To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1259 / 15
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Mái Tóc Thiên Sứ
è đến rồi, tôi đến tiệm mô hình, tôi đã thành bạn của anh chủ tiệm.--Còn chưa tìm được Hải Minh sao? Tờ giấy chị viết hơn hai năm trước vẫn còn để chỗ tôi --Chủ tiệm nói.
--Khi nào anh gặp anh ấy đưa tờ giấy giùm tôi --tôi nói.
--Hộp mô hình này có người chỉ định chị lắp nè --Chủ tiệm đem mô hình chiến cơ giao cho tôi.
--Chỉ định?--tôi ngớ người.
--Chị đã lắp hai chiếc cho cô ấy, cô ấy rất thích, cho nên chỉ định chị lắp. Cô ấy chính là cô gái mỗi năm tặng chiến cơ cho bạn trai làm quà sinh nhật.
--Họ vẫn còn yêu nhau chứ?
Chủ tiệm gật đầu.
--Tốt quá, chiếc này tôi lắp miễn phí --tôi nói.
Tôi đem hộp mô hình về nhà. Từ sau khi Hải Minh đi đến nay, tôi tiếp nhận công việc của anh, lắp mô hình cho người ta. Tôi từng hỏi anh khi nào thôi lắp mô hình, anh đáp khi tình yêu biến mất. Tôi không thể để tình yêu biến mất.
Rời khỏi tiệm mô hình, tôi mua một quyển sách, ngồi đọc trong qúan cafe, tại đây, chạm mặt TRình Diệp Ân, chỉ một mình cô ta.
Diệp Ân thấy tôi từ xa, đi đến ngồi xuống trước mặt tôi.
--Chị gặp Hiểu Giác không?--cô ta hỏi tôi.
--Có chuyện gì?
--Chúng tôi chia tay rồi, anh không nói với chị sao?--cô ta buồn bã nói.
Tôi lắc đầu.
--Đã lâu lắm rồi tôi không gặp anh ấy.
--Anh ấy yêu một cô gái thua xa chị và tôi! Diệp Ân bất mãn nói.
--Tôi làm sao dám so với chị?--tôi bật cười.
Diệp Ân ngượng ngùng.
--Chưa từng có người đàn ông nào dám bỏ rơi tôi. Diệp Ân nói.
--Có lúc, chị chỉ còn cách vứt bỏ thôi --tôi nói.
Diệp Ân ngẩn người, câu nói này lúc xưa cô ta đã nói với tôi.
Diệp Ân xấu hổ trước mặt tôi, nhưng tôi không cảm thấy hả hê. Tất cả những gì liên quan đến Hiểu Giác tôi đã không còn cảm giác.
Từ Đắc Nhân kết hôn ngày 23 tháng 12. Mộng Mộng đặc biệt từ Nhật trở về tham gia lễ cưới của anh ấy.
Ba năm nay, Mộng Mộng trở thành siêu sao ca nhạc châu Á, năm ngoái qua Nhật phát triển nghề nghiệp.
Mộng Mộng phiêu bạt bốn phương, lăn lộn đủ cảnh đời, nhưng trên cổ tay Mộng Mộng vẫn còn đeo sợi dây đỏ.
--Tôi vẫn không đành rửa tay, sợ rửa di lớp bụi trên da đi mất --Mộng Mộng nói.
--Tôi cũng không đành phủi đi hạt bụi trên vai --tôi nói.
Đắc Nhân cưới người cùng công ty, hôn lễ cử hành trong nhà thờ. Lần đầu tôi phát hiện, anh đã trưởng thành. Khi anh cặp tay cô dâu bước vào lễ đường, anh đầy vẻ vững vàng long trọng. Một chàng trai chỉ cần có một cô gái yêu mình, anh ta đều vững vàng rắn rỏi.
Hiểu Giác đến dự lễ cưới một mình.
Anh đưa cho tôi một tờ chi phiếu 300.000đ.
--Ý gì đây?--tôi hỏi anh.
--Là tiền em cung cấp cho tôi học, tôi luôn muốn trả cho em một lần.
--Anh cầm về đi --tôi nhét tờ chi phiếu vào tay anh.
--Đây là nợ tôi thiếu em.
--Anh không nợ tôi, anh nói rất đúng. Khi tôi cung cấp cho anh ăn học chỉ là đầu tư, đầu tư tiền bạc cũng là đầu tư tình cảm. Đầu tư thất bại, không thể đòi tiền lại được, đúng không? Tất cả đầu tư đều có nguy hiểm, khi đầu tư thì biết sẽ nhận hậu quả.
--Em thật khác trước --Anh đưa ánh mắt đầy nể phục nhìn tôi.
Tôi nhìn kỹ Hiểu Giác, tôi phát hiện khuôn mặt anh rất lớn, trán hẹp, lỗ tai rất nhỏ, khoảng cách giữa hai chân mày hẹp, cục cổ lồi to, râu rất thưa. Anh điển hình là một tội phạm bẩm sinh mà nhà tội phạm học Cesare Lombroso nghiên cứu ra. Thì ra người giống tội phạm không phải là cha tôi mà là anh ấy.
Trời ơi! Trước kia tại sao tôi yêu anh ấy điên cuồng như thế?
--Em không sao chứ? --anh nhìn thấy tôi trố mắt nhìn anh.
--Không sao, có lẽ tôi không nên cung cấp cho anh ăn học, một người qúa cần tiền, bộ dạng biến thành thấp hèn --tôi nói.
--Tôi không từng nghĩ đến sẽ tổn thương em.
--Bỏ đi, anh không hiểu đau lòng thật sự như thế nào đâu.
Đau lòng thật sự chính là tôi đã phụ một chàng trai.
Sau khi tham dự hôn lễ xong, tôi di tìm mẹ của Hải Minh. Bà nói:
--Nó không còn gửi ảnh về nữa, nhưng nó có gọi điện thoại về.
--Nếu anh ấy muốn gặp cháu anh ấy sẽ trở về --tôi nói.
--Nó quá bướng bỉnh, không hiểu được những người chờ đợi nó đau lòng đến mức nào --mẹ anh nói.
--Đáng đời cho cháu!
--Tuổi trẻ của phụ nữ có giới hạn --bà nói.
--Anh đi rồi, cháu mới phát hiện anh ấy là người mà cháu yêu nhất, cháu từng cho rằng anh ấy chỉ là phao cứu sinh.
--Cuối cùng cháu yêu nó, cũng là chuyện tốt --bà nhìn chồng đang ngồi trên chiếc ghế bố nói.
Tôi đi lên một tầng lầu, bước vào nhà Hải Minh.
Tất cả giống như khi anh đi. Chiếc chồn hôi phủ đầy bụi, tôi không đành phủi xuống.
Người phiêu bạt chân trời, rất mau già, Hải Minh anh đang ở đâu?
Đêm 24 tháng 12, tôi ngủ trong chiếc vớ Noel, ông già Noel không đưa Hải Minh về cho tôi.
Đêm 25 tháng 12, tôi tham dự liên hoan cuối năm do Phương Nguyên tổ chức tại quán ăn Ý mà tôi và Hải Minh trước kia thường đến.
Tôi gọi một đĩa mái tóc thiên sứ thiên sứ có lẽ sẽ mang anh về cho tôi.
--Còn đang chờ Hải Minh sao?
Tôi gật đầu.
--Cô khẳng định anh sẽ trở về sao?
--Tôi sẽ đi tìm mãi --tôi đáp.
--Cho nên ngày phép của tôi rất ý nghĩa --tôi nói.
--Anh ấy biết cô yêu anh ấy như thế, anh ấy sẽ trở về.
--Làm sao ông biết?
--Hôm qua nằm mộng tôi gặp anh ta.
Ông nheo nheo mắt.
--Nói đùa hoài.
Làm sao dễ dàng sống qua những ngày tháng thấp thỏm trong lòng? Tôi cuối cùng nhận ra, tình yêu vì nhớ nhung mà ngày sẽ càng tăng thêm.
Phần thưởng mà tôi rút trúng được là một mô hình chiến cơ.
Tôi ôm quà Giáng sinh rời khỏi qúan ăn, khi bước ra cửa, một người mặc áo màu xanh xám mỉm cười với tôi.
--Không thể nào.
Người đó bước qua đứng trước mặt tôi.
Không thể nào.
Anh không khác gì ba năm trước, chỉ có mái tóc rất dài, giống mái tóc thiên sứ.
Anh đứng trước mặt tôi, cổ quấn khăn quàng, tôi gần như nghe thấy hơi thở của anh.
--Hoan Nhi....miệng anh phà khói trắng.
Anh là một con người thật.
Tôi nhào vào lòng anh. Anh ôm chặt tôi. Tôi không dám tin anh trở về.
Thần thoại chiếc vớ Noel thế mà có thật.
--Em rất nhớ anh --tôi nói.
--Anh cũng vậy.
--Anh trở lại làm gì?--tôi giận anh.
--Anh còn nợ em một vật.
--Vật gì?--tôi lấy ngạc nhiên.
Anh lấy trong túi ra một lọ không khí núi Phú Sĩ.
--Đây là lọ thứ ba mươi ba, em quên rồi sao?
--Đêm Giáng sinh ba năm trước, có phải anh ở trong phòng 606 ở núi Phú Sĩ không?
Anh không đáp lời tôi.
--Tại sao anh tránh mặt em? Anh tàn nhẫn lắm.
--Anh cho rằng có thể anh không yêu em.
--Anh có thể --tôi nói.
--Không! Không thể.
--Em cho rằng vĩnh viễn không trở về --tôi đưa tay phủi bụi trên vai, cuối cùng tôi có thể phủi bụi được rồi.
--Anh cũng cho rằng như thế --anh thắm thiết nhìn tôi.
--Em muốn thu hồi lời em nói ba năm trước.
--Câu nào? anh hỏi tôi.
--Em hết cách yêu anh --tôi nói.
--Anh cũng muốn thu hồi câu nói hôm dó.
--Câu nào?
--Em vốn không yêu anh --anh nói.
--Ai nói em yêu anh?
--Phương Nguyên nói.
--Thì ra anh đã gặp Phương Nguyên, thế nên lúc nãy ông ta nói anh sẽ trở về. Nhưng anh trở về cũng không phải chuyện tốt.
--Tại sao?
--Anh thất nghiệp rồi.
--Thất nghiệp?--anh ngạc nhiên.
--Công việc lắp mô hình thuê của anh, em đã tiếp nhận rồi, hiện giờ có người chỉ định em lắp mô hình chiến cơ.
Anh cười sặc sụa.
--Em là rượu độc phải không?--tôi hỏi anh.
Anh lắc đầu
--Do anh tình nguyện uống mà.
Anh lấy trong túi ra con hạc giấy tôi để lại trên núi Phú Sĩ, còn có mảnh giấy tôi lưu lại ở quán ăn Ý.
--Anh đều nhận được?
--Anh cho rằng, em không thể đi tìm anh --anh nói.
--Em biết anh sẽ không biến mất, anh đã nói tất cả vật chất đều không biến mất trên đời, chỉ có thể chuyển hoá thành một vật chất khác.
--Anh còn đi nữa không?--tôi hỏi anh.
Anh đang muốn mở miệng,tôi chặn anh nói tiếp.
--Lần sau anh còn muốn đi hãy để em nói lời tạm biệt trước.
--Tại sao? anh hỏi tôi.
Tôi chui vào trong áo khoác của anh nói.
--Người nói tạm biệt trước vĩnh viễn chiếm thượng phong
Để Em Nói Lời Tạn Biệt Để Em Nói Lời Tạn Biệt - Trương Tiểu Nhàn