Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1435
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1019 / 18
Cập nhật: 2017-09-25 01:44:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 256: Phủ Đại Danh.
rên đường cái quan tự nhiên là người đến người đi, tuấn mã cũng không thể chạy thông suốt. Vì vậy, tên quân lính chạy ngay phía trước nhất lập tức quơ cây roi da trong tay để đánh những người né tránh không kịp.
Mắt thấy một màn này, lông mày Thần Dạ không khỏi nhẹ nhàng nhíu một phen.
Đương kim Đại Hoa hoàng triều đoạt được thiên hạ, thời gian vẫn còn chỉ có mấy chục năm. Hiện nay, tác phong uy tín của các quan thanh minh rõ ràng, quan viên các cấp đều cũng vẫn còn được coi là công bằng chính trực. Quan lại thừa hành không nhiễu nhương chính sách. Những chuyện ức hiếp tương tự như mới phát sinh vừa rồi thì có lẽ có, nhưng tuyệt sẽ không thể hiện đường đường chánh chánh như thế!
Các địa phương cũng có một bộ chế độ hoàn thiện, dân tố cáo quan vào lúc này đây mà nói, thực sự không phải là khó như lên trời.... Bởi vậy, liền như Thần Dạ biết, bao năm qua vẫn còn không hề phát sinh những chuyện quan viên ức hiếp dân chúng.
- Hắn sao, một đám ngu dân, còn không mau cút ngay?
Thật sự là người lui tới trên đường cái quan quá nhiều, con đường ở phía trước thường xuyên bị cản trở. Tên trưởng quan cầm đầu kia, sẵn có cây roi trong tay liền lại thêm một lần múa vù vù vụt xuống. Một mạch lại đây, chừng mấy chục người bị làm tổn thương.
Mắt thấy được một màn này, mặt mày Thần Dạ càng nhăn nhiều hơn....
- Duật!
Tên trưởng quan kia thúc mạnh ngựa, tuấn mã cứ như thế dựng ngược móng trước mà bị đứng tại chỗ, trưởng quan không khỏi mắng to:
- Lão cẩu, ngươi muốn chết?
Thì ra là một ông già, không biết là hồ đồ hay như thế nào đó, lại trực tiếp đi đến chỗ tuấn mã thì đụng phải, Còn may mắn là tên trưởng quan kịp thời thắng ngựa, nếu không phải như thế thì chính là sẽ có bi kịch.
Tiếng mắng to của trưởng quan vừa dứt, thì cây roi trong tay hắn liền lại một lần nữa nặng nề múa vù vù vụt xuống.
Với tuổi tác của ông lão, tên trưởng quan lại là toàn lực vụt một roi. Nếu như người đó chỉ là ông lão bình thường, như vậy một roi này không nói định lấy mạng ông lão, mà ít nhất cũng phải nằm ở trên giường một đoạn thời gian.
Thần Dạ mặt mày phát lạnh, đang lúc hắn muốn ra tay thì lại thấy, bước chân ông lão kia có hơi di động, liền tránh qua roi. Tức thì bàn tay nhẹ nhàng điểm một cái trên người tuấn mã. Tuấn mã hình như nhìn thấy mãnh thú dạng cọp hay sư tử mà kêu sợ hãi, rồi tựa như phát điên mà cứ như thế hất tung tên trưởng quan kia từ trên lưng nó xuống.
Thì ra là vị cao thủ! Thần Dạ hơi hơi lui ra phía sau một bước.
Tên trưởng quan bị hất xuống đất, thần sắc cũng là cứng lại một chút. Hiển nhiên cũng đã nhận ra ông lão phi phàm, Thế nhưng, tựa hồ là bởi vì đang có chức quan, hoặc là thật sự có chuyện quan trọng, nên tuy có chỗ kiêng kỵ, nhưng mà thái độ ngang ngược lại vẫn không bị đánh tan.
- Ông lão, Bản quan đang có việc quân vụ, chỉ hơi chậm trễ thì có lẽ sẽ gây thành một hồi đại họa. Ngươi mặc dù tu vi không kém, nhưng hậu quả này, chỉ sợ ngươi cũng không đảm đương nổi!
Nghe vậy, ông lão cười nhạt nói:
- Quân vụ là phải khẩn trương, nhưng hành vi của các ngươi, không cảm thấy hơi quá đáng một chút sao?
- Quá đáng?
Trưởng quan tựa hồ nghe thấy lời cực kỳ buồn cười, lập tức cười to:
- Bản quan phụng mệnh hành động, các ngươi cản trở Bản quan thì chỉ có một con đường chết. Hiện nay Bản quan vẫn có lòng thiện, nên chỉ là hơi thêm một chút giáo huấn, thế này mà cũng kêu là quá phận?
Âm thanh của ông lão bất giác lạnh lùng đi vài phần:
- Hoàng triều vốn có mệnh lệnh rõ ràng, không được ức hiếp quấy nhiễu dân chúng. Các ngươi dọc đường lại đây, làm bị thương mấy chục người. Cứ theo lão phu nhìn, ngươi đã đều quên luật pháp hoàng triều không còn một chút ào chứ? Nếu mà đã như vậy, phủ nha phủ Đại Danh, nói không chừng, lão phu sẽ đi cùng ngươi đi một chuyến.
- Ha ha!
Nghe nói như thế, trưởng quan cùng một đám quân sĩ phía sau hắn cười đến càng thêm lớn tiếng. Tên trưởng quan kia kiêu ngạo nói:
- Luật pháp hoàng triều? Ông lão, xem ra Bản quan có lời tất muốn nói cho ngươi một tiếng. Luật pháp hoàng triều, không quản được Bản quan. Bởi vì Bản quan thuộc quyền chính là Trấn Quốc Vương Thần lão Vương Gia. Lão Vương Gia có thông báo, là thời khắc phi thường đi làm chuyện phi thường. Bản quan có quân vụ, đừng nói là ngươi, mà phủ chủ phủ Đại Danh có ngăn cản Bản quan, thì một roi này hắn cũng phải bị.
Khi lời nói truyền ra, trên đường cái quan, phàm là người nghe thấy được thì sắc mặt đều là đại biến, ngoại trừ Thần Dạ ra!
Trong Đại Hoa hoàng triều, ai mà không biết Trấn Quốc Vương Thần Trung yêu dân như con, đối với dân chúng bình thường tuyệt đối là cấp bậc lễ nghĩa có thừa. Cũng không bởi vì thân phận bản thân mà làm ra những việc ức hiếp dân chúng.
Bởi vì Trấn Quốc Vương làm gương tốt trước, nên số thuộc hạ đều cũng là làm theo. Chỉ cần là quân đội do Trấn Quốc Vương đã từng chỉ huy, thì đều là quân kỷ nghiêm minh, không hề xâm phạm đến dân. Đúng là điểm này, mới khiến cho Thần Trung ở trong Đại Hoa hoàng triều, có được quyền uy chí cao vô thượng!
Thần Trung đi theo Thánh Chủ Gia đoạt được giang sơn từ tiền triều. So với bất luận kẻ nào thì lão đều biết rõ hơn. Nếu như không có dân tâm, như vậy, mặc dù hoàng triều có thực lực cường đại, rốt cuộc cũng là toà nhà lớn bị nghiêng ngả!
Mấy chục năm như một ngày, sau khi Thần Trung thu được địa vị cao, dân gian liền chưa từng có lưu truyền chuyện Trấn Quốc Vương cùng người của ngài có một chút xíu việc khi dân.
Không nghĩ tới, hôm nay những quân sĩ này lại là phụng mệnh Trấn Quốc Vương Gia....
Gương mặt của Thần Dạ càng thêm cực kì lạnh lùng. Trưởng quan có nói, thời khắc phi thường đi làm chuyện phi thường!
Cái gì là thời khắc phi thường? Nghe vào trong tai dân chúng bình thường, có lẽ chỉ là một lý do. Nhưng người chỉ cần có chút kiến thức cũng biết, đây là bản thân lão gia tử đang khiêu khích hoàng thất.
Khiêu khích cũng đã khiêu khích, dù sao đối với hoàng thất đã không còn có thể sống chung hòa bình. Cho dù Thần gia cam nguyện giao ra tất cả, thì hoàng thất cũng sẽ không dễ dàng tha thứ ột người nào của Thần gia còn sống rời khỏi đế đô Hoàng Thành.
Nhưng Thần Dạ hiển nhiên rất rõ ràng, hành động lần này của trưởng quan tuyệt không chỉ có là phá hoại. Đám thuộc hạ Trấn Quốc Vương cho tới bây giờ cũng vẫn còn chưa bôi đen Trấn Quốc Vương....
Hành động ức hiếp dân chúng bừa bãi như vậy, hơn nữa còn làm ầm ĩ như thể do Trấn Quốc Vương sai khiến, cái này....
Tất nhiên tên trưởng quan kia cũng không nói rất rõ ràng, nhưng chỉ cần là người hơi có đầu óc, là có khả năng từ trong đó nghe ra rất nhiều. Chỉ cần làm nhiều lần những chuyện như vậy, rồi thì dần dần sẽ truyền ra, Trấn Quốc Vương tàn bạo bất nhân!
Một khi ở khắp cả trong hoàng triều, đều lưu truyền lời nói như thế, như vậy, bản thân lão gia tử quả nhiên là trăm miệng cũng không thể bào chữa!
Đế Quân Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư