One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1435
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1019 / 18
Cập nhật: 2017-09-25 01:44:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 265: Ta Nhớ Tới Ngươi. (2)
ưu trí của Công tử quả nhiên Thiên Hạ Vô Song. Khó trách bệ hạ hiện nay, đứng trước bất cứ chuyện gì đều còn muốn hỏi công tử.
Phủ Chủ Đại Danh kìm lòng không đậu mà tán thưởng, ánh mắt nhìn về phía người trẻ tuổi cũng là có hàm chứa ý tứ thần phục.
- Ha hả, Thiên Hạ Vô Song thì sao?
Người trẻ tuổi tự giễu cười cười:
- Coi như một ngày kia, ta có thể làm cho cả thiên hạ đều phải run rẩy ở trước mặt ta thì ta cũng không làm được, để cho trong lòng người kia nhớ tới ta nửa phần.
Lời này, Phủ Chủ Đại Danh không dám tiếp, sau khi trầm lặng lão lại hỏi:
- Công tử, chuyện đã xem ra kết thúc. Như vậy, trong lòng ngài đã chọn được người thích hợp bị đẩy ra sao?
Nghe được sự tôn kính trong lời nói của Phủ Chủ Đại Danh, người trẻ tuổi khe khẽ cười một tiếng vặn lại:
- Ta tự mình đến phủ Đại Danh, chẳng lẽ ngươi vẫn còn chưa hiểu à?
Nghe vậy, tâm thần Phủ Chủ Đại Danh run lên ngổn ngang trăm mối mà hỏi:
- Như thế, có thể được sao?
- Thì đã sao nào, trong lòng ngươi cảm thấy không đành lòng, có lẽ, ngươi có loại cảm giác thỏ khôn đã chết thì chó săn sẽ bị nấu sao?
Người trẻ tuổi vặn lại với sát ý tràn trề.
- Thuộc hạ không dám!
Phủ Chủ Đại Danh vội nói:
- Là thuộc hạ muốn nói, quân đội ở phủ Đại Danh chính là do Tôn Báo một tay huấn luyện. Nếu như không có kế sách vẹn toàn thì sẽ không dễ dàng bắt hắn. Nhỡ làm không tốt, sẽ bị hắn cắn ngược lại một cái. Dù sao, cả kế hoạch, hắn đều là hiểu rõ đầu đuôi.
- Nếu không, ngươi cho rằng ta đến phủ Đại Danh, vẻn vẹn là vì ọi người thấy thái độ sao?
Người trẻ tuổi lãnh đạm nói, rồi móc ra một túi gấm từ trong lòng, đưa cho phủ chủ mà nói:
- Dựa theo bề trên viết, ngươi đi chuẩn bị đi. Nếu mà không làm được, như vậy, ngươi cũng tự động phán xử lấy là được!
- Vâng!
Phủ Chủ Đại Danh tiếp nhận túi gấm, hết sức lo lắng mà nói:
- Công tử yên tâm, thuộc hạ định sẽ không để ngài thất vọng.
- Ngươi không thể để cho hoàng đế bệ hạ thất vọng! Nhớ kỹ, tất cả, đều là ý chỉ của bệ hạ, với ta, với ngươi thì hoàn toàn không có chút xíu quan hệ, hiểu không?
Người trẻ tuổi chậm rãi xoay người, có ông lão bên người làm bạn mở cửa ngầm ra để đi ra ngoài.
Đường phố dài im lặng, không có bao nhiêu người đang đi lại. Có lẽ là do cái tĩnh lặng có vẻ khá nặng trình trịch, mà ngay cả vầng trăng sáng trên trời cao cũng không biết đã ẩn vào trong tầng mây từ lúc nào, làm cho đêm khuya, càng thấy hắc ám!
Đi lại trên con đường dài, gió lạnh ập tới, cái giá lạnh đó làm cho người ta kìm lòng không đậu mà phải so vai rụt cổ....
- Tiểu thư, sắc trời không còn sớm, đi về nghỉ ngơi đi! Lần hành trình này đến phủ Đại Danh, kỳ thật ngươi không hề cần phải tới.
- Ha hả, ta cũng không muốn đến. Nhưng ta cảm giác được, nếu tới đây thì hẳn là sẽ có niềm vui bất ngờ cho ta. Cho nên, ta đã tới rồi. Hy vọng, trời xanh thương tiếc, không nên làm thất vọng....
Lời nói vừa mới dứt, tiếng cười trong veo lần thứ hai vang lên:
- Trời cao quả nhiên là thương tiếc ta, quả nhiên hắn đã đến đây!
Tại phía đối diện, ở cuối con đường phố dài có một bóng người đang từ từ xuất hiện.
Nhìn hai người đối diện, bóng người này dừng bước chân, rồi đi về hướng tới chỗ bọn họ, vừa đi vừa nói:
- Ta một mực cho là, sự hỗn loạn ở phủ Đại Danh này chính là hoàng đế bệ hạ một tay khuấy lên. Không nghĩ tới, kẻ bày mưu phía sau màn lại là ngươi?
- Có thể để cho Thần tiểu thiếu gia cũng thấy đắc ý bất ngờ, ta hẳn là phải cảm giác chính mình rất vinh hạnh, cũng rất có bản lãnh nữa?
Nghe thấy âm thanh cười cợt kia, Thần Dạ nhẹ nhàng lắc đầu mà nói:
- Nơi này đã biến thành vùng đất thị phi, có lẽ chả mấy chốc mà ngươi sẽ trở thành mục tiêu của người khác. Nếu như ngươi bị giết, ta tin tưởng, đối với Thần gia, đối với hoàng thất, hẳn là cũng sẽ không là một chuyện xấu.
- Chỉ cần ngươi không giết ta, những người khác, liền không giết được ta!
Những lời quen thuộc như thế, khiến cho Thần Dạ không khỏi trở lại trước đây. Trong lòng hắn đã không biết, phải làm như thế nào mới có thể giải quyết cho xong quan hệ phức tạp giữa hắn và người ở trước mặt kia.
- Ngươi do dự, ha hả, ta rất vui vẻ!
Đối mặt với lời này, Thần Dạ lập tức lui về phía sau:
- Có một số việc, xem ra, ta đã không hề cần phải biết, sắc trời không còn sớm, cáo từ!
- Ta nhớ đến ngươi, cho nên mới tới phủ Đại Danh. Ngươi liền nhẫn tâm như vậy, sau khi gặp mặt lại muốn để cho ta không có lúc nào là không nhớ tới ngươi sao?
Dáng vẻ ai oán, làm cho người ta thương tiếc vô hạn. Nhưng tức thì, ở trên khóe miệng thoáng hiện ra một vẻ giảo hoạt, lại làm cho người ta lập tức nổi sóng trong lòng.
- Chẳng lẽ ngươi liền không muốn biết, tiếp sau ta còn có kế hoạch như thế nào sao? Ngươi mà thực sự không muốn biết, cũng đừng trách ta a!
Nhìn bóng người ngồi trong xe lăn kia, trong lòng Thần Dạ, bỗng đột ngột xuất hiện một cảm giác dường như đã có quen biết từ mấy đời!
Trong thần sắc của nàng đã không có sự nhìn xa trông rộng như thể mọi thứ đều ở nắm giữ trong lòng bàn tay, cùng với sự lạnh lùng như băng ẩn giấu sau đó! Cũng không có vẻ yếu đuối hiển hiện như lúc hai người lần đầu đích thực gặp nhau, và còn ngẫu nhiên xuất hiện ra một vẻ đau khổ thấp thoáng!
- Ngươi đã thay đổi!
Thần Dạ nói theo bản năng.
- Đúng vậy, ta thật sự thay đổi!
Ngồi trên xe lăn, Trường Tôn Nhiên nhẹ nhàng nói nhỏ. Xe lăn di động, chậm rãi chạy về hướng phía trước!
- Càn lão, ta đẩy xe cho nàng, lão sẽ không yên lòng chứ?
Nhìn lão già kia, Thần Dạ cười hỏi.
Bên ngoài Khiếu Nguyệt Lâu ngoại, ông lão này đã từng ra tay một lần tay, muốn lưu lại ba huynh đệ của mình. Nhưng khi đối mặt Vân Thái Hư, lão và Trường Tôn Nhiên cùng đến, cũng cứu mình một mạng.
Tính cho đầy đủ, hẳn là là ân oán hai thứ bù trừ nhau chứ?
Nghe vậy, đôi mắt Càn lão có hơi chợt giá lạnh đi một cái rồi nói:
- Thời gian không được một năm mà tu vi của ngươi thăng tiến, mà lại còn nhanh chóng như thế. Thật là làm cho lão phu phải nhìn với cặp mắt khác xưa! Tiểu thiếu gia, mời!
Vừa nói, Càn lão né tránh ra!
Ở trong đế đô, đối với Thần Dạ, mỗi người cũng có cách xưng hô không giống nhau. Mà một từ tiểu thiếu gia, vẻn vẹn là giới hạn trong Thần gia. Hiện nay Càn lão này lại nói như vậy, tựa hồ....
- Thần Dạ, đêm nay ánh trăng cũng đẹp, theo ta đi một chút!
Trường Tôn Nhiên khẽ cất tiếng cười, rồi nói:
- Thân phận của ngươi, hẳn là trong phủ Đại Danh còn không có người biết đúng không?
Thần Dạ gật đầu, cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hiện tại, ánh trăng nơi đó đúng là cũng đẹp!
- Có cái gì muốn hỏi, cứ việc hỏi đi!
Sau khi cùng đi, Trường Tôn Nhiên nhỏ giọng nói một câu, sau đó lập tức bổ sung:
- Ở trước mặt ngươi, từ lần đó ta không muốn có bất cứ giấu diếm gì.
Đế Quân Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư