TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Charler Williams
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trịnh Huy Ninh
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1149 / 26
Cập nhật: 2017-06-01 11:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ác thủ tục mất ít nhất một tiếng đồng hồ, cuộc hỏi cung diễn ra tương đối trôi chảy. Có lẽ còn trôi chảy thái quá nữa. Hình như Scanlon đã hiểu ra rằng ông ta đang đi theo một dấu vết sai lầm nên chỉ giới hạn bằng những câu hỏi lấy lệ để thanh minh cho buổi hỏi cung mà thôi. Tất nhiên cảnh sát trưởng vẫn còn giữ lại làm vốn dự trữ cái thông báo của "nhân vật điện thoại" sau khi đã quyết định tìm cách điều tra mức độ xác thực của lời tố cáo đó. Lúc đã nắm đủ trong tay những bằng chứng cần thiết rồi thì người bảo vệ pháp luật sẽ trút xuống đầu tôi.
Tôi kể lại lần nữa một cách tỉ mỉ cho Scanlon nghe những sự kiện trong buổi sáng hôm nay, bắt đầu từ lúc ra tới điểm đón ngoài đầm lầy cho đến khi tôi trở về nhà vào lúc 10 giờ sáng. Tôi trả lời một lô câu hỏi được giăng rất khéo và mục đích của chúng - chẳng khó gì mà không nhận thấy là rút ra được một chi tiết nào đó mà tôi có thể bỏ qua và sẽ cho phép lần ra dấu vết của một người thứ ba chắc chắn đã có mặt tại nơi xảy ra án mạng. George ngồi bên cạnh, bình thản hút thuốc, không tham gia vào cuộc hỏi cung.
Rốt cuộc Scanlon mệt mỏi lấy tay xoa mặt.
- Thôi được... tạm thế đã.
Rồi thả ra một câu sau chót:
- Nguyên nhân dẫn đến án mạng - đó là đầu mối duy nhất chúng tôi cần. Không một ai có thể tìm được điều gì nếu như chưa rõ tại sao Dan bị giết.
Tôi với George đi ra và ngồi vào xe của ông ta.
- Lúc nào France sẽ về? - Ông luật sư hỏi khi xe đã dừng bánh bên lề lối đi nhỏ dẫn vào nhà tôi.
- Chủ nhật, - đành phải nói dối - nếu như cô ấy không nghỉ lại. Phải nói là cô ấy đã quen hơi bén rễ ở New Orleans rồi.
- Còn bà nhà tôi thì tối thứ bảy... Thế nào, tuần tới ta làm một ván bridge chứ?
- Cám ơn, rất sẵn sàng. - Những lời biết ơn của tôi tuôn ra như mưa. - Hết sức đa tạ tiên sinh.
- Thôi đừng quá lo nghĩ đến chuyện này nữa. Thế nào Scanlon cũng tìm được đích danh thủ phạm, anh ta mạnh tay lắm... Tôi dám cuộc một ngàn ăn một rằng kẻ giết Dan là người ngoài. Có lẽ một kẻ thù bất cộng đái thiên nào đó của Roberts từ thời anh ta chưa đến Carfaghen này... Biết đâu đó chính là lý do buộc anh phải thay đổi chỗ ở! Anh ta chẳng phải là một Don Juan liều lĩnh đó sao? Có lẽ tay này đã cho ai đó một vố ra trò.
- Rất có thể. - Tôi tán thành, mở cửa xe. - Chúc ông ngủ ngon, George!
- Chúc một đêm tốt lành, anh bạn!
George quay xe, chốc lát đã mất hút sau góc phố.
France vẫn để đèn. Vali và túi xách của cô ta đã biến mất.
Bỗng tôi hình dung thấy cô ta ngồi sau tay lái chiếc Mercedes của mình lao băng băng giữa bóng tối, ánh đèn xẻ dọc màn đêm. Đi đâu? Quay lại New Orleans? Hay là Miami, nơi cô ta đã từ đó đến đây?
Không buồn ngủ, mà cũng chẳng mong gì ngủ được, tôi mở máy pha một tách café Capuchino thơm tỉnh người. Quay lại phòng khách, tôi trông thấy trên đi-văng có một chiếc găng phụ nữ. Chiếc kia rơi gần đó, trên mặt thảm. Có lẽ vì quá hoảng hốt, France đã quên chúng.
Chợt nhớ tới lời George: Thái độ của tôi đã làm người ta nghi ngờ là tôi ghen. Chẳng lẽ có ai lại tin được điều đó? Với lại tôi đã ghét gã Malholand từ lâu. Nhưng sự khó chịu đối với gã thám tử nửa mùa ấy với cái điệu bộ cao ngạo ngu xuẩn của hắn đã có từ trước khi nhà hát địa phương dựng vở "Câu chuyện trinh thám" kia. Vả lại những cảnh yêu đương trong đó hình như cũng không nhiều, nhất là giữa ngài Mackleod và Marv Mackleod do Malholand và vợ tôi thủ vai. Còn tôi phản đối không cho France đóng kịch thì chỉ bởi vì suốt một tháng ròng cứ tối tối là không làm sao mà tìm thấy cô ta ở nhà một buổi - chỉ toàn tập với dượt tối ngày. Xin thề là cô nàng không hề ưa Malholand.
Còn đối với riêng tôi... Hai năm trước đây Malholand đã đánh đập tàn nhẫn một cậu trai làm công nhân cho xưởng cưa mà hắn bảo là hỗn láo. Người ta phải đưa cậu bé đi bệnh viện. Tôi chỉ chứng kiến một đoạn của cảnh ấy và với sự tế nhị vốn có, tôi chửi cho Malholand một trận, dọa sẽ báo cho Scanlon. Từ đó hắn công khai tỏ lòng căm ghét đối với tôi nếu có cơ hội. Đến mức hắn không chịu tránh đường cho tôi khi gặp nhau ngoài phố. Tôi khinh bỉ hắn thấu xương. Nhưng mà đi ghen cái đồ ti tiện ấy với France? Có mà điên!
"Hay ông cho rằng cô ta chỉ có mỗi mình Dan?". Vứt mẹ con mụ ấy đi! Nhưng dù cố quên cú điện thoại đi cũng không làm sao quên được những lời nói của ả ta cứ quấn chặt trong đầu tôi... Rồi do đâu France lại quyết định trở về bất chợt như vậy? Ở đây có gì dính dáng tới cái chết của Roberts không? Nếu có thì làm sao France biết được cái chết của Dan? Từ Carfaghen không có ai gọi điện thoại cho cô ta cả. Còn với tôi thì cô nàng nói chuyện không phải từ khách sạn! Con mẹ giấu tên... Giọng nói rõ ràng là quen. Chắc chắn tôi phải biết ả! Nhưng lúc nào? Hay trong đám bồ của Roberts? Chưa chắc... chả là một người ngoài 30 có vợ như tôi thì ít giao du với đám bạn của gã trai tơ Roberts.
Bỗng tôi sực nhớ đến Barbara. Muốn nói chuyện ngay với cô ấy. Đưa tay ra với ống nói tôi liếc nhìn đồng hồ và sửng sốt - đã một giờ rưỡi đêm rồi.
Barbara sống một mình trong một căn hộ nhỏ cách đường Cleburn vài trăm thước về phía tây thành phố.
- Warren đây. Xin lỗi nếu đã làm cô thức giấc...
- Tôi còn chưa ngủ - Barbara trả lời. - Đang nằm đọc sách và ông có biết không, thậm chí tôi rất mừng vì ông đã gọi. Mà này, có phải Roberts bị giết không? Cả thành phố cứ kháo ầm lên...
- Chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa.
Và tôi bắt đầu kể cho cô nghe về chuyện cỡ đạn khác nhau.
- Tôi cũng nghe người ta nói vậy... Theo ông thì ai có thể làm việc đó?
- Hiện thời tôi không biết gì hết. Nhưng tôi muốn hỏi cô một điều: Cô có biết gì về những chuyện trăng hoa của Roberts không?
Barbara làm thinh, có lẽ cô đắn đo không rõ có nên để lộ sự hiểu biết của mình không.
- Thú thực, John ạ - Rốt cuộc cô mới nói, cân nhắc từng lời - trong chuyện này khó mà hy vọng gì vào tôi được. À, mà ông muốn hỏi điều gì cơ?
- Dan đã hẹn hò với ai trong số các cô gái?
- Ồ, ra thế! Với tôi chẳng hạn. Tôi đã gặp gỡ anh ta vài ba lần gì đó.
Chuyện này đối với tôi thật mới mẻ!
- Vậy anh ta là người bạn trai thế nào?
- Cũng khá hay, một võ sĩ cừ. Thế nhưng tôi thấy anh ta có vẻ quen tự thị.
- Roberts có gặp gỡ các cô khác nữa không?
- Biết nói thế nào nhỉ? Tôi chẳng có lý do gì để mà theo dõi... Một vài lần tôi có thấy anh ta trong đám người đẹp ở đây.
- Cô có còn nhớ họ không?
- Hừm... Nadin Wilder... Mage... Carson... Nhưng có chuyện gì vậy?
- À, có một người đàn bà, đúng hơn là một cô gái không muốn xưng tên đã gọi điện thoại cho tôi. Hình như cô ta biết Roberts rất rõ.
- Tôi hiểu. - Barbara dừng lại một giây rồi bỗng tuôn ra một tràng. - Có thể là rất hay. Trong những chuyện như thế này anh ta là bậc thầy, chỉ cần cô bé không đến nỗi quá khó coi. À, mà những người mà tôi vừa nêu tên thì tôi nghĩ rằng ít có khả năng là họ đã gọi điện thoại. Cả hai là những cô gái đứng đắn. Nadin làm việc ở Sở điện thành phố...
- Còn cô bé Carson thì làm cho bác sĩ Whiterman? - Tôi muốn khoe khoang với Barbara sự hiểu biết của mình về giới thượng lưu Carfaghen. Tôi biết cả hai và tin rằng không phải họ. Nhưng cô hãy cho tôi hay nếu như cô nhớ được một cái tên nào khác, được chứ?
- Được thôi, sếp!
- Rất cám ơn.
Tôi đặt máy và bắt đầu lục lọi trong óc xem có bao nhiêu người trong thành phố có thể biết được điều gì đó trong quan hệ giữa Roberts và France. Có quá nhiều phương án, đến nỗi nhức cả đầu. Đành phải đứng dậy đi qua tiền sảnh vào phòng tắm để lấy Aspirin - tất cả thuốc men đều ở tủ thuốc trong đó. Lê bước trong hành lang, tôi nhìn thấy trong phòng ngủ đèn vẫn còn sáng. Tôi bước vào và đứng sững lại như trời trồng: chiếc vali của France nằm trên giường. Bên cạnh đấy là chiếc vali khác với cả đống quần áo của cô ta.
Không lẽ France không đem theo gì? Như mới trở về sau chuyến đi xa, tôi nhìn căn phòng, hết dừng lại ở vật này lại đưa mắt sang vật khác. Cái giường đôi rộng, một công trình dài ba mét, được kê vào tường bên phải, hai bên là các tủ áo. Trước mặt là lò sưởi. Còn mé bên trái - lạy chúa! Cánh cửa vào nhà tắm -! Không hiểu sao bây giờ nó lại mở toang ra như vậy? Ngoài cây đèn ngủ có chụp màu hồng trong buồng ngủ, còn có đèn trong phòng trang điểm của France vẫn sáng. Dưới ánh đèn trên cái tủ thấp phía bên kia giường có một vật gì đó đen đen. Tội bước tới gần, cúi xuống và... mặt giáp mặt với France. Đúng hơn là với những gì còn lại của cô ấy. Đầu gối tôi khụy xuống, tôi ngồi lên cái tủ thấp đặt cạnh giường. Tôi nhắm mắt cố xua đi cảnh tượng rùng rợn. Nhưng mà không... Đáng sợ nhất là phải nhìn vào cái công cụ giết người - cái que gắp than lò sưởi dơ dáy ám khói mà hung thủ còn để lại trên ngực France.
Tôi xoay nghiêng người định đứng dậy nhưng trượt chân ngã sấp xuống sàn, mặt quay vào tủ gương. Thoạt tiên tôi không nhận ra được chính mình. Mặt tôi trắng bệch như vôi và méo xệch vì sợ hãi.
Điện thoại trên chiếc bàn đêm réo lên. Cuối cùng tôi đứng dậy được và loạng choạng đi vào phòng tắm. Rút một chiếc khăn tắm lớn trên giá xuống, tôi đem nó che lên mặt và ngực France. Điện thoại vẫn đổ hồi.
France nằm ngửa, còn mặc nguyên bộ quần áo khi từ New Orleans về. Chân cô ta co lên rất khó coi. "Tại sao lại phải đánh vào mặt người đàn bà một cách dã man như vậy?" - Trong đầu tôi chỉ còn vật vờ một ý nghĩ duy nhất ấy.
Một trong số các tủ áo mở toang. Có lẽ France lấy đồ từ trong đó ra và đúng vào lúc cô ta quay lưng lại thì hung thủ đã chụp lấy que gắp than và đánh cú đầu tiên. Cánh tay phải của France thò ra dưới tấm khăn. Tôi quì xuống và xem xét nó, sau đó nhấc khăn lên và xem cả tay trái. Rất lạ là không hề thấy vết bầm dập hay lọ than trên đó. Có nghĩa là nạn nhân không hề có ý định chống đỡ khi hung thủ đánh vào mặt cô ta. Thế thì ngay đòn đầu tiên từ phía sau lưng hắn đã giết chết France. Sau đó hắn băm nát mặt cô ta vì một sự căm ghét bệnh hoạn hoặc vì một khoái cảm dã thú.
Tuy vậy, Franceđã cho phép hắn vào, bởi vì lúc đi tôi đã khóa cửa. Chợt tôi cảm thấy trong phòng ngủ có một thay đổi nào đó, nhưng phải hai ba phút sau tôi mới hiểu ra.
Cuối cùng thì điện thoại cũng ngừng réo. Bước đến bên máy, tôi nhấc ống nói và bắt đầu quay số điện thoại của Cảnh sát trưởng, gần như bật lên cười điên loạn vì một ý nghĩ vui vẻ: "Thật hết sức may mắn bởi vì khi xảy ra chuyện này tôi đang ngồi ở văn phòng Cảnh sát trưởng", có đầy đủ người làm chứng. Bằng chứng ngoại phạm không thể chối cãi! Nhưng ngay lập tức tôi bỏ máy. Ô, giá tôi có thể ra khỏi căn phòng, nơi những tiếng kêu thét của France còn âm vang trong tai tôi. Nhưng đó không phải là tiếng kêu của vợ tôi. Đó là chuông điện thoại lại réo. Cả trong phòng ngủ... cả trong phòng khách... Vọt vào bếp, tôi mở vòi cho nước xối lên mặt. Để làm gì? Có lẽ muốn bằng cách nào đó là nguôi cái đầu bốc lửa của tôi chăng?
Sau đó tôi ngồi xuống cái bàn trong bếp, sờ soạng các túi tìm thuốc lá.
Những mẩu vụn ý nghĩ hồ đồ, không thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh cứ xoay lộn, chen chúc nhau trong cái đầu nóng bỏng, vừa đe dọa vừa làm tôi kiệt sức. Đúng! Thằng Malholand! Ngoài hắn ra không còn ai biết rằng France đã trở về. Gã phụ tá của Cảnh sát trưởng chắc chắn đã trông thấy chiếc găng tay và hiểu ngay rằng cả cái vali cũng của cô ta. Thế thì cũng chính hắn đã giết Roberts, còn France thì ít nhiều cũng dính dáng tới án mạng ở đầm lầy... Nhưng tại sao cứ phải là Malholand? Thiếu gì người France có thể gọi điện thoại và báo rằng cô ta đã về!
Nhưng cô ta đã làm gì ở New Orleans? Tại sao bỗng dưng lại cần đến ngần ấy tiền? Tôi đứng bật dậy lao vào phòng ngủ và hối hả lục lọi túi xách của cô ta. May ra tìm thấy được tang chứng gì ở đây chăng? Làm thế nào mà biết được có đúng là France đã ở New Orleans ngày hôm nay hay tối hôm qua? Cô ta có thể quay về khách sạn - để thanh toán - chỉ từ 5 rưỡi đến 7 giờ chiều, chẳng khó khăn gì mà cô ta không thể có mặt ở đây - ở Carfaghen này. Son môi, ví, lược, gương, chìa khóa, khăn trùm - toàn những thứ vớ vẩn của đàn bà. Chẳng có gì đáng chú ý. Stop! Biên lai thanh toán ở khách sạn, trả bằng phiếu báo nợ. Từ cuối tháng chạp cho đến mùng 5 tháng giêng. Tôi mở ví - trong đó có hai tờ 5 đôla và ba tờ 1 đôla. Mà khi rời khỏi nhà France đã đem theo 600 đôla tiền mặt và hôm nay có lẽ cô ta đã nhận được qua bưu điện 500 nữa. Ngoài ra cô ta còn bán được 6.0 đôla tín phiếu... Khách sạn thì thanh toán bằng phiếu nợ, mà trong bóp chỉ còn 13 đôla. Lạy chúa tôi! Bỗng tôi nhớ ra lúc trở về France không mặc cái áo măng tô lông, nhẹ như lông hồng mà giá hơn 4.000 đôla. Tôi chạy ra garage chỗ chiếc Mercedes. Chiếc áo măng tô không có trong đó.
Quay trở lại phòng làm việc, tôi đứng trơ như phỗng bên cạnh bàn viết, không biết nghĩ sao, tôi bắt đầu xem cái biên lai của người thừa phái chứng nhận việc trả 6.0 đôla cho các tín phiếu. Thế là thế nào mới được chứ? France ném tiền đi đâu hết rồi? Hay cô ta bị trấn lột? Đem xả láng? Làm gì bây giờ? Gọi cảnh sát? Chạy trốn? Gọi George hỏi?
Chợt bên ngoài có tiếng thắng xe, tiếng cửa xe đóng sập lại, sau đó ngoài hiên nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. Chuông cửa đổ hồi. Tôi rón rén đến bên cửa sổ, hơi hé bức màn và ngó ra đường. Bên ngoài là một xe hơi cảnh sát, đèn đỏ trên mui nhấp nháy. "Chạy? Muộn rồi! Thậm chí nếu có mở được cửa garage mà không gây tiếng động thì chiếc xe cảnh sát đã đứng chắn lối. Tất nhiên có thể chuồn ra ngoài theo lối cửa sau, nhưng chỉ với hai cẳng thì đi đâu được?".
Chuông lại réo lên giận dữ và thúc giục đến ba bốn lần, sau đó có tiếng đấm cửa. Chắc chắn là thằng phụ tá bỉ ổi của Cảnh sát trưởng. Nếu không mở thì thằng Malholand này dám phá cửa lắm. Thằng chó này thì điều gì nó chẳng làm...
Thế nhưng bên ngoài là Lan Wenes, đội trưởng tuần đêm. Bộ dạng anh ta hơi ngái ngủ:
- Xin lỗi đã làm phiền ông, ông Warren.
Tôi há hốc miệng nhưng không nói được lời nào đành vội ngậm lại.
- Cô Ryan gọi điện cho chúng tôi, thưa ông! - Tay cảnh sát nói tiếp - Cô ta rất lo lắng. Cô ấy nói rằng mới đây còn nói chuyện điện thoại với ông, thế mà sau đó gọi mãi không được...
Tôi cố rặn ra một nụ cười.
- Tôi... vâng... Tôi đã đi nằm và có lẽ ngủ thiếp đi mất. Vâng, vâng, tất nhiên đã ngủ thiếp đi thật.
Bây giờ, khi mà rốt cuộc tôi đã nói được ra lời thì phải khó khăn lắm mới bắt được mình im miệng.
- Tôi có cảm giác rằng tất cả mọi người đều phát điên từ sau cái vụ án mạng của anh chàng Roberts ấy - Wenes nói - Dù sao ông cũng nên điện cho cô ấy.
Rồi cậu cảnh sát chào, quay người như trong buổi duyệt binh và bước ra xe.
Đêm Chủ Nhật Dài Đêm Chủ Nhật Dài - Charler Williams Đêm Chủ Nhật Dài