You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1259 / 15
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Mỉm Cười Uống Rượu Độc.(tt)
ôi gọi điện thoại cho anh. Người nữ giúp việc của anh nói, anh đã rời Hương Cảng. Tại sao anh không nói với tôi một tiếng?
--Cô có biết anh ấy đi đâu không? --tôi hỏi.
--Ông Cao không nói.
Tôi gọi điện thoại đến Nhật cho Lạc Nhi. Lạc Nhi nói Hải Minh không tìm đến nó.
--Nếu anh ấy tìm em, em nói lại anh ấy liên lạc cho chị nhé --tôi dặn Lạc Nhi.
--Không phải chị và anh Hải Minh gây nhau chứ?--Lạc Nhi hỏi tôi.
--Chị với anh ấy không có gây nhau --tôi đáp.
Qua mấy ngày tôi lại điện thoại cho Lạc Nhi.
--Anh không có đến, có lẽ không đến Nhật --Lạc Nhi đáp.
Anh ấy đã đi đâu? Tại sao không từ mà biệt?
Qua một tuần, tôi gọi điện thoại cho thư ký của Hải Minh.
--Ông Cao chưa về, tạm thời không về --Cô nói.
Tôi ngớ người.
--Tại sao?
--Ông Cao đã từ chức chủ tịch quản trị rồi --cô đáp.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi không ngớt gọi điện thoại về nhà anh, gọi điện thoại di động cho anh, đều tìm không gặp.
Anh ấy đi đâu?
Hôm đó, tôi không nên đối xử với anh như thế, nhưng anh cũng nên cho tôi một cơ hội xin lỗi chứ.
Một tuần sau, vào một đêm khuya, cuối cùng tôi nhận được điện thoại của anh.
--Anh đi đâu thế?--tôi hỏi anh.
--Anh sẽ không về --anh nói.
--Vậy là ý gì?
--Em vốn không yêu anh.
--Em yêu anh mà.
--Em đừng tự gạt bản thân em.
--Anh trở về hãy nói...
--Em vốn không một chút yêu anh.
--Anh cũng giống như anh ta, đến cuối cùng đều bỏ rơi em.--tôi mắng anh.
--Em biết rõ là anh không phải người như thế. Khi anh không ở bên cạnh, em cần bảo trọng.
Anh gác điện thoại.
Anh đã đi như thế, không còn gọi điện thoại đến nữa.
Anh ấy yêu tôi, anh ấy sẽ mau trở về Tôi an ủi tôi như thế. Anh là phao cứu sinh của tôi, anh không thể bỏ rơi tôi trong lúc này.
Tôi chạy đến nhà anh Hải Minh. Chị giúp việc người Phi Luật Tân mở cửa cho tôi bước vào.
--Đã lâu rồi ông Cao không về --chị giúp việc nói.
--Tôi có thể vào phòng anh ấy xem chút được không?
--Mời cô tự nhiên --chị đáp.
Tôi bước vào phòng ngủ của Hải Minh. Chiếc chiến cơ chồn hôi vẫn đặt trên đầu giường, anh không mang đi.
Mười chiếc chiến cơ tôi lắp, anh đặt trên kệ, xếp hàng từ chiếc dầu tiên đến chiếc cuối cùng mà tôi lắp vào tháng trước.
Chiến cơ mà anh lắp cho mình tại sao lại không cất giữ?
Hôm đó tôi ở trước mặt Hiểu Giác cố ý cường điệu gia cảnh của anh, hơn nữa do tôi nói muốn chia tay.
--Cô Khâu, cô về à?--chị giúp việc hỏi tôi.
--Nếu ông Cao trở về, chị nói anh ấy nhất định phải tìm tôi --tôi nói.
Tôi vốn không chắc anh ấy sẽ trở về.
--Anh sẽ trở về --Mộng Mộng an ủi tôi.
--Không đâu, anh là người rất cố chấp, tôi biết mà --tôi nói.
--Có lẽ anh ấy muốn chị đi tìm anh ấy.
--Nếu anh ấy không xuất hiện, tôi đi đâu tìm anh ấy? --tôi rầu rĩ nói.
--Chị suy nghĩ xem.
--Tôi nghĩ ra rồi!--tôi sực nhớ --có lẽ anh sẽ đi đến đó, nếu anh còn ở Hương Cảng.
Tôi đến tiệm mô hình Vượng Giác xem Hải Minh có đến không.
--Anh ấy đã lâu không đến đây --chủ tiệm nói --tôi cũng muốn tìm anh ấy, ở đây tôi còn rất nhiều mô hình chờ anh ta lắp.
Tôi viết mấy chữ lên tờ giấy bảo anh tìm tôi.
--Ông chủ, nếu gặp anh ấy xin ông giao lại cái này --tôi để tờ giấy vào trong thư đưa cho chủ tiệm.
Lại hai tháng trôi qua, tôi càng nhớ anh. Thì ra anh không chỉ là phao cứu sinh của tôi, đáng tiếc, tôi phát hiện quá muộn. Hôm đó tôi thật qúa đáng với anh ấy.
Nửa năm sau, tân chủ tịch quản trị của Lạc Đào nhận chức, là cháu của gia đình anh, tên Cao Nhiên. Tôi từng họp với anh một lần, trong văn phòng anh, trước kia người ngồi đó là Hải Minh, chúng tôi tình cờ gặp gỡ nơi đây. Những dụng cụ anh thường lắp mô hình vẫn đặt trên kệ. Tôi đột nhiên thấy anh tàn nhẫn qúa, ngay cả một cơ hội anh cũng không cho tôi. Mất tích của anh giống như Lạc Nhi mất tích lần đó. Anh đã giúp tôi tìm Lạc Nhi, nhưng ai giúp tôi tìm lại anh ấy về?
Tháng mười hai, tôi nhận phép một tuần lễ đến Nhật thăm Lạc Nhi.
Lạc Nhi vẫn ở trong nhà của vợ chồng ông Xuyên Thành bạn của Hải Minh. Họ rất hiếu khách, ân cần mời tôi ở lại. Lạc Nhi cao rất nhiều, đã biết tự chăm sóc một mình. Nó đã lên cấp ba, ngoài buổi học còn làm thêm giờ trong công ty của Xuyên Thành.
--Anh Cao đã lâu không đến đây thăm chúng tôi, vợ chồng tôi đều rất nhớ anh ấy --Ông Xuyên Thành nói.
Đúng rồi, tôi đã một năm không nghe giọng nói của anh.
--Chị ơi, ngày mai em đưa chị lên núi Phú Sĩ chơi nhé? Núi Phú Sĩ hiện giờ đang đổ tuyết đẹp lắm --Lạc Nhi nói.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi khởi hành từ Tokyo đến núi Phú Sĩ, dừng chân ở một nhà trọ kiểu cổ.
--Anh Hải Minh mỗi lần dến núi Phú Sĩ đều trú ở nhà trọ này --Lạc Nhi nói.
--Thật ư?
--Lần đó, khi anh đến Tokyo thăm em, anh đã đến đây. Chị đoán xem anh ấy có thể ở đây không?
--Ở đây?--tôi ngạc nhiên.
--Chúng ta có thể hỏi thăm nhà trọ xem.
Tôi nhờ quầy tiếp tân tra giùm sổ khách trọ đăng ký phòng, họ tìm thấy tên Hải Minh.
--Ông Cao từng ở đây --nhân viên tiếp tân nói.
Tôi mừng vui qúa sức, truy hỏi:
--Anh ấy ở đây khi nào?
--Lần gần đây nhất là ngày 24 tháng 12 năm ngoái.
Hôm đó, anh từ núi Phú Sĩ gọi điện thoại về Hương Cảng chúc tôi đêm Giáng sinh.
Tôi dùng giấy màu xếp một con hạc, viết mấy hàng chữ trên hình hạc, bảo anh nhìn thấy hạc giấy thì tìm tôi.
--Nếu ông Cao đến đây nhờ chị đưa cái này cho anh ấy --tôi nói với nhân viên tiếp tân.
--Được rồi.
--Chị nhớ anh Hải Minh phải không? Lạc Nhi hỏi tôi.
--Càng ngày càng nhớ anh hơn --Tôi nhìn ra cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ nói.
--Anh ấy đối với chị rất tốt. Nếu không có anh ấy, em có lẽ còn ở Hương Cảng, làm cái gì cũng không xong.
--Em một mình đến Nhật, mới biết cần nổ lực, cần dựa vào bản thân.
--Khi em bỏ nhà đi, em có muốn trở về không? --tôi hỏi lạc Nhi.
--Lạc Nhi lắc đầu.
--Tại sao? tôi kinh ngạc.
--Nếu muốn về thì đã không bỏ đi.
Thế thì Hải Minh cũng không trở về nữa rồi.
--Lạc Nhi đã ngủ, tôi đi đến phòng khách của nhà trọ, tìm nhân viên tiếp tân vừa rồi.
--Mỗi lần ông Cao đến đây có phải đều ở một phòng? tôi hỏi chị.
Chị lật sổ trực nói.
--Đúng, mỗi lần anh ấy đến đều ở phòng 606.
--Hiện giờ phòng đó có người không?
--Để tôi xem --chị lật sổ --tối nay không có khách.
--Có thể để tôi vào xem không?
--Chuyện này...được rồi, để tôi sắp xếp một lát.
Chị dẫn tôi vào văn phòng lấy chìa khoá, đưa tôi đến phòng 606.
--Chính là gian phòng này --chị nói.
Tôi bước vào phòng, cảnh tuyết bên ngoài càng mê người hơn cả gian phòng tôi đang ở.
--Mỗi lần anh ấy đến, đều đến đây một mình ư?
--Đúng, ông Cao rất thích ở đây.
Tôi ngồi trước cửa sổ nhìn cảnh tuyết.
--Tôi có thể ở lại đây một lát không?--tôi hỏi chị.
--Không sao.
Chị tiếp tân bước ra.
Tôi phát hiện chiếc mền mớ tung. Chị nói phòng này không có người ở, tại sao mền mở tung? Tôi chạy ra tìm chị tiếp tân dó.
--Chị ơi!
--Chuyện gì thế? --chị hơi quay đầu hỏi tôi.
--Chị vào xem --tôi gọi chị vào phòng.
Chị nói phòng này không có người ở, tại sao mền bị mở tung?
--Có thể do phục vụ phòng không cẩn thận. Còn chuyện gì không?
--Không --tôi đáp.
Chiếc mền đó dường như có người ngủ qua.
Tôi thò tay vào bên trong, mền vẫn còn ấm.
Hải Minh có thể ở đây không? Biết tôi đến đây nên anh ấy tránh mặt? Tôi mở tủ áo, bên trong không hề có một bộ quần áo.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Nhi và tôi lên núi trượt tuyết. Bạn học của Lạc Nhi cũng kéo đến. Tôi không biết trượt tuyết, đành di luẩn quẩn quanh qúan nhỏ cạnh bãi trượt tuyết.
Có hàng mấy quầy bày bán lọ không khí của núi Phú Sĩ.
Hải Minh đã tặng tôi ba mươi hai lọ không khí chính là mua từ chỗ này, chỗ mà tôi đang đặt chân lên, anh cũng từng đặt chân qua.
Cái anh tặng tôi không phải là không khí mà là tình yêu, tình yêu chính là không khí, tại sao khi đó tôi lại không nghĩ ra chứ?
Anh nói, tình yêu là mỉm cười uống rược độc. Khi đó tôi cho rằng người uống rượu độc là tôi, thì ra là anh ấy. Anh đã trao ra qúa nhiều. Tôi trước nay chưa từng nghĩ qua chuyện hồi đáp, mãi cho rằng người uống rượu độc là tôi.
Tại sao tôi vô dụng như thế? Anh đi rồi, tôi mới phát hiện tình yêu của anh, qúa muộn rồi.
--Tại sao chị không ở lại đây dự lễ Giáng sinh? Lạc Nhi hỏi tôi.
--Chị nhất định dự lễ Giáng sinh ở Hương Cảng --tôi nói.
Tối 24 tháng 12 tôi trở về Hương Cảng. Trước khi ngủ, tôi lấy ra chiếc vớ Noel mà năm ngoái Hải Minh tặng tôi. Tôi treo chiếc vớ ở cuối giường, phủ dài ngoằn trên dất. Nó sẽ
mang lại hy vọng cho tôi. Tôi hy vọng ngày mai thức dậy, Hải Minh đã trở về bên cạnh tôi. Anh từng nói, anh muốn tôi ôm một hy vọng mà ngủ.
Ngày 24 tháng 12 tôi nhất dịnh phải ở Hương Cảng, tôi muốn treo vớ Noel.
Vừa thức dậy, ông già Noel không đến, ông không đem Hải Minh về trả lại cho tôi.
Tôi cuốn chiếc vớ lại, ôm trong lòng, trên đời thật sự không có ông già Noel rồi.
Tôi lại lần nữa đến tiệm mô hình.
--Anh ấy không có ghé đây --chủ tiệm nói.
Điều này tôi dã biết trong dự đoán của tôi.
--Ở đây có một hộp mô hình chiến cơ, không ai lắp, không ai lắp dẹp bằng anh ta --chủ tiệm nói.
--Khách chỉ định anh ấy lắp sao?
--Đúng thế, người khách này mỗi năm dều tặng một chiếc chiến cơ cho bạn trai làm quà sinh nhật, đã tặng hai chiếc rồi, đều do Hải Minh lắp. Năm nay, cô ấy muốn tặng chiếc thứ ba này, thời gian dã gần kề rồi, còn tìm chưa ra Hải Minh, cô ấy lo lắng lắm.
Chủ tiệm lấy ra hộp mô hình ký gửi trong tủ hàng, đó là chiếc chiến cơ F-4S.
--Để tôi lắp thử xem có được không?--tôi hỏi.
--Cô? --chủ tiệm đầy vẻ nghi ngờ.
--Loại này tôi đã lắp qua. Nếu tôi lắp không đẹp, tôi sẽ bồi thường chiếc khác cho anh.
--Vậy tốt qúa.
Tôi ôm hộp mô hình về nhà, mất ba tuần dốc tâm sức để lắp, duy chỉ khi lắp chiến cơ, tôi mới cảm thấy Hải Minh đang ở bên cạnh tôi. Nếu tôi lắp không đẹp, anh sẽ chỉ ra.
Trong qúa trình lắp chiến cơ, tôi quên đi nỗi cô tịch. Có một cô gái hứa mỗi năm tặng một chiếc chiến cơ cho bạn trai, tôi không muốn hai người họ thất vọng. Cho dù hai chiếc đầu là do Hải Minh lắp, dường như cũng là một loại hợp tác của tôi và anh ấy. Anh nói chiến cơ anh lắp là đại diện cho tình yêu, còn chiến cơ tôi lắp là đại diện cho nỗi day dứt trong lòng tôi, anh có biết không?
--Lắp đẹp lắm!--chủ tiệm nhìn chiến cơ tôi vừa lắp xong nói.
--Đương nhiên rồi, người dạy lắp là Hải Minh đấy --tôi hãnh diện dáp.
--Anh Hải Minh lắp đáng được một trăm diểm. Mô hình cô lắp đáng bảy mươi lăm điểm, nhưng khách có thế chấp nhận. Tôi lập tức gọi điện thoại cho họ đến lấy.
Tôi nhìn ngắm chiến cơ F4S, bịn rịn không đành rời.
Đầu năm thứ hai, tôi thăng thức, tiền lương tăng 30%.
--Công tác của cô biểu hiện rất tốt --Phương Nguyên nói.
Đó là vì tôi đã gửi tình yêu vào công việc.
--Hải Minh là quái nhân --Phương Nguyên nói.
Tôi nhìn chiếc chiến cơ F15 mà anh đã lắp nói:
--Anh ấy rất tàn nhẫn.
Tết Nguyên đán, Mộng Mộng đi biểu diễn ở Vancouver, hai ngày sau Mộng Mộng điện thoại cho tôi.
--Tôi nhìn thấy một người rất giống Hải Minh --Mộng Mộng nói.
--Chị gặp anh ấy ở đâu?--tôi truy hỏi.
--Trong siêu thị, ở đường Hosnby streetngay trung tâm thành phố, tôi nhìn thấy một thanh niên Trung Quốc, dáng dấp rất giống anh ta, tôi đuổi theo thì không thấy anh ta nữa.
--Chị khẳng định là anh ấy chứ?
--Đương nhiên không thể khẳng định 100%. Lẽ nào Hải Minh ẩn náu ở Vancouver?
Mùng 10 tháng giêng xảy ra chuyện.
Khi xem tin tức trên tivi, tôi gần như không dám tin. Thiết Hán trúng hai viên đạn, bị thương nằm bệnh viện.
Buổi chiều hôm nay, Thiết Hán tan ca, anh ấy hẹn tôi và Đắc Nhân đi ăn cơm ở Đồng La. Tôi và Đắc Nhân ngồi chờ hai tiếng, cũng không thấy anh ấy đến, còn cho rằng anh đang phá trọng án nên không đến được.
Về nhà đúng lúc thời sự đang chiếu trên tivi, tôi thấy anh máu chảy đầm đìa, được khiêng lên xe cứu thương, tay trái anh buông thỏng ngoài cáng, trên cổ tay trái cột một sợi dây đỏ.
Khi xảy ra vụ án, hai tuần cảnh đang theo dõi người đàn ông khả nghi, gặp phải chống cự, người dàn ông đó đột ngột rút súng bắn vào cảnh sát. Cảnh sát và tên cướp đấu nhau bằng súng. Tên cướp bắt giữ một người dàn bà đi đường làm con tin, nhảy lên taxi. Họ lên taxi cửa trái, trong khi Thiết Hán lên bên cửa phải. Tôi cho rằng anh đang lên xe đến chỗ hẹn với chúng tôi.
Thiết Hán đang tan ca, trong người không có súng, bị tên cướp bắt giữ trên xe, hắn ra lệnh tài xế chạy xe đến công viên nước. Chiếc xe này bị phía cảnh sát lập chướng ngại vật chặn lại ở gần công viên nước, lại xảy ra đấu súng giữa cảnh sát và tên cướp. Tài xế và người đàn bà thừa cơ bỏ trốn. Thiết Hán và tên cướp giằng co trên taxi, trên người trúng hai phát đạn, lúc đó còn chưa biết hai phát dạn anh trúng phải là do phía cảnh sát bắn hay tên cướp bắn ra.
Tôi và Đắc Nhân chạy vào bệnh viện. Vết thương anh qúa nặng, bác sĩ bó tay tuyên bố hy sinh. Tôi và Đắc Nhân ôm mặt khóc ngất. Cha của Thiết Hán là cảnh sát, ngồi bệt dưới đất khóc ròng.
Tôi lấy hết can đảm mới nhấc nổi diện thoại báo cho Mộng Mộng hay trong lúc chị đang biểu diễn tại Vancouver.
Mộng Mộng còn đang trong giấc mộng.
--Chuyện gì thế --Mộng Mộng hỏi tôi.
Tôi báo tin cho Mộng Mộng.
Để Em Nói Lời Tạn Biệt Để Em Nói Lời Tạn Biệt - Trương Tiểu Nhàn