Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Dark Arena
Dịch giả: Nguyễn Hoài Thu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 648 / 72
Cập nhật: 2019-11-19 14:36:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ặt trời buổi sáng đầu xuân chiếu lên thành phố điêu tàn những màu vàng tươi và đỏ nhạt, làm lấp lánh những mảnh thủy tinh và những viên gạch vỡ có màu đỏ ối. Bầu trời xanh lơ làm giảm đi nét thê thảm của những thân nhà xụp đổ còn vươn lên trên những đống gạch vụn.
Con gái nhỏ của Yergen, người giúp việc ở toà nhà của Frau Meyer, đẩy chiếc xe trẻ con sơn màu kem đi trên vỉa hè, Yergen đi bên cạnh con, sung sướng vì hạnh phúc của con, y cảm thấy sự sống lại của thành phố sau mùa đông quá dài, quá lạnh.
Đi vào đường Metzer, Yergen nhìn thấy ở phía đầu đường Mosca và mấy người bạn Mỹ của chàng đang xếp đồ vào chiếc Jeep. Rồi y nhìn thấy Hella đứng dưới gốc cây. Đến gần hơn, y nhìn ra ba người là Mosca, Eddie và Leo đang bận rộn xếp những thùng đồ vào xe.
Yergen chạm nhẹ vào vai con gái nói:
— Giselle… Con đẩy xe sát đến trước mặt họ, làm họ ngạc nhiên.
Đứa con gái mỉm cười sung sướng và đẩy xe đi nhanh hơn. Hella nhìn thấy hai cha con trước và Yergen nghe rõ tiếng nàng kêu lên thích thú trước khi nàng, với cái bụng chửa, chạy lên đón Giselle.
— Bà có thích cái xe này không? - Yergen hỏi bằng một giọng kiêu hãnh. - Bà thấy có đúng như lời tôi tả không?
— Ồ… Đẹp lắm… Đẹp lắm… - Hella kêu lên.
Khuôn mặt hơi xanh vì thai nghén của nàng biểu lộ một niềm vui rõ rệt làm cho Yergen thực sự xúc động. Y nhìn lại cái xe trẻ con và thấy chiếc xe quả thật là đẹp. Đường nét của nó sang như đường nét một chiếc xe đua, nước sơn màu kem mịn màng trông thật đáng yêu. Chiếc xe nổi bật trên màu xanh của cỏ non dưới nó và màu xanh của nền trời xuân trên nó.
— Giselle, con gái tôi, muốn tự tay nó mang xe lại cho bà. - Yergen nói.
Cô gái nhỏ cúi đầu. Hella vụng về ngồi xuống, vạt áo choàng quá rộng của nàng xoà trên mặt cỏ:
— Cảm ơn em nhé. - Nàng nói và hôn lên má Giselle. - Em giúp tôi mang xe đến nhà mới của tôi, nhớ?
Cô bé gật đầu.
Mosca từ chiếc Jeep quay lại, chàng chỉ nhìn qua chiếc xe trẻ con nói:
— Tôi trả tiền anh sau, Yergen. Chúng tôi dọn nhà đến đường Kurfursten đây. Anh nên đi bộ lại đó với Hella, khuân hết đồ xuống xong chúng tôi đến đó ngay.
— Vâng… Vâng… - Yergen đáp. Trong lúc khoan khoái, y ngả mũ chào Hella và nói với nàng bằng tiếng Đức, - Thưa bà, tôi có thể được phép đưa bà đến đó không?
Nàng mỉm cười với y và đưa tay vịn cánh tay y. Đứa bé đẩy chiếc xe trẻ con đi trước họ.
Họ đi trong làn gió xuân có mùi hoa và cỏ non. Hella cài khuy áo choàng lại và Yergen nhìn thấy vòng bụng nàng hiện tròn dưới vải áo thấy vừa vui vừa buồn. Vợ y chết trong chiến tranh, con gái y giờ đây không có mẹ và y đang đi bên cạnh người tình của kẻ thù.
Giselle quay lại và mỉm cười với họ.
— Giselle hồi này trông khá lắm rồi đó, - Hella nói.
Yergen gật đầu:
— Ngày hôm nay tôi sẽ đưa nó về nhà quê sống trong một tháng. Bác sĩ khuyên phải mang nó về quê. - Yergen chậm bước lại để cho Giselle không nghe rõ lời y sắp nói tiếp. - Nó còn đau nhiều. mùa đông vừa rồi quá lạnh với nó.
Trước mặt y, cô bé vào một vùng nắng vàng, Yergen buồn rầu tiếp:
— Tôi phải đưa nó đi xa cảnh điêu tàn này, xa những gì gợi cho nó nhớ cái chết thể thảm của mẹ nó, nếu có thể được, đi xa hẳn nước Đức. - Y dừng lại, do dự trước khi nói ra câu nói mà y có vẻ như không tin. - Bác sĩ bảo sống mãi ở đây con bé có thể bị… điên.
Giselle đứng chờ họ ở chỗ hết vùng nắng và bắt đầu vào bóng tối của đường phố, như cô sợ phải đi vào đó một mình. Hella bước tới trước, vui vẻ nói:
— Em có muốn ngồi vào xe đẩy đi không?
Giselle gật đầu và Yergen nhấc con đặt vào lòng chiếc xe nhỏ. Hella đẩy xe đi, nàng vừa nói vừa cười:
— Coi này… Con gái tôi xinh không?
Giselle không cười lên thành tiếng nhưng cũng mỉm cười, miệng cô bé chúm chím thốt ra những tiếng giống như tiếng cười nhưng chỉ là bóng mờ của tiếng cười vui.
Ba người đi vào dãy phố có những toà nhà bằng đá chạy dài hai bên, cảnh điêu tàn ở đây không hiện rõ lắm. Hella dừng lại ở trước toà nhà đầu tiên, nàng bước lên những bậc xi măng dẫn lên cửa và gọi vào:
— Frau Saunders…
Một người đàn bà hiện ra trong khung cửa sổ. Người đàn bà có khuôn mặt buồn, nghiêm nghị và mái tóc chải về đằng sau không cần kiểu cách gì hết. Qua nửa người trên của bà, họ thấy bà mặc bộ áo đen bằng vải thường.
Chiếc xe Jeep đến khi Hella đã vào nhà. Leo lái xe và cũng như mọi lần mỗi khi dừng xe lại, Leo để cho xe đụng vào gốc cây. Mosca và Eddie từ trên xe nhảy xuống. Cả ba người khuôn đồ vào nhà. Rồi Hella trở ra, tay ôm một túi giấy đưa cho Yergen.
— Mười bao, phải không ạ? - Nàng hỏi.
Yergen gật đầu. Hella đến gần Giselle, cô bé vẫn đứng vịn tay lên thành chiếc xe trẻ con. Nàng lấy trong túi áo ra vài thanh chocolate đưa cho cô bé:
— Cảm ơn em đã mang đến cho tôi chiếc xe đẹp quá. Bao giờ tôi có em bé, em đến chơi với em bé luôn nhé?
Giselle gật đầu và đưa những bánh chocolate cho bố. Yergen bẻ từng miếng nhỏ cho con cầm trong lòng bàn tay bé nhỏ và ăn dần.
Khi trở vào Hella thấy Mosca, Leo và Eddie đợi nàng trong căn phòng mới thuê được của vợ chồng nàng. Trên mặt bàn có hai chai Coca và hai ly Whisky. Căn phòng nhỏ còn bừa bộn những vali, thùng, hộp, gói giấy. Mosca đưa ly rượu lên, Hella và Leo mỗi người cầm một chai Coca, Eddie đã uống trước nhưng vẫn còn chờ họ.
— Uống mừng nhà mới! - Hella nói.
Bốn người cùng uống, Eddie Cassin nhìn Hella chỉ nhấp một chút rồi bỏ đó để đi mở vali xếp quần áo vào tủ. Anh chưa lần nào ngỏ lời hoặc tỏ ý tán tỉnh Hella cả mặc dầu anh từng ở một mình trong phòng Mosca với nàng nhiều lần. Anh thắc mắc đến việc tại sao anh lại không hề tán tỉnh nàng và thấy rằng bởi vì, một phần, không bao giờ nàng cho anh có cơ hội. Nàng không bao giờ đến gần anh, không bao giờ cho anh có dịp thử, bằng lời hoặc bằng cử chỉ của nàng. Nàng không làm điệu. Nàng tự nhiên nhưng vẻ tự nhiên của nàng không phải là vẻ tự nhiên đàn bà vẫn quyến rũ đàn ông. Một phần bởi vì anh ngán sợ Mosca. Giờ đây phân tích sự ngán sợ ấy, Eddie thấy rằng sự ngán sợ đặt trên căn bản những gì anh hiểu biết về bản tính bất cần đời của Mosca, về những chuyện anh từng được nghe những người bạn trong đơn vị nói về việc trận đánh nhau làm cho Mosca suýt nữa phải ra trước toà án quân sự. Người trung sĩ nạn nhân trong vụ này bị thương nặng đến nỗi phải được đưa về Hoa Kỳ điều trị. “Những thằng bạn của nó,” Eddie nghĩ, “mình, Wolf, Leo, đều nghĩ là bạn nó, đều không xả thân thì cũng hết lòng lo cho nó khi cần đến. Nhưng đêm nay mấy thằng có lăn đùng, ngã ngửa ra chết hết cả, nó vẫn tỉnh bơ như thường.”
— Cái xe trẻ con, - Hella bỗng kêu lên, - cái xe của con tôi đâu rồi?
Mọi người đều cười. Leo giơ tay lên trời và kêu lên bằng tiếng Đức:
— Chết rồi… Tôi bỏ quên nó ở ngoài đường…
Nhưng Mosca nói ngay:
— Yên trí, Hella. Xe để ở dưới chân cầu thang.
Và Eddie Cassin nghĩ: “Thằng khốn nạn. Nó không dám để cho nàng sợ, dù chỉ sợ vì một câu nói đùa.”
Hella đi xuống nhà dưới tìm chiếc xe. Leo uống hết chai Coca nói:
— Tuần tới tôi đi Neremberg. Họ muốn tôi đến làm chứng kết tội những người từng là viên chức và người gác ở Buchenwald. Thoạt đầu tôi không nhận, nhưng khi bị họ nói cho tôi biết rằng ở đó có một anh y sĩ cũng bị xử. Anh này là người từng nói nhiều lần với chúng tôi: “Nên nhớ rằng tôi không tới đây để chữa bệnh cho mấy người. Tôi cũng không tới đây để giữ cho mấy người khỏi chết. Việc của tôi là lo cho mấy người đi làm việc được mỗi ngày.” Tôi sẽ làm chứng kết tội thằng khốn ấy.
Mosca tự rót ly rượu thứ hai, chàng mở chai Coca mới đưa cho Leo và nói:
— Nếu tôi là anh, tôi không chỉ ra làm chứng kết tội mấy thằng ấy mà thôi tôi còn muốn tự tay tôi giết chúng nữa.
Leo nhún vai:
— Tôi không biết. Bây giờ tôi chỉ còn thấy khinh bỉ mà thôi, tôi không còn thù hận nữa. Tôi không biết vì sao.
Eddie uống một hơi dài nói với Mosca:
— Bọn tôi sẽ thiếu anh ở khu nhà này. Anh nghĩ rằng anh sẽ ra sao khi anh đi sống theo kiểu người Đức như thế này?
Mosca lắc đầu:
— Có gì khác đâu? Ở đâu mình cũng vẫn là mình. - Chàng rót rượu vào ly cho Eddie và tiếp. - Uống hết ly này làm ơn đi chỗ khác chơi dùm. Tôi không muốn anh làm cho bà chủ nhà mới của tôi kinh hoảng vì cơn say của anh. Không cho anh uống nữa.
— Tôi sửa đổi con người của tôi rồi. - Eddie nói. - Vợ tôi sắp từ nước Anh đem con tới đây. - Anh nhìn mọi người với vẻ kiêu hãnh khôi hài. - Gia đình tôi sắp đến đây với tôi.
Mosca mỉm cười:
— Tội nghiệp cho bà vợ anh. Tôi tưởng bà ấy đã bỏ anh từ ngày anh vào quân đội rồi chứ. Vợ con anh đến rồi thì các chị tình nhân của anh sẽ ra sao?
— Họ vẫn sống phây phây như thường. - Eddie nói. - Chẳng sao hết, đừng có phí thì giờ lo lắng cho họ, có gì bất hạnh xảy ra cho mình họ vẫn cứ sống phây phây như thường. - Bỗng dưng Eddie nổi khùng một cách vô cớ. - Mẹ kiếp… Tôi muốn đạp cho mỗi chị mấy cái. - Anh đứng dậy vớ lấy cái áo ngoài và ra khỏi phòng.
Eddie đi chậm rãi dọc theo đại lộ Kurfusten. Con đường râm mát rất đẹp dưới ánh nắng ấm chiều xuân. Anh quyết định về nhà tắm rồi đến Rathaskellar ăn tối. Nhìn đại lộ trước khi rẽ vào nhà Metzer, Eddie thấy một cô gái đứng dưới lùm cây với bốn đứa nhỏ nhảy múa chung quanh. Với nét mặt thanh tú, trong trắng của tuổi trẻ, cô gái nhìn lên bắt gặp ánh mắt của Eddie. Nụ cười thơ ngây thật thu hút Eddie do đó không dám đến cô gái vì quần áo dơ bẩn và chưa cạo râu. Anh lẩm bẩm, nghĩ rằng từ xa cô bé không thấy được những nét nhăn của tuổi già mà chỉ thấy dáng điệu tổng quát. Nhưng đến gần, nàng sẽ thấy. Thiếu nữ nhìn xuống mấy đứa bé. Cảnh thật đẹp, thiếu nữ và mấy đứa bé ngồi xuống thảm cỏ xanh. Nàng vén tay áo lên, ngực tròn, cúi mái tóc vàng nhìn mấy đứa trẻ đang ngồi. Eddie bước nhanh về nhà ở đường Metzer.
Eddie tắm thật vội vàng, nhưng cẩn thận rắc phấn thơm khắp người và mặt, chải đầu kỹ lưỡng, tiếc rằng tóc đã điểm bạc ở hai bên mép tai. Với quân phục xanh ôliu, phù hiệu dân chính anh hy vọng sẽ không già như lúc ăn mặc thường dân.
Có tiếng gõ cửa. Bà Meyer mặc áo tắm bước vào. Đó là thủ đoạn khôn thường của bà. Biết Eddie tắm, bà cũng tắm và xức nước hoa thơm phức, vào phòng lúc anh ta thay đồ. Thủ đoạn đó luôn luôn đem lại kết quả tốt.
— Cho điếu thuốc. - Bà ngồi lên giường, tréo hai chân lại.
Eddie đang thắt cà vạt, chỉ tay lên bàn. Bà rút điếu thuốc, đốt rồi lại ngồi lên giường như trước.
— Trông đẹp quá! Đi với ai vậy?
Eddie ngừng tay lại, nhìn thấy hình mình khá đẹp và khuôn mặt hấp dẫn. Eddie bế bà lên, đưa ra ngoài, đặt ngồi trong phòng khách.
— Bữa nay không tiễn.
Nói xong, Eddie bước xuống lầu, chạy nhanh ra đường. Lòng cực kỳ náo nức. Eddie bước vội trên đường Metzer, hổn hển khi rẽ vào đại lộ Kurfurster.
Đến nơi thì mấy đứa bé đã biến mất, thảm cỏ yên tĩnh không còn ai quấy rầy. Mắt nhìn dãy nhà đối diện, Eddie băng qua đường, đến ngôi nhà gần nhất, gõ cửa, dùng tiếng Đức hỏi thăm cô gái trông coi mấy đứa trẻ, nhưng không ai biết.
Ngôi nhà cuối dành cho nhân viên dân chính Mỹ; người ra tiếp Eddie là người mà ông thường gặp ở Rathaskellar.
— Cô ấy không phải là người ở phố này. Tôi biết hết tất cả những người ở dãy phố này. Ông không may mắn. - Rồi y mỉm cười thân mật với Eddie.
Eddie đứng giữa đại lộ, không biết đi đâu. Trời sẫm tối, gió mát thổi tan khí nóng buổi trưa. Bên kia đường là các khu vườn với các mầm non vừa vươn lên và các mô đất vừa được vun sới cùng các chòi chứa dụng cụ. Một số người làm lụng trên nông trại và ông có thể nghe gió sống phía sau ngọn đồi. Eddie biết sẽ không bao giờ gặp lại cô gái ấy và nếu gặp lại anh cũng không nhận ra, thể rồi Eddie bật cười, quay trở lại.
Đêm ấy Hella treo lên vách những bức tranh trong truyện thần tiên mua cho đứa con sắp ra đời. Nhưng Mosca thấy các bức tranh đó có vẻ mê tín như một thứ gần như là bùa phép để mọi việc đều êm đẹp. Treo xong, nàng nói:
— Chúng mình nên qua thăm bà Saunders.
Mosca:
— Đêm nay anh mệt quá, cả ngày làm không nghỉ.
Hella ngồi trên đầu giường, khoanh tay nhìn xem gian phòng vuông vức. Chiếc xe nhỏ màu kem để sát bức màn xanh, giống như một bức tranh trên tường. Bên bàn trải khăn xanh có hai ghế bọc nệm xanh xám. Dưới sàn là một thảm nâu đã phai màu. Giường và tủ đều bằng gỗ gụ, bốn bức tường đều có tranh phong cảnh đồng quê đủ màu, xanh, tím, xanh lá cây và bạc. Hella cảm thấy hân hoan. Nhưng nàng chợt nhìn thấy nét mặt nghiêm nghị của Mosca. Biết chàng đang khó chịu, nàng cầm tay chàng đặt lên đùi hỏi:
— Có thật là chúng mình đang ở bên nhau không anh?
Mosca nói:
— Chúng mình nên qua viếng xã giao bà chủ nhà.
Có giấy triệu Middleton về Mỹ. Hai vợ chồng sẽ lên đường vào tuần tới.
Hella ngạc nhiên:
— Tin không vui.
Mosca nói:
— Yên trí. Anh sẽ mượn thẻ mua thực phẩm của mấy người khác. Rồi chúng ta có thể trao đổi, như những người Đức ở đây.
Trên giường, Hella nói:
— Hôm nay anh có vẻ lo nghĩ phải không?
Mosca không đáp. Lúc nàng ngủ rồi, chàng vẫn còn thức.
Chàng cảm thấy lạ lùng. Thì ra chàng đã sống y như kẻ thù. Ngôi nhà đầy người Đức. Ngay trên giường, cũng một người Đức đang mang thai với chàng.
Chàng nhớ tiếc những liên hoan ở cao ốc dành cho nhân viên dân chính Mỹ. Chàng nhớ những tiếng động quen thuộc, như tiếng động cơ xe Jeep, tiếng radio bắt đài quân sự Mỹ chơi nhạc… Tại đây không khí thật yên tĩnh, ở phòng tắm, ngoài hành lang có tiếng nước chảy. Có lẽ bà Saunders. Chàng chờ một lúc lâu để bà trở về phòng rồi đi ra ngoài. Xong rồi, chàng đứng bên cửa sổ, hút thuốc nhìn ra ngoài trời tối.
Chàng nghĩ đến lúc chàng vào nếp sống quân nhân, nhận võ khí, mũ sắt, học lý thuyết trận mạc. Nhưng bây giờ những chuyện đó thật là mơ hồ và không cần thiết. Điều thực tế là gian phòng này, chiếc xe trẻ con và người đàn bà nằm trên giường.
Đấu Trường Đen Đấu Trường Đen - Mario Puzo Đấu Trường Đen