Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Dark Arena
Dịch giả: Nguyễn Hoài Thu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 648 / 72
Cập nhật: 2019-11-19 14:36:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
osca và Gordon ngừng làm việc lắng nghe. Xuyên qua cánh cửa hé mở của văn phòng Eddie, họ có thể nghe tiếng nói của một cô gái:
— Eddie, em muốn gặp anh một chút. Chuyện này rất quan trọng.
Giọng nàng có vẻ run run. Eddie vẫn lạnh lùng, lễ độ:
— Vâng. Cô cứ nói.
Cô gái do dự:
— Em biết anh bảo em không được tới văn phòng. Nhưng anh không ghé thăm em nữa.
Gordon và Mosca cười với nhau. Gordon lắc đầu. Hai người lắng nghe.
Cô gái nói:
— Em cần một bao thuốc.
Im lặng. Eddie hỏi thật tàn nhẫn:
— Nhãn hiệu gì?
Cô gái không hiểu ẩn ý của Eddie:
— Hiệu nào cũng được. Em phải trả tiền bác sĩ.
Giọng Eddie thật lễ độ:
— Cô ốm à?
Cô gái cười:
— Anh biết rõ quá mà. Em sắp có con. Bác sĩ đòi một bao thuốc. - Cô nói thêm. - Không có gì nguy hiểm.
Mosca và Gordon gật gù với nhau rồi cười. Không phải cười cô gái mà cười Eddie. Họ hình dung sự lúng túng của anh ta và biết mối liên hệ với cô gái khiến anh tốn một bao thuốc. Lời nói của Eddie khiến họ bật cười. Giọng nói vẫn lễ độ lạnh lùng nhưng có vẻ thù hằn:
— Hãy nhờ ông bạn Đức của cô. Cô không được tới đây xin thuốc lá. Nếu cô còn đến thì cô sẽ không được giúp việc trong căn cứ nữa. Bây giờ cô phải trở về làm việc đi.
Cô gái khóc. Cô nhỏ nhẹ phản đối:
— Em có bạn trai nào đâu! Nó là con của anh. Nó được ba tháng.
Eddie gắt:
— Tôi bảo là xong rồi.
Cô gái bỗng dưng cứng cỏi:
— Anh không đến em một tháng nay. Em không biết anh có còn đến nữa không. Người bạn của em chỉ đưa em đi nhảy có mấy lần. Em thề nói sự thật. Một bao thuốc lá đối với em có nghĩa gì?
Gordon và Mosca nghe Eddie gọi điện thoại hỏi cảnh sát trưởng căn cứ. Tiếp đến rồi cô gái kêu lên:
— Ông Cassin, hãy cứu tôi với.
Họ nghe cánh cửa ngoài mở rồi đóng mạnh, rồi nghe Eddie nói với điện thoại viên: “Không việc gì.”
Eddie đẩy cửa bước vào phòng nhìn Gordon và Mosca, cười đắc ý:
— Hai cậu có hài lòng về sự việc vừa rồi không?
Mosca tựa lưng vào ghế nói với vẻ coi thường:
— Cậu tàn nhẫn quá!
Gordon thành thật hơn:
— Tôi sẽ chịu một bao thuốc lá để anh tặng cô ấy.
Eddie nhìn hai bạn, cười:
— Các cậu thật là đạo đức. Nhưng hãy nghe đây. Con đĩ đó có một thằng bồ. Hắn hút thuốc tôi tặng con đó, ăn thức ăn và gặm chocolate tôi dành cho con đó. - Eddie cười to, tiếp, - vả lại, tôi cũng chán em bé rồi. Tôi biết giá phá thai ở chợ chỉ có nửa bao thuốc.
Cánh cửa mở và Wolf bước vào:
— Hà hà! Chào các bạn!
Đặt cặp da lên bàn, ngồi xuống thở, Wolf cười hả hê:
— Các bạn thật là vui vẻ. Vừa bắt được hai thằng khốn ăn cắp cà phê. Các bạn biết chúng được mang xúp còn dư về trong hai xoong. Chúng dấu cà phê dưới đáy, cho cát lên và đổ xúp vào. Đừng hỏi tôi cách chúng rút cát ra.
Eddie hỏi:
— Anh bắt chúng nó như thế nào?
Wolf cười tươi:
— Như thường lệ.
Middleton đứng lên:
— Để tôi kể trước. Được không Eddie?
— Được.
Wolf đưa tay ra:
— Hãy chờ một chút, Gordon.
Gordon đứng lại trước cửa.
— Đừng tiết lộ là tôi nói cho ông biết nhé. Hai cậu cũng phải giữ kín, ông sẽ nhận được giấy về Mỹ trong vòng một tuần, hài lòng không?
Gordon cúi mặt nhìn xuống sàn. Wolf nói thêm, giọng dịu dàng hơn:
— Đó là điều ông trông đợi từ lâu phải không?
Gordon nhìn lên mỉm cười:
— Tôi cũng đinh ninh như thế. Cảm ơn ông.
Gordon bước ra ngoài. Eddie hỏi nhỏ Wolf:
— Giấy tờ từ Mỹ đã trả anh rồi à?
— Ừ.
Eddie thu dọn bàn giấy. Trời đã tối. Anh mở cặp da bỏ hai chai gin, một hộp nước nho, vài thanh chocolate, Wolf nói:
— Sao cậu không cho tôi thuốc lá và rượu của cậu. Như vậy cậu có thêm tiền trong nhà băng thay vì sắm thuốc men.
Eddie bước ra cửa:
— Tôi biết cách sống. Tôi sắp chinh phục được một con rồi.
Họ ra khỏi câu lạc bộ và lên chiếc Jeep của Wolf. Xe đưa họ xa thành phố tới một khu vắng ở Neustadt. Một lát sau Wolf đã dừng xe trước một căn nhà điêu tàn.
Wolf kéo chuông và khi cánh cửa mở, Mosca giật mình. Gã đàn ông Đức cao to vô cùng đứng sừng sững, lù lù trước mặt họ:
— Chúng tôi có hẹn với Frau Vlavern. - Wolf nói.
Gã khổng lồ đứng sang bên nhường cửa cho họ vào nhà.
Căn phòng hẹp gần như chật ních những người. Hai người lính ngồi sát cạnh nhau với một túi quân trang căng phồng đặt ngay dưới chân. Đối diện với họ là ba sĩ quan, người nào cũng mang theo một cặp da lớn và đựng chật ních đồ vật bên trong. Bốn gã đàn ông Đức ngồi riêng một chỗ, cả bốn anh cùng ôm những chiếc cặp da, túi da lép kẹp. Cả bọn đều kiên nhẫn ngồi chờ, họ được lần lượt mời vào phòng trong, người Đức cũng như người Mỹ. Ở đây không có kẻ chiến thắng hay chiến bại.
Gã khổng lồ giữ việc mời khách tuần tự vào phòng trong và mở cửa khi có khách kéo chuông. Trong thời gian Mosca và Wolf phải ngồi chờ, năm bảy người Mỹ, người Đức khác vào phòng. Mosca nhận ra vài người quen mặt trong bọn mối đến, họ đều là nhân viên làm trong căn cứ, một anh Thủ Kho, một anh Trưởng Phòng Cơ Khí, một trung sĩ phụ trách Câu lạc bộ. Tất cả đều không ai nói chuyện với ai, nhiều lắm họ chỉ trao đổi với nhau một cái gật đầu họ làm như không quen biết nhau.
Cửa sổ căn phòng đóng kín nhưng tiếng xe jeep vọng đến phòng. Khi một người được gã khổng lồ mời đi theo, người đó không trở lại phòng chờ này nữa. Họ ra khỏi nhà bằng một cửa khác.
Lượt họ tới, gã khổng lồ ra hiệu cho Mosca và Wolf đi theo gã sang phòng bên. Tới đây gã ra hiệu cho họ chờ. Căn phòng thứ hai này còn hẹp hơn nhiều căn phòng họ vừa ngồi. Phòng không có đồ đạc gì ngoài hai cái ghế, một cái bàn trên có đặt cái đĩa gạt tàn thuốc lá.
Khi chỉ có hai người trong phòng Mosca nói:
— Thằng cha to quá!
— Vệ sĩ của Frau Vlavern, - Wolf nói, - nhưng khi mình cần ra tay, thằng to đó không đáng kể. Nó to xác thật nhưng nó là thằng nhút nhát. Mụ ấy chỉ nuôi nó để dọa người khác, để làm cho người khác sợ, như những chú lính say rượu đi kiếm tiền vặt, hoặc bọn Kốt quá đói đến hòng kiếm chút đỉnh. Với những tay anh chị nhà nghề, thằng đó chỉ là con số không.
Gã khổng lồ trở vào. Gã nói tiếng Đức, giọng nói của gã thánh thót không xứng hợp với vóc to lớn của gã chút nào:
— Mời hai ông xem món này… Tôi muốn bán riêng cho hai ông. - Gã lấy trong người ra một chiếc vòng vàng có gắn một viên kim cương lớn. Gã đưa vòng cho Mosca, - Mười bao thuốc thôi.
Mosca đưa vòng cho Wolf:
— Có thể là thứ thật. Một cara chứ ít gì?
Wolf giơ vòng lên soi viên kim cương vào ánh đèn rồi mỉm cười:
— Một điếu cũng không đáng, vàng thì mạ mà kim cương thì giả. Chỉ có những thằng ngu như thằng điếm hạng bét này mới hy vọng đổi được thứ của rởm này lấy thuốc lá.
Y ném cái vòng lại cho gã khổng lồ. Gã chụp lấy nhưng trượt, gã phải khó nhọc cúi gập thân hình quá cao, quá lớn của gã xuống để lượm chiếc vòng lên. Rồi với một điệu bộ quả quyết, gã lại đưa chiếc vòng cho Mosca:
— Mười bao, rẻ quá mà nhưng đừng nói cho mụ già biết. - Như một đứa trẻ con gã giơ ngón tay to như quả chuối lên chặn ở môi.
Mosca đưa trả gã nhưng gã không chịu cầm, gã lải nhải “Mười bao… Mười bao thôi…” Mosca đặt chiếc vòng lên bàn. Rất chậm và buồn rầu, gã khổng lồ đưa tay ra lấy lại chiếc vòng.
Rồi gã ra hiệu cho họ đi theo gã. Gã mở cánh cửa vào phòng và đứng bên cửa cho họ bước vào. Khi Wolf bước qua mặt gã, gã khổng lồ bất thần dùng tay huých một cái vào lưng Wolf, cái huých nhẹ nhưng cũng đủ làm cho Wolf chúi đầu nhào vào đến giữa phòng. Rồi gã khổng lồ thản nhiên đóng cửa lại, đứng dựa lưng vào cánh cửa.
Một mụ già tóc xám, lùn gầy gò nhưng có vẻ rắn chắc, ngồi gọn trong lòng cái ghế bành lớn sau cái bàn trên chỉ để có một quyển sổ bìa cứng và cạnh là thùng đồ. Mấy trăm tút thuốc, chocolate, xà phòng và các mỹ phẩm gói giấy bóng kính để sát tường. Một người Đức đang xếp hàng hoá. Túi áo hắn đầy tiền và lúc hắn quay lại, một bó tiền rớt ra ngoài. Mụ béo nói tiếng Anh:
— Tôi rất tiếc. Một đôi khi thằng Johann không thích ai, nó lại giở trò khỉ đó. Tôi không trị được nó.
Wolf ngạc nhiên, đứng ngơ ngẩn một lúc, mặt đỏ sần. Giọng xấc láo của mụ làm hắn bực. Hắn thấy Mosca cười và sẵn sàng đối phó. Wolf lắc đầu rồi quay lại mụ béo với vẻ tinh quái, nói thật bình tĩnh:
— Không đáng kể. Bà biết tôi đến đây để làm gì rồi. Bà có thể giúp tôi không?
Mụ béo nhìn từ trên xuống dưới nói tiếng Anh:
— Câu chuyện của ông bạn khó tin quá. Tôi không hề biết về vụ một triệu đô la đó. Nếu biết thì tôi sẽ thận trọng trong việc tiếp xúc với ông và bạn ông.
Wolf mỉm cười, y nghĩ thầm: “Làm xong chuyện đã rồi sau sẽ hay.” Y nói:
— Nếu bà tiến hành được và cho tôi biết thì bà cũng được một số tiền khá lớn. Mà công việc lại chẳng có gì khó nhọc.
Giọng mụ béo có vẻ coi thường:
— Tôi là người làm ăn. Tôi không xen vào những vụ đó. Và ông nên biết tôi sẽ thông báo cho các bạn tôi đề phòng ông. - Mụ cười to, gằn giọng, - ông có năm ngàn tút thuốc cơ à?
Wolf vẫn cười nhìn thẳng vào mụ béo:
— Bà quá khôn ngoan và quá tự đắc. Tôi không ưa những người Đức xấc láo. Bà và tên khổng lồ không hiểu người Mỹ đâu.
Mụ béo trở nên thận trọng. Mắt mụ đảo lia lịa. Tên to béo ở ngoài cửa tiến về phía Wolf. Mosca rút khẩu súng trong cặp da, kéo chốt an toàn. Tất cả đều quay về chàng. Mosca không ngóc súng lên mà chĩa xuống đất nói tiếng Đức với tên khổng lồ:
— Quay lưng lại.
Tên to béo tiến về phía chàng. Mosca tiến lên một bước. Mụ béo thấy nét mặt chàng, gọi giật tên khổng lồ. Tên này nhìn mụ với vẻ bực dọc rồi lùi đến chân tường, xoay lưng lại. Wolf chồm về phía mụ béo nói:
— Bạn tôi rất nóng tính. Nếu tên béo động đậy, tất cả sẽ không toàn mạng. Hãy nghe đây: nếu tôi biết bà bí mật thông báo cho các bạn bà về tôi thì bà liệu hồn.
Y ngừng lại nhìn thẳng vào mụ béo. Không chút sợ hãi, mụ bình tĩnh nhìn lại. Wolf mỉm cười, đến bên tên khổng lồ, đẩy hắn quay mặt lại:
— Cởi dây thắt lưng ra và đứng trước bà chủ của mày.
Tên này làm theo, Wolf rút súng trong cặp ra, bảo mụ béo:
— Ra lệnh cho hắn quất ba lần lên lưng bà. Nếu bà kêu, tôi sẽ bắn chết cả hai. Ra lệnh đi!
Mụ béo thật bĩnh tĩnh:
— Ông không hiểu. Nếu tôi ra lệnh thì hắn sẽ đánh mạnh tôi chịu sao nổi. Ông quyết định thế, tôi sẽ không nói gì. Tôi hứa. Bây giờ tôi có nhiều khách đang chờ.
Wolf chờ một lúc rồi cười thật tàn nhẫn:
— Một roi thôi. Để ký kết cuộc mặc cả.
Lần đầu tiên mụ béo biết sợ. Mặt nhăn nhó, giọng run run:
— Tôi sẽ kêu cứu.
Wolf không nói gì với mụ mà nói thật chậm với Mosca cho mụ hiểu:
— Hễ mụ này quỵ xuống thì cậu bắn chết tên to xác.
Rồi chàng chĩa súng vào mụ béo. Mụ quay mặt đi, bảo tên khổng lồ bằng tiếng Đức:
— Johann, quất tao một cái trên lưng.
Tên khổng lồ cởi dây lưng ra. Lúc hắn quất, Mosca và Wolf nghe thấy rất mạnh. Mặt mụ béo tái ngắt, sợ hãi. Wolf lạnh lùng:
— Bây giờ mụ đã hiểu.
Bước ra cửa Wolf bảo Mosca:
— Ta về.
Trên chiếc xe Jeep về thành phố Wolf cười:
— Cậu có bắn tên khổng lồ nếu tớ ra hiệu không?
Mosca châm thuốc:
— Tôi biết, đó chỉ là đóng kịch.
Wolf hài lòng:
— Tốt lắm. Chúng ta phải làm cho chúng sợ.
— Họ biết lính Mỹ dám tàn sát cả nhà vì một chuyện khiêu khích cỏn con.
Xe gần vào thành phố Bremen. Vài phút sau họ đã đến toà nhà Mỹ. Hai người hút thuốc ở chỗ đỗ xe, Wolf nói:
— Chừng một tuần nữa chúng ta sẽ tìm ra manh mối quan trọng. Chúng ta phải đi cả đêm, cho nên cậu phải sẵn sàng. Được không?
Wolf vỗ vào lưng Mosca. Mosca bước xuống xe, rít một hơi thuốc, hỏi:
— Anh có tin là mụ ấy báo tin với các bạn mụ không?
Wolf lắc đầu:
— Tôi biết chắc điều đó. Mụ sẽ không bao giờ dám mở miệng. - Y nheo mắt cười. - Mụ không bao giờ quên dấu roi trên lưng.
Đấu Trường Đen Đấu Trường Đen - Mario Puzo Đấu Trường Đen