Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Dark Arena
Dịch giả: Nguyễn Hoài Thu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 648 / 72
Cập nhật: 2019-11-19 14:36:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
olf ăn tối với món dồi và bánh mỳ theo kiểu nông dân Đức. Ursula, cô gái Đức ở với y và người cha cũng ăn dồi huyết với bánh mỳ. Mỗi người có một hộp bia Mỹ, thỉnh thoảng rót vào ly nhỏ.
Ursula hỏi:
— Chừng nào anh đi?
Ursula là một cô gái mảnh khảnh, nước da sạm, tính tình bất thường. Wolf thích chinh phục những người bất trị như nàng. Y đã làm xong giấy tờ cưới hỏi, nhưng chỉ được chấp nhận về ở chung với gia đình Ursula khi nào lo xong thủ tục kết hôn. Và còn nhiều chuyện khác nữa.
Wolf nhìn đồng hồ tay đoạt của một người tị nạn Poladk nay đã chết.
— Anh phải gặp Mosca tại Rathaskellar trong vòng một tiếng đồng hồ.
Ursula nhận xét:
— Em không cần biết tới hắn. Hắn không có tư cách. Em không hiểu vợ hắn nghĩ về hắn như thế nào.
Wolf xắn một khúc dồi, nói đùa:
— Thì cũng như em nghĩ về anh.
Như Wolf đoán trước, Ursula trợn mắt:
— Người Mỹ các anh nghĩ rằng chúng tôi phải làm mọi cho các anh khi nhận hàng hoá của các anh. Đừng đối xử với chúng tôi như những người bạn Mỹ của anh đối xử với các bạn gái của họ. Nếu anh làm thế thì tôi mời anh ra khỏi nhà.
Người cha gặm khúc bánh mỳ cứng, kêu lên:
— Ursula! Ursula! - Nhưng ông kêu cho có lệ vì đang nghĩ đến chuyện khác.
Ăn xong, Wolf vào phòng ngủ, cho vào cặp da thuốc lá, chocolate và vài điếu xì gà từ trong tủ có khoá và chìa khoá lúc nào cũng do chàng giữ. Lúc sửa soạn đi, cha Ursula vào bảo:
— Wolfgang, trước khi con đi, để cha nói một tiếng.
Ông rất lễ phép, luôn luôn nhớ người yêu của con mình là người Mỹ. Wolf thích tính nết của ông bố vợ.
Ông nhạc đưa Wolf đến kho ở phía sau tầng dưới. Mở cánh cửa, ông lo ngại bảo:
— Nhìn thử đi!
Trên các sàn chỉ còn vài khúc xương, thịt nguội và một góc pho mát.
— Mình phải cố gắng, số dự trữ của mình còn quá ít. Quá ít!
Wolf thở dài. Y thắc mắc không hiểu làm cách nào mà lão già đã thanh toán kho lương thực mau đến thế. Cả hai đều biết, một trung đoàn cũng không ăn hết nổi. Những lúc ông nhạc làm y bực, Wolf nghĩ thầm: “Chừng nào mình đưa Ursula về Mỹ, mình sẽ dạy hai bố con một bài học.”
Ông cụ muốn Wolf đem về nhà thật nhiều thức ăn, Wolf gật gù như đang suy nghĩ về vấn đề ấy.
— Được rồi!
Hai người bước trở về phòng ngủ. Y trao cho ông cụ bịch thuốc lá:
— Đay là năm bao chót. Từ đây đến vài tháng tới, sẽ không có nữa. Tôi đã đưa ra nhiều rồi.
Ông cụ nói:
— Đừng lo, năm bao này sẽ xài thật lâu. Hai cha con tôi quen tằn tiện rồi. Con cũng biết mà.
Wolf nghĩ thầm: “Lão già này làm giàu trên xương máu mình.”
Trước khi ra, Wolf mang theo khăn Walter cho vào áo trong. Cử chỉ này khiến bố vợ càng kính nể chàng rể hơn. Wolf hài lòng về cử chỉ đó.
Bước ra ngoài ông cụ choàng vai Wolf, thân mật bảo:
— Tuần tới, cha sẽ nhận một số vải gabadine nâu và xám. Cha sẽ tặng con một bộ đồ thật đẹp. Và nếu bạn bè con muốn thì cha sẽ để lại với giá đặc biệt.
Wolf nghiêm nghị gật đầu. Lúc ra tới cửa Ursula gọi giật lại:
— Anh phải cẩn thận.
Wolf đi vài bước trên đường rồi đi nhanh về Rathaskellar. Chỉ cần mười lăm phút là tới. Anh rất thừa thì giờ. Trên đường đi, y nghĩ về bố vợ, về xấp vải gabadine, Wolf thấy rằng y sẽ bán cho ông cụ mà không có hoa hồng. Không! Wolf sẽ may cho mình một bộ đồ, sẽ cho Mosca, Cassin, Gordon và cả tên Do Thái nữa, mỗi người một bộ, mà vẫn còn kiếm được chút lời. Đó chỉ là tép riu, nhưng cũng đỡ khổ.
Rathaskellar là nhà hàng nổi tiếng nhất ở Đức trước chiến tranh. Tại đây y gặp Cassin và Mosca. Bàn hai người ở gần mấy thùng rượu thật to, cao gần tới trần nhà. Bóng râm các thùng rượu này che khuất bàn họ, tách họ ra khỏi ánh đèn lờ mờ của các bàn trải khăn ăn nối dài.
— Wolf là một cây thuốc lá sống, - Eddie Cassin kêu lên.
Tiếng anh lớn hơn tiếng ban nhạc đang hoà tấu một bản êm dịu trong nhà hàng Rathaskellar, nó bay lên khoảng trần nhà tối mò và chìm mất trong đó. Nhưng không một ai trong nhà hàng để ý đến họ. Eddie nhoài người sang hỏi khi Wolf đến ghế ngồi vào bàn:
— Hai tay chợ đen đêm nay định áp phe gì đây?
Wolf thấy rõ là Eddie Cassin say khướt, vì tuy vẫn còn ngồi trên ghế, kiểu nhô người qua bàn của Eddie đã biểu lộ vẻ lảo đảo không vững. Wolf đáp:
— Chẳng có áp phe gì cả. Hai thằng chỉ đi vòng trong thành phố, đúng ra là đi tìm áp phe. Còn anh đó, nếu anh đừng dùng thuốc lá của anh để chi cho các em, anh vừa giữ được sức khoẻ vừa có một khoản tiền khá lớn để dành. Hợp tác với bọn này chăng?
Tuy Wolf nói đùa nhưng thực ra y đang lo ngại. Y thấy rõ Mosca cũng say như Eddie Cassin và việc này làm y ngạc nhiên. Y chưa từng thấy Mosca say rượu bao giờ. Đêm nay y có hẹn đưa Mosca đi gặp một số người quan trọng trong giới chợ đen ở Bremen, những người có thể dẫn cho y gặp bọn có khoản tín phiếu bị mất trộm. Y tới nhà hàng này đón Mosca đi nhưng chẳng may Mosca lại say. Wolf nghĩ đến chuyện huỷ bỏ chuyến đi đêm nay nhưng sai hẹn thì cũng phiền lắm. Y đã phải mất nhiều công phu mới dàn xếp được cuộc gặp gỡ có cả Mosca trong đêm nay. Y gọi một ly rượu và đợi xem Mosca có thể đi được không.
Mosca nhận thấy sự chú ý của Wolf, chàng cười:
— Yên trí, tôi đi được mà. Ra ngoài trời lạnh vài phút là tôi tỉnh ngay.
Chàng cố tỏ ra tỉnh táo nhưng lưỡi chàng ríu lại, tiếng nói vừa líu ríu vừa lè nhè của chàng tố cáo tình trạng say gần khướt của chàng. Wolf lắc đầu với một vẻ chán nản mà y không sao che dấu nổi.
Eddie cũng lắc đầu, không cần che dấu là mình đang say, anh lè nhè chế nhạo:
— Mẹ kiếp, thảm kịch của anh, Wolf ơi, là anh tưởng rằng anh khôn lắm. Anh muốn trở thành triệu phú. Wolf, không bao giờ anh thành triệu phú. Cho anh sống cả triệu năm anh cũng không thành được. Trước hết, anh không có trí thông minh, nghĩa là anh không có tài lớn, anh chỉ có vài cái tài vặt. Hai anh không có đủ can đảm. Anh chỉ có thể dọa nổi mấy thằng tù binh chẳng may lọt vào tay anh, nhưng anh chỉ có thế mà thôi, mà thôi, mà thôi…
— Sao anh có thể chịu nổi cái thằng khổ sai sinh lý này? - Wolf hỏi Mosca, giọng thản nhiên khinh bỉ ra mặt. - Nó bị quá nhiều đàn bà ngồi lên mặt nó nên mặt nó dẹt đi, phẳng lì, trông như chẳng còn ra người nữa.
Eddie chồm lên, la lớn:
— Thằng ăn cắp vặt…
Mosca kéo anh ta ngồi xuống. Vài người ngồi quanh đó lại nhìn họ. Mosca bảo:
— Eddie… làm cái gì vậy? Không thấy là hắn nói đùa sao? Còn anh nữa. Wolf, đừng có đùa nặng anh em như thế, Eddie say. Lúc hắn say, hắn thù ghét tất cả mọi người. Hai nữa, hắn vừa nhận được thư vợ hắn tới, bảo cho hắn biết là nàng sắp đem con đến đây với hắn. Vợ hắn mà đến là hết còn dung dăng dung dẻ, hết còn nay em nọ mai em kia. Hắn đang lo sợ trước tương lai đen hơn mõm chó.
Eddie quay lại nhìn Mosca bằng đôi mắt nặng những trách móc của người say:
— Cậu nói cóc đúng sự thật. - Anh vừa nói vừa đu đưa cái đầu. - Con vợ tôi nó vác con đến thì nó làm gì tôi? Tôi cóc sợ, tôi cứ sống như cũ, làm gì tôi thì làm. Gây sự với tôi, tôi đập bỏ mẹ.
Mosca muốn làm cho Eddie vui, hất hàm:
— Eddie, kể cho Wolf nghe về người tình mới của anh đi.
Wolf uống hết ly Whisky, đôi chút vui vẻ trở lại với y. Y cười với Eddie Cassin. Eddie nói bằng một giọng nghiêm trọng gần như là thành kính:
— Tôi vừa nắm được một em khỉ đột. - Anh có vẻ chờ đợi phản ứng của Wolf.
Wolf cười:
— Cóc có gì đáng ngạc nhiên. Anh phải chi cho nàng mỗi tháng bao nhiêu thuốc lá?
— Vồ được một em khỉ đột thật mà, khỉ đột chính cống cơ… Không có nói đùa đâu. - Như sợ Wolf không tin, Eddie lè nhè nhắc lại.
Wolf đưa mắt nhìn Mosca dò hỏi. Mosca nói:
— Đúng ra là một em Đức. Nhưng hắn cứ nhất định giới thiệu là em khỉ đột. Chắc là em xinh lắm.
Eddie cúi mặt nhìn xuống bàn, rồi anh nghiêng mặt về phía Mosca để nói, như anh chỉ muốn tâm sự riêng với Mosca:
— Tớ phải thú thật với cậu, em không phải là người, em là khỉ đột, khỉ đột thật ấy, không phải là đàn bà giống như khỉ đột. Cậu đã bao giờ nhìn thấy anh đười ươi hay thấy người rừng trong Sở thú chưa? Người rừng Sở thú thế nào thì em đúng y như thế. Có khi còn ghê hơn nữa. Tớ rất hổ thẹn phải thú nhận với cậu, nhưng em là khỉ đột chứ không phải là người. Nhà em ở ngay đằng sau căn cứ mình. Em làm việc trong Toà Án Quân Sự. Em là nữ phiên dịch.
Wolf vui trở lại hoàn toàn, cười lớn thành tiếng:
— Mẹ kiếp, sao không giới thiệu với anh em, cho anh em thử tí để biết mùi khỉ đột với chứ?
Eddie rùng mình:
— Không được. Tôi chưa đủ can đảm đi với em ở ngoài phố. Tôi chỉ dám lén vào nhà em lúc nửa đêm, như ngày xưa còn chiến tranh mình đi đột kích vậy.
Wolf đột ngột nói với Mosca:
— Đến giờ mình phải đi rồi. Đêm nay là đêm quan trọng, mình sẽ phải đi nhiều nơi.
Mosca hỏi vào tai Eddie:
— Cậu về một mình được không?
Eddie gật gật đầu. Khi Mosca theo Wolf ra đến cửa nhà hàng, chàng nghe tiếng Eddie gọi bồi lấy thêm rượu.
Wolf đứng chờ Mosca bên ngoài. Y nhận thấy dáng đi không vững của Mosca. Khi đi gần tới xe Jeep, y không thể không nói:
— Mẹ kiếp cậu thật hay, chọn đúng đêm nay để mà say.
Giá lạnh của đêm đông như lưỡi dao sắt cắt ngọt vào má Mosca, khí lạnh làm cho hai lỗ mũi và lưỡi chàng như đông lại thành băng, cổ họng chàng đã bị tấn công dữ dội vì rượu và khói thuốc cũng rát như phỏng lửa và khí lạnh. Chàng dừng lại đốt một điếu thuốc để hút cho ấm và chửi thầm. Mẹ mày, Wolf, chàng nghĩ. Thằng chó đẻ còn nói một tiếng nữa mình sẽ cho nó đo đất. Chàng cảm thấy khí lạnh xuyên qua những làn vải áo làm cho hai đầu gối chàng run lên lập cập và ngực chàng, bụng chàng như bị cọ sát với băng giá. Chàng lợm giọng khi khí lạnh đụng tới chất rượu đang xáo trộn trong dạ dày chàng, chất rượu cuộn tròn như một luồng gió lốc, xoáy vút lên tận óc chàng. Chàng muốn gục xuống để mửa nhưng cùng một lúc, chàng cố thắt những thớ thịt dạ dày của chàng để giữ chặt chất rượu trong đó, không để cho Wolf trông thấy chàng nôn mửa. Chàng biết Wolf nói đúng, đêm nay mà say thì thật là bậy, chàng đã được Wolf báo trước chuyến đi đêm nay từ chiều nhưng tối nay cũng là tối xảy ra trận cãi nhau đầu tiên giữa chàng và Hella. Trận cãi lộn không làm cho những người cãi nhau giận hờn hay oán trách mà là một trận cãi lộn trong đó hai người không ai hiểu ai. Một trận cãi lộn rất buồn và rất nản.
Con đường Wolf và Mosca đi, khởi hành từ nhà hàng Rathaskellar xuôi xuống một ngọn đồi, qua vùng ánh sáng từ trong Câu lạc bộ Hồng Thập Tự hắt ra. Tiếng nhạc trong Câu lạc bộ lê thê theo họ như một hồn ma từ những đống đổ nát. Xe họ đi ngang trước cửa trụ sở Cảnh sát với ánh đèn rọi từ vọng gác trên cao chiếu ra chiếc xe chạy ngang như một giếng ánh sáng nổi bật trong đêm tối. Rồi xe họ ra khỏi trung tâm thành phố và trở thành một điểm đen lẫn trong đêm đen. Xe ngừng và Mosca phải xuống xe theo Wolf đi bộ mất một quãng. Chàng không biết đi bao xa, chỉ biết là dường như một lúc khá lâu sau Wolf mới gõ lên một cánh cửa. Rồi họ vào một căn phòng nào đó. Mosca chỉ biết là khi vào phòng làn không khí trong này không lạnh lùng bằng đêm đông ngoài trời.
Trong phòng có một chiếc bàn dài với bốn cái ghế chung quanh. Đồ đạc trong phòng chỉ có thế. Khắp bốn mặt tường xếp đầy những kiện hàng nằm dưới những chiếc mền quân đội. Phòng không có cửa sổ, không khí sặc sụa khói thuốc.
Mosca nghe tiếng Wolf nói gì đó rồi giới thiệu chàng với gã đàn ông người Đức thấp nhỏ như người lùn trước mặt chàng. Chàng cố gắng tập trung tâm trí vào người và chuyện đang được nói mặc dầu sự thay đổi đột ngột của không khí lại làm cho chàng muốn mửa.
Wolf nói:
— Ông đã biết là ông bạn tôi cần gì rồi. Tiền, chỉ cần có tiền.
Người Đức lắc đầu:
— Tôi đã hỏi. Tôi hỏi khắp mọi nơi nhưng không một ai có sẵn số tiền lớn đến như thế. Tôi đã hỏi kỹ rồi. Riêng tôi, tôi có thể mua được vài trăm đô, sức tôi chỉ mua được có thế mà thôi.
Mosca cất tiếng, chàng chầm chậm nói câu -Wolf đã dặn chàng:
— Tôi không thể bán lẻ số hàng đó được. Tôi muốn đẩy nó đi. Một ngàn bao thuốc lá.
Gã đàn ông Đức lùn tịt nhìn chàng với đôi mắt kính trọng và thèm khát, giọng gã nặng tham lam:
— Năm ngàn bao thuốc lá… - Gã mơ màng suy nghĩ rồi nói bằng cái giọng quả quyết của những kẻ buôn bán. - Số tiền cần có thật nhiều, quá nhiều, những tôi sẽ cố gắng. Hai ông đừng lo, xin để tôi chạy trong vài hôm nữa. Tôi không dám nói chắc nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Mời hai ông uống ly rượu trước khi đi. Freidl, - gã gọi. Một người đàn bà xuất hiện. - Schnapps! - Gã Đức ra lệnh như gọi con chó.
Người đàn bà biến đi để rồi lại xuất hiện, tay bưng cái khay trên có chai rượu nhỏ và ba cái ly. Hai đứa trẻ, một trai một gái, theo chân. Hai đứa nhỏ cùng có mái tóc vàng nhưng mặt mũi lem luốc.
Wolf cúi xuống nhìn, khen:
— Chà, ông bà có hai cháu nhỏ trông xinh thế. - Y kêu lên rồi rút trong cặp da bốn bánh chocolate, đưa cho mỗi đứa nhỏ hai bánh.
Người cha bước tới đỡ lấy những bánh chocolate nói:
— Khuya rồi, trẻ con không nên ăn đồ ngọt vào giờ này.
Gã đi trở lại bàn và khi gã quay lại với họ, gã không còn mấy bánh chocolate nữa.
— Sáng mai ăn, các con.
Hai đứa trẻ phụng phịu quay đi. Trong lúc Wolf và Mosca nâng ly, người đàn bà nói với chồng một câu gì đó bằng thổ ngữ Đức mà họ không hiểu, chỉ thấy người chồng trừng mắt cảnh cáo rồi nói:
— Sáng mai. Tôi đã bảo sáng mai là sáng mai.
Mosca và Wolf ra khỏi nhà. Ra tới đường phố vắng và tối chỉ có ánh sáng từ khung kính cửa sổ toả ra, họ nghe tiếng hai vợ chồng cãi nhau trong nhà, tiếng cãi nhau đầy hờn giận, đe dọa và thù hận.
Rượu Schnapps của người Đức chế tạo bằng khoai tây, nhà nào làm cho nhà ấy dùng, cũng mạnh ngang với Whisky, làm cho Mosca ấm lại nhưng làm cho đêm đông đen thẫm hơn. Chàng đi lảo đảo và loạng choạng suýt ngã mấy lần. Wolf đứng lại, đưa tay ra đỡ chàng và lo âu hỏi chàng lần đầu kể từ phút họ ra đi:
— Sao Walter? Anh muốn về không?
Mosca lắc đầu với khuôn mặt trắng và lạnh như mặt người chết hiện ra trong bóng đêm trước mắt chàng. Họ lại tiếp tục đi. Và Mosca tưởng nhớ lại giọng nói cũng có âm thanh lo âu tương tự của Hella khi nàng hỏi chàng hồi trời sắp tối. Lúc ấy, nàng bận một trong những bộ áo chàng mua cho nàng dịp Lễ Giáng Sinh năm ngoái. Anh vợ của Middleton, cho chàng mượn thẻ tiếp tế để đến căng tin quân đội mua y phục cho Hella. Hella đứng im lặng trong lúc chàng lấy khẩu súng lục Hungari dắt vào người, rồi nàng bình thản hỏi chàng: “Anh có muốn về nhà không?” Chàng hiểu nàng muốn nói gì. Lệnh cấm kết hôn với người Đức đã được bãi bỏ trước Lễ Giáng Sinh vài ngày và một tháng đã trôi qua kể từ ngày đó, chàng vẫn chưa làm gì với việc nộp giấy tờ xin phép kết hôn. Và nàng biết vì sao chàng lại làm như thế, bởi vì nếu họ kết hôn với nhau họ phải bỏ nước Đức để về Hoa Kỳ. Và chàng đáp: “Không, anh chưa về ngay bây giờ được. Anh còn sáu tháng nữa mới hết hạn hợp đồng.” Lúc ấy nàng do dự, gần như sợ hãi, và khi nàng đến gần để hôn chàng, như nàng vẫn thường làm mỗi lần chàng đi khỏi nhà, dù chỉ là một vài giờ, nàng hỏi: “Sao anh không đọc những thư gia đình anh gửi cho anh? Sao anh không chịu viết thư trả lời cho gia đình anh?” Sát vào người chàng, Mosca cảm thấy bụng nàng đã bầu bầu. Nàng nói: “Trước sau gì chúng ta cũng có ngày phải rời khỏi đây.” Và chàng biết đó là sự thật. Nhưng chàng không thể nói với nàng vì sao chàng lại chưa thể trở về nhà ngay lúc này. Chàng không thể nói với nàng rằng chàng không có cảm xúc gì hết với mẹ chàng cũng như với Alf, và việc đọc thư của họ, với chàng như là việc nghe tiếng họ khóc, rằng cảnh thành phố đổ nát, điêu tàn này làm cho chàng thích thú, những vết thương loang lổ để lại trong những đường phố vì những toà nhà bị tàn phá, chân trời lồi lõm như những răng cưa và quằn quại như có một lưỡi rìu khổng lồ đã chém qua đầu thành phố. Chàng cũng không thể nói cho nàng biết rằng khi chàng ở quê hương chàng, những đường phố yên ổn, chắc chắn, kéo vô tận, không chút tổn hại làm cho chàng bực bội, khó chịu. “Chúng ta còn nhiều thì giờ,” chàng nói. “Sau khi con mình ra đời vào tháng Sáu, chúng ta sẽ nạp giấy tờ và kết hôn.” Hella đứng hơi xa chàng đáp: “Em không lo về chuyện ấy. Nhưng mình không nên đối xử với gia đình mình như thế. Ít ra mình cũng phải đọc thư nhà.” Chàng bừng giận dữ với nàng: “Này cô, đừng có tính bắt tôi làm những chuyện mà tôi không muốn.” Nàng sát lại hôn chàng, nàng chỉ nói: “Đêm nay mình nên cẩn thận.” Chàng biết rằng đêm nay nàng sẽ thức chờ chàng về, dù cho chàng có bảo nàng đừng chờ.
Chàng nghe tiếng Wolf nói: “Ta đến rồi,” và nhìn thấy khuôn mặt trắng mờ của Wolf trong bóng đêm. Họ đến trước một khung cửa tròn bên trên và đứng dưới vùng ánh sáng của một bóng đèn điện trần gắn trên khung cửa. Vùng sáng vàng vọt làm cho bóng đêm lạnh thêm vẻ ma quái. Mosca mệt mỏi bước lên những bực xi măng. Vừa nhấn chuông, Wolf vừa khẽ nói:
— Không hy vọng gì nhiều, thằng cha này chỉ được chỗ cho chúng mình đến gần bọn có tín phiếu, song tôi muốn anh gặp hắn. Hắn là chuyên viên kim hoàn. Tới đây, mình yên trí có hột xoàn thật, vàng bạc thật. Nếu anh có cần mua gì cho Hella, đến thằng cha này là đúng chỉ số.
Một khung cửa sổ trên đầu họ, trên cả bóng đèn điện bật mở. Từ đó có tiếng người vọng ra:
— Ai đó?
Wolf ngửa đầu nhìn lên:
— Tôi đây, ông Furstenberg…
— À, ông Wolf… Chờ tôi chút…
Giọng nói mềm, những âm thanh buồn rầu và già lão, Mosca nghe như đó là tiếng nói của tuyệt vọng. Tưởng người nói là một ông già, chàng ngạc nhiên khi thấy hắn không già lắm. Đó là một người đàn ông tầm thước, đầu hói, nước da hơi đen với đôi mắt thật lớn và đen. Hắn mở cửa cho họ vào nhà và khi Wolf giới thiệu Mosca, hắn chào nghiêm, hai gót chân đánh cộp vào nhau như kiểu chào nhà binh. “Mời quý ông vào….” Hắn đi trước, đưa hai người vào một phòng khách ấm cúng. Phòng rộng và sáng. Bàn ghế quý phái. Trên chiếc ghế sofa cuối phòng họ thấy có hai thiếu nữ đang ngồi, cả hai đều rất trẻ, chưa quá mười sáu tuổi. Họ ngồi xa nhau như chỗ giữa họ là chỗ của ông chủ nhà đầu hói và ông này vừa mới đứng dậy. Đúng như thế, Furstenberg đến ngồi vào giữa họ sau khi kéo ghế mời Wolf và Mosca.
Wolf nói:
— Tôi muốn giới thiệu với ông ông bạn của tôi. Ông Mosca đây là bạn rất thân của tôi. Nếu mai đây ông bạn tôi có cần gì, mong ông giúp ông ấy hết lòng cũng như giúp tôi vậy.
Furstenberg hai tay ôm ngang lưng hai thiếu nữ, cúi cái đầu hói xuống, nói bằng một giọng cũng trịnh trọng không kém:
— Tất nhiên là tôi phải hết lòng rồi. Cũng như với ông vậy, ông Wolf. Ông Mosca, khi nào ông cần đến tôi, xin mời ông đến.
Mosca vẫn không nói một tiếng nào từ khi vào nhà, gật đầu và buông mình xuống ghế. Chàng cảm thấy hai chân chàng rã rời, mềm nhũn dưới chàng. Tuy mệt mỏi và đầu óc không được minh mẫn, chàng vẫn thấy rằng hai cô gái thật tươi trẻ, mặt không chút phấn son, trông rõ là gái con nhà tử tế hoặc mới từ nhà quê lên tỉnh chưa lâu. Ít nhất, họ cũng không phải là những cô gái chơi bời. Hai cô ngoan ngoãn ngồi cạnh Furstenberg như con gái ngồi với bố, một cô tóc vàng óng ánh, tóc cô kết thành hai lọn dài thả xuống ngang vai, một bàn tay của ông hói đầu vuốt ve một lọn tóc ấy.
— Còn về việc ông nhờ tôi, - Furstenberg quay lại nói với Wolf, - tôi rất buồn vì không giúp được ông. Tôi đã dò hỏi nhiều nhưng không ai biết chuyện ấy cả. Trộm một lúc cả triệu đô la dưới tàu biển. Xin lỗi ông Wolf, sao tôi thấy chuyện ấy khó tin quá đi.
— Không phải chuyện đùa đâu. - Wolf nghiêm trang nói, - đó là chuyện có thật. Tôi không mất thì giờ với những chuyện mà tôi không biết chắc là có thật. - Y đứng lên, giơ bàn tay ra. - Xin lỗi đã quấy ông vào giờ này. Nếu có tin gì, xin ông cho tôi biết ngay.
— Tất nhiên, tất nhiên…
Furstenberg cúi đầu xuống khi bắt tay Mosca rồi hay tay vẫn ôm lưng hai cô gái, hắn đưa tiễn họ ra tới cửa. Cô gái tóc vàng nhanh nhẹn đến mở cửa và họ bước ra ngoài đêm tối. Cánh cửa đóng lại cùng với bóng điện tắt đi, bóng tối tràn đầy.
Mosca quá mệt và chán nản vì phải rời bỏ không khí ấm cúng của gian phòng, hỏi Wolf bằng một giọng hơi bực tức:
— Mẹ kiếp. Biết đến thưở nào mình mới đến gần được bọn có đô la.
Wolf đáp:
— Mình phải đi tìm chứ. Việc đó có thể đến nhanh hơn là anh tưởng. Điều quan trọng là để cho nhiều người được nhìn thấy anh. Anh thấy tên Furstenberg ra sao?
Gió đã lặng và họ nói chuyện với nhau dễ hơn. Mosca đáp:
— Thằng cha đó có vẻ không có gì nguy hiểm.
— Hắn là người Do Thái đấy. Anh tin được không? Tất nhiên là tôi không muốn ám chỉ gì đến Leo, bạn anh… - Wolf nói tiếp, - Furstenberg cũng là ngựời Đức lai Do Thái như Leo. Hắn cũng phải sống nhiều năm trong những trại tập trung người Do Thái. Vợ hắn và con hắn đã ở Hoa Kỳ rồi, hắn yên trí là hắn có thể sang Hoa Kỳ sống với vợ con khi nào hắn muốn nhưng bây giờ thì hắn biết là không được nữa rồi. Không bao giờ hắn có thể đặt chân lên đất Hoa Kỳ, vì hắn mắc bệnh lao phổi khá nặng. Họ cũng không cho những anh lao phổi di cư vào Hoa Kỳ. Mà hắn thì hắn mắc bệnh trong thời gian hắn sống trong trại tập trung. Anh có thấy mỉa mai không?
Mosca vẫn không nói gì. Chiếc xe do Wolf lái vượt qua đại lộ có đèn sáng đưa họ trở về trung tâm thành phố.
Wolf nói to:
— Tôi chắc hắn hơi điên, sau khi hắn biết là hắn bị lao phổi và không bao giờ có thể đến Hoa Kỳ với vợ con. - Wolf nói tiếp. - Anh thấy hai con nhỏ sống với hắn không? Hắn mang chúng mới toanh, thơm phức từ nhà quê về đây. Mỗi tháng hắn tự cung cấp cho hắn hai con nhỏ thơm phức như thế. Thằng cha cộng tác với hắn kể chuyện hắn đối xử ra sao với những con nhỏ đó. Furstenberg nuôi mấy con nhỏ đó chừng ba tuần như bố nuôi con, tốt lắm, không làm gì bậy bạ hết. Thế rồi… sau khi đối với chúng như con gái cả mấy tuần lễ, một đêm hắn vào phòng và hiếp luôn. Hắn chỉ dùng có một đêm thôi, đẹp đến mấy thì đẹp, sáng hôm sau hắn chi cho các em một số tiền rồi cho đi, muốn đi đâu thì đi, rồi hắn lại bắt đầu làm lại với hai em khác mới toanh vừa từ nhà quê đến. Mỗi lần tôi đến nhà hắn, tôi lại thấy mấy con nhỏ khác. Kể cũng thú đấy chứ!
“Lại một thằng điên nữa”, Mosca nghĩ thầm. Tất cả những thằng đàn ông sống ở cái thành phố này đều điên. Và chàng cũng điên không khác, điên không kém gì họ. Như vậy có nghĩa là họ không cho thằng cha khốn khổ đó vào đất Hoa Kỳ vì hắn bị bệnh lao phổi. Điều cấm này được ghi trong luật pháp. Đúng, mọi điều luật trên cõi đời này đều đúng, nhưng điều luật nào cũng làm hại một số người nào đó, hoặc nhiều hoặc ít. Xong cái thằng đầu hói Furstenberg chào kiểu nhà binh Đức Quốc xã hai gót chân đập vào nhau có thiệt hại cũng đáng. Nghĩ đến hắn mà làm gì. Chàng cũng có những khó khăn, rắc rối riêng của chàng. Và đó là điều mà chàng muốn nói cho Hella biết trong buổi tối hôm nay. Mỗi ngày chàng sống, chàng vi phạm một điều luật. Như việc cho nàng vào sống chung phòng với chàng, mượn thẻ tiếp tế của vợ bạn để mua đồ cho nàng, ngủ với nàng, chàng có thể bị tù vì tội yêu thương nàng. Nhưng chàng không than thở, cuộc đời là như thế, chàng không bất mãn, không chống đối, nhưng khi họ nói với chàng rằng những cái đó là phải, những cái đó là công lý, chàng không thể chịu, khi họ muốn là cho chàng xấu hổ, chàng không xấu hổ. Khi họ muốn chàng làm những việc họ muốn chàng làm, chàng nói mặc xác các người. Chàng không thể ngồi yên nghe mẹ chàng, nghe Alf, nghe Gloria nói chàng nên làm gì, phải làm gì. Chàng không thế đọc nổi những tờ báo, những tờ báo làm chàng tởm đến buồn nôn. Hôm nay họ nói cái này tốt nhưng ngày mai cũng cái đó họ lại nói xấu, họ bảo mình là thằng tồi tàn, là thằng sát nhân, là một con vật man rợ mà họ làm cho mình tin đến nỗi mình tự diệt chính mình. Chàng đã không bị kết án vì tội giết người Đức nhưng chàng có thể bị tù vì tội yêu thương một người Đức. Một tuần lễ trước đây chàng đứng nhìn họ xử bắn năm người Ba Lan trong một khoảng sân kín đằng sau căn cứ, năm người Ba Lan bị xử tử đó can tội tàn sát một thôn xóm người Đức. Họ giết một số người Đức ở đó, đàn ông, đàn bà, cả trẻ con nữa nhưng họ đã phạm một lỗi lầm, họ tàn sát người Đức một vài ngày sau khi quân Đồng Minh đã chiếm đóng nước Đức thay vì làm việc đó trước đó vài ngày. Do đó đáng lẽ được tuyên dương như những anh hùng, họ bị bắt, bị xét xử và sau cùng, đưa ra đứng sắp hàng dựa lưng vào tường để bị xử tử. Họ bị bịt mắt, bị trói chặt hai tay vào những cây cột gỗ đóng ngay vào lòng xi măng và tiểu đội xử tử đứng gần như sát ngay trước mặt họ, những viên đạn xuyên qua lồng ngực họ.
Mosca vẫn không sao có thể nói cho Hella biết được vì sao chàng không chịu nổi đời sống an bình ở Hoa Kỳ, vì sao chàng không chịu được mẹ chàng, không chịu được Alf và Gloria, vì sao chàng lại yêu nàng. Có thể vì nàng cũng sợ hãi như chàng từng sợ hãi, vì nàng cũng từng đối diện và kinh sợ cái chết như chàng từng đối diện và kinh sợ, và có lẽ vì thực ra, nàng đã mất hết tất cả cũng như chàng đã mất. Chàng và nàng chỉ có một điểm khác nhau là nàng mất tất cả những gì ở bên ngoài nàng trong khi chàng mất tất cả những gì bên trong chàng…
Mosca và Wolf nghe tiếng một đứa bé gái khóc ré lên. Yergen vào phòng bế con ra. Nó nằm trong chăn quân đội Mỹ, nhìn khách lạ thật chăm chú. Nó có mái tóc đen huyền và khuôn mặt buồn. Yergen ngồi trên giường kê sát tường, Wolf ngồi bên cạnh. Mosca ngồi lên ghế duy nhất trong phòng.
Wolf hỏi:
— Anh có thể đi theo chúng tôi đêm nay không? Chúng tôi tới nhà Honny. Hắn là người tin cậy.
Yergen lắc đầu:
— Đêm nay không được, - anh ta cúi mặt sát vào người con gái, bảo, - Con tôi đã bị một cơn sợ hãi vào đầu hôm. Có người gõ cửa thật lâu. Nó biết không phải tôi vì chúng tôi có ám hiệu riêng. Nhà có hai cha con, còn chị vú thì về nhà từ hồi bảy giờ. Lúc về thấy con quá sợ, tôi phải cho nó uống thuốc an thần.
Wolf lắc đầu:
— Nó còn nhỏ quá, không nên cho uống thuốc đó. Chúng tôi tôn trọng ý muốn của anh, chỉ đến khi nào có hẹn.
Yergen bế con sát vào người.
— Tôi biết ông cần tôi. Tôi cũng biết không nên cho con bé uống thuốc an thần. Nhưng thấy nó quá sợ hãi, nên tôi đâm lo.
Mosca ngạc nhiên trước sự thương con quá mức của Yergen.
Wolf hỏi:
— Anh có nghĩ là Honny có tin tức mới?
Yergen lắc đầu:
— Không chắc. Tôi biết ông bà Honny là bạn thân. Nhưng nếu hắn vớ được tin tức, tôi không tin chắc là hắn sẽ báo tin ngay cho ông.
Wolf mỉm cười:
— Tôi biết cho nên tôi đem Mosca đến giới thiệu với hắn, để thuyết phục hắn là tôi đã móc nối được một người có năm ngàn tút thuốc.
Yergen nhìn Mosca. Lần đầu tiên Mosca biết Yergen là đồng loã. Ánh mắt Yergen nói lên sự lo sợ lẫn thích thú. Hắn nhìn chàng như một kẻ dám giết người. Và Mosca cũng ý thức được vai trò mà Wolf và Yergen dành cho chàng. Chàng nhìn trân trân khiến Yergen cúi đầu xuống.
Mosca và Wolf lại đi vào đêm tối. Mosca thấy dễ chịu. Gió lạnh làm đầu chàng bớt nhức. Chàng bước hăng hái theo sau Wolf, đốt thuốc lá, hương vị ngọt ấm của thuốc giúp chàng ấm, cả hai đều im lặng. Một lúc Wolf nói:
— Chuyến này mình đi hơi xa, nhưng chỉ có một chuyến chót rồi thì mình sẽ được giải trí vui vẻ.
Hai người đi tắt ngang khu nhà hoang tàn khiến Mosca không còn nhận được phương hướng. Đột nhiên Wolf dừng trước ngôi nhà chót ở cuối đường, khẽ gõ nhiều loạt trên cửa.
Một người lùn tóc vàng, trán hói ăn mặc trang nhã nắm tay Wolf nói:
— Ông Wolfgang, ông tới đúng lúc để ăn nửa đêm.
Ông ta đưa hai người vào, khoá cửa lại rồi choàng tay qua vai Wolf siết mạnh:
— Gặp ông thật là thích quá. Mời vào.
Phòng khách thật sang, bàn chưng đầy pha lê và sàn trải thảm đỏ sậm. Trên giá có nhiều sách. Phòng có nhiều đèn và nhiều ghế bành. Một phụ nữ béo, tóc đỏ ngồi trên ghế đọc tạp chí thời trang Mỹ. Người chồng giới thiệu:
— Đây là ông Wolfgang và người bạn mà ông đã giới thiệu với chúng mình.
Người đàn bà chìa tay cho hai người bắt, Wolf cởi áo ngoài, đặt cặp da bên cạnh hỏi:
— Honny, có tin gì hay không?
Người đàn bà nói:
— Chúng tôi nghĩ rằng ông đùa. Chúng tôi chẳng tìm ra được gì cả. - Mụ nói với Wolf nhưng nhìn Mosca giọng ngọt ngào.
Mosca đốt thuốc, cảm thấy ham muốn trước cái nhìn khiêu khích và bàn tay nóng bỏng khi đưa cho chàng bắt. Chàng nhìn kỹ qua khói thuốc lá, Mosca thấy mụ xấu. Mặc dầu trang điểm, mụ vẫn không che được miệng thô bạo và đôi mắt ti hí tàn ác.
Wolf nói:
— Chuyện thật mà. Tôi biết. Tôi chỉ cần móc nối với người trong cuộc. Ai giúp tôi móc nối sẽ được thưởng to.
Người đàn ông cười, hỏi Wolf:
— Ông bạn này là triệu phú à?
Wolf cười, nói với vẻ thèm thuồng:
— Vâng, bạn tôi có năm ngàn bao thuốc.
Mosca cũng cười làm như có sẵn một chiếc ô tô chở thuốc đậu bên ngoài.
Hai vợ chồng người Đức cười với chàng. Mosca nghĩ thầm: “Đồ chó, bay sẽ khóc sau.”
Cánh cửa phòng bên mở, một người Đức khác bước vào, mặc bộ đồ sậm. Phía sau hắn, Mosca có thể thấy bàn ăn trải khăn trắng với ly pha lê và thìa, nĩa bạc.
Người tóc vàng nói:
— Mời hai ông ăn tối với chúng tôi. Về vấn đề ông nhờ, tôi không thể giúp được. Nhưng một người có quá nhiều thuốc như ông bạn có thể giúp tôi làm ăn ngoài vấn đề săn đô la.
Mosca cười:
— Có thể lắm.
Tất cả vào phòng ăn.
Người bồi mang lên một mâm thịt nguội giống loại bán trong chợ Mỹ. Trên một mâm bạc, bánh mỳ Mỹ được sắt khúc đều và hãy còn nóng. Wolf trét bơ lên bánh, nhướng mắt nói:
— Bánh mì của quý ông cũng nóng sốt như lúc tới chợ Mỹ.
Người tóc vàng có vẻ hài lòng, bảo bồi mang lên mấy chai rượu chát. Mosca đang khát nốc cạn ly. Người tóc vàng có vẻ thích thú nói với Wolf:
— Tôi chịu ông bạn này. Không như ông, nhưng tôi thắc mắc tại sao ông ta có năm ngàn bao thuốc còn ông thì không?
Wolf cười:
— Chuyện đó dễ hiểu thôi, ông quên rằng tôi là tay ăn tiêu hoang phí sao.
Wolf ăn ngon lành, ăn hết thịt nguội trên đĩa rồi ăn luôn mấy khúc dồi, sau đó sang đĩa phô mát và sa lát. Vừa nhai, vừa hỏi:
— Honny, bây giờ ông còn thắc mắc gì không?
Nét mặt Honny trở nên thích thú:
— Tôi chỉ biết có một điều: ông ăn thật là ngon.
Người đàn bà tóc đỏ cười, cúi xuống cho con chó ở dưới bàn một miếng thịt nguội thật to. Lúc người bồi mang đến một thùng trái cây bà ta đổ một lít sữa vào. Lúc cúi xuống, bàn tay bà vô tình chạm bàn chân Mosca rồi lại tựa vào đùi chàng để ngồi lên. Bà hành động thật tự nhiên, không cần che giấu.
Honny nói:
— Em cưng con chó quá. Em cần có con.
— Vậy là phải trả một giá quá đắt. - Bà ta nheo mắt với Wolf, - Mỗi người đều có một sở thích riêng phải không ông?
Wolf gật đầu, nhai một khúc bánh mỳ thịt to tướng.
Mosca ăn nhiều nhưng uống rất ít, cảm thấy khoẻ lại.
Im lặng một lúc. Người đàn bà bảo:
— Honny, mình có nên khoe kho tàng của mình cho họ xem?
Mắt Wolf trở nên linh động, tỉnh táo sau khúc bánh mì thịt. Honny cười với Wolf:
— Không có gì đáng khoe, vả lại đêm đã khuya rồi.
Wolf nói:
— Ít ra cũng cho tôi biết cái gì vậy?
Người đàn ông tóc vàng cười:
— Không có gì hay đâu. Đây chỉ là một món lạ. Ở sau nhà tôi có lập một miếng vườn nhỏ. Ngôi nhà phía sau sụp đổ xuống miếng vườn, tôi phải xúc gạch đem đổ. Bỗng tôi phát giác một chuyện lạ. Thấy một lỗ trong đóng gạch vụn, tôi đào lên thì thấy tầng dưới ngôi nhà còn nguyên. Đây là một chuyện lạ. Ông có muốn theo tôi đi xem.
— Cố nhiên. - Mosca nói trong khi Wolf gật gù.
Honny bảo:
— Các ông không cần mặc áo ngoài. Rất gần đây và bên trong rất ấm.
Nhưng Wolf và Mosca đem theo cặp da vì không muốn đi tay không và cũng không muốn Honny biết họ có mang võ khí.
Honny nhún vai:
— Hãy chờ tôi lấy đèn bàn và nến. Em có đi với anh không Erda?
— Tất nhiên.
Bốn người đi tới khu vườn. Honny cầm đèn đi trước.
Khu vườn vuông vức, đất khô cứng, chung quanh có tường thấp, có thể bước ngang dễ dàng. Họ leo lên một đống gạch và có thể nhìn các mái nhà phía sau, nhưng thành phố phía dưới bị mây mù che khuất. Họ bước xuống một hố giữa hai đống gạch vụn và tới một vách tường, Honny khom xuống bảo:
— Vào lối này.
Họ lần lượt bước vào, Honny đi trước, kế đến người đàn bà, rồi đến Wolf và Mosca. Vào trong vài thước, họ gặp một cầu thang đi xuống. Honny báo hiệu cho mấy người đi sau biết.
Cuối cầu thang, Honny ngừng lại chờ. Người đàn bà thắp hai ngọn đèn, trao một cho Mosca. Họ thấy một phòng lớn. Với ba ngọn đèn sáp chiếu sáng, phòng giống như một hải đăng. Một cầu thang ở giữa nhà đưa lên tầng trên.
Honny nói:
— Đây là phòng của bọn S.S. Máy bay của các ông đã tấn công trúng trước khi chiến tranh kết thúc. Chúng bị chôn vùi cách đây một năm.
Wolf nói:
— Chắc có đồ quí giá, Ông đã lục soát rồi chứ?
— Không. - Honny đáp.
Người đàn bà đưa ngọn đèn lên cao. Ba người đàn ông đi sâu vào. Họ đi từ từ, bước thật cẩn thận qua các đống thủy tinh, gạch vụn.
Trước mặt Mosca, thấy một chiếc giày bóng đen nhánh chàng lượm lên. Nặng quá sức tưởng tượng. Xem kỹ mới biết có chân người trong đó. Ống giày đã bị gạch đá và máu đặc bít lại. Vất chiếc giày, chàng đến một góc, chân lún sâu trong đám gạch vụn đến gối. Gần tường, chàng vấp phải một xác không đầu và không chân tay.
Không có gì ghê gớm trong các xác chết khô, không còn thịt hoặc máu. Sức ép dán quần áo sát da. Máu bị gạch khô rút hết. Mosca đá vào đống gạch trước mặt trong khi chân kia lún sâu xuống. Chàng di chuyển nhanh chóng khi Wolf đi tận góc phòng đằng xa.
Bỗng Mosca thấy nóng. Bụi nóng bốc lên trong không khí và một mùi kỳ lạ như thịt cháy khét.
Wolf từ trong góc bảo:
— Cho tôi ngọn đèn.
Mosca ném ngọn nến của mình cho Wolf. Ngọn nến vẽ một vòng ánh sáng vàng, rơi xuống bên cạnh Wolf.
Ba người thấy Wolf đang vấp phải một xác không đầu. Honny nói:
— Lạ thật. Những xác ở đây đều không có đầu. Tôi đã thấy sáu bảy xác, có xác còn tay chân, nhưng không xác nào còn đầu. Và tại sao cái xác đó không trương thối?
Wolf kêu lên:
— Đây rồi. Tôi tìm được cái này.
Chàng đưa lên cao một túi da có khẩu súng lục. Chàng rút khẩu súng ra, khẩu súng rã từng miếng. Chàng ném túi xuống, tiếp tục lục soát.
— Giống như các xác ướp. Có thể cái xác này đã được niêm phong, vì ngôi nhà bị bom nên chúng ta mới vào được. Đầu họ bị dập nát ở sàn. Tôi đã chứng kiến việc này trước đây.
Wolf xin thêm ngọn đèn nữa. Người đàn bà cất cao ngọn đèn đồng thời Honny chĩa đèn bấm về phía Wolf.
Wolf rú lên thật ngắn, người đàn bà thét lên dữ dội. Giữa tia sáng của ngọn đèn bấm và đèn sáp, một bàn tay xám với các ngón tay thật dài đưa lên. Ánh đèn sáp biến mất đúng lúc Wolf ném bàn tay ra xa. Mọi người đều im lặng. Không khí trong phòng thật nóng bức.
Mosca hỏi Wolf:
— Cậu có thấy nhục không?
Honny cười nhẹ. Wolf nói:
— Tôi tưởng con chuột.
Người đàn bà nói:
— Mình ra mau. Tôi ngợp thở.
Mosca liền đi về phía mụ, vết chân của chàng bị đống gạch vôi lấp lại. Chàng ngã cắm đầu xuống một xác chết. Môi chạm xác, nhờ đó chàng biết xác chết không mặc quần áo. Da người chết bị đốt thành than, cứng như da thuộc. Đẩy xác ra, gượng đứng lên thì chàng nôn oẹ. Nghe tiếng người khác đến tiếp, chàng kêu to lên: “Đừng lại gần.” Chàng quỳ xuống, chống tay xuống đất, mửa hết tất cả thức ăn và rượu ra ngoài.
Mửa xong, chàng đứng lên. Người đàn bà dìu chàng bước ra ngoài phòng. Dưới ánh đèn sáp, chàng thấy nét mặt người đàn bà có vẻ thích thú, vui vẻ. Mụ nắm chặt chiếc áo ngắn của Mosca lúc hai người lên cầu thang.
Ra ngoài trời, mọi người thở mạnh, dễ chịu.
Honny nói:
— Còn sống là thích rồi.
Họ leo lên đống gạch ngói. Mặt trăng đã lặn, thành phố giống như một mảnh đất trong chuyện cổ tích, hoang tàn. Trên sườn đồi là Palizeibaus. Họ có thể thấy ánh đèn vàng xe buýt đang bò từ từ và có thể nghe tiếng còi xe trong gió lạnh. Mosca nhận ra nơi này gần nhà của mình tại đường Metzer, vì chàng thường thấy xe buýt lên dốc và bóp còi.
Người đàn bà ôm tay Honny, hỏi:
— Các ông có vào giải khát không?
Mosca đáp:
— Không.
Chàng bảo Wolf:
— Mình đi về.
Chàng cảm thấy cô đơn và sợ hãi, sợ những kẻ cùng đi kể cả Wolf, sợ có chuyện chẳng lành xảy ra cho Hella ở nhà một mình. Bây giờ không còn say nữa, Mosca có cảm tưởng như đã bỏ Eddie quá lâu một mình và đang say tại Rathaskellar. Chàng lo ngại không rõ Eddie có về tới nhà bình yên hay chăng? Và Hella có lẽ đang chờ chàng, nằm đọc sách trên giường. Lần đầu tiên chàng xúc động nghĩ đến mẹ, anh Alf và Gloria, đến những lá thư chàng không đọc. Lần đầu tiên chàng biết họ không được an thân như chàng tưởng, họ đã trải qua những cơn ác mộng. Chàng có cảm tưởng như họ đang lâm nguy mà chàng không thể làm gì để cứu họ. Mệt mỏi, không nghĩ ngợi được nữa, chàng đi xuống đống gạch vụn. Khi Mosca tỉnh lại trong chiếc xe lộng gió, chàng kéo cao cổ áo nhìn ra ngoài, khí lạnh như thấm vào tận xương tuỷ. Trăng đêm soi rõ những vết thương của thành phố cũng rõ như ánh mặt trời ban ngày, cũng tàn nhẫn như mặt trời nhưng không màu sắc, không tình thương, không sắc tuyết như đó là thứ ánh sáng của một kim loại vô hồn nào đó, như mặt trăng phản chiếu hình ảnh của chính nó lên trái đất và hình ảnh của nó là những hố sâu khô khan và những vết sẹo không bao giờ lành.
Đấu Trường Đen Đấu Trường Đen - Mario Puzo Đấu Trường Đen