An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Dark Arena
Dịch giả: Nguyễn Hoài Thu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 648 / 72
Cập nhật: 2019-11-19 14:36:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
hàng uống hai viên Aspirin và nằm dài trên giường, ngạc nhiên vì thấy mình mệt mỏi đến như thế. Hai mắt chàng nhắm lại và cảm thấy mình chỉ ngủ chợp đi có vài phút, nhưng khi nghe tiếng gõ cửa và mở mắt nhìn, chàng thấy căn phòng đã tràn đầy bóng tối. Chàng nhoài người bật ngọn đèn bàn và nhìn đồng hồ. Mới có 6 giờ tối. Tiếng gõ cửa lại vang lên rồi cửa mở và Eddie Cassin bước vào. Eddie ăn mặc bảnh bao, mày râu nhẵn nhụi, người thơm mùi nước hoa.
— Ngủ thì phải khoá cửa lại chứ? - Eddie nói. - Sao? Khó chịu à?
Eddie vứt vài phong bì thư lên bàn trong khi Mosca ngồi dậy.
— Cậu có mấy cái thư nhà. Có gì uống không?
Trong khi Eddie rót rượu uống, Mosca ra đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống đường. Bên ngoài, bóng tối chưa xuống hẳn và trong phố có một nhóm trẻ em đứng cầm những cây đèn, chờ đợi tối xuống là thắp đèn vừa đi vừa hát. Eddie đến đứng cạnh chàng và hỏi:
— Thằng nhỏ của cậu sao?
Mosca đáp cụt ngủn:
— Frau Saunders nuôi giùm.
Giọng nói của Eddie trầm xuống:
— Khi cậu về Mỹ, tôi sẽ thay cậu đến thăm nó luôn. Đừng lo. - Anh ngừng lại trước khi nói tiếp. - Kể thì cũng đau thật, Walter. Cậu với tôi, chúng mình đều là những thằng chuyên môn gặp rủi. Nhưng đành chịu, biết làm sao hơn được. Thư gửi đến đều là thư của mẹ cậu. Tôi có đánh điện cho bà biết về chuyện ở đây và việc cậu sắp về.
Mosca quay lại để nhìn vào mặt Eddie:
— Anh thật là một người bạn tốt. Anh có thể giúp tôi một chuyện cuối cùng không?
Eddie sốt sắng:
— Chuyện gì? Nói đi…
— Anh không cho tôi biết rằng Yergen đã trở lại đây. Tôi muốn gặp hắn. Anh đem hắn lại đây gặp tôi được không?
Eddie đưa ly rượu lên uống và chăm chú nhìn Mosca. Anh thấy có một vẻ gì bất thường trong thái độ và vẻ mặt của bạn. Giọng nói của Mosca không có âm thanh gì khác lạ cả, nhưng ánh mắt của chàng sáng lên một ánh khả nghi. Eddie biết chuyện rắc rối giữa Yergen và Mosca về mấy lọ thuốc Pénicilline và anh cho đó là lỗi của Yergen, nhưng anh cũng thấy anh không thể để cho Mosca hành hạ, trừng phạt Yergen quá nặng vì tội ấy được. Vì vậy, anh nói bằng một giọng dàn hoà:
— Tôi hy vọng anh không suy tính hành động gì ngu dại, Walter. Gã đó lầm lẫn. Gã có thể không biết gì về Pénicilline hoặc gã cần tiền, nhưng anh cũng phải nhận rằng gã đã giúp anh và Hella rất nhiều. Gã không phải là người xấu.
Mosca mỉm cười:
— Mẹ kiếp… Có gì đâu mà anh làm ra quan trọng vậy? Tôi chỉ muốn đòi lại số thuốc lá và số tiền tôi đã phải trả cho mấy lọ thuốc vứt đi ấy. Tại sao tôi lại phải trả tiền hắn nhỉ? Anh đâu có biết, hắn lấy của tôi những 50 tút thuốc chứ đâu phải là vài gói.
Eddie ngạc nhiên và mừng đến nỗi anh thốt lên một tiếng kêu vui.
— Hay lắm. Cậu đã trở lại bình thường rồi đấy. Đúng. Đòi lại thuốc với tiền lại là phải. Tôi sẽ bắt gã phải trả lại cậu đủ số. Cho gã một bài học… - Một ý nghĩ chợt đến với Eddie, anh nắm lấy tay áo Mosca. - Này. Tôi sắp đi với bà Meyer lên miền núi Marburg. Bọn này đi một tuần. Cậu nên cùng đi cho vui. Bọn này sẽ lo cho cậu một cô bạn. Mình sẽ vui lắm, ăn uống bằng thích. Bơ tươi, sữa tươi, rau tươi, cây nhà, lá vườn. Cam đoan cậu sẽ yêu đời và quên hết. Ô kê, ừ đi một tiếng cho anh em vui?
Mosca mỉm cười:
— Đi thì đi, sợ gì.
Eddie cười lớn:
— Vậy là phải, Walter. Ở đời cóc có chuyện gì đáng để cho chúng mình buồn lâu cả. Cậu thấy như tôi đấy… Vợ tôi nó cho tôi rơi để lấy thằng sếp của nó. Tôi cũng buồn chứ, nhưng tôi đâu có thể chết vì đời tôi có nó hay không có nó. - Anh vỗ vỗ lên vai Mosca và nói bằng một giọng trìu mến. - Yên trí đi. Tôi sẽ lo tìm cách để cậu đem thằng nhỏ về Mỹ với cậu. Hella muốn như thế. Đó là điều cuối cùng chúng mình làm được cho nàng. Còn bây giờ thì chúng mình lo đi chơi cho quên sầu cái đã. Miền núi đẹp lắm, đến nơi rồi cậu sẽ thấy. Tối nay dưới nhà có liên hoan lớn. Cậu xuống dự chứ?
Mosca lại hỏi:
— Anh đưa Yergen đến đây gặp tôi lúc mấy giờ?
Eddie lại có vẻ nghi ngờ. Mosca nói tiếp:
— Mẹ kiếp, chẳng giấu gì anh tôi cạn tiền rồi. Dành dụm được bao nhiêu chi gần hết vào vụ này. Tôi cần tiền đưa cho bà Saunders để bà ấy nuôi giùm thằng nhỏ. Về Mỹ rồi chắc cũng còn phải cả năm, bảy tháng sau tôi mới có tiền gửi sang nuôi nó. Hơn nữa, tôi cũng cần có tiền để đi chơi với anh chứ. Cứ hành động rồi bảo em bé sang hỏi tiền cậu sao? Đâu có được? Tôi đang điên đầu vì đủ thứ tiền. Lại còn phải có tí tiền để về Mỹ. Yergen nó lấy của tôi quá nhiều tiền. Tôi sẽ không đòi lại hết đâu, nhưng để nó lấy từng ấy tiền thì thật là vô lý.
Eddie đã hoàn toàn tin tưởng:
— Được rồi. Tôi đến nhà nó bảo nó đến gặp anh ngay bây giờ. Nhưng gặp nó xong, anh phải xuống dự liên hoan với tôi. Ô kê?
Eddie đi rồi Mosca nhìn thấy mấy lá thư trên bàn. Chàng cầm lấy đem về giường đọc. Đọc xong thư, chàng mới thấy là chàng chẳng hiểu gì hết. Chàng phải đọc lại từ đầu và cố tập trung tư tưởng để hiểu mẹ chàng muốn nói gì với chàng qua những dòng chữ bà viết. “Con mau trở về,” mẹ chàng viết. “Con đừng nghĩ gì hết nữa, con chỉ nên nghĩ đến chuyện trở về nhà. Mẹ sẽ lo cho con của con. Con có thể trở về trường học. Con chỉ mới có hai mươi ba tuổi. Con hãy còn trẻ lắm. Nếu lúc này con khổ sở, con hãy cầu nguyện Chúa. Đời con mới bắt đầu…”
Chàng ném thư xuống sàn và nằm dài trên giường. Dưới nhà, cuộc vui đã bắt đầu với tiếng nhạc và tiếng cười. Lại cảm thấy nhức đầu, chàng tắt đèn. Bây giờ mới là sáu giờ ba mươi tối, chàng còn có nhiều thì giờ.
Chàng mơ màng mắt nhắm lại. Chàng mơ thấy Hella bồng con ở trên máy bay bước xuống và mẹ chàng đứng chờ ở cửa vào sân bay. Rồi tất cả mọi người họp lại trong phòng khách, bà nội kiêu hãnh bồng cháu. Alf khen thằng nhỏ khoẻ mạnh và thông minh. Tất thảy đều thấy thằng bé giống bố nó như đúc, rồi mỗi buổi sáng, mỗi buổi tối, từng ấy bộ mặt quen thuộc lại hiện ra. Chàng ngủ.
Trong chiếc xe Jeep chạy qua những con đường tối, Yergen hỏi:
— Ông sẽ ở cạnh tôi trong lúc tôi nói chuyện với ông ấy chứ.
— Tất nhiên, - Eddie đáp. - Anh không có gì phải lo cả.
Tuy nói vậy nhưng càng đến gần khu nhà, Eddie càng thấy lo âu. Linh tính đưa đến cho anh một nỗi lo không tên trong khi miệng anh vẫn trấn an Yergen. Anh hy vọng khi đến nơi Mosca đã ngồi trong phòng tổ chức liên hoan và ở đó đông người, dù Mosca có nổi giận vì Yergen chàng cũng không có thể làm dữ được.
Trong lúc đám đông đang cười đùa và khiêu vũ, Eddie trở ra. Anh bảo Yergen đứng chờ anh ở dưới cửa để anh lên gác gọi Mosca xuống, nhưng Yergen đã đứng sẵn ở chân cầu thang tầng hai. Bộ mặt trắng nhợt của Yergen bỗng dưng làm cho Eddie thấy rõ trong nháy mắt tất cả những nguy cơ mà Yergen rồi Mosca, và cả anh nữa, sắp phải chịu. Anh kêu lên với Yergen:
— Xuống đây, tôi đưa anh về…
Nhưng đến lượt Yergen không chịu:
— Gặp ông ấy cho xong đi. Tôi không muốn ông ấy đến nhà tôi.
— Ngu lắm. Đi cho mau…
Eddie bước vội lên mấy bực thang để nắm áo Yergen kéo xuống. Trong lúc hai người đang dằng co, Eddie nghe thấy tiếng nói của Mosca vang ngay ở trên đầu, giọng nói lạnh, tàn nhẫn và đầy giận dữ:
— Eddie… Thằng chó đẻ… Bỏ nó đấy cho tao…
Eddie và Yergen cùng nhìn lên.
Mosca đứng ở đầu thang. Chiếc áo nhà binh không cài khuy càng làm cho chàng có cái vẻ to lớn đáng sợ. Một tay chàng giấu sau lưng.
— Lên đây, Yergen, - Mosca nói.
Eddie giơ hai tay lên cầu khẩn:
— Walter… Đừng… Đừng làm thế…
Yergen níu lấy Eddie.
Mosca đi xuống hai bước:
— Eddie… Tránh ra…
Mosca đi xuống một bước nữa. Yergen buông Eddie ra để quay mình chạy xuống với một tiếng kêu tuyệt vọng. Mosca nổ súng. Yergen ngã quỳ gối xuống, mặt ngước lên như để nhìn bầu trời qua mấy tầng sàn nhà. Mosca lại bắn, Eddie chạy sát vào tường, chạy qua bên cạnh Mosca, lên phòng của bà Meyer.
Mosca bỏ súng vào túi. Xác chết nằm co quắp trên những bậc thang, đầu ở dưới, hai chân bên trên.
Từ những gian phòng tầng dưới vang lên một làn sóng cười, máy hát nổi một bản nhạc, rồi tiếng chân người rầm rập di chuyển theo điệu nhạc. Mosca chạy trở lên phòng chàng. Chàng đứng im nghe ngóng, nhưng không thấy có tiếng gì lạ, vẫn chưa có ai biết là vừa có án mạng xảy ra trong toà nhà này.
Từ đường phố bên dưới, chàng nghe tiếng trẻ con ca hát. Đó là tiếng hát của bọn trẻ rước đèn trong phố. Tuy không nhìn thấy nhưng có những chiếc đèn lồng thắp bằng đèn chao qua, chao lại trong tâm thức Mosca. Chàng lượm cái vali để sẵn trên sàn và chạy ra khỏi nhà.
Trên cầu thang, chàng bước qua xác chết Yergen, nhưng cảnh khu nhà vẫn y như cũ. Ra khỏi nhà, chàng xách vali bước qua bên kia đường. Khi đã đi được một quãng khá xa, chàng mới quay lại đứng nhìn lần cuối.
Tất cả những khung cửa sổ trong toà nhà bốn tầng lầu này đều sáng đèn. Toà nhà, trong thành phố điêu tàn, như một thuyền buồm du ngoạn trôi trên mặt biển đêm, từ đó những làn sóng nhạc và cười nói vang ra. Chàng đứng ngoài vùng ánh sáng đó nhưng chàng không chút hối hận, chàng chỉ nghĩ đến chuyện chàng sẽ không bao giờ còn đi trở vào đó, còn gặp đứa con nhỏ của chàng hay gặp Eddie Cassin, không bao giờ còn trở về nhà, còn nhìn thấy quê hương. Bởi vì sau cùng, chàng đã trở thành kẻ thù.
Xa kia, nơi đầu đường tối đen, chàng nhìn thấy những ánh đèn của bọn trẻ con, nhưng giờ đây chàng không còn nghe rõ tiếng chúng hát. Chàng quay lưng lại tất cả, xách vali đi đến trạm xe buýt, chiếc xe sẽ đưa chàng đến nhà ga.
Cuộc chia ly với thời gian và không gian này dường như vô cùng quen thuộc với Mosca, như chàng đã biết trước từ lâu lắm thế nào nó cũng đến. Trước mặt chàng, trong đêm lạnh, ẩn hiện chấm đỏ của ngọn đèn đằng sau chiếc xe buýt. Vì thói quen, chàng chạy vội để bắt kịp chuyến xe, nhưng vừa chạy được vài bước, chàng lại đi thong thả. Vì chàng biết rằng dù chàng có lỡ chuyến xe này và lên chuyến xe sau, hay chuyến xe sau nữa, thì cũng chẳng có gì thay đổi.
Đấu Trường Đen Đấu Trường Đen - Mario Puzo Đấu Trường Đen