Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: Như Thi Vấn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 38 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 453 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:09:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59 End
hương 59: Hậu trường sau hôn nhân
Hậu quả của việc bốc phét
Tối nay có bữa tiệc buffet, đã hẹn là cùng Trình Vũ Phi tham gia, Tô Nhất Minh vội vội vàng vàng nhưng vẫn đến trễ, bạn bè đều đã nhập tiệc cả, vừa ăn buffet vừa chuyện trò rôm rả. Anh hồi hộp nhìn khắp tứ phía, bác sĩ nhà anh lần đầu tiên tham gia vào hoạt động kiểu này, với tính cách hướng nội, anh lo cô không thích nghi được.
Anh nhanh chóng tìm được bác sĩ của mình. Cô mặc một chiếc đầm hoa dài màu sắc tươi tắn nổi bật so với một rừng áo lễ phục đơn sắc đậm có, nhạt có. Bây giờ, chiếc váy hoa dài màu sắc tươi tắn ấy đang bê một đĩa thức ăn trò chuyện rất vui vẻ với một anh chàng tóc vàng đẹp trai. Tô Nhất Minh vội vàng áp sát mục tiêu, nhanh chóng nghe thấy bọn họ đang nói chuyện bằng tiếng Anh.
“Ồ! Tôi vừa ăn một loại rau rất kỳ lạ, đây là một loại cỏ… Nhưng tôi chỉ bỉ biết tên tiếng Trung của nó, không biết tiếng Anh thì nói thế nào”.
“Ồ, đây là rosemary. Ấy… Tôi lại muốn biết tiếng Trung gọi là gì”.
“Ngư tinh thảo”.
“Ngu tinh tao.”
“Ngư tinh thảo…”
“Ngư tinh thao…”
“Ồ! Tốt tốt tốt! Anh nói tiếng Trung tốt lắm!”
“Cám ơn. Tôi thấy mấy chữ này phát âm khá dễ, vì phát ấm giống như bia Thanh Đảo. Chữ viết cũng giống nhau đúng không?”
“Ờ… gần giống”. Trình Vũ Phi cười ngố với anh ta.
Tô Nhất Minh cố nhịn cười, bước tới ôm eo bác sĩ, chào anh chàng đẹp trai tóc vàng. Anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xám cười thân thiện với Tô Nhất Minh: “Vợ anh rất đẹp, cũng rất thú vị”.
Tô Nhất Minh mỉm cười dẫn bác sĩ đi. “Trò chuyện vui vẻ nhỉ?”
“Ừ. Là người Đức, lớn lên ở Mỹ, cho nên rất hoạt bát, tiếng Anh cũng rất giỏi”. Cái gọi là tiếng Anh giỏi chính là cách phát âm và tốc độ nói đủ để mình nghe hiểu được.
“Ừm.” Tô Nhất Minh gật đầu, “Rosemary không phải là ngư tinh thảo [1], mà là cây hương thảo”.
[1] Rau diếp cá
“Á? Không thể nào, rõ ràng hình dạng rất giống rau diếp cá, mùi vị cũng giống! Ồ, cây hương thảo chắc chắn là tên tiếng Anh của rau diếp cá.”
“…” Tô Nhất Minh cười gượng xoa xoa đầu cô, “Bác sĩ, anh thấy mắt và miệng em có vấn đề rồi…”
Trình Vũ Phi đi qua đi lại mấy vòng, vui vẻ chọn những món ít gặp, phát hiện rất nhiều người ngoái đầu lại nhìn mình, cô lo lắng quan sát một lát rồi cùng cùng phát hiện chiếc váy mình mặc màu sắc quá sặc sỡ.
Thế là cô có chút tự ti nép vào Tô Nhất Minh, hạ giọng hỏi anh: “Nhất Minh, hôm nay hình như em mặc không được phù hợp lắm đúng không? Chiếc váy này là lần trước đi Cape Town mua, lần đó không có cơ hội mặc, em cảm thấy rất đáng tiếc…”
Tô Nhất Minh nheo mắt: “Rất đẹp, hệt như một đóa hoa.”
“Thật à?” Trình Vũ Phi cười rạng rỡ.
“Thật giống một đóa hoa khoai tây.”
“…”
Trình Vũ Phi ngạc nhiên phát hiện trong buổi tiệc một số người nước ngoài khi biết cô là bác sĩ thì rất hứng thú, ở nước ngoài được bác sĩ gia đình chăm sóc quen rồi, bọn họ cũng muốn tìm một bác sĩ gia đình ở Trung Quốc. Cô đi một vòng trò chuyện với họ cũng khá lâu, lúc quay sang tìm Tô Nhất Minh thì thấy anh đang bốc phét với các bạn chiến hữu, không biết có phải là do gần đây công việc kinh doanh của anh tốt đến ngứa mắt người khác hay không mà bọn họ xúm lại tổng xỉ vả anh.
“Nhất Minh, cậu lấy vợ xong là rất ít cùng bọn tôi ra ngoài bù khú đấy.”
Tô Nhất Minh đắc chí: “Công việc bận rộn, bây giờ kinh tế chưa khởi sắc, đành phải cố gắng hơn thôi.”
“Là vợ cậu sợ cậu vượt rào nên không cho cậu ra ngoài chứ gì!”
Tô Nhất Minh tiếp tục đắc ý: “Vợ tôi rất dịu dàng, lại sợ tôi một phép, trước nay đều không hề hạn chế tự do của tôi…”
“Có thể không cần phải hạn chế, bởi vì chẳng có cô gái nào để mắt đến cậu…”
Tô Nhất Minh tức giận: “Nói xằng! Dù đã lấy vợ nhưng phụ nữ chủ động theo đuổi tôi xếp hàng dài cả mấy thước đây! Không tin lúc nào tôi sẽ về Quần Phương Phổ cho các cậu mục sở thị.”
Trình Vũ Phi lặng lẽ đứng kế bên uống nước, ghi nhớ tất cả trong đầu.
Tối hôm sau, Tô Nhất Minh về nhà sung sướng phát hiện vợ mình đã nấu ăn xong xuôi. Thịt tôm hùm sống tươi rói, vỏ tôm hùm được xếp thành hình trái tim, bao quanh thịt tôm.
Anh tò mò đùng đũa gõ gõ vào vỏ tôm: “Vũ Phi, cái này sao có thể xếp thành hình trái tim? Cứng như thép thế này cơ mà?”
Trình Vũ Phi mỉm cười: “Đúng vậy, lòng chàng tựa thép mà. Đây là thịt sống lòng lang trong truyền thuyết đấy.”
“…” Tô Nhất Minh kiểm điểm thấy mình chẳng phạm sai lầm gì cả.
Trình Vũ Phi lại mỉm cười gọi anh đến ăn cơm, bữa cơm bình yên vô sự. Tô Nhất Minh cuối cùng cũng tin tất cả chỉ là cô tùy tiện nói ra thôi.
Ăn cơm xong bỗng phát hiện trên bàn làm việc có một xấp giấy Tuyên Thành dày dày, anh tò mò hỏi cô: “Ấy Vũ Phi, giấy này để làm gì thế?”
“Để anh vẽ tranh.”
“Vẽ tranh? Anh vẽ? Anh biết vẽ tranh hồi nào?”
“Vẽ Quần Phương Phổ đó. Em rất muốn xem.”
Tô Nhất Minh á lên một tiếng, bỗng cau mày nhăn mặt ôm bụng: “Vũ Phi, chỉ là bốc phét thôi mà, đàn ông luôn cần chút thể diện mà. Ái, bụng anh đau, Vũ Phi món thịt sống lòng lang của em có phải là làm không sạch sẽ không vậy?”
Viên sỏi đáng ghét
Bạn cùng phòng của Tô Nhất Minh thời đại học, Uông Toại Lương từ Mỹ về nước, hai vợ chồng Tô Nhất Minh liền mời anh dùng bữa.
Lúc Tô Nhất Minh chở Trình Vũ Phi đến nhà hàng, Uông Toại Lương đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy hai người liền đứng dậy chào.
“Vị này là…”, Uông Toại Lương nhìn Trình Vũ Phi, cười tươi như đóa hoa cúc đang nở rộ.
“Đây là… Trước đây là bạn gái của tôi…”
Uông Toại Lương cố giữ nguyên nụ cười trên mặt, lúng túng sờ mũi. Trình Vũ Phi bỗng nhớ đến Sở Lưu Hương, giống hệt cử chỉ đặc trưng của Sơ Lưu Hương.
“… Còn bây giờ là vợ”. Tô Nhất Minh đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh Uông Toại Lương, cười nhăn nhở.
Uông Toại Lương cuối cùng cũng thở phào, cười lớn vỗ vai Tô Nhất Minh, nói với Trình Vũ Phi: “Hân hạnh, Tôi Tên Uông Toại Lương, chữ Uông trong Uông Tinh Vệ, Toại Lương trong Chử Toại Lương. Hê hê, trước đây Nhất Minh cứ trêu người tôi đen đúa…”
Trình Vũ Phi cười lịch sự, lại nghe thấy Tô Nhất Minh nói: “Bây giờ tôi thấy cậu hết đen rồi, chí ít là không đủ đen. Nếu cậu đen một chút, cậu đã là tổng thống Mỹ rồi…”
Tới lượt Trình Vũ Phi nhịn không nổi cười thành tiếng.
Uông Toại Lương không chút để tâm cười ha hả, nói với Trình Vũ Phi: “Nhất Minh vẫn thế, khéo ăn khéo nói. Ha ha, từ trước đến giờ, món ăn cậu ta làm ngon nhất đó chính là mật ngọt chết ruồi.”
Tô Nhất Minh cũng cười lớn: “Cái này thì vợ tôi lĩnh hội sâu sắc và phong phú hơn cậu.”
Trình Vũ Phi suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, cuối cùng mặt đỏ từ từ lên, tức tối trợn mắt nhìn Tô Nhất Minh.
Không biết có phải Tô Nhất Minh khoe khoang quá trớn, cười lớn không, lúc anh dứng dậy bỗng nhíu mày, ôm lấy hông. “Sao thế?”. Trình Vũ Phi nhạy bén nắm bắt thay đổi thoáng qua nét mặt anh.
“Hông bỗng đau quá. Có thể bị trật rồi”.
“Ai bỏ anh nói linh tinh làm gì, quả báo…” Trình Vũ Phi nhỏ giọng cười anh, lại không kìm được lo lắng. “Nặng không? Hay là đến bệnh viện kiểm tra nhé. Anh gần đây cứ than hông đau suốt.”
“Là do anh lao động cật lực quá…”. Tô Nhất Minh ghé tai cô thì thầm, khoái chí phát hiện mặt Trình Vũ Phi từ từ đỏ lên.
Chụp một tấm phim, chẳng có vấn đề gì lớn, bác sĩ khoa xương đề nghị siêu âm để loại trừ sỏi thận. Tô Nhất Minh bước vào phòng siêu âm tối tù mù, anh hồi hộp nhìn Trình Vũ Phi, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh tỏ ý động viên.
Bác sĩ siêu âm đúng là một bác sĩ chuyên nghiệp, không nói lời nào, sắc mặt lạnh lùng, dùng đầu quét rà tới rà lui trên thân thể Tô Nhất Minh, in kết quả, rồi ký tên mình vào.
“Có vấn đề gì không?” Tô Nhất Minh lo lắng.
“Thận có một viên sỏi nhỏ. Rất nhỏ, chẳng can hệ gì đến đau hông.”
“…” Viên sỏi? Trong người anh có một viên sỏi? Tô Nhất Minh sợ đến nỗi mặt trắng bệch, hồi lâu không dám nói năng gì.
Ra ngoài, anh làm ra vẻ tội nghiệp hỏi Trình Vũ Phi: “Vũ Phi, trong người anh có một viên sỏi, có nghiêm trọng không? Anh sẽ chết chứ?”
“Nói bậy. Chỉ là viên sỏi đường kính hai milimet, uống thuốc là nó sẽ tự chui ra”.
Tô Nhất Minh tủi thân: “Vừa nãy bác sĩ siêu âm nói rất khủng khiếp. Chuyện khủng bố như vậy mà cô ta có thể nói tỉnh bơ! Thật xấu xa…”
“Vậy phải nói thế nào? Ôi! Trong thận anh có một viên sỏi đấy! Vậy có giống bác sĩ không? Vả lại vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì to tát”.
“Sao lại không có chuyện gì. Anh thấy rất sợ hãi… Cần phải chú ý những gì?”
“Cũng chẳng có gì. Uống nhiều nước, vận động nhiều. Uống ít thuốc là nó sẽ tự thải ra ngoài”.
“Còn phải chú ý gì nữa không?”
“Ăn uống cũng cần phải chú ý, nên ít ăn đồ cay”.
“Còn nữa không?”
Trình Vũ Phi cuối cùng đã mất kiên nhẫn: “Còn… lúc tiểu tiện cũng phải chú ý, đừng để viên sỏi rơi xuống kẹt ở “chân” của anh.”
“…”
Đi được vài bước, Tô Nhất Minh nói nhỏ: “Vậy sau này anh phải ngồi tiểu giống các chị em, viên sỏi sẽ không bị tắc ở “chân”?
Trình Vũ Phi không thể nhịn được nữa, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cô bẹo bẹo má Tô Nhất Minh, mỉm cười nhìn anh. Trước đây cô luôn cảm thấy ở cùng anh rất thú vị, nhưng lo là sẽ không lâu bền. Nhưng lấy nhau lâu thế rồi mà anh vẫn nói những lời tinh nghịch chọc cô vui.
Tô Nhất Minh cũng cười, ôm lấy cô hôn lên má. Trình Vũ Phi vội vàng nhảy giật lùi lại, nghiêm túc nói: “Chú ý hình tượng. Đây là nơi công cộng”.
Tô Nhất Minh chau mày: “Không công bằng. Chỉ bác sĩ mới được quyền trêu chọc bệnh nhân, bệnh nhân không được phép trêu đùa bác sĩ ư. Phòng viện trưởng em ở đâu? Anh đến tố cáo…”
Tô Nhất Minh ngồi trước một bàn đầy thức ăn ngon, khịt khịt mũi hít lấy hít để chẳng khác gì một chú cún con, hỏi trình Vũ Phi: “Vũ Phi, em nói rốt cuộc viên sỏi đó tại sao lại có?”
Trình Vũ Phi có chút thờ ơ: “Không nói rõ được. Có người thì do cơ địa, sinh ra đã có. Có người do ăn uống, bổ sung canxi quá nhiều, hoặc do ăn uống quá kén chọn…”
“Bổ sung canxi!”. Tô Nhất Minh vỡ lẽ, nhảy dựng lên: “Nhớ ra rồi! Hồi trước em có tặng anh thuốc can xi, anh uống hết rồi, chính là em! Thủ phạm thì ra là em”.
“…” Trình Vũ Phi cuối cùng cũng nhớ ra mình từng có lòng tốt tặng cho gã này hai hộp can xi, cô đằng hắng một tiếng, ấm ức sờ mũi, rồi vội vàng cắm cúi ăn cơm.
“Uống thuốc đi”. Trình Vũ Phi ân cần sắc thuốc cho anh.
“Đắng…”, Tô Nhất Minh cau mày.
“Sợ đắng? Nhất Minh anh có phải đàn ông không thế?”
“Là đàn ông… nhưng sợ đắng. Đàn ông đều sợ đắng…”
“Nhất định phải uống. Em có quen một người bị sỏi thận, sau đó biến chứng thành viêm cầu thận cấp, suy thận chết rồi”.
“…” Tô Nhất Minh không dám nghe nữa, vội vàng uống thuốc, lấm lét nhìn Trình Vũ Phi, “Sao em toàn quen người xui xẻo thế?”
Trình Vũ Phi tỉnh bơ: “Bọn họ sau khi gặp xui xẻo thì em mới quen. Đều là bệnh nhân của em”.
“…” Tô Nhất Minh tiếp tục sợ sệt nói: “Nhưng… Em vốn nói là không nguy cấp mà.”
“Cái viên sỏi nhỏ của anh không nguy cấp nhưng biến thành sỏi to thì rất nguy hiểm”.
“Người đó chết vì sợ đắng mà không uống thuốc?”. Tô Nhất Minh lấm lét.
“Không phải. Lúc phát hiện ra thì đã quá muộn, đã viêm cầu thận cấp rồi. Nếu phát hiện sớm thì không đến nỗi thảm như vậy”.
“…” Tô Nhất Minh cảm thấy mình lại bị bác sĩ nhân dân lừa rồi.
Tối đến Tô Nhất Minh lăn qua lăn lại trên giường thở dài. Trình Vũ Phi không thể im lặng được nữa: “Nhất Minh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Công ty làm ăn không thuận lợi à?”
“Không phải”. Giọng Tô Nhất Minh ỉu xìu.
“Không khỏe à?”, Trình Vũ Phi hốt hoảng, ranh giới giữa sống và chết, trong bệnh viện cô đã thấy nhiều rồi, còn đối với người thân của mình, cô luôn nghĩ nhiều hơn.
“Không có”
“Thế thì sao vậy?”. Trình Vũ Phi cau mày, cái người này, có chuyện gì cũng thích úp úp mở mở, làm người ta đoán mệt chết được.
“Vũ Phi. Em nói… Anh bây giờ còn có thể giở trò lưu manh được không?”
“Anh lúc nào mà chẳng giở trò lưu manh.”
“Giở trò lưu manh ở đây là ý chỉ đánh goft trên giường…”
“…”
“Trong người anh có sỏi thì sau này có được làm chuyện ấy nữa không?”
“Không vấn đề gì”.
“Anh lo… đến lúc đó viên sỏi sẽ chạy qua người em”.
“Vớ vẩn. Không có chuyện đó. Đó là hai ống dẫn khác nhau”. Trình Vũ Phi cảm thấy anh rõ ràng là cố tình gây sự, quay đầu lại thấy gượng mặt anh cười mà như không cười, cuối cùng hứ một tiếng: “Anh lại trêu em”.
Tô Nhất Minh cười ha ha, lật người lại ôm lấy cô, đặt nụ hôn lên môi cô.
Uông Toại Lương hiếm khi mới về nước một lần, Vu Tuy Văn ở thành phố B cũng bay đến ham vui. Bốn anh em hẹn nhau bù khú một trận. Lúc Lục Dã Bình bước vào nhà hàng nhe răng cười với Tô Nhất Minh, Tô Nhất Minh cảm thấy trong lòng anh ta có ý đồ xấu xa gì đó, lập tức cảnh giác. Quả nhiên lúc bắt đầu nhập tiệc, gã tiểu tử đó từ trong túi lôi ra một mảnh giấy, xem xét cẩn thận: “Nhất Minh, cậu bị sỏi thận, tôi đã xem trên mạng, có rất nhiều thứ không được ăn”.
“Vợ tôi nói chẳng có vấn đề gì lớn”.
“Có vấn đề. Trước tiên là rượu không được uống…”. Nói rồi Lục Dã Bình uống cạn ly rượu trước mặt Tô Nhất Minh, sau đó lại liếc vào tờ giấy, “Thịt cừu cũng không được ăn”. Tiện thể thò tay bê đĩa thịt cừu trước mặt anh đi, “Còn không được ăn đồ cay… Ôi cha! Sao chúng ta lại đến nhà hàng món Tứ Xuyên thế này, Nhất Minh cậu hôm nay chỉ được nhìn bọn tôi ăn thôi…”
Tô Nhất Minh tím mặt lao tới Lục Dã Bình, nghiến răng ken két: “Cậu cố tình đối nghịch với tôi chứ gì? Cậu ghen tị với tôi.”
Uông Toại Lương không can ngăn, chỉ vội vàng bê hai đĩa thức ăn trước mặt hai người về chỗ mình: “Haiz, ở nước ngoài thật rất nhớ món ăn của Tổ quốc, hiếm lắm mới có lần này, muốn ăn thật thoải mái… Tốt nhất các cậu cứ đánh nhau ba ngày ba đêm… tất cả thức ăn một mình tôi chén hết sạch…”
Vu Tuy Văn cũng chẳng can ngăn, uống cạn một ly bia cười hi hi: “Đúng thật là một viên sỏi đáng ghét!”
Đến Đây Nào Bác sĩ Của Anh Đến Đây Nào Bác sĩ Của Anh - Như Thi Vấn