People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Son Le
Số chương: 338
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8934 / 243
Cập nhật: 2014-11-23 05:12:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Phụ Thân Đích Lưu Ngôn
hật là Loạn Phi Phong Chuy pháp sao? Trước mắt Đường Tam hiện ra thân ảnh đồi phế của cha, chẳng lẽ nói cha vốn chính là một vị thợ rèn xuất sắc sao?
"Tam thúc, ta cũng không biết nó có đúng là Loạn Phi Phong Chuy Pháp hay không, đây là cha dạy cho ta."
Thạch Tam thở dài một hơi, cười bộc trực nói: "Xem ra, lần này ta là bắt gặp bảo bối rồi. Điều kiện thuê vừa rồi bỏ đi, tạm thời tiền công của ngươi sẽ giống mọi người, mỗi tháng một ngân hồn tệ. Nếu việc buôn bán tốt, sẽ lại tăng thêm."
Cứ như vậy, Đường Tam chính thức thành một viên trong tiệm rèn của Thạch Tam, bắt đầu cuộc sống no đủ.
Khóa trình trong học viện đối với hắn mà nói cũng không có chỗ nào trọng yếu, Đại sư dạy lý luận trụ cột so với sư phụ của học viện hữu dụng hơn nhiều.
Quyển sách mà Đại sư cho thì hắn cũng đọc kỹ qua, chính giống như hắn đoán trước, phương pháp tu luyện hồn lực mà Đại sư đưa ra, rất cùng loại với lộ tuyến vận hành của tu luyện nội lực. Đương nhiên, đây dù sao cũng chỉ là suy nghĩ trên lý luận của Đại sư, cùng so sánh với phương pháp tu luyện nội công chính thức còn có nhất định khoảng cách, càng không cần phải nói Huyền Thiên Công của Đường môn thiên chuy bách luyện mà ra.
Tiểu vũ thuận lợi có được danh hiệu Hồn sư, mà sau khi trở thành Tiểu Vũ tỷ được học viên công nhận, cuộc sống của công độc sinh cũng trở nên dễ dàng hơn.
Mỗi ngày vào sáng sớm, Đường Tam đều theo thói quen thừa dịp ánh sáng mặt trời mới lên để tu luyện Tử Cực Ma Đồng của hắn. Buổi sáng bình thường đi học, buổi chiều tới tiệm rèn làm công, buổi tối lại nghe Đại sư dạy. Ban đêm tu luyện Huyền Thiên Công. Có thể nói mỗi một ngày đối với hắn mà nói đều là tuyệt đối phong phú.
Tại tiệm rèn của Thạch Tam, Đường Tam dùng một thời gian rất ngắn để được mọi người chấp nhận, Thạch Tam mang nhiệm vụ đề luyện kim chúc giao cho hắn, thời gian rỗi, Đường Tam lợi dụng một ít mảnh kim loại bỏ đi để tiến hành tinh chế, bắt đầu đại nghiệp chế tạo ám khí của hắn. Đương nhiên, trong tiệm rèn hắn chỉ chế tạo một ít linh kiện, lắp ráp chính thức phải sau khi trở lại học viện.
Tiểu Vũ bằng vào thực lực mạnh mẽ của bản thân cùng sự trợ giúp của Tiêu Trần Vũ, rất nhanh trở thành lão đại của cả Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện được tất cả các đệ tử chấp nhận, nàng so với Đường Tam thì nhàn nhã hơn rất nhiều, có lúc thậm chí ngay cả khóa học đều không đi. Đường Tam thậm chí cũng nhìn không tới nàng tu luyện như thế nào. Nhưng thực lực của Tiểu Vũ lại một mực ổn định tăng lên.
Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện, thời gian của một học kỳ chính là một năm, trong cả quá trình, đệ tử không được phép về nhà, nhưng thân nhân lại có thể tới thăm. Đường Tam không chỉ một lần chờ đợi cha đến, nhưng thẳng đến cả học kỳ chấm dứt, cũng không thấy được bóng dáng của Đường Hạo. May là cuộc sống của hắn cũng đủ phong phú, cũng không có nhiều thời gian lắm để tư niệm.
Về phần Vũ hồn điện, sau khi Đường Tam tiến hành kiểm tra đánh giá Hồn sư không lâu, người của Vũ hồn điện đã tới Nặc Đinh học viện tìm Đại sư, Đại sư không có nói cho Đường Tam về chuyện mà bọn họ đã nói, Đường Tam cũng không có hỏi. Nhưng từ nụ cười trên mặt Đại sư so với bình thường nhiều hơn, Đường Tam đoán rằng, quan hệ của Vũ hồn điện và đại sư hẳn là đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
"Tiểu Vũ, ngày mai là nghỉ rồi, ngươi phải về nhà chứ?" Đường Tam một bên thu thập hành trang của mình một bên hướng Tiểu Vũ nói.
Thời gian của một năm học đã trôi qua, hắn rốt cuộc có thể trở về nhà thăm cha, buổi chiều hôm nay tại tiệm rèn hắn đã hướng Thạch Tam xin nghỉ. Còn đặc biệt mua một chiếc chùy mới tinh, chuẩn bị mang trở về đưa cho cha.
Từ sau khi Đường Tam gia nhập tiệm rèn của Thạch Tam, đã làm cho phẩm chất của các loại vũ khí trang bị mà tiệm rèn làm ra tăng lên một cái cấp bậc, việc buôn bán cũng trở nên tốt hơn, tiền lương mỗi tháng bây giờ của Đường Tam đã lên tới năm ngân hồn tệ, tương đương với một nửa trợ cấp của hồn sư.
Tiểu Vũ tựa ở trên giường, trong mắt toát ra vài phần cô đơn, cùng với vẻ hoạt bát sáng sủa của nàng lúc bình thường thì bất đồng thật lớn: "Ta không trở về nhà, có lẽ, cứ ở lại học viện đi."
Đường Tam sửng sốt một chút: "Cũng được một năm rồi, ngươi cũng không trở về thăm nhà sao?"
Đôi mắt của Tiểu vũ đột nhiên sáng ngời, nói: "Tiểu Tam, nhà của ngươi có đúng là cách học viện không xa phải không? Nếu không, ta cùng trở về chơi với ngươi, thế nào? Dù sao bọn Vương Thánh và Tiêu Trần Vũ đều đi tham gia khảo thí trung cấp Hồn sư học viện rồi, không ai chơi cùng ta."
Đường Tam cười cười, trải qua một năm ở chung, hắn đối Tiểu Vũ coi như là tương đối hiểu rõ, Tiểu nha đầu này hoạt bát hiếu động, luôn một bộ dáng e sợ cho thiên hạ không loạn, trong khi giả ôn nhu, nhìn như thế nào đều giống một con búp bê đáng yêu, chỉ khi nào nổi điên lên, xưng hào Tiểu Vũ tỷ của nàng ở Nặc Đinh không có thể chỉ gọi không như vậy. Trong cả học viện, đã không biết có bao nhiêu đệ tử ăn đau khổ từ nàng rồi.
"Nhà của ta rất nghèo, không có gì thích hợp để khoản đãi ngươi."
Tiểu Vũ hai tay chống eo, mắt mở to trừng trừng nhìn Đường Tam nói: "Mỗi tháng trợ cấp của ngươi đều rất nhiều, lại không tiêu, còn sợ chiêu đãi ta sao?"
Đường Tam vươn tay phải ra, mặt mang theo nụ cười: "Nói đến trợ cấp, ta đột nhiên nhớ ra, có người hình như còn nợ ta sáu ngân tệ còn không có trả."
Tiểu Vũ sửng sốt một chút, trên khuôn mặt phấn nộm nhỏ nhắn toát ra vài phần xấu hổ, trợ cấp mỗi tháng một kim tệ tuyệt đối không tính là ít, bất quá, nàng tiêu tiền cũng thật sự là đại thủ đại cước*, thấy cái gì tốt là mua về, một chút cũng không để ý xem có hữu dụng hay không, bây giờ nàng sớm đã có chăn màn của chính mình, không cần dùng chung cùng Đường Tam. Nàng cho tới bây giờ đều không để ý tới tiền tài, một khi không có tiền tiêu liền hướng Đường Tam mượn, đó đã thành thói quen.
*lãng phí
"Không phải chỉ là sáu ngân tệ sao? Chờ ta có trợ cấp liền trả lại ngươi. Ngươi còn chưa nói, tới cùng có nguyện ý để cho ta đi theo ngươi hay không."
Đường Tam mỉm cười nói: "Nếu ngươi muốn đi thì hãy cứ đi. Bất quá, tính tình của ba ba ta có thể không quá tốt."
Tiểu Vũ không thèm để ý nói: "Người ta đáng yêu như vậy, dám chắc ba ba ngươi sẽ thích ta." Vừa nói còn bày ra bộ dáng ôn nhu hướng Đường Tam nháy nháy mắt.
Người khác có lẽ sẽ bị bề ngoài của nàng mê hoặc, Đường Tam nhìn tình cảnh nàng bộc phát sự tức giận thật sự quá nhiều, chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, một chút cũng không ăn cái bộ dáng này của nàng:" Mỹ nhân kế không cần dùng đối với ta đi. Hoàn hảo là ngươi bây giờ mới bảy tuổi, nếu lớn thêm một chút nữa, có lẽ thật khó có điểm để phân biệt với hồ ly tinh."
"Hồ ly tinh? Là cái gì?" Tiểu vũ tò mò hỏi.
Đường Tam cười nói: "Chính là một loại hồn thú thành tinh, chuyên môn câu dẫn nam nhân."
Tiểu vũ sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn Đường Tam đột nhiên trở nên có chút quái dị, thình lình, tâm tình của nàng đột nhiên trở nên kích động: "Ngươi đi chết đi, dám nói ta là hồ ly tinh, ta muốn cùng ngươi quyết đấu." Vừa nói, nàng đã giương nanh múa vuốt từ trên giường mình nhảy dựng lên, hướng Đường Tam đánh tới.
Các công độc sanh khác đối với một màn này sớm đã nhìn quen rồi, Tiểu Vũ tỷ và Đường Tam náo loạn đối với bọn họ mà nói, đã sớm quen thộc rồi. Nếu là có ngày nào đó hai người không náo loạn vài lần, có lẽ bọn họ ngược lại sẽ không được tự nhiên.
Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Tam ra đi thì bên người đã hơn một người, một tiểu cô nương bộ dáng đáng yêu, mặc giáo phục của Nặc Đinh học viện, rời đi Nặc Đinh thành, hướng Thánh Hồn thôn mà đi.
Một năm thời gian vừa rồi đối với Đường Tam mà nói, chính là cực kỳ phong phú, cũng là phi thường thỏa mãn, đột phá bình cảnh của Huyền Thiên Công đệ nhất trọng, dưới sự khắc khổ cố gắng tu luyện của hắn, Huyền Thiên Công có tiến bộ rất lớn. Dựa theo tính toán của hắn, lúc này thực lực hẳn là đã đạt tới đỉnh của trung đoạn của đệ nhị trọng, dựa theo hồn lực tính toán, nên có khoảng mười sáu cấp tới mười bảy cấp.
Trong học viện, nói về hồn lực có thể cùng hắn so sánh, cũng chỉ có một mình Tiểu Vũ, mặc dù không thấy Tiểu Vũ tu luyện như thế nào, nhưng hai người trong khi so sánh hồn lực luôn tương soa không xa, có khi Đường Tam chiếm được thượng phong, có những khi lại sẽ bị Tiểu Vũ vượt lên. Mặc dù đều là đứa nhỏ, nhưng hai người ai cũng không phục ai, vì vậy luận bàn là khó tránh khỏi.
Trong khi vừa mới bắt đầu, bọn Tiêu Trần Vũ và Vương Thánh cao niên cấp đệ tử thỉnh thoảng còn gia nhập một chút, nhưng theo hồn lực của Đường Tam và Tiểu Vũ tăng lên nhanh, liền không có ai trở lại quấy rầy bọn họ nữa, thử hỏi, người nào hy vọng mình biến thành bao cát đây?
Cho nên, mặc dù trên danh nghĩa thì Tiểu Vũ là lão đại của tất cả các đệ tử trong Nặc Đinh học viện, nhưng trên thực tế, bọn Tiêu Trần Vũ trong khi xưng hô Đường Tam, cũng sẽ biết gọi lên một tiếng Tiểu Tam ca.
Đường Tam cùng Tiểu Vũ luận bàn, ăn đau khổ nhiều hơn là chiến thắng, thủ đoạn công kích của Tiểu Vũ tầng xuất bất tận, nhất là nhu kỹ của nàng, làm cho người ta một loại cảm giác giống như bánh mật vậy, nếu tại dưới tình huống song phương cũng không mượn lực lượng của hồn hoàn, Đường Tam cơ hồ là tất bại. Sợ là ngay cả sử dụng hồn hoàn, bằng vào hiệu quả quấn quanh và gây mê của Lam ngân thảo, nhiều nhất cũng là cùng Tiểu Vũ chiến thành một trận ngang tay.
Về phần ám khí mà Đường Tam âm thầm luyện tập nhưng cũng không có dùng trong luận bàn, một là bởi vì sát thương lực của ám khí quá lớn, quá dễ dàng đả thương người, mặt khác, hắn cũng là hy vọng có thể tại trong khi luận bàn cùng Tiểu Vũ ma luyện năng lực cận chiến của mình. Có lẽ là bởi vì hai người hỗ trợ nhau bồi luyện nên sinh ra tác dụng xúc tiến rất tốt, tại chiến đấu phương diện, cùng nhau tiến bộ. Sư phụ của học viện cũng không quản bọn họ, tại Nặc Đinh, Đường Tam cùng Tiểu Vũ mặc dù vẫn còn chỉ là nhất niên cấp, nhưng đã thành thiên tài nổi danh của học viện.
"Còn có xa lắm không a?" Tiểu vũ nhìn đông nhìn tây hỏi.
"Cũng nhanh tới. Thấy ngọn núi bên kia không? Thánh Hồn thôn của ta ngay chân núi." Sắp về đến nhà, trong tâm tình của Đường Tam không khỏi có chút hưng phấn, nếu không phải Nặc Đinh học viện quy định buổi tối phải trở lại học viện để ở, mỗi ngày đều có sư phụ kiểm tra phòng, nói không chừng Đường Tam đã sớm về nhà thăm cha mình rồi. Một năm không thấy, ba ba, người có khỏe không?
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân đời trước thân là cô nhi, mà một đời này, Đường Tam đối với phần thân tình này cực kỳ quý trọng.
Sờ sờ Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ bên hông, nơi đó có chiếc chùy mới mà hắn sắm cho cha, quần áo mới tinh, thậm chí còn có vài bình rượu ngon.
Tiểu sơn thôn mà hắn sinh sống sáu năm đã tại trong tầm nhìn, không biết tại sao, trong lòng Đường Tam có loại tâm tình không thể giải thích được dần dần hiện lên. Nếu phải cần một câu nói để hình dung, vậy, hắn sẽ nói, cảm giác có nhà thật tốt. Ngay cả nhà này chỉ có mình và cha.
Rất nhanh, hai người đã đi vào Thánh Hồn thôn, nhà Đường Tam ngay đầu thôn, đưa ngón tay hướng ký hiệu dưới chiếc mái nhà tàn tạ, Đường Tam cười nói với Tiểu Vũ: "Nhìn kìa, đó là nhà của ta."
Nhà tại trước mắt, tâm tình của Đường Tam không tự giác trở nên kích động, chân bước nhanh hơn, ba bước biến thành hai, bước nhanh về đến cửa nhà.
Đại môn giống như lúc hắn rời đi, không có khóa, đây vẫn là thói quen của đường hạo, dù sao, tiệm rèn này của hắn cũng không có cái gì để trộm.
"Ba ba, con đã về." Đường Tam hưng phấn hô to một tiếng.
Tiểu Vũ còn chưa từng thấy qua tâm tình như vậy ở Đường Tam, đứng ở sau lưng hắn có chút tò mò mà nhìn, tại trong ấn tượng của nàng, Đường Tam là một bằng hữu ôn hòa, bình thường nói không nhiều lắm, nhưng trên cảm giác luôn bận rộn, luôn có chuyện gì đó để làm. Chỉ có tại trong lúc cùng hắn luận bàn, mới có thể thấy sự nghiêm chỉnh trên mặt hắn. Mà sợ là bại bởi mình, cũng chưa bao giờ thấy bộ dáng phẫn nộ hoặc là kích động của hắn.
Một bên gọi lớn, Đường Tam bước nhanh hướng bên trong đi đến.
Hết thảy tựa hồ đều không có đổi, trong tiệm rèn vẫn loạn như vậy, thậm chí so với trước khi hắn đi càng loạn hơn, mọi thứ bừa bãi phóng đầy trên đất, rách nát, cũ kỹ, nhưng lại gây cho hắn càng nhiều cảm giác thân thiết.
"Nga, Tiểu Tam, là ngươi trở lại." Thanh âm ôn hòa vang lên. Từ gian trong đi ra một người.
Thấy hắn, Đường Tam không khỏi sửng sốt một chút: "Kiệt Khắc gia gia, ngài cũng tại a, ba ba con đâu?"
Từ bên trong đi tới đúng là lão Kiệt Khắc thôn trưởng của Thánh Hồn thôn, trên mặt mang theo một tia cười khổ, đưa tờ giấy trong tay cho Đường Tam, nói: "Ngươi xem đi, đây là ba ba ngươi lưu lại. Buổi sáng ta đến tìm hắn, vốn là muốn để hắn cùng ta cùng đi đón ngươi, không nghĩ tới ngươi nhưng lại đã trở về."
Một tia tâm tình khẩn trương xuất hiện tại trong lòng của Đường Tam, nhanh chóng tiếp nhận tờ giấy lão Kiệt Khắc đưa tới, cúi đầu nhìn xuống.
Trên mặt giấy chỉ có mấy hàng chữ đơn giản có chút khó đọc, nhưng khó che được vẻ mạnh mẽ và khí chất hào phóng.
"Tiểu Tam:
Trong khi ngươi xem được phong thư này, ta đã đi. Không nên đi tìm ta, ngươi không có khả năng tìm được ta.
Ngươi mặc dù còn nhỏ, nhưng đã có năng lực tự chăm sóc cho bản thân. Chim cắt chỉ có tự mình mở cánh mới có thể sớm hơn bay cao.
Không cần lo lắng cho ta, trong tính cách của ngươi, kế thừa rất nhiều sự tinh tế của mụ mụ ngươi. Ba ba thị một người vô dụng. Ngươi dần dần lớn, ba ba phải đi lấy về một số thứ vốn hẳn là thuộc về ta. Một ngày nào đó, phụ tử hai người chúng ta sẽ lại gặp.
Ta hy vọng ngươi trở nên cường đại, nhưng cũng lại không hy vọng ngươi trở nên cường đại, con đường của mình, ngươi tự mình lựa chọn.
Nếu có một ngày ngươi hiểu được chức nghiệp Hồn sư này là không tốt, vậy hãy trở lại Thánh Hồn thôn, giống như ta, làm một thợ rèn đi.
Đừng lo lắng.
Đường Hạo."
Nhìn bức thư trong tay, cả người Đường Tam đã ngây dại, cảm giác mừng rỡ tràn đầy trong phút chốc biến thành sự mất mác.
Ba ba đi, ba ba, người tại sao phải đi?
Lão Kiệt Khắc nhìn bộ dáng thất thần của Đường Tam, cười khổ nói: "Tên Đường Hạo này đi một chút điểm báo hiệu đều không có, hôm trước ta còn tới để cho hắn làm công cụ, hắn này vừa đi, sau này chúng ta còn muốn phải tìm một gã thợ rèn mới được. Người này, thật sự là quá không có trách nhiệm rồi."
Đường Tam chậm rãi phục hồi lại tinh thần: "Kiệt Khắc gia gia, người là nói, ba ba con vừa mới đi trong khoảng hai ngày này?"
Lão Kiệt Khắc gật gật đầu: "Hẳn là trong hai ngày này mới đi. Tiểu Tam, đừng buồn bã, vì một người ba ba như vậy không đáng giá có được. Cùng gia gia đi thôi, đi tới nhà của ta."
Đường Tam yên lặng lắc lắc đầu, cẩn thận gấp bức thư trong tay, để vào trong ngực của mình.
"Cám ơn ngài, Kiệt Khắc gia gia, cả nhà loạn như vậy, con sẽ không mời ngài lưu lại nữa. Con còn muốn thu thập một chút."
Lão Kiệt Khắc sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới Đường Tam nho nhỏ này cũng hạ lệnh trục khách, thở dài một tiếng, nói: "Được rồi. Bất quá, ngươi có cái gì cần cứ tới tìm ta." Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người hướng ra phía ngoài mà đi.
Lão Kiệt Khắc đi, bên trong tiệm rèn chỉ còn lại có hai người Đường Tam và Tiểu Vũ. Đường Tam cũng không mở miệng, cứ như vậy bắt đầu thu thập căn phòng bừa bộn, thu thập các loại đồ vật trong phòng.
Thần kỳ chính là, Tiểu Vũ ngày thường hoạt bát hiếu động là vậy mà ở đây lại bảo trì trầm mặc, đi tới bên người Đường Tam, lẳng lặng trợ giúp hắn mang từng kiện đồ sắp xếp, lấy nước từ trong chum nước bên ngoài, trợ giúp hắn lau chùi tro bụi bên trong phòng.
Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện.
Đại sư đang ở trong phòng mình xem sách, Tiểu Tam đã về nhà, trong lòng hắn trống rỗng. Ở cùng một năm thời gian, mặc dù ngoài miệng hắn không nói, nhưng cảm tình trong lòng đối với đệ tử này lại đang không ngừng sâu thêm.
Thẳng đến sáng nay trong khi Đường Tam đi, hắn còn do dự có muốn hay không tới thăm nhà hắn. Cuối cùng Đại sư vẫn còn phủ quyết ý nghĩ của mình. Nguyên nhân có rất nhiều, thậm chí ngay cả chính hắn cũng nói không rõ ràng lắm.
'Phanh, phanh, phanh' lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Đại sư cau mày, bình thường ngoại trừ Đường Tam, căn bản sẽ không có người tới nơi này của hắn.
"Mời vào." Đại sư đặt quyển sách trong tay xuống, nhàn nhạt nói.
Cửa mở, một thân ảnh cao lớn từ bên ngoài đi đến. Hắn mặc một thân đơn giản màu xám trường bào, mái tóc đen rối loạn phi tán tại trên vai, trên khuôn mặt già nua có khắc đầy tang thương, một đôi mắt hồn trọc tựa hồ đã tới những năm tháng cuối cùng của cuộc sống, cùng ngoại mạo mới khoảng năm mươi tuổi của hắn có chút không tương xứng.
"Chào ngài, Đại sư." Thanh âm của người đến trầm thấp mà có chút khàn khàn.
Không biết tại sao, khi người này trong khi vừa bước vào cửa, toàn thân Đại sư đều hạ ý thức khẩn trương lên, ngay cả hồn lực cũng không tự giác được trải rộng toàn thân.
"Ngươi là?" Chậm rãi đứng lên, trong mắt Đại sư toát ra vài phần nghi hoặc.
Người áo xám nhàn nhạt nói: "Nói ra, chúng ta hẳn là có hai mươi năm không gặp rồi. Với bộ dáng đồi bại của ta hiện nay, cũng khó trách ngươi không nhận ra ta. Ta gọi là Đường Hạo."
"Đường Hạo?" Vẻ mặt luôn luôn cứng ngắc không dao động của Đại sư chợt đại biến, đồng tử ở hai mắt cơ hồ là trong nháy mắt tập trung, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt này, hai tay chộp vào bàn làm việc, ngón tay đã biến thành màu trắng xanh: "Ngươi, ngươi là Hạo ......"
Đường Hạo phất phất tay, ngăn cản Đại sư, lạnh lùng nói: " Xưng hào của quá khứ không cần nhắc lại nữa. Năm đó, chúng ta cũng tính có duyên gặp mặt vài lần, người khác có lẽ sẽ nghĩ ngươi chỉ là người điên, nhưng ta lại biết, ngươi là một người chấp nhất."
Tâm tình của Đại sư dần dần tỉnh táo lại, vẻ mặt cứng ngắc bỗng thoáng nhúc nhích: "Xem ra ta đoán không sai, ngươi quả nhiên chính là cha của Tiểu Tam. Hắn đã về nhà rồi, tại sao ngươi còn ở chỗ này?"
Đường Hạo gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đúng là bởi vì hắn về nhà rồi, ta mới có thể ở chỗ này. Ta biết, ngươi thu hắn làm đồ đệ. Làm cha, ta nên sớm tới gặp ngươi. Ta phải đi rồi, duy nhất lo lắng cũng chỉ có hắn, cho nên, ta hy vọng mang Tiểu Tam phó thác cho ngươi."
"Ngươi phải đi? Đi đâu? Hắn chính là nhi tử của ngươi." Đại sư gắt gao nhìn Đường Hạo, ánh mắt trở nên sắc bén.
Bộ dáng của Đường Hạo vẫn một bộ lạnh lùng như trước: "Hắn cũng là đồ đệ của ngươi. Ta phải đi, có rất nhiều sự việc phải đi làm. Hắn đi theo ta sẽ không có được vui vẻ. Ta không có yêu cầu gì khác, cuộc đời của hắn, do hắn tự mình lựa chọn. Mười năm, ta đã rời đi thế giới này mười năm, bây giờ hắn đã lớn lên, có một số việc, ta cần phải đi làm."
Đại sư hít một hơi sâu: "Ta không biết trên người ngươi đã phát sinh cái gì, nhưng là, ta nhìn ra được, Tiểu Tam đối với ngươi thập phần quyến luyến, ngươi không biết là cứ như vậy rời đi, đối với hắn mà nói là quá tàn nhẫn sao?"
Đường Hạo nhàn nhạt nói: "Hắn tự mình quyết định đi một con đường không tầm thường, cùng ở một chỗ với ta mới là tàn nhẫn với hắn. Được rồi, những gì muốn nói ta đã nói xong, bất luận lúc nào, xin nhớ kỹ, hắn là nhi tử của ta."
Nói xong những lời này, Đường Hạo vung tay lên, 'đương', một khối lệnh bài đen nhánh rơi lên trên bàn ở trước mặt Đại sư, lệnh bài cư nhiên cùng khối mà lúc trước Đại sư mang theo Đường Tam tiến vào liệp hồn sâm lâm thì xuất ra giống nhau, chỉ bất quá, đồ án trên khối lệnh bài này cũng là đầy đủ sáu ......
Phanh', cửa phòng đóng lại, thân ảnh cao lớn của Đường Hạo đã biến mất. Nhìn cửa phòng, Đại sư đứng ở nơi đó cả nửa ngày cũng không có động tác gì.
Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên khối lệnh bài kia, khóe miệng toát ra một tia cười khổ: "Không nghĩ tới, thần tượng của ta đã biến thành bộ dáng này."
Mặt trời hạ xuống phía tây, trước cửa tiệm rèn, hai thân ảnh nhỏ bé đang ngồi, bọn họ mặc đồng dạng quần áo, cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi.
Những tia sáng còn sót lại của Mặt trời mang theo màu đỏ nhạt rơi lên trên người bọn họ, phảng phất làm cho trên thân thể bọn hắn khắc một vòng màu vàng đỏ.
Nữ hài nhi ở bên trái nghiêng đầu, nhìn nam hài nhi, hai tay chống trên cằm của mình, muốn nói cái gì đó, nhưng rốt cục nàng vẫn còn nhịn lại.
Mở miệng ngược lại là nam hài nhi, trong tay hắn nắm một thanh chùy mới tinh: "Tiểu Vũ, cảm ơn ngươi."
"Cảm ơn ta cái gì ?" Tiểu Vũ tò mò hỏi.
"Cám ơn ngươi vẫn ở cùng ta." Đường Tam cúi đầu, nhìn mặt đất dưới chân, ánh mắt của hắn có chút mê ly, cũng có chút mông lung, nhưng cuối cùng không có nước mắt nhỏ xuống.
Tiểu Vũ 'phốc xích' cười, đẩy đầu vai Đường Tam một chút, một chút này dùng sức rất lớn, suýt nữa mang Đường Tam đẩy ngã: "Đừng buồn bực nữa. Ba ba ngươi chỉ là tạm thời rời đi mà thôi. Một ngày nào đó, các ngươi sẽ lại gặp mặt nhau. Có lẽ, hắn rời đi, chích là vì cho ngươi phát triển càng tốt, cho ngươi càng thêm kiên cường. Nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, chẳng phải là phụ sự khổ tâm của hắn sao?"
Trên mặt Đường Tam toát ra một tia cười khổ: "Có lẽ đúng vậy, nhưng là tại sao người cũng không cho ta gặp mặt lại một lần. Tiểu Vũ, ngươi biết không, ba ba là thân nhân duy nhất của ta. Trong nhà không có ba ba, cũng không hề là một cái nhà nữa."
Tiểu Vũ lắc đầu, mang chiếc bím tóc dài của mình quăng lên trước người: "Không có ba ba, ngươi còn có bằng hữu là ta mà. Nếu ngươi muốn tìm một thân nhân, ta không ngại làm tỷ tỷ của ngươi. Nhanh, gọi một tiếng Tiểu Vũ tỷ nghe xem. Tất cả mọi người đều gọi như vậy, chỉ có ngươi là ngoại lệ."
Nhìn bộ dáng mềm mại và khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bị ánh hoàng hôn chiếu rọi của Tiểu Vũ, Đường Tam không khỏi nở nụ cười, khi bên người có người làm bạn đang lúc nội tâm yếu ớt nhất, luôn là một việc cực kỳ tốt.
"Nếu ngươi nguyện ý làm muội muội của ta, ta không phản đối. Ta nhớ không sai thì chúng ta mặc dù là cùng năm, nhưng ngươi tựa hồ ít hơn so với ta mấy tháng. Ta là tháng một xuất sinh, ngươi cũng là tháng tám, đúng không?"
"Mơ tưởng. Ta chỉ làm tỷ tỷ, không làm muội muội." Tiểu Vũ không tức giận nâng tay hướng đầu của Đường Tam mà cốc.
Thân thể Đường Tam chợt lóe, đã thoát đi ra ngoài, đứng ở trước người Tiểu Vũ ba thước: "Tiểu Vũ, theo ta lên núi đi, ta cho ngươi xem một số thứ."
Thần sắc Đường Tam rất chăm chú, phảng phất như là quyết định cái gì đó.
Tiểu Vũ cũng không tiếp tục hi nháo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra vài phần nhu thuận, hướng hắn gật gật đầu.
Đường Tam chủ động kéo tiểu thủ phấn nộm của Tiểu Vũ, hướng núi ở ngoài thôn chạy đi. Hai cái bóng tại trời chiều chiếu rọi xuống trên mặt đất dần dần dài ra.
Đường Tam mang theo Tiểu Vũ chạy đến đỉnh núi mới ngừng lại, tại dưới tình huống toàn lực thúc dục Huyền Thiên Công, hắn cũng không khỏi có chút thở dốc.
Đứng ở đỉnh núi, mặt Đường Tam hướng mặt trời chiều, hai mắt đã bị màu tím che kín: "Tiểu Vũ, đây là chỗ trước kia ta luyện công. Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề nghiêm chỉnh, cũng hy vọng ngươi có thể trả lời thật cho ta."
Tiểu Vũ bĩu môi: "Ngươi có biết không, bộ dáng của ngươi bây giờ rất giống mấy lão nhân trong học viện."
Đường Tam chậm rãi xoay người, nghiêm chỉnh nhìn Tiểu Vũ: "Ngươi nguyện ý làm muội muội của ta không? Ta thật sự hy vọng có thể lại có một thân nhân."
Tiểu Vũ vừa muốn nói gì, lại bị Đường Tam cắt đứt: "Trước hết nghe ta nói xong đã. Ta cái gì cũng không có, tình huống của nhà ta thì ngươi cũng thấy được, xuất thân của ta chỉ là một bình dân cùng khổ. Ta không thể cho ngươi tài phú cũng không thể cho ngươi thế lực. Ngươi cũng là tiên thiên mãn hồn lực, nhưng ngươi và ta không giống nhau, ta nhìn ra được, thân thế của ngươi hẳn là có cố sự. Nhưng cho tới bây giờ ta đều không hỏi, bởi vì ta sợ xuất thân của chúng ta chênh lệch quá lớn, ngay cả bằng hữu cũng không làm được. Nhưng là, ta thật sự hy vọng có thể có một muội muội giống như ngươi, mặc dù ta không cách nào cho ngươi nhưng thứ quý tộc có, nhưng là, ta lại có thể cho ngươi lời hứa hẹn của ta. Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ muội muội của mình, sẽ không để cho nàng đã bị một chút thương tổn."
Nhìn mắt Đường Tam lóe ra lệ quang, hai mắt của Tiểu Vũ dần dần hồng lên: "Nếu có một ngày, có rất nhiều người muốn giết ta, những người đó ngươi lại đánh không lại, vậy làm sao bây giờ?"
Đột nhiên trên mặt Đường Tam toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt: "Vậy xin mời bọn họ trước hãy bước qua thi thể của ta đi."
Tiểu Vũ trầm mặc, Đường Tam cũng không có tiếp tục nói nữa, ánh hoàng hôn dần dần rút đi, lúc này những ngôi sao trên bầu trời đã lặng yên mọc lên.
"Ca." Tiểu vũ dùng một chữ đơn giản phá vỡ sự bình tĩnh của hai người trong lúc đó.
Vẫn cố nén nước mắt, tại giờ khắc này rốt cục nó chảy xuống, hai tay run rẩy của Đường Tam kéo tay của Tiểu Vũ: "Cám ơn ngươi, muội muội."
Cha đi, nhưng hắn lại có một người muội muội, Đường Tam ngửa đầu nhìn phía bầu trời, hướng về những ngôi sao trên bầu trời yên lặng phát hạ lời thề của cả cuộc đời.
Màn đêm phủ xuống, hai người ngồi ở đỉnh núi, cảm thụ sự ấm áp của ngọn núi xuy phất, nhìn trăng và sao trên bầu trời, hào khí thân mật, không khí tươi mát, mang theo đến cảm giác thư thích.
"Ta có thể không gọi ngươi là ca ca?" Tiểu Vũ quay đầu nhìn về phía Đường Tam ở bên người.
Đường Tam sửng sốt: "Tại sao?"
Trên mặt Tiểu Vũ toát ra một tia đỏ ửng: "Nói như thế nào thì ta cũng là lão đại của tất cả các đệ tử tại Nặc Đinh, đột nhiên thêm một ca ca, bọn họ sẽ nhìn ta như thế nào?"
Đường Tam nở nụ cười: "Được, ngươi cứ gọi ta Tiểu Tam là được. Chỉ cần trong lòng ta biết ngươi là muội muội của ta, xưng hô thế nào thì có quan hệ gì?"
Vừa nói, Đường Tam nâng tay lên, chậm rãi vén ống tay áo, mang tụ tiễn trên cổ tay trái tháo xuống.
"Chúng ta kết làm huynh muội, ta không có cái gì đáng giá tiền, cái này sẽ đưa cho ngươi phòng thân ba đi. Nó là kiện tác phẩm đầu tiên của ta."
Tiểu vũ tò mò nhìn Đường Tam đưa tới tụ tiến: "Đây là cái gì?"
o O o
Đấu La Đại Lục Đấu La Đại Lục - Đường Gia Tam Thiếu Đấu La Đại Lục