Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ La
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 479 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:28:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
guyên bản Lục Tâm Đồng còn đang suy nghĩ vì sao anh còn có thể dụng tâm như vậy, chủ động muốn theo cô chọn lễ phục, hóa ra anh chỉ là chịu trách nhiệm đưa đón cô mà thôi, có thể nghĩ, nhất định là dì Giang yêu cầu anh bồi cô đi chọn lễ phục rồi.
Cô không hiểu loại cảm giác mất mác này, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mỉm cười nói: “Được, em chờ anh.” Anh công tác bận rộn, cô không thể tạo thêm phiền toái cho anh.
Giang Thánh Tu nhìn cô cười ngọt như vậy, không có một chút oán trách, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác tội lỗi. Anh nhíu mày, cực lực muốn đem suy nghĩ thiếu nợ cô ra khỏi đầu, lạnh lùng nói: “Sau khi chọn xong, ở chỗ này chờ anh”.
“Vâng”. Lục Tâm Đồng mỉm cười đáp, mãi đến khi anh lái xe đi, cô mới phát hiện ra mình cười đến mức mặt cũng cứng rồi.
Cô vỗ vỗ hai má, mang theo tươi cười bước chân vào cửa hàng lễ phục, lập tức được nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp đón.
Bởi vì phải đám cưới trong trăm ngày, cô dâu không thể mặc lễ phục màu trắng hoặc màu đỏ thẫm, cho nên nhân viên cửa hàng giới thiệu cô mặc lễ phục màu bạc, màu vàng hoặc màu đào mật có màu sắc gần giống với lụa trắng, còn giúp cô thay đổi từng bộ, khen cô có dáng người đẹp, mặc bộ lễ phục nào cũng đều xinh đẹp.
Nhưng kỳ thực cô muốn nghe nhất là lời khen ngợi từ Giang Thánh Tu, nhưng anh lại không có mặt nên không quyết định ngay nên mua bộ nào, cũng không có thay lễ phục trên người, chờ anh quay lại, muốn nghe xem một chút ý kiến của anh.
Giang Thánh Tu đến muộn, đã trễ gần hai mươi mấy phút mới đến, một bước vào cửa hàng, chỉ thấy Lục Tâm Đồng mặc lễ phục màu bạc, ngồi ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, xa xa vừa nhìn thấy, cô giống như một tinh linh lạc xuống trần gian, điềm tĩnh lại phiêu dật, khiến cho anh không tự giác mà dán mắt vào cô.
Dường như cô nhận ra có người đang nhìn, cô lúng túng mở mắt ra, đập vào tầm mắt cô đúng là Giang Thánh Tu, bày ra khuôn mặt khôi ngô, không biết tại sao tim cô lại nhảy lung tung. Cô khẩn trương mà đứng lên, nhưng lại quên chính mình đang mang giày cao gót, lảo đảo trượt một cái.
Giang Thánh Tu nhanh nhẹn đỡ lấy cô, đè lại bả vai của cô, nhíu mày lại, dường như đang trách cô rất không chú ý cẩn thận.
“Anh đã trở lại....” Cô cười yếu ớt, tim vẫn đập rất nhanh, có lẽ là bởi vì.... cô thiếu chút nữa té ngã.
Giang Thánh Tu chậm rãi buông lỏng cô ra, nhưng ánh mắt hoảng sợ vẫn không rời khỏi cô.
Từ xa nhìn cô giống như một tinh linh, lại gần nhìn cô, dưới sự phụ trợ của bộ lễ phục màu bạc, nước da trắng như tuyết của cô càng thêm óng ánh trong suốt, làm cổ họng anh nóng lên, không hề nghĩ ngợi mà mở miệng nói: “Em mặc như vậy nhìn rất đẹp.”
Lục Tâm Đồng e lệ rụt rè, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên, hưng phấn khác thường đem hai bộ lễ phục khác đưa cho anh. “Vậy cái này cùng cái này được không? Anh cũng sẽ cảm thấy nhìn đẹp sao?”
“Đều xinh đẹp.” Giang Thánh Tu thật bất ngờ mình khen ngợi có thể làm cho cô vui vẻ như vậy, làm cho anh vốn là gắng gượng tới giúp cô chọn lễ phục, tâm tình không hiểu sao mà tốt lên.
“Đều xinh đẹp?” Anh là trả lời cho có lệ với cô sao? Thấy cô lộ ra vẻ thất vọng, Giang Thánh Tu càng không hiểu lòng của con gái, nói đều xinh đẹp không tốt sao? “Nếu thích tất cả thì mua đi, dù sao em mặc vào nhất định đều nhìn rất đẹp.”
Lục Tâm Đồng thấy anh nói nghiêm túc như vậy, giọng điệu còn tăng mạnh, cô bỗng nhiên hiểu, từ xinh đẹp anh nói chắc là ca ngợi rồi. Mặt cô trong nháy mắt nóng lên, cô cúi thấp không dám nhìn anh.
“Anh muốn đi tính tiền, em có muốn đem lễ phục đi thay hay không?”
“Vâng, vâng...” Gương mặt của Lục Tâm Đồng đang hồng, lấy thật nhanh tốc độ chạy vào phòng thay quần áo.
Chỉ nói là cô mặc vào nhìn rất đẹp thôi, có cần phải khoa trương chạy đi như vậy không? Giang Thánh Tu cảm thấy cô rất thú vị, khóe môi chậm rãi giơ lên.
“Thưa ngài, bạn gái của ngài đáng yêu như vậy, ngài nhất định rất thích cô ấy đi!” Nhân viên phục vụ đứng một bên, đều nhanh bị tia chớp vô địch của bọn họ làm ù.
Yêu? Giang Thánh Tu sửng sốt, nhìn chằm chằm theo hướng phòng thay đồ. Với anh mà nói, điều quan trọng đầu tiên là anh yêu, nhưng anh đối với cô không thể cũng không nên có cảm giác động tâm, hơn nữa anh cá tính lạnh lùng, càng yêu thích cô gái hoạt bát, nhiệt tình, mà cô ấy cũng không phải là người tình lý tưởng của anh, anh làm sao có thể sẽ yêu cô ấy... (Sky: sau này mới biết... không gì là không thể xảy ra...)
Chẳng qua là anh muốn mẹ an tâm nên mới lấy cô về làm vợ mà thôi...
Rất nhanh đã tới ngày cưới, sau khi hết yến tiệc, cô dâu chú rể đi thẳng về nhà mới nghỉ ngơi, cũng chính là nhà Giang Thánh Tu mua ở bên ngoài.
Trong phòng tân hôn, Lục Tâm Đồng cúi đầu nhìn bộ áo ngủ trên người, còn có mông cô đang ngồi trên giường lớn, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, cô lo lắng không biết nên làm thế nào cho phải?
Thời gian một tháng đã qua rồi, thời gian này mọi người trong nhà họ Giang đối với cô rất tốt, chú Giang, dì Giang giúp cô lo mọi việc khi cha mẹ qua đời, giúp cô sắp xếp hôn lễ, làm cho cô có rất nhiều việc để làm, bề bộn đến nỗi không có thời gian đau lòng, cũng không có tâm tình lo lắng có thể thích ứng hay không.
Nói thật, cho dù cho cô thời gian ba tháng, cô vẫn là không có biện pháp thích ứng được, cho nên đối diện với hôn nhân cô nên lạc quan một chút.
Chỉ là một tháng nay, Giang Thánh Tu lúc nào cũng bề bộn nhiều việc, trừ có lần đó theo cô chọn lễ phục ra, anh bận bịu công việc cả ngày, để ột mình cô cùng người nhà anh chuẩn bị hôn lễ, dường như anh không muốn cùng cô kết hôn, ngày đó anh nói với cô “Em mặc như vậy nhìn đẹp lắm” chắc anh đã quên rồi....
Không, cô phải phấn khởi lên, hôm nay là ngày mà cô kết hôn!
Lục Tâm Đồng vì chính mình động viên, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào... ào..., làm ặt cô không tự chủ mà nóng lên. Hôm nay cô mặc là bộ đồ ngủ màu trắng hoa văn nhỏ rất bảo thủ, trước ngực cúc áo rất nhiều, muốn cởi ra rất phiền toái....
Ai da, cô nghĩ cái gì mà cới với không cởi chứ, chỉ biết càng nghĩ càng thêm khẩn trương lúng túng.
Làm sao bây giờ, tim cô đập thật là nhanh....
“Ta phải bình tĩnh một chút...” Lục Tâm Đồng học lễ nghi người Nhật Bản quỳ gối ở trên giường, muốn cho tâm tình trong lòng bình ổn chút.
“Em đang nói cái gì?”
Hù dọa! Anh là xuất hiện từ khi nào? Lục Tâm Đồng vừa thấy Giang Thánh Tu đứng ở bên giường, vội vã lắc đầu nói: “Không, ta không nói gì”.
Giang Thánh Tu từ trên cao nhìn cô, anh vừa mới tắm xong, thay đồ ngủ màu xám, tóc còn ẩm ướt, gợi cảm chết người.
Lúc này người vợ nhu thuận mới cưới của anh đang quỳ gối ở trên giường, mặc bộ đồ ngủ màu trắng hoa văn nhỏ càng làm cho cô thanh tú trong sáng, tóc dài tự nhiên rơi trước ngực, theo bộ ngực nhô lên buộc vòng quanh đường cong mê người, làm bụng dưới anh căng lên.
Cô vợ nhỏ này của anh cũng ngon miệng giống một tiểu bạch thỏ nhỉ....
Giang Thánh Tu đột nhiên cảm thấy cô có điểm không giống trước, là bởi vì kết hôn nên có hương vị nữ nhân hơn sao? Hay là do ánh trăng ngoài cửa sổ kia đang nhàn nhạt chiếu trên người cô, anh mới có thể cho rằng cô đặc biệt xinh đẹp. Một tháng qua, cùng cô gặp mặt không quá 10 lần, ngoại trừ lần đó theo cô chọn lễ phục ra, hầu như chưa từng cùng cô đơn độc ở chung qua.
Anh ngồi lên giường, ngồi bên cạnh cô, nhịn không được đưa tay muốn đụng chạm vào cô.
Lục Tâm Đồng nén lại hoảng sợ, hướng bên cạnh co rụt lại.
Giang Thánh Tu bực mình nheo lại đôi mắt anh tuấn, thật sự nói rất thẳng thắn. “Em dự định đêm nay cũng không để cho anh chạm vào sao? Không làm tình như thế nào sinh con được?”
Làm, làm.... Lục Tâm Đồng chợt đỏ mặt, chữ thứ hai giống như là bí mật không thể nói, cô chỉ mới ở trong lòng nghĩ đến mà đã cứng lưỡi rồi, sao anh có thể dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy mà nói với cô, rất xấu hổ đi.
“Em, em chỉ là rất khẩn trương....” Cô xấu hổ nói.
Giang Thánh Tu nhíu mày, anh cũng không chán ghét câu trả lời này. “Em chưa từng có bạn trai sao?”
Lục Tâm Đồng mạnh mẽ lắc đầu. “Không có...” Nói xong, cô lén lút ngắm anh, liếc thấy anh nở nụ cười, khóe môi hơi giương lên, cười có chút tà khí lại vừa mê người, hại nai con trong lòng nàng chạy loạn.
Từ độc thân đến kết hôn chỉ có một tháng, cô từ trước đến nay không có cùng con trai nắm tay qua, lại phải cùng người đàn ông này sinh con, biến hóa cực lớn như vậy, vào giờ khắc này càng khiến cô cảm nhận được rõ ràng.
Mà anh lúc nào cũng làm cho cô tâm tình kích động, tim đập dồn dập, đối với chính cô mà nói thì anh rất đặc biệt, hiện tại hai người lại vừa kết hôn, anh thành chồng của cô, cô tự thuyết phục bản thân, cùng chồng cô phát sinh quan hệ thân mật cũng là chuyện đương nhiên.
“Không có sao?” Giang Thánh Tu thấp giọng nói, càng dựa sát vào cô.
Vợ của anh chưa từng có bạn trai, nghĩa là anh sẽ là người đàn ông đầu tiên của cô. Anh không có quan trọng chuyện trinh tiết, nhưng người đàn ông nào không hy vọng vợ mình còn thuần khiết? Anh không phải trường hợp ngoại lệ.
Anh nghĩ, nói không chừng cô cũng chưa từng bị con trai nắm tay đi.....Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, muốn cho cô có thói quen bị anh đụng chạm, chờ cô ấy thích ứng rồi sẽ trở tay không kịp một ngụm ăn luôn cô, dù sao đêm còn dài, anh sẽ không bỏ qua cô.
Lục Tâm Đồng còn tưởng rằng anh muốn đối với cô làm cái gì nữa, không nghĩ tới anh chẳng qua là nắm tay cô mà thôi, liền thở phào nhẹ nhõm. Cô tưởng rằng tay anh cũng giống như người của anh rất lạnh lẽo, nhưng không ngờ nó vô cùng ấm áp, lại to lớn, có thể bao trùm toàn bộ tay cô, làm cho cô cảm thấy thực an tâm.
Giang Thánh Tu thừa dịp cô không chú ý thì cúi đầu xuống chiếm lấy môi cô, hôn khiến cho cô nhỏ giọng hô lên.
Lưỡi của anh linh hoạt trăn trở trong miệng cô, khiến cô không biết phải làm sao, chỉ có thể hé miệng mặc cho anh mạnh mẽ đòi hỏi, anh dùng chút lực, trong nháy mắt cô đã bị anh áp đảo ở trên giường, mặc dù thân hình anh không có dán chặt lên người cô, cánh tay vẫn còn chống đỡ ở trên mặt giường, nhưng gần gũi như vậy, cũng đủ để ặt cô nhanh hồng.
Gương mặt tuấn tú của anh cách cô gần thật gần, môi của cô bị anh dịu dàng hôn, thật thoải mái, nghe thấy mùi vị của cô thật tốt..... Cô say sưa nhắm mắt lại, hai tay không tự chủ mà ôm chặt lưng anh.
A, ngực giống như có chút lạnh....Cô cảm thấy kỳ lạ mở mắt ra, chỉ thấy tay anh trượt đến trước ngực cô, cởi ra từng cúc áo một trước ngực cô.
Môi anh rời khỏi cô, dùng ánh mắt nóng rực xa lạ nhìn cô, nhìn cô lộ ra tảng lớn da thịt, vạt áo dưới rộng mở có thể thấy nội y Lace của cô....
Trái tim Lục Tâm Đồng chắc sớp rớt khỏi ngực rồi, cô chưa từng để cho đàn ông nhìn qua thân thể khỏa thân của cô, mặc dù người đàn ông này là chồng của cô, thân thể của cô đáng lẽ nên thuộc về anh, cô cũng không chán ghét sự đụng chạm của anh, nhưng mà, nhưng mà....
Cô vẫn còn sợ, họ vẫn còn quá xa lạ, chưa quen thuộc đối phương, cô vẫn hy vọng có thể đối với anh nảy sinh nhiều tình cảm, rồi mới đụng chạm thân thể sau...
Nhưng đêm nay là đêm tân hôn, cô không có lý do gì để anh dừng lại mà....
Lục Tâm Đồng cắn răng nhắm mắt lại, muốn nói anh nghĩ thế nào thì cũng theo anh, dù sao bọn họ là vợ chồng, anh có quyền chạm vào cô, cho đến khi cô phát hiện ra anh không hề làm gì, cô mới mở mắt ra, nhìn thấy chồng cô chẳng biết khi nào đã đem cúc áo cô cài lại, cô ngạc nhiên nói không ra lời, vừa ngẩng đầu liền chống lại tầm mắt của anh.
Giang Thánh Tu chống thân mình, ngồi lại trên giường, có chút bất đắc dĩ mà nâng trán nói: “Em thật sự là vô vị muốn chết, ngủ đi.” Nói xong, anh kéo chăn lên, thật đúng là nằm xuống ngủ.
Anh không có trực tiếp nói với cô, bộ dáng miễn cưỡng của cô, giống như anh đang cường bạo cô vậy.
Có lẽ ở đêm tân hôn cái gì cũng không làm thực rất mất hứng, nhưng anh hiểu rõ bọn họ trong lúc đó còn chưa quen thuộc, muốn cô trong đêm nay tiếp nhận thân thể của anh, xác thực quá ép buộc và làm khó người khác.
Với lại loại sự tình này vốn là hai bên tình nguyện, mới có thể đạt được sự vui vẻ, anh cũng không muốn vì ham vui nhất thời, khiến cho cô sau này sinh ra ám ảnh, hơn nữa lại bài xích anh, cho nên dù là anh đối với thân thể cô có cảm giác, anh vẫn còn phải.... nhẫn nhịn.
Lục Tâm Đồng kinh ngạc trừng mắt nhìn, không thể giải thích vì sao nhìn tới bóng lưng đang đưa về phía cô, chẳng lẽ anh thật sự cảm thấy cô rất nhàm chán sao? Đàn ông không đều là dựa vào nửa người dưới mà suy nghĩ sao, đến thời khắc mấu chốt, thì không cách nào nhẫn nại, thế nào anh lại có biện pháp buông tha cô, đây là có chuyện gì... (sky: @@! Chị Đồng ơi, chẳng lẽ chị muốn bị thịt sao....)
Chẳng lẽ.... anh nhìn ra sợ hãi của cô, cho nên không muốn miễn cưỡng cô? Lục Tâm Đồng nghĩ như thế nào cũng chỉ có lý do này là hợp lý nhất, đúng không, nói cô nhàm chán không phải ý định của anh, kỳ thực anh là băn khoăn về tâm tình của cô, anh thật dịu dàng.... (sky: chị lại nhầm rồi, do chị chưa thấy ánh mắt sát thủ của ảnh thôi./ Tu: *liếc mắt*... sky: *xách dép*, *chạy*)
Anh không chạm vào cô, theo lý thuyết, cô phải thoải mái, nhưng cô lại xấu hổ, nhớ lại bị anh hôn qua môi vẫn còn hơi nóng, dường như được anh khơi mào cái gì, tim đập có phần dồn dập.
Cô có thể tin tưởng chồng cô rồi.....
Cô liền nhìn bóng lưng dày rộng của anh, nhìn lâu thật lâu, môi có phần giương lên, sau đó bất tri bất giác hai mắt nhắm lại, ngủ thiếp đi...
Lục Tâm Đồng dạy thật sớm, muốn nấu bữa ăn sáng, tối hôm qua bởi vì quá khẩn trương, nên cô cũng không có thật tốt xem xét căn hộ này, đến bây giờ mới có thời gian mà hăng hái nhìn căn hộ.
Căn hộ của Giang Thánh Tu trang trí theo phong cách cực giản dị, chỉ có hai màu đen trắng, vật dụng trong nhà cũng rất đơn giản, lại đem đến cảm giác quá lạnh, ngay cả trước sân thượng cũng treo một rèm cửa lớn màu xám.
“Nếu có thể đổi lại màu sắc thì thật tốt....” Cô thì thào, đi tới phòng bếp, mở ra tủ lạnh muốn tìm chút nguyên liệu nấu bữa sáng, mới phát hiện bên trong đặt ít thực phẩm đã nấu chín cùng đồ ăn dành cho lò vi ba.
Ôi, anh ăn uống thực rất tùy tiện rồi! Từ hôm nay trở đi, cô sẽ không để cho anh ăn thức ăn bên ngoài này, cô mỗi ngày sẽ đều nấu đồ ăn ngon để sẵn cho anh ăn, như vậy mới đủ chất dinh dưỡng.
Bởi vì trong tủ lạnh không có gì có thể dùng để nấu ăn, cô đành hỏi người quản lý dưới lầu, gần đây có siêu thị cỡ lớn hai bốn giờ hay không.
Vận khí cô thật tốt, cách đó không xa vừa vặn có một cái, vì thế cô liền tới đó mua một ít nguyên liệu nấu ăn rồi về, nấu một bát cháo kiểu Trung Quốc, bánh trứng, cũng làm sandwich kiểu Tây, Hamburger, miếng bánh mì nướng cho bữa ăn sáng, để cho anh chọn lựa.
Sau khi nấu xong, cô vội vàng dọn dẹp mọi thứ trong bồn rửa, ánh mắt đột nhiên thấy một con côn trùng màu nâu, cô bị dọa đến nỗi lông tơ dựng đứng, vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, lúc trước có ba yêu thương đều giúp cô xử lý hết thảy, hiện tại...
Cô nhìn qua hướng phòng ngủ, đấu tranh hồi lâu, quyết định tự mình giải quyết.
Giang Thánh Tu tây trang phẳng phiu bước ra khỏi phòng, liền thấy sắc mặt cô tái nhợt, thở phì phò một bộ dáng rất mệt, tối hôm qua anh rõ ràng không có làm chuyện gì khiến cô mệt mà.
“Em làm sao vậy?”
“Em vừa rồi mới đánh chết một con côn trùng....” Cô gượng cười nói, mặc dù rất sợ nhưng không đánh không được, cô sẽ nghi ngờ mà không dám bước vào phòng bếp nữa.
Cô dám đánh? Giang Thánh Tu thật sự rất khó tưởng tượng cô có thể làm được, bình thường các cô gái đều không phải sợ côn trùng đến thét chói tai sao, nhưng nếu cô đã đánh rồi, sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Thầm nghĩ, anh muốn vào phòng bếp rót ly nước uống, đi qua nhà ăn, bị một bàn đầy thức ăn hù dọa.
Lục Tâm Đồng đi theo phía sau anh, xoắn tay vào nhau nói: “Em không biết anh thích ăn cái gì vào bữa sáng, cho nên liền làm hết”. Sẽ có một loại anh thích ăn đi.
Toàn bộ? Này ít nhất là phần ăn sáng của một tuần đi!
Giang Thánh Tu nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy liền muốn buồn nôn, anh thật sự là thua cho cô, thật không biết đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ cái gì. “Em về sau đừng nấu bữa sáng nữa, anh không có thói quen ăn điểm tâm. Bình thường anh đến công ty nói thư ký pha cho anh một ly cà phê, để cho anh nâng cao tinh thần.
“Cái gì?” Anh không phải không nhìn thấy bữa sáng anh thích, mà là anh không ăn sáng? “Anh đi làm đây”. Giang Thánh Tu thấy mặt nàng thất vọng, trong lòng có chút áy náy, nhưng anh vốn không ăn bữa sáng, không có khả năng vì cô mà thay đổi thói quen.
Dạy Dỗ Vợ Yêu Dạy Dỗ Vợ Yêu - Hạ La