Chuyên nghiệp là biết cách làm, khi nào làm, và làm điều đó.

Frank Tyger

 
 
 
 
 
Tác giả: Như Thi Vấn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 38 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 453 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:09:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56 + 57 + 58
hương 56: Thực ra em luôn ở đây
Xuống máy bay hai người lên taxi, chiếc taxi dưới sự chỉ đẫn của Tô Nhất Minh chạy vào một khu dân cư nhỏ, Trình Vũ Phi ngó ra: "Nhất Minh, có phải là đến nhầm chỗ rồi không?"
“Không đâu. Vũ Phi, chúng ta đổi nhà mới rồi.Trước đây nguồn vốn gặp khó khăn, anh đã bán biệt thự, căn hộ ở tầng trên cùng anh cũng cho thuê rồi."
Khủng hoảng kinh tế thật thảm khốc vậy sao? Trình Vũ Phi thận trọng an ủi anh: "Không sao, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Cũng may là em vẫn còn có công ăn việc làm."
Tô Nhất Minh ngừng một lát "Bởi thế em định nuôi anh?"
"Đừng có mơ!" Trình Vũ Phi không chút khách khí đập tan giấc mộng đẹp của anh, "Anh đâu phải là không có tay chân. Anh cũng phải đi làm. Em thấy tiếng Anh của anh không tệ, có thể đi làm phiên dịch kiếm tiền."
"Không chỉ tiếng Anh tốt mà tiếng Pháp cũng rất lưu loát." Tô Nhất Minh cười.
Vào đến nơi Trình Vũ Phi mới phát hiện ra mình bị lừa.
"Tô Nhất Minh, sao anh lại xa hoa như vậy chứ? Chuyển tới chuyển lui nhà nào cũng sang trọng hết?"
Tô Nhất Minh cười: "Cưng ơi, em không phải là một củ khoai tây thích bám đất sao? Anh cố ý đổi nhà đấy. Anh đã bán biệt thự kia rồi. Còn biệt thự này rất nhỏ, giá tiền cũng chỉ bằng một phần tám cái cũ, chi có hai phòng, một tầng hầm và một vườn hoa nhỏ. Anh nghĩ, củ khoai tây nhỏ sẽ thích."
"Nhưng hiện nay đang khủng hoảng kinh tế.."
"Là lúc nào thì cũng phải sống chứ. Anh đã thắt lưng buộc bụng lắm rồi, nhưng không quên lời hứa của bọ rùa vàng, nó hứa là sẽ làm hết sức để em vui. Vũ Phi em uống chút gì đã, chuyện khác từ từ rồi nói." Tô Nhất Minh vỗ về "củ khoai tây" đang kinh ngạc.
Màn đêm buông xuống, buổi tối đầu hạ gió thổi hiu hiu, trong vườn hoa nhỏ mấy con côn trùng không biết tên cứ chí cha chí chách không thôi. Trình Vũ Phi đến bên giường: "Vậy là, thời điểm khó khăn nhất đã qua rồi?"
Tô Nhất Minh từ từ quay đầu sang: "Thời điểm khó khăn nhất vừa qua đi. Sau khi em quay trở về bên anh... vừa mới qua đây thôi"
"Nhất Minh” Trình Vũ Phi xót xa ôm lấy anh Tô Nhất Minh lật sấp cô lên giường, chầm chậm hôn vào gáy cô: "Em đi rồi anh rất đau lòng. Nhưng ngay từ đầu anh tin là em sẽ quay lại, sau đó công ty xảy ra sự cố anh chạy sang nói chia tay, lúc đó mới cảm thấy thật sự mất em. Mỗi ngày sau đó anh giống như sống trong địa ngục, mỗi đêm anh đều mơ thấy em, mơ thấy em trở về, nói ra tất cả những điều này giống như nói đùa, khi tỉnh lại thì.. "
Anh bỗng im bặt, có cái gi đó rơi xuống gáy cô, nong nóng ươn ướt. Trình Vũ Phi kinh ngạc định lật người lại, thì bị anh dùng tay đè xuống.
Cô xót xa im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng gọi: "Nhất Minh?"
Người phía sau lưng không lên tiếng, chỉ có thân thể nhè nhẹ run lên, càng nhiều nước rơi xuống lưng cô.
Trình Vũ Phi cười: "Chảy máu cam à? Nhất Minh anh không kém như thế chứ? Thấy phụ nữ là chảy máu cam?"
Người phía sau lưng vẫn không lên tiếng.
Trình Vũ Phi cười: "Chẳng lẽ là nước mũi?"
Tô Nhất Minh cuối cùng cũng cố nặn ra hứ một tiếng, không biết là khóc hay là cười. Anh chuyển thẹn thành giận cúi đầu cắn vào vai cô một cái xem như trừng phạt. Trình Vũ Phi kêu đau, thừa cơ lật người lại, giữ lấy đầu anh.
Anh đã bình tình trở lại, trên mặt không hề có dấu vết của nước mắt. Trình Vũ Phi thở dài ôm chặt anh: "Nhất Minh, tất cả đã qua đi rồi. Sau này chúng ta sống thật hạnh phúc nhé."
Tô Nhất Minh cười: "Vũ Phi, anh muôn hỏi em, nếu sau này anh lại phạm sai lầm, em có bỏ đi không thèm quay đầu lại như thế này nữa không?"
"Anh còn muốn sau này phạm lỗi?"
"Nhỡ khi mà. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, khó tránh khỏi phạm sai lầm. Vũ Phi, sau này em đừng như thế nữa nhé. Sau này cho dù anh có phạm lỗi lầm gì, em cũng không thể đá anh như thế này đâu nhé."
Trình Vũ Phi gật đầu nói được.
Tô Nhất Minh không ngờ cô đồng ý nhanh như vậy, có chút kinh ngạc nhìn cô. Trình Vũ Phi cười: "Nhất Minh, thật ra lúc đi Mỹ em đã nghĩ rất kỹ. Tĩnh yêu giống như là trị bệnh, hầu như không có căn bệnh nào có cách chữa trị hoàn hảo, nhưng em không muốn vì thế mà bỏ bệnh nhân, vẫn tận tâm cứu chữa trị liệu. Tình yêu cũng nên như vậy, trên đời này hầu như không có tình yêu hoàn hảo, em cũng không thể vì thế mà từ bỏ tình yêu đích thực, chỉ cần cố gắng hòa hợp với nhau. Bởi thế Nhất Minh, em đã hiểu ra rồi, sau này cho dù anh có phạm lỗi lầm gì, em sẽ trừng phạt anh, nhưng sẽ không từ bỏ anh, trừ phi, tình yêu của chúng ta hết phương cứu chữa."
Tô Nhất Minh vừa kinh ngạc vừa cảm động: "Thât ư Vũ Phi? Em hiểu ra từ lúc nào thế?"
"Đó là lần anh uống say gọi điện cho em. Lần đó anh nói với em rất nhiều, lúc đầu em rất tức giận, em thật sự cảm thấy anh đang đùa giỡn với em. Sau đó bình tĩnh suy nghĩ lại, con người anh dù có tồi tệ, nhưng lời nói khi say đều là những lời thật lòng, Nhất Minh, thật ra em thấy anh say rượu đáng yêu hơn lúc tỉnh táo nhiều. Cộng thêm anh bạn Lục Dã Bình ngày ngày nửa đêm gọi điện cho em, nói là anh gặp thất bại trong sự nghiệp mới nói chia tay với em. Em cũng tự kiểm điểm mình, em luôn bị động trong tình yêu, có chút khúc mắc cũng không nói ra với anh để cùng tìm giải pháp. Lúc anh gặp khó khăn thì em lại cãi cọ với anh, khiến anh đau khổ. Hơn nữa em cũng không hề cố gắmg níu kéo tình yêu của chúng ta. Giữa chúng ta nảy sinh vấn đề em cũng có trách nhiệm rất lớn trong đó. Em nghĩ mình phải cố gắng một lần nữa, nếu không sẽ có lỗi với bản thân. Cho nên em từ chối khéo lời đề nghị ở lại làm việc của bênh viện M, định về nước tìm anh làm lành."
"Vũ Phi!" Lần này Tô Nhất Minh thật sự mắt chữ A mồm chữ O.
Trình Vũ Phi mỉm cười: “Thật đấy. Còn nữa Nhất Minh, nếu lúc đó công ty anh thật sự không vực dậy được, anh có mãi mãi không đi tìm em nữa không?"
Tô Nhất Minh im lặng hồi lâu rồi trả lời: "Nếu anh thật sự xuống dốc, có thể sẽ tìm một nơi không có ai quen biết để chữa lành vết thương. Ai cũng không gặp, nhất là em. Vả lại như thế cũng tốt cho em."
"Chính điều này làm em lo lắng. Bởi thế em mới quyết tâm chủ động trước, em sợ muộn rồi thì sẽ không biết anh chạy đi đâu. Em còn lo anh sẽ nghĩ quẩn. May mà... anh sang Mỹ trước."
“Vậy là anh lỗ nặng rồi! Sớm biết thế anh chẳng mất công sang Mỹ, ở nhà đợi em chủ động đến làm lành, được phụ nữ theo đuổi anh hãnh diện biết chừng nào. Hơn nữa sau này còn nắm được đuôi của em chứ!" Tô Nhất Minh hối hận.
Trình Vũ Phi cười: "Lại giở trò rồi! Nhất Minh, em cảm thấy tình yêu đích thực là phải giúp đỡ nhau lúc khó khăn, không xa không rời, rơi vào cảnh hiểm nghèo hơn anh cũng đừng nghĩ sẽ đơn độc một mình đối mặt với nó, chúng ta cùng hội cùng thuyền mà."
"Cùng hội cùng thuyền? Nhưng anh chỉ là một chiếc thuyền rách. Em phải chuẩn bị tâm lý quyết đánh đến cùng đấy nhé."
Trình Vũ Phi cười: "Anh không phải là chiếc thuyền rách. Nhiều nhất cũng chỉ là thuyền hải tặc mà thôi."
Tô Nhất Minh cười ha ha, dang rộng hai tay: "Vậy thì hoan nghênh em lên thuyền hải tặc Tô Nhất Minh! Anh bảo đảm nó nhất định sẽ đưa em đến bến bờ hạnh phúc, cũng bảo đảm phong cảnh dọc đường sẽ vô cùng độc đáo và tươi đẹp..."
Trình Vũ Phi mãn nguyện, sà cả người vào vòng tay anh.
Tô Nhất Minh ôm chặt cô thì thầm “Đến đây nào, bác sĩ của anh.”
Chương 57: Hậu trường cầu hôn
Tô Nhất Minh cuối cùng cũng tự mình đến thăm nhà Trình Vũ Phi. Anh quần áo chỉnh tề, bóng lộn, xách túi lớn túi nhỏ hồi hộp bước vào nhà. Hai vị phụ huynh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô-pha, mặt mày khó đăm đăm. Tô Nhất Minh tỉ mỉ quan sát, Vũ Phi giống bố, nét mặt vô cùng nghiêm túc, không cười đùa tùy tiện. Nhưng nhìn Vũ Phi anh cảm thấy ấm áp vui thích, nhìn bố cô, anh chỉ cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh.
"Bố mẹ." Tô Nhất Minh cung kính gọi.
"Anh là ai?". Ông Trình rõ ràng chẳng để chút sĩ diện cho anh.
“..." Tô Nhất Minh ngượng ngập cúi đầu khom lưng, “Con là Tô Nhất Minh, không biết Vũ Phi có nói với bố mẹ chưa, con muốn cưới cô ấy."
"Tô Nhất Minh? Ồ, nói rồi. Anh đến công việc đàng hoàng cũng không có, dựa vào đâu mà đòi cưới con gái tôi?"
“..” Tô Nhất Minh một lần nữa lại ngượng ngập cúi đầu khom lưng, "Ấy... Con có công việc, con có mở một công ty nhỏ."
"Mở công ty? Là hộ làm ăn cá thể hay công ty ma? Có tính là công việc đàng hoàng không? Ăn bữa sáng đã phải lo bữa tối, ăn được bữa trước không biết bữa sau thế nào."
"Con làm ăn chân chính, có công xưởng đàng hoàng, việc kinh doanh cũng rất tốt, nguồn vốn mạnh..” Tô Nhất Minh lau mồ hôi.
"Ồ, tiền nhiều. Vô ích, có người cả ngày chuyên đi bợ đít thiên hạ kiếm vài đồng bạc bất nhân, kiếm được tuy nhiều nhưng chi là phường sâu bọ béo lúc nhúc mà thôi, có một số người đường đường chính chính làm ăn, kiếm được ít nhưng là rường cột chân chính của dân tộc chúng ta. Anh Tô, tiền nhiều thế chứ nhiều nữa thì chúng tôi cũng chẳng ham, nhà chúng tôi không thiếu tiền, không bán con gái. Tô tiên sinh mời anh tự nhiên cho."
Trong lòng Tô Nhất Minh lầm bầm mình vốn dĩ là một rường cột nước nhà. Anh muốn đến thăm nhà sớm hơn nhưng bác sĩ cứ nói là anh quá ốm, người xanh xao nên phải vỗ béo trước đã, kết quả không cẩn thận nuôi thành một con sâu béo múp béo míp.
Tô Nhất Minh bị đuổi xách túi lớn túi bé thất thểu đi ra khỏi cửa, đứng trước cửa thẫn thờ hồi lâu rồi lại gõ cửa.
"Bố, con tìm Vũ Phi." Tô Nhất Minh nhìn vị phụ huynh rõ ràng đã hết kiên nhẫn hạ giọng nói.
"Ai?"
"Vũ Phi. Con biết cô ấy về rồi, đang ở trong nhà."
Tô Nhất Minh lợi dụng lúc lão nhân gia còn đang ngớ người ra liền chui tọt vào nhà. Trình Vũ Phi không thể cứ trốn mãi trong phòng bèn bước ra ngoài phòng khách. "Sao anh biết em cũng về rồi?". Cô hỏi nhỏ.
"Anh nhìn thấy túi ni lông trẽn ghế sô-pha, có in tên siêu thị ngay trước cửa nhà mình, nó xuất hiện ở đây chứng tỏ em đã về rồi." Tô Nhất Minh cũng nhỏ giọng đáp.
"Anh đúng là tên trộm."
"Thuyền hải tặc."
Bố Vũ Phi cuối cùng cũng ngứa mắt đằng hắng một tiếng.
Tô Nhất Minh phản xạ có điều kiện run lập cập: "Bố mẹ, con biết hai người không yên tâm về con. Cho nên con có một đôi lời muôn nói rõ trước mặt bố mẹ và Vũ Phi."
Căn phòng khách trở nên yên ắng.
"Bố mẹ, con là một doanh nhân. Con biết bố mẹ có thành kiến với doanh nhân, nhưng con không phải gió chiều nào theo chiều ấy. Con cố gắng sống khiêm tốn, không gây chuyện thị Phi, không chơi bời lăng nhăng, không cảm tính làm loạn. Con rất yêu Vũ Phi, con luôn trân trọng cô ấy, chăm sóc cô ấy. Người đàn ông khác có thể cho cô ấy sự bình yên con cũng có thể cho cô ấy, người đàn ông khác không đem lại niềm vui cho cô ấy còn con có thể cho cô ấy. Nói tóm lại, con yêu cô ấy hơn bất cứ ai, cũng làm cho cô ấy hạnh phúc hơn bất cứ ai, con bảo đảm..
Đêm đến Trình Vũ Phi len lén vào phòng Tô Nhất Minh.
"Hôm nay xem ra anh rất thành khẩn." Trình Vũ Phi nhìn Tô Nhất Minh. Nụ cười chân thành, hàm răng trắng sáng, lúm đồng tiền đáng yêu, cho dù có nói những lời mật ngọt chết ruồi, nghe cũng cảm thấy y như thật.
"Cái gì là xem ra chứ? Anh thật sự rất thành khẩn."
Trình Vũ Phi nhún vai.
"Đó là những lời thật lòng của anh. Vũ Phi.." Tô Nhất Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Sao em muốn về đây thế? Không phải nói là một mình anh về thôi à?"
"Không yên tâm anh mà, cũng lo xảy ra chuyện không lấy được nhau."
"Còn xảy ra chuyện gì được nữa? Giây đăng ký kết hôn cũng lấy rồi, đám cưới cũng đã định là hai tuần sau." Tô Nhất Minh nhanh như cắt đè cô xuống giường, lật người nằm lên trên..
Sáng sớm. Mẹ Vũ Phi nhìn thấy con gái đang múc cháo.
"Hôm qua không có việc gì chứ? Sao trong phòng Nhất Minh lại có tiếng động lớn thế?"
Trình Vũ Phi im lặng múc cháo xong: "Ừm, anh ấy ngã xuống giường, chân bị thương."
"Ngã xuống giường? Sao thế? Cái thằng này có phải có bệnh mộng du?"
Trình Vũ Phi bê cháo vào phòng Nhất Minh. Không phải mộng du, giường nhà anh rất rộng, anh đã quen tự do lăn qua lăn lại trên giường, kết quả là hôm qua lúc anh trèo lên người cô động tác quá mạnh nên rớt xuống đất...
Bệnh viện. Nếu không phải là chân đang bị thương thì Tô Nhất Minh đã nhảy dựng lên rồi: "Hạn chế cử động một tháng? Không được không được, anh chỉ còn hai tuần là đám cưới rồi... Anh chi bị sái chân thôi mà, thật đúng là đêm dài lắm mộng!"
Chương 58: Hậu trường đám cưới
Đó là một đám cưới hoành tráng kết hợp giữa truyền thống và hiện đại, dù chẳng có chút sáng tạo, cũng vô cùng tầm thường.
MC Hoàng khịt khịt mũi chế nhạo, đôi tân lang tân nương này tuổi đã lớn, chẳng đủ tươi trẻ diễm lệ nhưng được cái tiền nhiều người đông. Những cánh hoa hồng trải trên thảm cỏ là lấy từ chín trăm chín mươi đóa hoa hồng, đây là yêu cầu của chú rể, nghe nói cô dâu rất thích số 9, nói là thiên trường địa cửu, chỉ một chữ “thô”!
Chú rể bị sái chân, một bên chống nạng, một bên cô dâu dìu khập khiễng bước trên lối đi rải đầy hoa hồng. Một phụ nữ trung niên cười thầm nói với cô bạn ngồi bên cạnh: “Ái chà? Con gái ông Trình sao lại gả cho một gã thọt thế kia? Chẳng trách, tôi đã nói rồi mà, đại gia lành lặn làm sao lại để ý một cô gái quá lứa lỡ thì? Thì ra là một tay tàn phế!”
Chung Viễn ghé tai Lâm Đồng thì thầm: “Còn may là cái chân quan trọng nhất không bị thương”.
Lâm Đồng mỉm cười véo đùi anh một cái.
“Ồ! Cái chân này của anh không ngứa, em véo làm gì?”
Lâm Đồng lại véo một cái.
“Chân này cũng không ngứa. Em đổi cái khác đi!”, Chung Viễn ngước mặt cười.
Lâm Đồng lại hạ thủ. Lần này véo vào môi anh…
Nghi lễ phức tạp và dài dòng. Tô Nhất Minh lau mồ hôi túa ra trên mặt. Anh quả thật không thể kiên nhẫn hơn được nữa.
MC cũng cảm thấy nên làm gì đó để khuấy động không khí. Anh ta gọi một thằng bé béo múp míp lên sân khấu, đưa cho nó một bó hoa: “Sau đây, chúng tôi mời anh bạn nhỏ tặng bó hoa này cho cô gái đẹp nhất có mặt ở đây”. Nói rồi nhìn về hướng cô dâu vẫy tay ra hiệu.
Thằng bé hiểu ý, cầm bó hoa bước tới chỗ Trình Vũ Phi, sau đó… vòng qua sau lưng cô, tặng bó hoa cho cô phù dâu bé xinh Quả Quả.
“Ấy… anh bạn nhỏ, sai rồi, tặng cho cô gái xinh đẹp nhất, nên tặng cho cô dâu mới phải…”. MC vội vàng cúi xuống sửa sai.
Thằng bé cố chấp lắc đầu: “Quả Quả mới là cô gái đẹp nhất. Bạn ấy đẹp nhất mà…”.
Nghiêm Hoa đừng phía dưới đang bận rộn ghi hình Quả Quả bị lời nói chân thành của đứa bé làm cho kinh ngạc đến ngẩn ra, anh ta vô cùng cảm động chạy lên: “Đứa bé này con nhà ai vậy? Đúng là có mắt nhìn người. Tuổi nhỏ như vậy, lớn lên chắc sẽ làm được việc lớn…”
MC Hoàng sầm mặt lại, lôi hai fan một lớn một nhỏ của Quả Quả xuống dưới.
Tiệc cưới cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, Tô Nhất Minh như sắp nổ tung. Một bà lão dạy đứa cháu nội của mình: “Đại Mao, cháu đến từng bàn xem có nắp hai chai rượu không, rượu này rất đắt tiền, nắp chai cũng có thể đổi được bốn mươi đồng. Cháu lấy nhiều một chút, lấy một cái bà sẽ mua cho cháu một bao kẹo!”
Trình Vũ Phi nhìn thằng bé chạy lung tung khắp nơi gây phiền phức cho không ít người mà lắc đầu ngao ngán.
“Nhất Minh, đó là cháu nội nhà người cô họ của em, cô ta lúc nào cũng bày trò kiếm chác, làm mất mặt anh rồi.”
Tô Nhất Minh tỏ ý “em đừng để tâm”, Trình Vũ Phi buồn bã cúi đầu. Hôm nay nhiều khách quan trọng như thế, họ hàng nhà mình sao chẳng giữ giùm chút thể diện thế nhỉ?
Tô Nhất Minh gọi mấy đứa con nít lại, thì thầm gì đó vào tai chúng, mấy đứa bé vui sướng chạy xuống nhặt nắp chai.
“Nhất Minh?”. Trình Vũ Phi nghi ngờ nhìn anh.
“Anh bảo chúng cùng nhặt nắp chai, nhặt một cái đổi một bao lì xì một trăm tệ. Không sao rồi, bây giờ thành ra là trò chơi khuấy động không khí do anh bày ra, không mất mặt nữa. Anh bảo đảm ngay cả cháu nội của cô em cũng sẽ nộp nắp chai cho anh”.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tất cả kết thúc.
Tô Nhất Minh đã say bí tỉ.
“Vũ Phi, giúp anh cởi dây nịt, sao anh không tìm được chỗ mở dây nịt thế nhỉ?”
Trình Vũ Phi thở dài, trong tiệc cưới anh đã rất cẩn thận để không phải uống rượu, ai ngờ đến phút cuối, về đến phòng tân hôn rồi mà còn bị Lục Dã Bình chuốc cho say mềm.
“Vũ Phi… Chúng ta có phải là chưa động phòng không?”. Tô Nhất Minh vật vờ.
“Hôm nay anh mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã”.
“Không được, anh đã hứa với bố mẹ em, những người đàn ông khác có thể làm được anh cũng phải làm được. Hôm nay việc cần làm anh đều đã làm xong… động phòng rất quan trọng…”
“Vừa nãy động phòng rồi, anh quên rồi à? Mỗi lần uống say đều quên sạch…”
“Thật… Thật không?” Tô Nhất Minh ngoác miệng hỏi, rồi liền sau đó ngủ say như chết.
Lục Dã Bình hưng phấn về nhà.
“Bà xã, hôm nay cuối cùng anh cũng trả được mối thù mười năm! Chuốc gã Tô Nhất Minh say bí tỉ! Khiến cậu ta đêm nay không thể động phòng!”
“Anh ấy có thù gì với anh?”
“Ai bảo cậu ta tháng trước tố cáo với em về quỹ đen của anh…”.
“Ai bảo anh chơi với loại bạn đó? Đáng đời!”.
“Nhưng cậu ta rất nghĩa khí. Vì anh em có thể bạt đao tương trợ”.
“Vậy sao anh ấy lại tố cáo anh?”
“Vì anh em bạt đao tương trợ, vì phụ nữ rút dao găm đâm anh em. Ngày nào nửa đêm anh cũng gọi cho vợ cậu ta kể lể những chuyện xấu của cậu ta… Cho nên cậu ta tìm cách báo thù anh!”
“Lục Dã Bình, anh thật vô duyên!”
“Là vì anh muốn làm động lòng vợ cậu ta! Lúc đó quan hệ giữa bọn họ rất căng thẳng. Vì muốn cậu ta sớm ngày được ôm mỹ nhân, anh ngày nào cũng gọi cho cô ta, thêm mắm dặm muối nói cậu ta nhớ cô ta thế nào thế nào. Là điện thoại quốc tế đấy. Anh dễ dàng lắm à, ngày nào cũng đúng giờ đó, gió mưa cũng không quản ngại, đang họp cũng chuồn ra, có lớp dạy cũng đổi giờ…"
Đến Đây Nào Bác sĩ Của Anh Đến Đây Nào Bác sĩ Của Anh - Như Thi Vấn