Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1259 / 15
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Mỉm Cười Uống Rượu Độc.
ộng Mộng biết chuyện tôi trở về nhà, câu đầu tiên là nói:
--Rốt cuộc tôn nghiêm là quan trọng phải không?
Đĩa hát đầu tiên của Mộng Mộng phát hành, nhận được phản ứng rất tốt. Mộng Mộng là người mới, giọng ca mới của Mộng Mộng chiếm đầu trong bảng xếp hạng cúa Đài truyền hình. Mỗi lần tôi dạo loanh quanh ở tiệm bán băng đĩa nhạc, đều nghe thấy tiếng hát của Mộng Mộng.
Có lúc, tôi thật sự ghen tị đến nỗi có một khoảng thời gian, thậm chí tôi không muốn tìm Mộng Mộng, không muốn gặp Mộng Mộng.
Tôi từng gặp Thiết Hán trong tiệm băng đĩa nhạc.
--Đến mua đĩa hát của Mộng Mộng à? Tôi trêu anh.
--Không phải --anh ngại ngùng nói --Mộng Mộng hôm đó hỏi, gần đây tại sao cô không tìm cô ấy?
--Mộng Mộng công việc bận rộn không? Hai người có thời gian gặp nhau không?
--Bất kể cô ấy bận thế nào cũng tìm cách rút thời gian mà tìm gặp tôi --anh hạnh phúc nói.
Tôi nhìn thấy trên cổ tay trái cúa anh đang đeo đồng hồ tôi tặng anh và sợi dây đỏ giống hệt sợi dây trên tay Mộng Mộng.
--Hôm nay đến phiên anh đeo à? tôi hỏi anh.
Anh gật đầu.
Mộng Mộng thừa nhận với ký giả là đã có bạn trai thân nhau từ nhỏ, tương lai sẽ gả cho anh.
Tôi thì tình cảm trống rỗng, đành gửi gắm tình yêu vào công việc.
Mộng Mộng tìm tôi hàng mấy lần, tôi đều thoái thác nói không rảnh gặp Mộng Mộng.
--Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải tôi làm sai gì không? Mộng Mộng hỏi tôi qua điện thoại.
--Chị không làm sai điều gì cả. Được làm quen với người như chị là vinh hạnh cho tôi, tôi có điểm nào bì kịp chị chứ? Tôi chua chát nói.
Mộng Mộng gác điện thoại.
Mộng Mộng không tìm tôi, tôi cũng không tìm chị ấy.
Mộng Mộng muốn cái gì thì có cái đấy: tiền, danh vọng, bạn trai, tình yêu....chị ấy đều có tất cả. Còn tôi chỉ cần một mình Hiểu Giác thôi mà anh cũng bay khỏi tầm tay tôi.
Mạng số có khi đối xử công bằng với tôi không?
Mộng Mộng gọi điện thoại đến công ty cúa tôi, chị ấy nói.
--Tôi đang chờ chị ở căn -tin dưới lầu. Chị không xuống, về sau chúng ta cũng không cần làm bạn nữa.
Tôi bất đắc dĩ phải xuống căn -tin gặp chị ấy.
--Tại sao chị phải tránh tôi? --Mộng Mộng hỏi tôi.
--Tôi không tránh chị --tôi đáp.
--Chị không cần phủ nhận, có phải tôi có điều gì có lỗi với chị?
--Chị không có lỗi với tôi. Đàn bà hạnh phúc và đàn bà bất hạnh không có thể đi cùng nhau.
--Thì ra như thế.
--Chỉ muốn đau buồn của tôi không truyền nhiễm sang chị.
--Chị căn bản không coi tôi là bạn rồi.
--Có --tôi đáp --vì chị là người bạn tốt nhất của tôi nên mới hố thẹn trước mặt chị, nên tôi so sánh với chị, tôi rất đố kị với chị.
Tôi không nhịn được chảy nước mắt.
Mộng Mộng không nhịn được khóc theo.
Tôi nhìn thấy Mộng Mộng khóc thì trong lòng rất day dứt.
--Xin lỗi --tôi nói.
--Chưa đi đến bước cuối của đời người cũng chưa biết người nào mới là người hạnh phúc nhất --Mộng Mộng nói.
Hôm nay, Phương Nguyên gọi tôi vào văn phòng của anh ta.
--Có một công tác mới giao cho cô phụ trách --anh ta nói --là khách hàng mới, công ty may mặc Liên Toả bây giờ do con gái của ông chủ tiếp nhận. Bộ phận thị trường muốn thay đổi công ty thành một hình tượng mới, cho nên ngay cả các công ty liên quan cũng dều thay đổi.
--Tôi sẽ liên lạc với cô ấy, để xem cô suy nghĩ ra sao --tôi nói.
--Gần đây cô ra về rất muộn, không cần gặp bạn trai nữa sao?
--Không có --tôi đáp.
--Hải Minh tốt lắm.
--Tôi làm sao dám trèo cao.
--Anh ta dường như rất có tình cảm với cô.
--Không bằng dựa vào bản thân mình tốt hơn --tôi nói.
Phương Nguyên ậm ờ.
Tôi hẹn với thư ký của Mary Trình thời gian gặp cô ta.
Tổng công ty của họ ở Trường Sa có qui mô rất lớn, riêng bộ phận thị trường đã chiếm trọn một tầng lầu.
--Cô Trình đang chờ cô bên trong --thư ký cô Trình nói.
Tôi bước vào. Thì ra Mary Trình là Trình Diệp Ấn. Bên cạnh cô ta còn có một nam,
Gửi lúc 15:03, 11/12/08Về đầu trang
hoamilon
Thành viên quen thuộc
,Vietnam
Thành viên từ 08:50, 14/10/08
Hiện có 175
Đã được 1 người bình chọn (5.00)
[Gửi tin nhắn] [Gửi thư] [Thăm trang nhà của thành viên này]
ID bài viết: 14229805
một nữ nhân viên cao cấp.
--Thì ra là cô à? --cô ta bật cười.
--Tôi là Khâu Hoan Nhi của công ty Vận Sinh --Tôi thật muốn quay đầu bỏ chạy. Tôi phải hầu hạ cô ta, cô ta ở trên cao còn tôi thì lộ rõ thế yếu kém.
--Mời cô Khâu ngồi --cô ta đầy vẻ dắc ý.
Tôi đưa danh thiếp cho cô ta.
--Chúng ta đã gặp mặt nhau, đã gọi điện thoại qua lại rồi.
Cô ta thao thao bất tuyệt nói ra suy nghĩ của mình, ngay cả việc tài trợ cho các minh tinh mặc trang phục cúa cô ta cũng nghĩ chu đáo rồi.
--Cô quen thân với Mộng Mộng, phải không?--Cô ta hỏi tôi --hiện giờ Mộng Mộng rất nối tiếng, cần tài trợ cho cô ấy.
--Cô ấy chưa hẳn chịu --tôi nói. Nếu Mộng Mộng biết do công ty của Trình Diệp Ân tài trợ nhất định sẽ không chịu.
--Thế thì phải xem cô làm ra sao --Diệp Ân uy hiếp tôi.
Lúc này có điện thoại chuyển vào tìm cô ta, thư ký nói là ông Âu, đó chắc chắn là Hiểu Giác.
--Ăn cơm trưa? Được rồi, lát nữa gặp --cô ta nói với người trong điện thoại.
--Tôi trở về viết bản kế hoạch đưa cho cô. Nếu không có chuyện gì tôi xin cáo từ --tôi đứng dậy.
--Cô không chuyện gì chứ?--Cô ta đột nhiên hỏi tôi.
--Chuyện gì?--tôi hỏi lại.
--Hiểu Giác nói thần kinh của cô dường như có vấn đề --cô ta nói trước mặt hai nhân viên cao cấp.
--Cô Trình, Vận Sinh không thể phái một nhân viên bị bệnh thần kinh dến hợp tác với cô --tôi phản đòn.
Cô ta bật cười.
Hiểu Giác lại nói với cô ta thần kinh tôi có vấn đề.
--Có thế đổi người khác làm công tác này không?--tôi hỏi Phương Nguyên.
--Chuyện gì? ông hỏi tôi.
--Không có gì.
--Người khác đều có công tác rồi. Hơn nữa tôi cho rằng công tác này rất thích hợp với cô.
--Thế thì tôi tiếp tục phụ trách --tôi bất đắc dĩ nói.
Cuối cùng Diệp Ân cũng không làm khó tôi. Kỳ thực cô ta đã là kẻ chiến thắng không cần làm khó tôi.
Cuối cùng tôi phải tìm Mộng Mộng. Chúng tôi hẹn nhau tại một qúan cafe ở Vượng Giác.
--Tại sao không tìm tôi? Mộng Mộng vừa ngồi xuống liền hỏi tôi.
--Công tác bận rộn mà --tôi nói, lẽ nào tôi nói với chị ấy là chị ấy khiến tôi rất tự ti sao?
--Chị muốn tôi mặc trang phục của công ty cô ta à? Cô ấy là tình địch của chị mà.
--Hiện giờ cô ta là khách hàng của tôi.
--Vì bản thân của chị hay vì lấy lòng Hiểu Giác?
--Tôi không còn cần lấy lòng Hiểu Giác --tôi đáp.
--Nếu vậy tôi đồng ý.
--Cám ơn chị.
--Có một người muốn gặp chị.
--Ai thế? Thiết Hán à?
--Anh ấy tới rồi! Mộng Mộng chỉ tay ra cửa căn -tin.
Thì ra là Đắc Nhân.
--Đã lâu không gặp rồi --Anh nói ngượng ngập.
--Hai người từ từ nói chuyện nhé. Tôi có hẹn với ký giả phỏng vấn ở gần đây, tôi phải đi trước. Tìm gặp tôi sau nhé! Mộng Mộng vỗ vào vai tôi.
Đắc Nhân dang muốn mở miệng nói với tôi.
--Đừng nhắc tới Hiểu Giác --tôi ngăn anh.
--Tôi không gặp anh ta.
--Hai người đừng vì tôi mà không gặp nhau.
--Anh ta phải đeo đuổi cô gái nhà giàu đó nên cũng không có thời gian gặp măt bọn tôi.
--Xin lỗi --tôi nói.
--Xin lỗi việc gì? --anh ngạc nhiên.
--Hôm đó tôi nói anh thấp hèn, thật là có báo ứng, kẻ thấp hèn chính là tôi --tôi cười buồn.
--Thôi bỏ đi. Thấy cô không sao thì tôi an tâm rồi.
--Tôi không sao --tôi nói.
Anh làm sao biết được vết thương của tôi khi đêm khuya người vắng vẫn đau thấu tim.
Rời khỏi căn -tin, tôi một mình đi loanh quanh trên phố, bất chợt nhớ tới tiệm mô hình đó, thế là đi đến.
--Là cô à? chủ tiệm nhận ra tôi --chiếc chồn hôi đó sắp lắp xong chưa?
Tôi gật đầu. Trên kệ hàng đã không tìm được thêm loại chiếc cơ chồn hôi đó.
--Không nhập hàng nữa. Nó là loại hàng cũ rất ít người mua. Chiếc cô mua là chiếc cuối cùng.
Tôi đang muốn rời tiệm mô hình thì Hải Minh bước vào.
--Sao cô lại ở đây? --anh hỏi tôi.
--Tôi đi ngang qua đây --tôi dáp.
Tôi nhìn thấy tay anh đang xách một hộp bằng giấy cứng.
--Lắp xong anh đến giao hàng phải không? tôi hỏi anh.
Anh gật đầu. Tôi nhìn thấy anh giao mô hình cho chủ tiệm, sau đó nhận 1000 dồng.
--Cô rảnh không? Lãnh lương rồi, có thể mời cô đi ăn --anh nói.
--Được! --tôi đáp.
Chúng tôi lại đến nhà hàng Ý ở Loan Tử.
Anh gọi món mái tóc thiên sứ.
--Anh không ngán sao? Lần nào cũng ăn món này --tôi hỏi anh.
--Tôi rất ít thay đổi khẩu vị --anh đáp.
--Tối hôm đó để cô về một mình, thật ngại qúa --anh nói.
--Tửu lượng của anh kém lắm!
--Phải.
--Nhưng, trong nhà anh có rất nhiều rượu.
--Tửu lượng kém không nói lên chuyện không thể uống rượu.
--Nói rất đúng. Anh còn lắp mô hình phi cơ cho người ta suốt, phải không? Chừng nào mới nghỉ?
--Cho đến khi tôi không còn tin vào tình yêu.
--Anh tin sao? tôi hỏi lại anh.
--Cô không tin sao?
--Tôi rất khó còn tin được nữa.
Rời khỏi nhà hàng, Hải Minh nói với tôi:
--Còn lại 200 đ, đi ăn kem nhé?
--Tôi không đi --tôi không còn lòng dạ nào mà đi.
--Không sao --anh hơi thất vọng.
--Lần sau nhé!
Anh gật đầu.
--Quá lâu rồi cô không tìm tôi, tôi đang lo lắng cho cô --anh nói.
--Thế tại sao anh không tìm tôi?
--Tôi sợ bị người ta từ chối.
--Hơn nữa bị hạng người như tôi từ chối.
--Tôi không có ý này.
Tôi hít sâu một hơi thở.
--Đã là mùa thu rồi!
Thu đã qua nửa mùa, sắp đến mùa đông rồi.
--Lắp mô hình không phải có thể giết dược thời gian sao? --tôi hỏi anh.
--Cô muốn giết thời gian à?
--Hiện giờ tôi có thừa qúa nhiều thời gian --tôi nói --cho nên rất muốn lắp mô hình.
--Về mặt này, phái nữ rất dở đấy --anh đầy vẻ không tin tôi lắp được mô hình.
--Cũng chưa hẳn --tôi nói --có lẽ tôi sẽ lắp được một chiếc chiến cơ.
--Được, tôi dạy cô --anh nói.
Hôm sau, Hải Minh hẹn tôi đi ăn trưa. Anh tặng tôi một hộp mô hình.
--Loại con vụ là đơn giản nhất. Cô bắt đầu lắp từ chiếc này nhé!--anh nói.
--Cám ơn anh. Bao nhiều tiền thế?
--Nếu lắp không đẹp tôi sẽ thu tiền cô.
Tôi nhìn hộp mô hình đó không biết bắt đầu từ đâu.
--Bên trong có sách hướng dẫn --anh nói.
Quả đúng là lắp mô hình có thể giết thời gian. Tôi chỉ còn lại rất ít thời gian để đau buồn.
Tôi tốn mất một tháng mới lắp xong mô hình. Tác phẩm đầu tay có rất nhiều sơ sót, tôi chỉ đành gượng gạo giao mô hình ra.
--Tệ qúa!--anh nói thực thà không chút khách sáo.
--Có phải không đúng quy cách?
--Các mối ráp không sắc sảo, phụ tùng lắp không chuẩn xác, cho nên bánh xe phi cơ nghiêng ngửa --anh phê bình tơi bời mô hình của tôi lắp.
--Đây là mô hình đầu tiên tôi lắp --tôi nổi nóng nói.
--Cho nên cô cần tiếp tục cố gắng. Làm nhiều sẽ thuần thục --anh lấy một mô hình chiên cơ khác trong cặp ra cho tôi.
--Dây là bài học thứ hai của cô --anh nói.
--Cám ơn anh. Anh đối với tôi rất tốt.
--Không phải đã từng nói, đừng cám ơn tôi sao?
--Tôi nợ anh nhiều lắm --tôi nói.
--Tôi muốn nhìn thấy cô như trước kia.
--Giống như trước kia?
--Tự tin và vui vẻ.
Tôi hít mạnh một hơi.
--Cô như thế đáng yêu hơn.
--Chúng ta là bạn phải không?--tôi hỏi anh.
Trên mặt anh lướt qua tia thất vọng.
--Cô chỉ muốn làm bạn với tôi thôi sao?
--Tôi đã không hiểu cách yêu người, cũng không còn sức lực dể yêu ai.
Anh cười buồn, cất mô hình tôi đã lắp xong.
--Tác phẩm tệ thế này cứ để ở lại chỗ tôi --anh nói.
Tôi mất ba tuần để lắp xong mô hình chiến cơ thứ hai.
--Vẫn rất tệ --Hải Minh nói.
--Tôi đã tốn rất nhiều tâm sức --tôi phản bác.
--Tốn tâm sức không hẳn là hàng tốt --anh nói.
--Anh nói rất đúng. Người mà chúng ta tốn nhiều tâm lực để yêu nhất, có thể hồi đáp ít nhất.
--Cái này cũng phải gửi lại --anh cất chiến cơ của tôi, lấy ra một mô hình khác --đây là bài học thứ ba.
--Trời ơi! tôi nói.
--Có phải muốn bỏ cuộc?
--Không phải!--tôi giật mô hình lại.
--Chiến cơ mười ngày sau giao hàng.
--Tại sao?
--Mười ngày sau, đúng lúc là đêm Giáng sinh. Nếu hoàn thành đúng giờ, tôi mời cô ăn cơm đêm Giáng sinh, nếu không hoàn thành thì cô phải mời tôi.
--Đã vào mùa Giáng sinh rồi? --tôi giật mình.
--Đã mùa đông rồi --anh nhìn ra cửa nói.
--Được, đêm Giáng sinh gặp --tôi nói.
Hải Minh đến đón tôi đúng giờ. Đêm nay, anh mặc bộ đồ vét màu xanh đậm, cắt tóc, dáng vẻ rất đẹp trai.
--Đêm nay anh diện rất đẹp --tôi nói.
--Cám ơn cô, cô không mặc áo khoác sao?
--Tôi không lạnh --tôi đáp.
Kỳ thực, tôi không có áo khoác nào ra hồn. Hiểu Giác không giữ lời hứa trả tiền cho tôi.
Chúng tôi ngồi ăn ngoài trời trên dỉnh núi, gió rất to, tôi giả vờ không lạnh để tránh vẻ nghèo túng.
--Đêm Giáng sinh năm đó, tôi ở núi Phú Sĩ gọi điện thoại cho cô, còn nhớ không?
--Nhớ chứ --tôi đáp.
--Mới đó đã hai năm rồi.
Đối với tôi mà nói, hai năm nay trôi qua chậm chạp, thậm chí qua một ngày như qua một năm.
--Bài học của cô thế nào?--anh hỏi tôi.
Tôi lấy mô hình chiến cơ đã lắp xong ra.
--Tiến bộ rất nhiều --anh vừa xem vừa nói.
--Thật không?
--Tối thiếu cũng giống chiếc chiến cơ rồi.
--Đây là lời khen hay trêu chọc?
--Đương nhiên là khen, hai chiếc cô lắp trước không giống thứ gì.
--Nhờ anh có cách chỉ dẫn --tôi nói.
--Cái này coi như quà Giáng sinh hả --tôi hỏi anh.
--Là bài học thứ tư --anh đáp.
Dùng cơm xong, Hải Minh lái xe đưa tôi đến công viên trên đỉnh núi. Chúng tôi ngồi nói chuyện trên băng ghế, không khí trên đỉnh núi rất lạnh, tôi không ngớt rùng mình.
--Đêm nay, cô có treo một chiếc vớ Noel ở cuối giường không? --anh hỏi tôi.
--Vớ Noel?
--Cô từng kể khi cô còn bé, đêm Giáng sinh mỗi năm đều treo một chiếc vớ Noel ở cuối đầu giường mà.
--Tôi đã không còn tin trên đời có ông già Noel.
--Cô không treo vớ Noel thì làm sao biết trên đời không có ông già Noel? Cô nói, ôm một hy vọng để ngủ, lại ôm một hy vọng thức giấc là rất hạnh phúc.
--Hạnh phúc chỉ là một loại cảm giác.
--Hạnh phúc là rất hiện thực.
Tôi chỉ vào chiếc vớ len màu đen trên chân nói:
--Đêm nay tôi chỉ có một đôi vớ này.
Anh bước đến thùng xe sau lấy một món đồ.
--Tôi làm xong một chiếc tặng cho cô --anh nói.
--Vớ?--tôi kinh ngạc.
--Là vớ Noel, muốn cô ôm một hy vọng để ngủ.
Anh trải chiếc vớ Noel màu đỏ trên tay ra. Chiếc vớ đó rất lớn, trải ra dài gần hai mét, rộng gần một mét rưỡi, phủ kín cả băng ghế dài chúng tôi ngồi, miệng vớ làm bằng lông vũ.
Ôi! to qúa, tôi giật mình.
--Có thể chứa thật nhiều hy vọng --anh nói.
--Còn to hơn cả giường ngủ của tôi.
--Cô có thể ngủ trong vớ này -- anh nói.
--Thật không?
Tôi chui vào vớ Noel. Chiếc vớ vĩ đại trùm kín tôi, giống như túi ngủ. Vớ này dùng thứ len rất tốt dan thành, ngủ bên trong rất ấm, lúc đang lạnh thế này mà để nó bao trùm qúa là hạnh phúc rồi.
--Anh biết đan vớ ư?
--Trước kia tôi đạt giải nhất lớp học nội trợ đó, ấm không?
Tôi gật đầu.
--Vừa rồi cô luôn rùng mình, lại không chịu nói lạnh.
Tôi ngồi dậy, nhìn Hải Minh nói:
--Cảm ơn anh.
Anh đưa tay che miệng tôi.
--Đừng nói cảm ơn.
Tôi nắm tay anh, hỏi.
--Tại sao anh đối với tôi tốt như thế?
Anh ôm tôi đang rúc trong vớ Noel, hôn tôi say dấm.
Đêm nay, tôi ngủ trong vớ Noel.
Được yêu quả là hạnh phúc.
--Thật không? chị và Hải Minh yêu nhau sao?--Mộng Mộng reo vui hỏi tôi.
--Ở trước mặt anh, tôi cảm thấy có đầy tôn nghiêm.
--Chị yêu anh ấy thật sự không?
--Còn chưa đến bước đó, tôi còn chưa đến bước cột dây đỏ trên tay vì anh ấy.
--Chỉ là vấn đề thời gian.
--Tôi thật sự cần anh, anh xuất hiện mỗi khi tôi thất vọng nhất, anh là phao cứu sinh của tôi.
--Một tình yêu mãi mãi bền chặt không nên chỉ là phao cứu sinh.
--Một phao cứu sinh lúc cần thiết thì là tất cả. Tôi không còn có thể bồi đắp cho một người đàn ông nào nữa. Chị bồi đắp cho anh ta thật tốt, cuối cùng chỉ có hai kết quả: chị mất anh ta hoặc anh ta bị người ta lấy trộm.
Với chỉ dẫn Hải Minh, tôi đã lắp xong chiếc chiến cơ thứ mười, mỗi chiếc đều tiến bộ hơn chiếc trước. Thì ra được người ta bồi đắp thật là hạnh phúc.
Tôi thường tự hỏi tôi có yêu Hải Minh không?
Anh là phao cứu sinh của tôi, mà Hiểu Giác là tất cả sinh mạng của tôi.
Mùa xuân đến rồi, đĩa hát thứ hai của Mộng Mộng càng được hoan nghênh hơn đĩa dầu, hiện giờ chị ấy đã là siêu sao. Báo đăng chị ấy cùng một nam ca sĩ yêu nhau.
--Thật không?--tôi hỏi Mộng Mộng. Trên tay Mộng Mộng vẫn cột sợi dây đỏ. Hôm nay tới phiên Mộng Mộng đeo chiếc đồng hồ quân đội đó.
--Tôi rất yêu Thiết Hán, không ai có thể so với anh ấy.
--Nhìn thấy dây đỏ trên tay chị là tôi yên tâm rồi. Nhưng hiện giờ chị nổi tiếng như thế, anh ấy có nghĩ ngợi gì không? Anh ấy trước nay là một kẻ mang nặng chủ nghĩa đàn ông.
--Anh biết tôi rất yêu anh. Chỉ cần có tình yêu, có việc gì không thể khắc phục? Cho dù mỗi ngày chỉ có một tiếng đồng hồ để ngủ, tôi cũng dùng thời gian đó để đi cùng anh ấy.
--Nhìn thấy có người tin tưởng tình yêu như thế, thật hay.
--Không phải chị cũng có Hải Minh sao?
--Anh đối với tôi rất tốt --tôi nói.
--Chị nên yêu anh ấy.
Tôi bật cười.
--Không phải chuyện nên hay không nên, nhưng là một vết thương sâu tận xương, cho dù lành miệng cũng không thể giống như trước.
Hôm nay, tôi và Hải Minh ăn cơm Nhật ở Đồng La.
--Tháng sau, anh sẽ đi công tác ở Nhật, em có rảnh không? Nếu em cũng có thể đi, chúng ta cùng đi thăm Lạc Nhi.
--Không biết lấy được phép không, em trở về xem sao --tôi nói.
Lúc này, Hiểu Giác, Diệp Ân và ba người chị của Hiểu Giác bước vào, ngồi vào một chiếc bàn khác.
Họ cười nói rôm rả. Ba người chị vụ lợi của Hiểu Giác dường như nói chuyện rất hợp với Diệp Ân. Tôi nghe họ nói, bàn tiệc này do Hiểu Giác mời, anh vừa mới thăng chức.
--Em không sao chứ? Sắc mặt em tệ qúa.
--Bạn trai cũ của em ngồi bên kia --tôi đáp.
--Có cần đổi nơi khác không? --anh hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
Hải Minh gọi tính tiền.
Trước khi rời khỏi qúan ăn, tôi đổi ý.
--Em giới thiệu anh ta cho anh biết --tôi kéo Hải Minh dến trước mặt Hiểu Giác.
Cả nhà họ nhìn thấy tôi và Hải Minh, có hơi ngạc nhiên.
--Lâu qúa không gặp --Hiểu Giác đứng dậy nói.
--Tôi giới thiệu giúp mọi người, đây là Âu Hiểu Giác, đây là Cao Hải Minh.
--Chào anh --Hải Minh bắt tay Hiểu Giác.
--Hải Minh là chủ tịch tập đoàn Lạc Đào, cũng là em rể của ông chủ anh --tôi cố ý cường điệu. Lạc Đào là tập đoàn lớn ở Hương Cảng, không ai không biết.
Quả nhiên, Hiểu Giác và Diệp Ân lộ vẻ kinh ngạc.
--Chúng ta đi thôi --tôi nói với Hải Minh.
Tôi hất đầu sải bước rời khỏi quán ăn.
Tôi lợi dụng Hải Minh để hả cơn tức này.
Hải Minh và tôi chuyển sang một quán khác ăn.
--Tại sao em nói với anh ta gia cảnh của anh --anh hỏi tôi.
--Có quan hệ gì? anh không thích sao?
Anh lặng thinh.
--Em ghét nhất ba người chị đó của anh ta --tôi kể lể --do em cung cấp cho anh ta học hành, không có em anh ấy làm sao có được ngày hôm nay. Hiện giờ ngồi hưởng thành quả là cô gái đó và ba chị em của anh ta. Anh ta chưa từng mời em ăn một bữa cơm Nhật. Anh ta dựa vào cái gì? Họ dựa vào cái gì?
Tôi cho rằng tôi có thể quên Hiểu Giác rôi, nhưng nhìn thấy anh ấy, lại gợi lên phần đau đớn nhất trong ký ức của tôi. Tôi không cam tâm, đặc biệt là nhìn thấy anh ta vui vẻ như thế.
Hải Minh mãi không lên tiếng.
--Đi thôi, em phải vào ca rồi.
Anh đưa tôi lên thang máy.
--Em luôn không quên người đó --anh nói.
--Em hận anh ta --tôi đáp.
--Phải từng yêu lắm, giờ mới hận anh ta như thế.
Tôi lặng thinh.
--Em vốn không yêu anh.
--Nói bậy --tôi lấp liếm.
--Tại sao em không thể quên anh ta? --anh khẩn thiết hỏi tôi.
--Đúng vậy, em không thể quên anh ta, anh ta là người đàn ông dầu tiên của em.
--Chỉ vì duyên cớ này?
--vậy còn không đủ sao? Nếu còn chưa đủ thì em báo anh biết, anh ta là tất cả sinh mạng của em.
Anh đau lòng đăm đắm nhìn tôi.
--Anh nói đúng lắm, tình yêu là mỉm cười uống rượu độc, em thích uống chung rượu độc ấy --tôi quả quyết nói.
--Anh ta đã không còn yêu em.
--Anh là ai? Chuyện của em liên quan gì đến anh?--tôi vọt miệng nói.
--Anh cho rằng anh là bạn trai của em --anh bối rối nói.
--Anh và em ghép nhau, đổ vào trong ống nghiệm không thể biến thành màu xanh sáng rực như trong lý tưởng của anh. Chúng ta là hai loại vật chất không cách nào phối hợp nhau, bỏ đi, chúng ta chia tay là xong --tôi nói.
Thang máy đến nơi. Tôi bước ra khỏi thang máy. Anh ở lại trong thang máy buồn bã nhìn tôi.
--Anh thật sự tệ thế sao? --anh chận cửa thang máy hỏi tôi.
--Do em không cách nào hợp với anh, xin lỗi, em hết cách yêu anh --tôi đáp.
--Anh hiểu rồi.
--Xin lỗi --tôi quay người bỏ đi.
--Tạm biệt --tôi nghe thấy anh nói với tôi --Tạm biệt --đầu tôi cũng không quay lại.
Qua mấy ngày, anh cũng không gọi điện thoại cho tôi.
Anh làm sao hiểu, đó là mối tình đầu của tôi.
Trong đêm đó, tôi dọn dẹp đồ trong hộc bàn, tôi tìm thấy ba mươi hai lọ không khí trước kia anh ấy gửi cho tôi và chiếc vớ Noel.
Để Em Nói Lời Tạn Biệt Để Em Nói Lời Tạn Biệt - Trương Tiểu Nhàn