếng chuông điện thoại trong văn phòng của Clemen. Khó mà thu xếp cho bồ tốt hơn được trong một thành phố nhỏ như thành phố chúng ta, hơn nữa đối với một người có gia đình! Tôi cảm thấy hắn ta thường phải làm việc cho tới khuya.
- Đúng thế. Hơn nữa, lão thường phải ở lại một mình. Tôi vẫn hay thấy cửa sổ văn phòng của lão sáng đèn mỗi đêm tôi đi coi xi nê về chẳng hạn. Và không bao giờ lão yêu cầu tôi ở lại cùng làm việc. Tôi đã tưởng rằng lão phải làm việc miệt mài chuẩn bị diễn văn để bảo vệ các thân chủ của mình kia.
- Hắn thu xếp khá thật, cái thằng đểu ấy! Nếu như có ai chợt nảy ra ý muốn kiểm tra hắn bất chợt mà gọi điện thoại tới, như bà vợ Florel của hắn chẳng hạn, thì chỉ việc đi qua bếp ra cầu thang leo lên trả lời điện thoại. Quả là tiện! Nhưng vào buổi tối hôm Dolovan bắt gặp chúng thì có lẽ George đã mất tự chủ. Tôi không nghĩ rằng hắn muốn giết thằng đó. Chỉ vì bị bắt quả tang quá bất ngờ nên hắn đã đập cho chú đạo chích một đòn hơi quá tay. Những việc còn lại chỉ là vấn đề kỹ thuật. Việc dọn cái xác ra khỏi phòng chẳng có gì khó khăn, chỉ cần đánh xe từ phía con hẻm vào cửa sau, thế thôi. Không phải George sợ ly hôn và cũng không phải sợ một vụ xì căng đan bình thường...
- Nhưng anh chàng Roberts bất hạnh chắc không biết chuyện đó - Barbara nói.
Tôi cười gằn. Không thể có chuyện thương xót đối với một tên săngta nhưng dù sao Roberts cũng gây cho tôi một cảm giác thương hại. Hắn có một chỗ làm tiền dễ dàng và đều đặn. Không phải bận rộn lo lắng gì, cứ việc bòn của France từng đồng một. Thế là chắc hẳn định ngoạm những miếng lớn hơn từ cái chết của Dolovan mà không hề biết ai đã làm việc đó. Và hắn bắt đầu đe dọa France.
- Thật kỳ lạ là Roberts còn sống sót lâu đến vậy. Dolovan chết là nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Roberts. Đúng hơn là sự mù tịt của hắn về quan hệ của George và France.
Nhưng không biết trước khi Dolovan bị giết thì Roberts đã săngta France bằng cái gì? Rõ ràng France đã làm gì đó phạm pháp trước khi đến Carfaghen.
- Ông hiểu vì sao Roberts biết được điều đó không?
Tôi kể cho Barbara nghe về bức thư của cô ả ở Los Angeles, trong đó có nói đến những mảnh tin cắt trong báo.
- Tôi đã sục sạo căn hộ từng li từng tí. Chẳng thấy mảnh báo nào cả. Có thể Roberts cất giấu ở một nơi nào khác. Hoặc là George đã tìm thấy chúng trước tôi. vả lại thực ra các mảnh báo đó chẳng qua chỉ có thể khẳng định những gì mà Roberts đã biết. Nhưng ở đây có một chỗ khó hiểu. France từ Florida đến mà Roberts thì từ Texas, và các mảnh tin thì cắt từ các báo California, phía bên kia nước Mỹ. Tôi cho rằng một thám tử nào đó ở Houston hay ở Miami có thể phát hiện ra điều gì có ích cho ta, có điều bây giờ thì gấp quá rồi. Chúng ta vẫn còn quá xa cái đích của mình. Bởi vậy xin cô hãy nhận nơi tôi lòng biết ơn chân thành nhất vì sự giúp đỡ và hợp tác của cô, và chấm hết. Tôi thấy chống cự không còn ý nghĩa gì nữa.
- Vậy sao ông không kể cho Scanlon nghe tất cả những gì chúng ta đã biết.
- Tôi không thể chứng minh được gì hết. Thực ra tất cả những gì chúng ta đã biết chỉ là suy luận của chính chúng ta mà thôi. Ngoài ra George giết France để làm gì? Chúng ta chưa thấy được động cơ của vụ án mạng.
- Động cơ ư? Lão giết chỉ vì căm ghét cô ta.
- Cũng có thể, nhưng bằng chứng đâu? Hơn nữa George rất thông thạo luật pháp và quá tinh ranh để bị vướng vào nó.
- Thế lão chẳng phải đã tính nhầm một điều và chúng ta cũng đã biết điều đó. Tôi muốn nói về vụ Roberts. Những viên chì chẳng có cỡ khác nhau là gì?
- Chưa phải là một lầm lẫn gì lớn. Cô cứ thử buộc tội George cố ý giết người xem nào. Ảo tưởng! Hơn nữa cảnh sát có thể đến đây bất kỳ lúc nào.
- Họ không nghĩ là phải tìm ông ở nhà Roberts đâu?
Đành phải nói cho cô hay về vết máu.
- Trời sáng lên một cái là họ sẽ phát hiện thấy những vết máu trên mặt đường nhựa và chắc chắn sẽ đoán được phải tìm "cha khùng" ở đâu.
- Hay là tôi tới đón ông. Tôi tin rằng tôi sẽ làm được một cách kín đáo.
- Hãy bỏ ý nghĩ đó đi! Họ đã bao kín thành phố rồi, không loại trừ khả năng là có các đội tuần tiễu trên đường phố và kiểm tra bất cứ người nào. Vượt vòng vây là việc hoàn toàn phi thực tế. Một lần nữa cám ơn cô, Barbara, vì tất cả những gì cô đã làm.
Tôi bỏ máy để cô không kịp phản đối, sau đó nặng nề thả mình xuống giường và nhìn trân trối vào tấm khăn lau quấn trên tay. Bên dưới cửa sổ nghe có tiếng chân, sau đó có tiếng xe lướt trên mặt đường. Đâu đó có ai hét lớn. Tôi sờ soạng trong túi tìm thuốc lá. Chỉ thấy cái vỏ bao rỗng không, tôi vò nát và vứt nó vào góc nhà, Mẹ kiếp! Đến cả thuốc lá, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của John Warren, cũng đã cạn.
Chuông điện thoại lại đổ. Tôi thẫn thờ cầm máy lên.
- Nghe đây, John! - Giọng Barbara ngắt quãng vì hồi hộp. - Tôi chuẩn bị báo cho cảnh sát biết anh đang ở đâu.
- Một ý hay! Không hiểu sao tôi lại không nghĩ ra. Bây giờ thì cô hoàn toàn không bị nghi ngờ gì nữa.
- Ông có biết là ông đang đi đến đâu không? Ông đầu hàng sớm quá và tự mình cứ nhăm nhăm trèo lên ghế điện! Còn kịp chán, đi đâu mà vội. Có một kế không đến nỗi tồi. Ông vẫn còn đủ sức nghe hiểu đấy chứ?
- Cứ cho là vậy. Thế sao?
- Đằng nào người ta cũng tìm thấy ông cho nên dù sao chúng ta cũng chẳng mất gì, nhưng có thể chơi một nước cờ liều...
- Cô nói đi!
- Ô, đừng có nghĩ là bảo đảm một trăm phần trăm đấy. Nhưng vẫn còn hy vọng. Biết đâu quỷ chẳng chơi khăm hả? Liều chứ?
- Thì liều!
- Hay lắm, bây giờ ông hãy nghe cho kỹ, hãy kể cho Scanlon tất cả những gì mà ta đã nắm được về Dolovan.
Nhưng không một lời nào đá dộng đến George! Hãy mặc kệ lão luật sư tạm thời không nghi ngờ gì. Cứ nói thế này. Có một người nào đó dính dáng vào đây, đó mới chính là hung thủ. Nhưng hắn là ai thì ông không hề biết tí gì và ông không biết phải nghi cho ai. Ông hãy yêu cầu để Clemen là luật sư bào chữa cho mình trước tòa và cho phép ông ta có mặt trong tất cả các buổi hỏi cung, ông hiểu tôi chứ?
- O.K.
Tôi hoàn toàn chẳng hiểu cô thám tử vườn của tôi còn nghĩ ra trò gì nữa đây nhưng không thể không đồng ý với cô: đằng nào thì cũng đâu có mất mát gì!
- Chúc ông may mắn! - Barbara nói âu yếm khác thường và bỏ máy.
Năm phút sau, tôi ngồi đợi còi xe cảnh sát. Phải có đến cả đại đội, họ bao vây nhà. Chiếu đèn pha vào tất cả các lối ra lối vào và ra lệnh qua loa điện. Bước ra! Giơ lay lên! Tôi bước ra và một người nào đó động đậy ngón tay trỏ...
Lại chuông điện thoại.
- Allo
- Ông Warren, tôi là Barbara Ryan, xin ông hãy nghe tôi, điều này rất quan trọng, tôi gọi điện thẳng cho ông từ văn phòng cảnh sát trưởng. Xin đừng bỏ máy khi tôi chưa nói hết.
Cặp lông mày tôi chạy ngược lên chân tóc. Lại còn trò gì nữa? Cô ta mưu mô gì vậy không biết? Tôi mở miệng định ngắt lời cô nhưng cô nói lia lịa như súng liên thanh không để tôi kịp chen vào được câu nào.
- Cần phải như vậy ông Warren. Ông không còn lối thoát nào khác đâu. Tôi đã báo cáo cho Cảnh sát trưởng biết ông đang ở đâu. Và xin ông hãy hứa với tôi là sẽ không có một hành động thiếu suy nghĩ nào. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ nếu ông chịu nghe lờỉ tôi.
Bỗng tôi chợt hiểu. Dĩ nhiên là Scanlon đang nghe lén qua điện thoại đồng bộ nên Barbara phải vội vàng nói cho biết trước khi tôi kịp phì ra cái gì ngu xuẩn.
- Ông phải đầu hàng vô điều kiện - Barbara tiếp tục liếng thoắng - Tất cả chuyện này có thể thu xếp được ổn thỏa nếu như ôngchịu khó xử sự một cách biết điều.
Chúng tôi sẽ kêu gọi sự giúp đỡ của các luật sư và các thám tử, người ta sẽ không bỏ mặc ông trong cơn hoạn nạn đâu. Nhưng nếu ông mù quáng chống cự, họ sẽ giết ông ngay tại chỗ. Lúc đó thì sẽ không còn một cơ hội nào nữa, ông Scanlon đang phái người tới chỗ ông, nhưng tôi xin phép ông ta truớc hết cho tôi được nói chuyện với ông và thuyết phục ông đầu hàng. Xin ông đừng chống cự lại cảnh sát, ông hãy hứa đi.
Tôi rất muốn biết tôi có thể chống cự lại cảnh sát bằng cách nào, dù thậm chí cái ý nghĩ phải nói thẳng là ngu xuẩn ấy lọt được vào đầu tôi. Nhưng ngay lập tức tôi nhớ ra rằng ngay cạnh đấy, phía sau cánh cửa kia phải có đến vài ngàn đôla súng và đạn. Vì cho rằng tôi điên, tất nhiên Cảnh sát trưởng không thích thú gì khi nghĩ tới lúc phái người tới dùng vũ lực chiếm căn nhà được phòng thủ bởi một tên khát máu được võ trang đến tận chân răng. Rõ ràng Scanlon rất sẵn sàng đồng ý với đề nghị của Barbara giúp ông ta thuyết phục tôi đầu hàng và tránh đổ máu. Lẽ dĩ nhiên, để đổi lại Barbara yêu cầu ông ta quan tâm đến tôi ở mức cao nhất có thể được. Quả thực tôi phải nhập vai vào vở kịch của cô, ít ra thì vì những gì cô đã làm cho tôi.
- Vậy tôi có hy vọng gì khi chúng tóm cổ được tôi? Một đám ngu ngốc mà cảnh sát trưởng bắt buộc phải dùng đến, chúng không hề biết làm cái gì cho ra hồn. Làm sao dám bảo đảm chắc chắn rằng lúc tôi đầu hàng, vì quá kinh hãi chúng sẽ chẳng giết tôi, rồi sau đó còn đổ lên đầu tôi những án mạng đáng nguyền rủa ấy? Nếu như cho đến nay chúng chưa tìm ra được hung thủ thực sự... Bọn ấy mà kể làm quái gì! Một đàn cừu ngốc nghếch, một lũ gà tây hợm hĩnh?
Giọng Scanlon vang lên trong ống nghe.
- Tốt nhất là ông hãy nghe theo lời cô thư ký của ông, Warren! Nếu không, chúng tôi bắt buộc phải vây nhà và dùng đến hơi cay.
- Ông Scanlon! - Barbara nói chen vào. - Hãy để tôi nói xong đã.
Giọng cô nghe lạc hẳn đi, như thể Barbara che ống nói để trao đổi với ai đó trong phòng. Tôi nghe thấy cô đang thuyết phục Scanlon nên nhẫn nại và đừng để cho người của mình phải chịu nguy cơ bị giết hoặc bị thương.
Rồi cô quay lại với tôi, một lần nữa yêu cầu tôi đầu hàng.
- Khoan đã nào! - Tôi nhập vai. - Không dễ vậy đâu. Trước hết tôi muốn bảo đảm cho mình một luật sư. Hãy bỏ cái lối gán hết những án mạng trong cả thành phố này cho Warren đi!
- Chúng tôi sẽ bảo đảm cho ông một luật sư. Tôi sẽ mời bất kỳ luật sư nào ông muốn.
- Tôi yêu cầu mời cho tôi George Clemen. Và ngay lập tức. Tôi chỉ đầu hàng trong điều kiện làm thủ tục đầu hàng phải có mặt luật sư. Đừng có giở trò ra với tôi như bọn chính khách, không xong đâu!
- Tôi sẽ gọi ngay ông Clemen! Chúng ta thỏa thuận rồi chứ, ông Warren?
- Thôi được, tôi đồng ý! Hãy nói với họ rằng tôi sẽ ra đường cửa chính, hai tay giơ lên quá đầu.
- Ơn chúa!
Barbara dồn vào câu nói cuối cùng biết bao nhiệt tình và cảm xúc chân thành làm tôi suýt rơi lệ vì yêu thương. Tôi bỏ máy, thậm chí cảm thấy một cái gì đó giống như niềm tự hào với chính bản thân mình! Chẳng gì cũng ra dáng một tay gangster anh chị bự.
Ngồi xuống giường, tôi gỡ chiếc khăn lau khỏi tay bị thương chứ không lỡ bọn cảnh sát lại nghĩ rằng trong mớ giẻ ấy có giấu súng. Đầu nhức nhối tưởng chừng vỡ toác ra vì đau đớn. Nói thực tình, tôi vẫn chẳng hiểu Barbara đã nghĩ ra trò gì, cô ta đã tìm được lối thoát nào nữa đây, chỉ có một điều rõ ràng: Không biết tại sao cô lại cần đến sự đồng tình và giúp đỡ của Scanlon. Cô báo chỗ tôi cho cảnh sát đâu phải vì sợ bị tình nghi đã chứa chấp kẻ phạm tội.
Cảnh sát xuất hiện năm bảy phút sau đó trên mấy cái xe hơi, bao vây nhà và soi đèn pha ô tô vào tất cả các cửa sổ và cửa ra vào rồi ra lệnh cho tôi bước ra, hai tay giơ lên trời.
Đêm Chủ Nhật Dài Đêm Chủ Nhật Dài - Charler Williams Đêm Chủ Nhật Dài