Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1435
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1019 / 18
Cập nhật: 2017-09-25 01:44:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 146: Nền Tảng Của Võ Đạo
ơi này có lẽ là ở trong dãy núi Bắc Vọng Sơn. Muốn rời khỏi đế đô Hoàng Thành thì có rất nhiều con đường. Con đường này có lẽ là nguy hiểm nhất. Phải băng qua cả dãy núi Bắc Vọng Sơn mới có thể thấy được thế gian khác.
Tại sao Thần Dạ muốn đi theo con đường này, ý tứ không cần nói cũng biết!
- Chủ nhân, sau khi rời khỏi dãy núi Bắc Vọng Sơn liền đích thực tiến vào trong thế gian loài nguời, ngươi đã có chuẩn bị tốt chưa?
Âm thanh của Đao Linh trực tiếp xuất hiện ở trong đầu Thần Dạ.
- Đương nhiên chuẩn bị tốt.
Ở trong hai mắt Thần Dạ, tâm tình nhớ nhung thấp thoáng kia liền biến mất cực kì nhanh chóng không thấy tăm tích đâu nữa.
Tại đế đô Hoàng Thành, không phải hắn chiến đấu một mình. Mặc dù tình huống có nhiều nguy hiểm, nhưng từ đầu đến cuối có bằng hữu, có thân nhân đến tương trợ. Còn sau khi rời khỏi đó, cho dù gặp phải tình trạng như thế nào thì cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn đây mà thôi.
Danh tiếng tiểu thiếu gia Trấn Quốc Vương không bao giờ có thể tạo thành bất cứ kinh động sợ hãi gì đối với người ta nữa!
Nghe vậy, Đao Linh cười cười mà bảo:
- Nếu như không phải dãy núi Bắc Vọng Sơn này nhiều năm qua bởi vì ta và Cổ Đế Điện áp chế, tất nhiên cũng là một chốn thích hợp để rèn luyện....
Thần Dạ hơi ngây ra rồi vội hỏi:
- Đao Linh, ngươi kiến thức rộng rãi, bao năm nay cũng một mực ở Bắc Vọng Sơn. Chuyện đã xảy ra chỗ này của ta năm đó thì ngươi nhất định cũng biết rõ ràng. Những kẻ đã bắt đi mẫu thân của ta, ngươi biết lai lịch của bọn họ sao?
- Nếu như ta nói tuyệt không biết, ngươi tất sẽ không tin tưởng. Nếu như nói biết, ha hả....
Đao Linh đang nói chợt hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục:
- Khi đó ta vẫn còn đang trong giấc ngủ say, chỉ là hơi chút cảm ứng được mà thôi, huống hồ!
Đao Linh nghiêm nét mặt nói:
- Đám người kia không hề nghi ngờ là cực kỳ cường đại. Chủ nhân, mặc dù hiện tại ngươi đã biết thì có thể làm được gì đây?
- Đúng vậy, coi như ta hiện tại đã biết, có thể làm được gì đây!
Trên gương mặt Thần Dạ đột nhiên hiện lên một vẻ tàn nhẫn hung ác. Đó là một loại phẫn nộ thật sâu sắc, thậm chí là sợ hãi. Dưới tâm tình kích thích này, cả người hắn vào giờ khắc này, lại bắt đầu co giật kịch liệt.
Đao Linh đứng ở một bên, chỉ là yên lặng nhìn. Hắn cũng không có ý nghĩ phải ra tay trợ giúp một phen. Thân là một đời chủ nhân của Thiên Đao này, nếu như Thần Dạ không thể hóa giải ngay cả sự sợ hãi trong lòng mình, như vậy sau này hắn nhất định không còn cách nào mang theo Thiên Đao để đi lên con đường huy hoàng kia.
Nếu mà như vậy thì trong những năm tháng tương lai sẽ không thể tránh khỏi, có một ngày Đao Linh có thể sẽ lại lâm vào giấc ngủ say lần thứ hai!
Mặc dù Đao Linh rất căng thẳng, nhưng nó cũng chỉ có thể nhìn. Thần Dạ sau khi dựa vào lực lượng của người khác để vượt qua thử thách, vậy thì cũng đồng dạng không thể bước lên con đường đi tới đỉnh cao!
Dáng vẻ kịch liệt trên gương mặt Thần Dạ kéo dài giằng co ước chừng mười phút.... Với tính cách của Thần Dạ mà lại đều phải tốn thời gian lâu như thế, có thể nghĩ sự cố chấp trong nội tâm hắn mạnh mẽ ra sao.
- Hiện tại thì ta không thể làm được gì, nhưng rốt cuộc sẽ có một ngày, ta sẽ cứu mẫu thân về từ từ trong tay bọn họ.
Nói xong những lời thế này, sau lưng Thần Dạ đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm toàn bộ. Đến ngay cả chính hắn sau khi phát giác thì cũng không nhịn được nghĩ mà sợ!
- Chủ nhân, chúc mừng!
- Hả?
Thần Dạ ngây cả người, vội hỏi:
- Cái này có gì đáng giá để chúc mừng?
- Trong lòng chủ nhân tồn tại quá nhiều áp lực. Những áp lực này, tất nhiên đều vốn là động lực để chủ nhân ngươi tiến tới. Nhưng nếu như chủ nhân không xử lý tốt thì áp lực sẽ lại trở thành ác ma nuốt chửng tính mạng của chủ nhân! Cũng giống như chủ nhân lúc vừa rồi vậy!
- Mà một khi chủ nhân có thể chống đỡ thành công vượt qua được. Mặc dù nó không có trợ giúp gì đối với việc tu vi tăng tiến, nhưng mà đối với căn cơ võ đạo của chủ nhân lại có lợi ích khó có thể tưởng tượng đến như vậy.
Thần Dạ gật đầu, khắp nơi toàn thân trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn thập phần rõ ràng cảm ứng chính mình hình như thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Loại cảm giác này, phảng phất như thực lực vừa mới thăng tiến. Loại cảm giác tuyệt không thể tả, thật sự vô phương dùng ngôn ngữ để hình dung ra!
- Vẫn còn có một việc, là chủ nhân ngươi cần phải chú ý. Việc rèn luyện tiếp theo cũng phải coi đây là mấu chốt!
- Là cái gì?
Thần Dạ vội hỏi.
Đao Linh đáp:
- Con đường tu luyện, bất luận thiên phú bẩm sinh, tối kỵ nhất việc muốn nhanh! Mà người có thiên phú bẩm sinh cao, tốc độ tu luyện so sánh người khác cũng nhanh hơn rất nhiều. Vì theo đuổi thực lực, đại đa số người ta sau khi tiếp xúc tu luyện, chỉ cần cho rằng điều kiện cho phép thì đều là ra sức hướng về phía trước để tăng lên thật nhiều.
Thần Dạ gật đầu, xác thật có đạo lý này. Tu vi càng cao thì thứ có khả năng đạt được sẽ tự nhiên lại càng nhiều hơn. Đạo lý này, không có một người Võ Giả không hiểu.
- Nhưng mà, tu luyện võ đạo, thứ cần chú trọng chính là căn cơ. Nếu như không có căn cơ liền không thể đi vào tu luyện.
Đao Linh nghiêm mặt nói:
- Vì căn cơ, không đơn giản bao gồm nền tảng trụ cột một người có được, mà càng quan trọng hơn là nền tảng trụ cột của võ đạo.
- Nền tảng trụ cột của võ đạo?
Lời này, Thần Dạ nghe mà có hơi không hiểu!
Đao Linh nói:
- Nói đến ví dụ đơn giản nhất. Một quả núi cao vạn thước và một tòa lâu đài cao vạn thước. Tại sao núi cao có khả năng tồn tại mãi mãi, nhưng lâu đài cao sau khi trải qua thủ thách của năm tháng sẽ bị sụp đổ vào một ngày nào đó?
- Đây là căn cơ của lâu đài cao còn chưa đủ ổn định....
- Cũng đúng, cũng không đúng!
Đao Linh nói:
- Nếu như căn cơ của lâu đài cao còn chưa đủ ổn định, tại sao nó có khả năng xây được cao đến vạn thước? Đây chính là căn cơ của võ đạo!
- Lâu đài cao sở dĩ không thể vĩnh hằng, đó là bởi vì căn cơ nền móng của nó còn chưa kéo dài sâu vào trong lòng đất, hoặc là, cũng chưa sâu được đến đủ mức. Còn thử nhìn khắp mỗi một quả núi cao, có quả nào không phải nối thông cùng mặt đất.
- Chỉ có đứng vững vàng sừng sững trong lòng đất mới có khả năng, theo đuổi bầu trời cao lúc ẩn lúc hiện!
- Chủ nhân!
Đao Linh băn khoăn vạn phần:
- Trong thời gian một năm gần đây, tu vi của ngươi từ Hậu Thiên Tam Trọng đã liên tục đạt tới Sơ Huyền Nhất Trọng. Trong quá trình này tất nhiên là có nguyên nhân lúc trước ngươi lo lắng. Nhưng lại cũng không thể phủ nhận, ngươi mượn quá nhiều ngoại lực, mà số này đều là tai hoạ ngầm!
Đế Quân Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư