Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 29
ý Văn Khải bước từng bước đến, anh xanh mặt, hai hàng lông mày nhíu lại, trong mắt là lửa giận của sự khinh miệt, chỉ nghe anh trầm giọng nói với Trương Khải Hiên, “Trương Khải Hiên, tôi biết Đường Mạn là có nỗi khổ, tôi vừa mới gọi điện thoại về Thượng Hải, mẹ tôi nói, con gái tôi và bảo mẫu từ nhà trẻ ra đã bặt tin suốt 2 tiếng, tôi hy vọng chuyện này không liên quan đến anh. Nếu không, nếu người nhà của tôi bị trầy xước gì, tôi đảm bảo trên người anh cũng sẽ có không ít vết thương gấp trăm lần như thế, đừng thách thức tôi.”
Trương Khải Hiên giật mình, chuyện gì đây? Anh hoàn toàn không hiểu.
Đường Mạn đẩy đẩy Trương Khải Hiên, “Chúng ta đi.”
Lý Văn Khải gọi Đường Mạn, “Tiểu Mạn.” Giọng điệu trước và sau của anh hệt như hai người khác nhau, đối với Trương Khải Hiên là căm thù lạnh lùng, đối với Đường Mạn thì liền biến thành yêu thương dịu dàng.
Anh nói, “Em cũng nhớ kỹ một chuyện, thân thể của em không phải chỉ của một mình em, nếu em có bất kỳ thương tổn nào, anh sẽ đau lòng đến ngủ không yên giấc, em nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ rồi chứ?”
Đường Mạn không dám quay đầu, nước mắt rơi như mưa.
Cô nhẫn tâm, nhanh chóng bước về trước, lên xe của nhà họ Trương.
Nhà họ Trương.
Trương Khải Hiên tận tình khuyên nhủ Đường Mạn, “Em hãy ăn một chút đi, không cần ăn hết, ăn một nửa cũng được.”
Đường Mạn cụp mắt, nhìn chén canh trước mặt.
Cô thở dài, rốt cuộc bưng chén canh qua, im lặng uống hết toàn bộ.
Trương Khải Hiên hơi thả lỏng, anh khó khăn giải thích với cô, “Tiểu Mạn, anh thật sự không biết hiện giờ ba đang ở Thượng Hải, càng không ngờ ba sẽ làm như vậy, nhưng anh cam đoan, ba sẽ không làm vậy nữa đâu. Em hãy tin anh.”
Đường Mạn nhắm mắt lại, cô tin tưởng lời này của Trương Khải Hiên, nhưng Trương Thụy Hằng thì không giống vậy, ông lăn lộn trên thương trường đã hơn 40 năm, làm sao giết người mà tay không dính máu chứ?
Trong mắt Trương Thụy Hằng, bất luận là Trương Khải Hiên hay là Lý Văn Khải, đối với ông đều là thế hệ sau, ông vĩnh viễn cao hơn họ một bậc.
Cô không thể để cho Thạch Băng và bà Lý vô tội vì cô mà bị liên lụy, ngoại trừ quay về, cô không thể nghĩ được biện pháp nào tốt hơn.
Trương Khải Hiên đứng lên, anh đi đến bên cạnh Đường Mạn, khẽ đặt tay lên vai cô, chạm vào đôi vai gầy yếu của cô, anh khẽ nói, “Thân thể của em không phải chỉ của một mình em, nếu em có bất kỳ thương tổn nào, anh sẽ đau lòng đến ngủ không yên giấc, em nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ rồi chứ?”
Anh không có biểu cảm gì, đây là lời nói của Lý Văn Khải.
Đường Mạn rớt nước mắt, Trương Khải Hiên cũng ngửa mặt, sở dĩ anh làm vậy, là không muốn nước mắt dễ dàng chảy ra.
Đường Mạn cười khổ, “Khải Hiên, em đồng ý với anh, em ở lại.”
Sự vui mừng trong nháy mắt như ngọn đèn thoảng qua, anh không thể tin được, nói: “Em thật sự bằng lòng ở lại.”
Cô rơi lệ gật đầu, “Đúng vậy, em ở lại.” Cô lau đi nước mắt, ngẩng mặt nói, “Dịch có Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, kim- càn, đoài mộc- chấn, tốn thổ- khôn, cấn thủy- khảm hỏa- ly, anh là Khảm (Nước) còn em là Khôn (Đất), hai chúng ta là vợ chồng, thiên địa giao nhau, càn khôn không chuyển, hai chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ, sống như vậy rất tốt, không cần tranh chấp nữa.”
(1) Thuyết Vũ Trụ trong Kinh Dịch (Kinh: nghĩa là sách, Dịch: nghĩa là biến đổi trong vũ trụ, trong thiên nhiên, trong xã hội…)
- Thái Cực: Có dưỡng khí, có sự sống.
- Lưỡng Nghi: Hai Cực Âm, Dương.
- Tứ Tượng: Thái Dương (Mặt Trời), Thiếu Dương (Mây), Thái Âm (Mặt Trăng), Thiếu Âm (Sao).
- Bát Quái: Càn (Trời: tây bắc), Đoài (Đầm (hồ): tây), Ly (Hỏa (lửa): nam), Chấn (Sấm: đông), Tốn (Gió: đông nam), Khảm (Nước: bắc), Cấn (Núi: đông bắc), Khôn (Đất: tây nam).
Trương Nghe Hiên lắng nghe, mặc dù không biết tại sao, nhưng cũng có thể hiểu được một chút, người vợ thông minh xinh đẹp này, cô lại đang nói lời kỳ lạ gì đây, anh nghe mà mù mờ.
Đường Mạn cũng đang suy nghĩ, “Dì Thạch, con không thể liên lụy mọi người.”
Cô cũng không hiểu cái gì là Thái Cực, nhưng ở chung với bà Lý cũng lâu rồi, cũng hiểu được một chút Bát Quái Thái Cực quyền mà thôi, hiện giờ, cô không hiểu sao lại nói ra, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn không chịu nổi.
Trương Khải Hiên nằm xuống, gối đầu lên tay cô, tuy rằng anh đang lo sợ bất an, nhưng nghe lời nói này thốt ra từ chính miệng cô, anh cũng cảm thấy an tâm.
***************************
Lý Văn Khải gấp rút trở về Thượng Hải, nhìn thấy mẹ và Thạch Băng đều bình an vô sự, anh cũng bớt lo.
Anh biết Trương Khải Hiên sẽ không làm ra cái chuyện đê tiện vô sỉ như vậy, nhưng ba của hắn, là một con cáo già đa mưu túc trí, ông ta ở trong tối, con người này sẽ làm gì, anh không thể đoán được.
Anh cũng rơi vào giữa những phiền não vô hạn.
Rất nhanh, chỗ Đào Đại Dũng ở Thanh Đảo cho anh biết tin, “Đường Mạn đã rút đơn kiện, cô ấy không chịu ly hôn.”
Anh vô cùng tức giận, người phụ nữ ngu ngốc này, ngu không ai bằng, anh suy nghĩ nhiều cách, cuối cùng mua chuộc được quản lý lấy danh nghĩa là tài liệu khảo sát để cho Đường Mạn ký tên lên chỗ trống, sau đó giúp Đường Mạn thảo ra thư ủy thác, chuẩn bị giúp cô nộp cho tòa án để xin ly hôn, không nghĩ tới anh thân trọng, cân nhắc tích lũy toàn bộ mưu kế, cuối cùng lại bị Đường Mạn vứt bỏ hết, thất bại trong gang tấc.
Đứng trước cửa sổ kính trong phòng làm việc, nhìn thấy thời tiết mây trời đột nhiên thay đổi, cảm giác mát mẻ của mùa thu không còn là những cơn gió nhè nhẹ phả vào mặt nữa, thật sự bắt đầu có hơi lạnh lẽo, trong lòng anh cũng phiền muộn vô cùng.
Thư ký gõ cửa đi vào, “Tổng giám đốc Lý, có một vị tên gọi là Tô Thuấn Quyên đến tìm anh.”
Lý Văn Khải quay đầu lại, Thuấn Quyên? Anh cân nhắc một lượt, “Mời cô ấy vào.”
Là vợ trước của anh, Tô Thuấn Quyên, anh ngồi xuống đợi cô.
Không đến một phút, Tô Thuấn Quyên đẩy cửa bước vào. Thấy cô, anh nở nụ cười.
Bất cứ khi nào chỗ nào, Tô Thuấn Quyên đều xinh đẹp dịu dàng, cô quả không hổ là người đẹp Giang Nam.
Diện mạo của cô rất giống với ngôi sao điện ảnh của Hồng Kông- Diệp Đồng, đôi mi thanh tú, mắt phượng, môi anh đào, chiếc cằm xinh xắn, cái mũi tinh tế. Lúc trước, đúng là sự dịu dàng chân thành và bộ dáng hấp dẫn của cô đã thu hút anh, anh không tự chủ được rơi vào đó, yêu điên cuồng, không thể tự kiềm chế, sau đó hai người mới kết hôn.
Tuy rằng không còn là vợ chồng, nhưng hai người vẫn khá khách sáo. Anh đích thân rót cà phê cho cô, hỏi cô: “Không phải em đang ở Mỹ sao? Sao có thời gian để về Thượng Hải vậy?”
Tô Thuấn Quyên đáp, “Em nghe nói anh mới kế nhiệm chức vụ Tổng giám đốc CVS khu vực Trung Quốc, sao rồi, em đích thân chúc mừng anh, anh không vui à?”
“Sao anh lại có thể không vui chứ, em đến anh thật sự rất bất ngờ.”
Tô Thuấn Quyên nhận lấy cà phê anh đưa, uống một ngụm, cô cảm khái nói: “Anh vẫn còn nhớ khẩu vị của em.”
Anh thản nhiên nói, “Trí nhớ của anh khá tốt, có thể nhớ rõ rất nhiều chuyện.”
Đúng vậy, trong lòng cô vừa khổ vừa chua xót, người đàn ông tốt như vậy, bây giờ lại là người dưng.
Do dự một lát, cô hỏi: “Mẹ có khỏe không?”
“Khỏe lắm, hiện giờ khi không có việc gì làm thì mẹ đi tập Thái Cực Quyền, cùng với một hội những diễn viên nghiệp dư kinh kịch thổi sáo đàn hát, trải qua cuộc sống rất an nhàn.”
“Còn Thạch Băng? Con bé còn nhớ em không?”
Anh cảm khái, “Còn nhớ, đôi khi nó cũng hỏi, dì Thuấn Quyên thế nào.”
Tô Thuấn Quyên lại bùi ngùi, dì Thuấn Quyên, cô vẫn hy vọng Thạch Băng có thể gọi cô một tiếng mẹ, đáng tiếc là…
Hai người ngồi trong phòng làm việc, tùy tiện tán gẫu.
Tô Thuấn Quyên nhớ đến cái gì, cô thử thăm dò, “Văn Khải, anh… …, bạn gái lần trước nói tới, nói chuyện sao rồi.”
Lý Văn Khải nhíu mày, chuyện này vốn không phải là chuyện cô nên quan tâm, nhưng anh vẫn thở nhẹ một hơi, “Hiện giờ cô ấy đang ở Thanh Đảo, xong việc sẽ quay về.”
Tô Thuấn Quyên nghe được một hàm nghĩa khác trong câu nói của anh, đối với Đường Mạn, cô biết được không nhiều, nhưng cô vẫn biết, Đường Mạn vẫn chưa ly hôn, như vậy, hiện giờ cô ấy ở Thanh Đảo, chẳng lẽ, chẳng lẽ cô ấy trở về bên cạnh chồng sao? Hay là cô ấy đang bàn về chuyện ly hôn? Nhưng mặc dù trong lòng nghi hoặc, cô cũng biết mình không nên hỏi nhiều.
Giọng điệu của cô bình thản tìm đề tài khác: “Văn Khải, bữa tiệc nhậm chức vào thứ hai tuần sau phải không? Đến lúc đó em đến tham gia, anh sẽ chào đón chứ?”
“Sao lại không chào đón? Em có thể đến, anh thật sự rất vui.”
Đợi Tô Thuấn Huyên đi rồi, anh vùi mình vào ghế tựa, Tô Thuấn Huyên đột nhiên đến thăm hỏi cũng không khiến anh bận tâm nhiều lắm, hiện giờ anh phải đối mặt chính là hai chuyện, một chuyện chính là từng bước tiến hành nghi thức nhậm chức tổng giám đốc mới, nhân viên của tổng bộ ở Mỹ đến rất nhanh, bàn giao công việc ở công ty đã tiến hành đâu vào đấy, tuy rằng trong lòng anh vô cùng thương nhớ Đường Mạn, nhưng đây là thời điểm đặc biệt, anh phải lấy đại cục làm trọng, không thể đắm chìm trong tình cảm riêng tư được, anh đợi ngày này đã đợi suốt 4 năm, không thể có sai sót.
Anh gọi điện thoại cho Đường Mạn, bất ngờ chính là, điện thoại của cô gọi được, cuối cùng cũng có thể nói chuyện với cô.
Anh an ủi cô, “Em không cần lo lắng cho anh, Thạch Băng không sao, anh biết em quyết định như vậy là sợ ảnh hưởng đến anh, nhưng anh là đàn ông, anh đã hứa thì nhất định phải thực hiện, chỉ cần em yêu anh, anh nhất định sẽ tìm cách giải quyết tất cả vấn đề, để chúng ta có thể ở bên nhau.”
Bên kia, Đường Mạn vô cùng xúc động, cô khổ sở nói, “Thật ra em có cái gì tốt, mà anh lại đối xử tốt với em như vậy.”
“Cô ngốc ạ, không biết em tốt bao nhiêu chính là ưu điểm lớn nhất của em.” Anh cũng chua xót, “Tiểu Mạn, anh rất sợ, rất hối hận, lúc ấy không nên để em đi theo Trương Khải Hiên, tình yêu không phải là quả cân cũng không phải quân cờ, anh cũng không thể để em trả giá vì người khác như vậy, tin anh, anh sẽ không dễ dàng buông tay, em phải đợi anh.”
Đường Mạn nghẹn ngào, “Em tin anh, em… …đợi anh.”
Cúp máy, anh suy nghĩ nhiều lần liền gọi điện thoại cho Chu Duyệt, “Cô Chu, tôi mạo muội gọi điện thoại cho cô như vậy, cũng không có ý gì, cũng không phải hy vọng cô đến khuyên Trương Khải Hiên buông tha cho Đường Mạn, tôi chỉ hy vọng cô có thể giúp tôi chăm sóc cô ấy, bất luận cuối cùng cô ấy quyết định thế nào, hy vọng lớn nhất của tôi chính là cô ấy được hạnh phúc và khỏe mạnh.”
Chu Duyệt cũng cảm động, người đàn ông này không đề cập bất cứ lời nào muốn cô khuyên Trương Khải Hiên, anh ta giống như lấy nhu thắng cương trong Thái Cực Quyền, dễ dàng gạt chiêu hiểm sang một bên, anh ta không dây dưa, cũng không làm càn, lại dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác đối với anh ta.
Bà Lý lại tràn đầy lo âu và tức giận, “Chồng của Tiểu Mạn ép Tiểu Mạn về, ba của nó lại đê tiện bắt cóc Thạch Băng, tuy rằng ông ta không làm gì Thạch Băng, nhưng hành động của hai cha con họ như vậy thật khiến người ta chán ghét, đây căn bản không phải là cách hành xử của đàn ông.”
Bà cũng lo lắng không thôi, “Tiểu Mạn là một cô gái đáng thương, cô gái ngốc nghếch này, trong đầu chỉ biết suy nghĩ cho người khác, mẹ thật sự rất sợ, sợ nó khuất phục, không quay về nữa.”
Anh cũng vô cùng đau đầu.
Bà Lý than nhẹ, bà nắm chặt tay con trai, “Văn Khải, con đừng lo, con lo làm tốt chuyện của mình đi, con đừng quên còn có mẹ ở đây.”
Anh vô cùng xúc động, “Mẹ.”
Bà Lý rất có chủ kiến, bà gọi điện thoại cho Đường Mạn, nhận điện thoại là người làm của nhà họ Trương.
Bà Lý rất khách sáo, “Tôi là mẹ nuôi của Đường Mạn, vô cùng nhớ nó, xin cô cho tôi nói chuyện với nó được không?”
Người làm của nhà họ Trương không dám không cho Đường Mạn nhận máy.
Nhận được điện thoại của bà Lý, Đường Mạn vừa mừng vừa lo.
Bà Lý đúng là nhìn thấu chuyện đời, bà xử sự không sợ hãi, mỗi một câu đều khiến Đường Mạn trấn tĩnh.
“Tiểu Mạn, con có khỏe không? Con ăn uống cho ngon nhé, đừng mang gánh nặng tư tưởng gì hết, cho dù con sống ở đâu, Thạch Bảo Mai dì đây luôn sẵn lòng làm người thân của con, tâm trạng con không tốt thì cứ tìm dì tâm sự, có càu nhàu cũng được.”
Đường Mạn rớt nước mắt, so với người mẹ chồng lãnh đạm, bà Lý thật sự là mẹ hiền.
Bà Lý nói: “Dì và Văn Khải, Thạch Băng sẽ chờ con. Dì tin con không phải chỉ nhất thời rung động với Văn Khải, con cũng phải tin Văn Khải, nó không phải là người tùy tiện hứa hẹn. Cái cà-vạt con tặng cho nó, nó rất ít đeo, không phải nó không thích, Văn Khải treo nó ở một vị trí dễ thấy nhất trong tủ quần áo, mỗi ngày mở tủ ra là có thể nhìn thấy, như vậy thì lòng nó sẽ rất vui. Tiểu Mạn, con biết không? Con cũng giống như một cái gai đâm vào đầu ngón tay của Văn Khải, đâm một cái, tim nó đã đau đớn, con tình nguyện khiến nó lúc nào cũng cảm thấy đau như vậy sao?”
Đường Mạn khóc đến nỗi tay cũng run lên.
Gác máy, bà Lý không khỏi than thở, “Một người hơn 60 tuổi như ta, lại có thể giúp con trai tán gái, mấy lời yêu thương này của ta khiến bản thân ta còn thấy ngượng.”
Gác máy, Đường Mạn cũng nằm trên giường khóc.
Trương Khải Hiên nhìn cô dần dần gầy đi, sắc mặt tiều tụy, anh đứng ngồi không yên.
Anh ngồi bên giường, mắt Đường Mạn không nhìn anh, cô chỉ nhìn một gốc hoa tiểu quỳnh đang lẳng lặng nở rộ bên cửa sổ.
Anh vô cùng buồn khổ, không dám cương quyết giam giữ cô nữa, lại sợ cô bốc đồng bỏ đi, loại buồn rầu này thường xuyên quấy rầy anh, ngày qua ngày tuyệt không dễ chịu.
Anh xin cô: “Quên hết tất cả đi, từ từ em sẽ vui lên thôi.”
Đường Mạn luôn không nhìn lại anh, tuy rằng cô rất bình tĩnh, nhưng từ lúc cô trở về nhà họ Trương, quan hệ giữa cô và anh bỗng trở nên lãnh đạm, ngoài mặt hai người vẫn khách sáo, nhưng anh hiểu được, cô đã không muốn nói chuyện với anh, điều này khiến anh vô cùng khổ sở.
Anh cười khổ, “Mới trước đây, anh gặp được một con chó lang thang bị bỏ rơi, anh cho nó thức ăn, từ đó về sau nó không muốn rời khỏi anh, hình như anh chính là chỗ dựa của nó. Còn em, hiện giờ chính là chỗ dựa của anh, nếu em muốn đi, chỗ dựa của anh cũng không còn, em muốn anh phải làm sao đây?”
Anh nói thấp giọng ngọt ngào đến vậy, Đường Mạn cũng chỉ thở dài.
Anh nằm bên cạnh cô, ôm cô, nhưng vẫn khổ sở.
Đường Mạn không nói lời nào, cái gì cũng để mặc anh. Nhưng bất cứ anh nói gì, cô rất bình tĩnh, cũng không đáp lại, cũng không chủ động trả lời anh.
Anh nhìn thấy mà xót xa, quan hệ của hai người càng lúc càng xa, càng ngày càng lạnh nhạt. Mà từ khi Đường Mạn biết anh tặng căn nhà cho Cao Nhân Tuệ, cũng đã biết chuyện giữa anh và Từ Mạn, rồi xảy ra chuyện anh làm tổn thương cô, cô sẽ không sẵn sàng tha thứ cho anh, hiện giờ, trong lòng cô, anh hệt như một người xa lạ.
Đường Mạn ngồi trong cửa hàng, lật xem một quyển tạp chí, có một giọng nữ trong trẻo gọi cô: “Chị Đường Mạn?” Cô quay lại, là Từ Mạn.
Đường Mạn mỉm cười, “Là em.”
Lạ thật, người tình bé nhỏ này của Trương Khải Hiên, cô nhìn cũng không cảm thấy khó chịu, cũng không cảm thấy tức giận trong lòng.
Từ Mạn thử thăm dò cô, “Chúng ta đi uống chút gì nhé?”
Đường Mạn không từ chối.
Hai Tiểu Mạn tìm một tiệm cà phê ngồi xuống, phục vụ bưng lên cho họ hai tách cà phê và đồ ngọt.
Hai người phụ nữ đều mang tâm sự, Từ Mạn nghĩ, thật ra người vợ này của Trương Khải Hiên, mặt nào cũng bình thường, hơn nữa nghe nói tính tình dữ dằn, động một tý là cãi vả với anh ấy, tại sao Trương Khải Hiên lại chỉ yêu mỗi người vợ tầm thường này chứ?
Đường Mạn thì lại nghĩ, cô Từ Mạn này, thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn cả hoa bách hợp, nóng bỏng hơn cả hoa hồng.
Từ Mạn suy nghĩ xong, cuối cùng đi thẳng vào vấn đề: “Chị Tiểu Mạn, vẫn luôn muốn làm quen với chị.”
Đường Mạn thản nhiên nói, “Nếu chị không phải là vợ của Trương khải Hiên, em chắc hẳn sẽ không muốn làm quen chị như vậy đâu?”
Từ Mạn gật đầu, “Đúng vậy.”
Đường Mạn uống cà phê, cô biết Từ Mạn tìm cô tuyệt đối không chỉ nói chuyện phiếm đơn giản như vậy, từ lần trước gặp nhau ở nhà hàng, trong ánh mắt mờ ám và khao khát của Từ Mạn, cô nhạy cảm liếc mắt một cái đã nhìn ra, trong lòng cô gái này có một loại tình cảm dành cho Trương Khải Hiên, cho nên hiện tại cô chỉ lẳng lặng chờ Từ Mạn tìm đề tài để nói chuyện với mình.
Quả nhiên, hay tay Từ Mạn cầm tách cà phê, nhìn cô thật lâu, cuối cùng cố lấy can đảm nói: “Chị, em có một chuyện muốn nói với chị.”
Đường Mạn nghênh đón ánh mắt cô ta, sắc mặt Từ Mạn ửng đỏ, trong mắt có chút mênh mông, cắn môi mấy cái, lộ ra một loạt dấu răng nhợt nhạt, xem ra cô ta đang căng thẳng và mâu thuẫn, nghĩ đến đây, Đường Mạn thản nhiên nói đùa một câu: “Em sẽ không định nói với chị, em rất thích Trương Khải Hiên chứ?”
Từ Mạn nhất thời giật mình.
Suy nghĩ một lát, Từ Mạn trả lời quả quyết, “Đúng vậy, chị đúng là người thông minh, lòng của ai cũng như gương sáng, chính xác là em rất thích anh Khải Hiên.”
Đường Mạn trả lời, “Em thích anh ấy, chị cũng không ngại, nếu hai người thật sự yêu thương nhau, chị sẵn sàng tác thành cho hai người.”
Bàn tay bức rứt đan vào nhau, Từ Mạn do dự nói, “Chị Tiểu Mạn, chính xác là em thích anh Khải Hiên, từ nhỏ đã rất thích rồi, nhưng không có cơ hội bày tỏ với anh ấy. Đến khi gặp lại, em cho rằng tình cảm của em đối với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường, lại không ngờ rằng, em yêu anh ấy, tình cảm mãnh liệt như vậy, khiến em không thể im lặng mãi được. Ngày đó gặp hai người ở nhà hàng, vốn em nghĩ vậy cũng chẳng có gì, nhưng khi hai người đi rồi, em liền đau khổ muốn khóc. Nhưng xin thứ cho em nói thẳng quan điểm của mình, Khải Hiên rất yêu chị, khi ăn cơm anh ấy lúc nào cũng chiếu cố chị, còn chị, tâm tư căn bản không đặt trên người anh ấy. Nếu thật sự chị không yêu anh ấy, chị khiến anh ấy từ bỏ hy vọng đi được không? Tình yêu là thứ rất ích kỷ, tình cảm miễn cưỡng sống cùng nhau không phải là yêu, chị đã không có tình cảm với anh Khải Hiên, giữ lấy cuộc hôn nhân như vậy, chị không biết đó chính là lãng phí thời gian của nhau sao?”
Đường Mạn cười ảm đạm, “Từ Mạn, những điều em nói chị đều hiểu cả. Thật ra, hôn nhân là một vấn đề nan giải làm phức tạp cả một đời người, có rất ít người cả đời không kết hôn, nhưng khi kết hôn rồi thì không ai có thể chắc chắn hài lòng một trăm phần trăm. Hệt như cái mà em nhìn thấy ở nhà hàng, hai anh chị như bằng mặt không bằng lòng, nhưng rất nhiều cặp vợ chồng đều có căn bệnh chung như vậy, vợ nấu cơm ngon, có thể sẽ không nhẹ nhàng gọi chồng, mà chỉ lớn tiếng trách cứ, lão già kia, mau đến ăn cơm, nhưng em có thể nói, họ không yêu nhau sao? Không phải đâu, họ đã quen với cái cách như vậy, cho nên điều em thấy chưa hẳn là sự thật. Nếu chị và Trương Khải Hiên thật sự không thể sống chung với nhau nữa, tự anh chị sẽ lựa chọn ly hôn.”
Một câu nói rất dễ hiểu, cho dù vợ chồng chúng tôi là hữu duyên vô phận, đó cũng là chuyện của chúng tôi, tôi sẽ không để mặc cô đến chi phối tư tưởng của tôi.
Quả nhiên, Từ Mạn có chút không phục, cô ta nói, “Thật sự em chỉ là muốn nói với chị, nếu chị không yêu anh Khải Hiên, hy vọng chị có thể để cơ hội cho người yêu anh ấy đến yêu thương anh ấy.”
Đường Mạn gật đầu, “Chị sẽ làm vậy, nếu Trương Khải Hiên thật sự yêu em, chị nhất định sẽ tác thành cho cả hai.”
Cô lễ độ nói tạm biệt với Từ Mạn, để lại Từ Mạn ở một bên lúng túng.
Sau khi ra ngoài, Đường Mạn suy nghĩ, diện mạo cô gái này rất đẹp, hẳn là cũng rất yêu Trương Khải Hiên, đáng tiếc, cô ta không phải ứng cử viên thích hợp của Trương Khải Hiên.
Cô không khỏi thở dài, thật ra Trương Khải Hiên thích hợp với ai, do ai đến chăm sóc, đây là chuyện của anh ta, tại sao cô lại lo lắng thay anh ta chứ?
Cô rất nghi hoặc, sa vào mù mịt.
Từ Mạn ngơ ngác ngồi ở đó, suốt buổi chiều, cô đều miên man suy nghĩ, đây được gọi là gì? Mạo hiểm đi tìm vợ của người yêu, chẳng lẽ là muốn bảo chị ta rời khỏi anh sao? Chính xác, Trương Khải Hiên từng hứa hẹn gì với cô à? Cái gì cũng không có, một lần phóng túng kia đối với anh mà nói, chẳng qua chỉ là một vết nhơ không muốn nghĩ đến, anh luôn luôn là người đàn ông của Đường Mạn, cho dù hiện giờ Đường Mạn có bỏ anh, có thể anh cũng sẽ không chọn mình.
Cô có một cảm giác, người phụ nữ này tuy rằng tầm thường, nhưng rất thông minh, bản thân so với Đường Mạn thật sự là kém xa vô cùng.
Như vậy tình cảm của cô dành cho Trương Khải Hiên cuối cùng là cái dạng gì chứ? Suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cô cũng hiểu ra, thật sự cũng giống như trong 《Cuốn Theo Chiều Gió》, như Scarlett O’Hara với Ashley, Khải Hiên của cô cao cao tại thượng, mặc toàn đồ sang trọng, mang theo nụ cười ôn hòa, bước nhanh về phía cô, cô say trong diện mạo điển trai của anh, mà thật ra, người đàn ông này không thích hợp với cô, người thật sự thích hợp với anh chính là một phụ nữ bình thường như Melanie.
Cuối cùng cô cũng hiểu, thản nhiên vậy.
******************************************
Thượng Hải.
Lý Văn Khải thay đồ xong, tài xế đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Hôn nay có buổi tiệc nhậm chức tổng giám đốc, toàn bộ nhân viên hành chính đều đến tham dự, bao gồm cả nhân viên quản lý trực thuộc các chi nhánh của công ty ở nơi khác cũng đến, đây là bước nhảy vọt trong cuộc đời sự nghiệp của anh, anh đợi ngày này đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng vượt qua mọi chông gai, đánh bại những đối thủ khác, trong lòng anh ngập tràn kiêu hãnh.
Thạch Băng thay chiếc váy công chúa, quả thật xinh xắn hệt như một công chúa đáng yêu, bà Lý cũng ung dung sang trọng, người một nhà trong lòng đều tràn đầy vui vẻ ngồi trên xe, xe chạy về hướng khách sạn tổ chức tiệc. Trong lòng anh có hơi tiếc nuối, mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu nữ chính, lúc trước đây, anh nhớ mãi lần Đường Mạn có thể cùng anh đi dự tiệc, cô mặc chiếc đầm sang trọng hiệu Chanel, trên cổ phối với dây chuyền trân châu Mikimoto, trông hệt như Jacqueline Kennedy- vợ của tổng thống Kennedy, hai người nắm tay nhau, xứng đôi vừa lứa, là một cặp khiến người khác nhìn thấy đều ngưỡng mộ.
Nhưng hiện tại, tiếc nuối lớn nhất chính là cô không ở đây mà ở xa xôi ngàn dặm.
Đợi khi đến nơi, anh không cách nào nghĩ đến những điều này nữa. Mọi người tham dự trang phục lộng lẫy nghiêng đón tổng giám đốc tân nhiệm, ai cũng không ngớt khen ngợi anh, các cô gái đều dùng ánh mắt ao ước để nhìn vị tổng giám đốc mới độc thân, khí chất hơn người; còn nhân viên nam thì ra vẻ ngưỡng mộ, tổng giám đốc tân nhiệm giải quyết công việc mạnh mẽ vang dội, quyết đoán cương nghị, tất cả mọi người đều mang theo hy vọng tha thiết, chờ đợi anh có thể dẫn dắt công ty đến tương lai tốt đẹp.
Diễn thuyết nhậm chức không dài, chỉ có 15 phút, anh nói rất tùy ý, cũng rất dí dỏm.
“36 năm trước, lúc tôi sinh ra, ba tôi nghe nói tôi là con trai, câu đầu tiên ông nói chính là, à, tôi nên vì cuộc sống của tôi mua thêm 4 phần bảo hiểm, ngoại trừ 3 phần cho người nhà, còn phải mua thêm một phần bảo hiểm đề phòng đặc biệt thiệt hại tai nạn thương tích, còn có, tôi phải vì ngân hàng siêng năng cống hiến cuộc sống của tôi, bởi vì nếu nói con cái là một phần đầu tư, thì không gian tăng tỷ giá của con trai vĩnh viễn không có không gian tăng tỷ giá của con gái nào lớn hơn.”
Tất cả mọi người cười ha ha.
“Cho nên, hôm nay tôi đứng ở đây, người đầu tiên tôi muốn cám ơn chính là mẹ tôi. Cám ơn mẹ mỗi khi con thành công hay thất bại đều xuất hiện ở bên con, trước sau như một. Hôm nay, tôi rất vui, mẹ tôi và con gái tôi đều đến đây cùng tôi, hôm nay mẹ tôi có nói với tôi, “Trên đầu con lại có tóc bạc rồi, nhưng mà, con vẫn rất đẹp trai”, còn còn gái tôi thì nói “Ba ơi, tuy rằng ba hơi già, nhưng ba vẫn rất đáng yêu”.”
Mọi người đều bật cười.
Bà Lý nước mắt lưng tròng, bà nghĩ đến đứa con trai vinh quang, Lý Văn Khải, thật sự không phụ lòng mong mỏi của bà.
Lý Văn Khải tiếp tục nói, anh kể chuyện bản thân trải qua ở công ty, cám ơn tất cả lãnh đạo của công ty đã dìu dắt và chiếu cố anh, cám ơn sự ủng hộ của đồng nghiệp trong công ty, anh nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình dị gần gũi, mọi người nghe đều lộ vẻ xúc động, vị tổng giám đốc mới này không phải là một người khoe khoang khoác lát, anh dễ gần, chỉ nói ngắn gọn mấy câu đã làm rung động rất nhiều người.
Lý Văn Khải nhìn xuống dưới khán đài, anh đảo mắt xung quanh, nhìn thấy Tô Thuấn Quyên, hôm nay cô mặc một chiếc dầm trễ ngực màu xanh nhạt, trên cổ phối sợi dây chuyền bạch kim chữ T. của Fiona mà anh từng tặng, lấp lánh chiếu sáng dưới ánh đèn của tiệc tối, thấy anh, cô mỉm cười, trong lòng anh lướt qua một cảm giác khác thường, cô cũng đến.
Suy nghĩ một lát, anh nói, “Tôi còn muốn cảm ơn một người, khi tôi vừa mới tốt nghiệp ở Mỹ, ở tổng bộ thông báo tuyển dụng, ứng cử viên tài giỏi nhiều như mây, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết ủng hộ tôi, làm công tác chuẩn bị đúng một tuần vì tôi, cuối cùng để tôi thuận lợi gia nhập CVS. Tôi chân thành cám ơn cô ấy.”
Tô Thuấn Quyên cúi đầu, lặng lẽ rơi lệ, những ngày sống chung với Lý Văn Khải ở Mỹ, là ký ức suốt đời khó quên của cô.
Tình yêu đi rồi, tình cảm vẫn còn, người đàn ông này vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng cô, anh ở trong tim cô, lái không đi, khắc ghi trọn đời.
Lý Văn Khải lại dùng tiếng Anh nói cám ơn ngắn gọn trong 5 phút, diễn thuyết chấm dứt, tiệc rượu bắt đầu.
Anh nói chuyện với từng người, lễ phép cám ơn mọi người, sau đó nhính chút thời gian để tìm Tô Thuấn Quyên.
“Thuấn Quyên?”
Tô Thuấn Quyên xoay người.
Dây Leo Dây Leo - Thủy tụ nhân gia