You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Son Le
Số chương: 338
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8934 / 243
Cập nhật: 2014-11-23 05:12:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Đấu La Đại Lục
ấu La Đại Lục, Thiên Đấu đế quốc Tây Nam, Pháp Tư Nặc hành tỉnh.
Thánh Hồn thôn, nếu là chỉ nghe kỳ danh, vậy tuyệt đối là một cái tên làm kẻ khác kinh ngạc, nhưng trên thực tế, đây bất quá chỉ là Pháp Tư Nặc hành tỉnh Nặc Đinh thành Nam một cái thôn nhỏ chỉ có hơn ba trăm hộ mà thôi. Sở dĩ tên là Thánh Hồn, là bởi vì trong truyền thuyết, trăm năm trước nơi này từng sinh ra một vị hồn sư đạt đến hồn thánh cấp bậc mà theo đó thành danh. Điều này cũng là Thánh Hồn thôn vĩnh viễn kiêu hãnh.
Bên ngoài Thánh Hồn thôn, là một khi trồng trọt rộng rãi, nơi này xuất sản lương thực cùng thực phẩm, đều cung cấp cho Nặc Đinh thành, Nặc Đinh thành trong Pháp Tư Nặc hành tỉnh mặc dù không coi là đại thành thị, nhưng nơi này dù sao khoảng cách cùng biên giới với một đế quốc khác cũng rất gần, cũng tự nhiên là một trong những nơi đầu tiên mà thương nhân hai đại đế quốc giao dịch, Nặc Đinh thành bởi vậy mà phồn vinh, theo đó làm cho cuộc sống của bình dân trong thôn trang xung quanh thành thị so với địa phương khác tốt hơn nhiều.
Trời mới tờ mờ sáng, xa xa phương đông mọc lên một mảng bạch sắc nhàn nhạt, trên một tòa tiểu sơn cao chỉ hơn trăm thước bên ngoài Thánh Hồn thôn, đã có thêm một đạo thân ảnh nhỏ gầy.
Đó là một hài tử chỉ năm, sáu tuổi, hiển nhiên, hắn thường xuyên thừa nhận sự ấm áp của mặt trời, da tay 'tiểu mạch sắc' (màu hơi nâu nâu) khỏe mạnh, hắc sắc đoản phát nhìn qua rất lanh lợi, một thân quần áo mặc dù đơn giản nhưng sạch sẽ.
Đối với một tiểu hài tử như hắn mà nói, trèo lên ngọn núi cao trăm thước này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng kỳ quái chính là, hắn đi tới đỉnh núi nhưng mặt lại không đỏ, không thở gấp, bộ dáng rất tự đắc.
Nam hài ngồi xuống trên đỉnh núi, hai mắt hắn gắt gao nhìn về phương Đông đang dần sáng lên một màu trắng, mũi chậm rãi hít vào, miệng từ từ thở ra, hít vào liên tục, thở ra nhẹ nhàng, đúng là hình thành vòng tuần hoàn tuyệt vời.
Ngay lúc này, mắt hắn đột nhiên mở to, xa xa nơi chân trời, trong mảng bạch sắc đang sáng dần lên, phảng phất hiện lên một tia tử khí nhàn nhạt, nếu không phải có mục lực kinh người cùng không đủ chuyên chú, là tuyệt đối không cách nào phát hiện nó tồn tại.
Tử khí xuất hiện, làm nam hài tinh thần hoàn toàn tập trung lại, hắn thậm chí không hề thở ra, chỉ là từ từ hít vào rất nhẹ nhàng, đồng thời hai mắt gắt gao nhìn về phía màn tử sắc lúc ẩn lúc hiện.
Thời gian tử khí xuất hiện cũng không dài, khi phương Đông được ánh mặt trời từ từ dâng lên bao trùm thì tử khí đã hoàn toàn biến mất.
Nam hài lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, đồng thời thở ra một hơi thật dài trọc khí trong cơ thể. Một đạo bạch sắc khí lưu giống như từ miệng hắn phun ra, sau đó từ từ tản đi.
Tĩnh tọa một hồi lâu, nam hài mới lại mở mắt, không biết có phải là tử khí triêm nhiễm không, trong đôi mắt hắn lóe lên một tầng nhàn nhạt tử ý, mặc dù tử sắc này tồn tại trong thời gian không dài rồi lặng yên thu liễm, nhưng chính lúc nó tồn tại cũng rất rõ ràng.
Chán nản thở dài, nam hài làm ra một vẻ mặt bất đắc dĩ tuyệt không nên xuất hiện ở tuổi hắn, lắc đầu, lầm bầm nói: "Vẫn không được, Huyền Thiên Công ta như trước không cách nào đột phá đệ nhất trọng bình cảnh. Đã suốt ba tháng, rốt cuộc là tại sao? Cho dù là Tử Cực Ma Đồng phải dựa vào 'tử khí đông lai' (khí tím đến từ phía Đông) chỉ có thể tu luyện vào sáng sớm vẫn đang tiến bộ. Huyền Thiên Công không thể đột phá bình cảnh, Huyền Ngọc Thủ cũng vô pháp tăng lên. Lúc đầu ta tu luyện, tại đệ nhất trọng đến đệ nhị trọng, lúc đó tựa hồ cũng không gặp phải tình huống như vậy. Huyền Thiên Công tổng cộng cửu trọng, sao mà đệ nhất trọng này lại phiền toái như vậy? Chẳng lẻ, là bởi vì thế giới này cùng thế giới kia của ta vốn bất đồng sao? "
Đi tới thế giới này đã hơn năm năm, hài tử trước mắt này, đúng là Đường Tam lúc đầu ở Đường Môn 'khiêu nhai minh chí' (nhảy vực chứng minh). Khi hắn từ trong hôn mê tỉnh táo lại, phát hiện ngoại trừ cảm giác ấm áp cái gì cũng không làm được. Nhưng cái chết trong dự liệu cũng không có tới, rất nhanh, hắn thông qua một quá trình dồn nén đi tới thế giới này.
Qua một thời gian rất lâu, Đường Tam mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Chính mình không chết, nhưng đã không còn là Đường Tam trước đây.
Lúc xuất sanh, Đường Tam dùng đến gần một năm thời gian, mới học được thế giới này ngữ ngôn. Hắn còn nhớ rõ, lúc chính mình xuất sanh, mặc dù vẫn không cách nào mở mắt quan khán, nhưng nghe được một giọng nam nhân hùng hậu đang 'tê tâm liệt phế' (cõi lòng tan nát) mà kêu khóc. Khi hắn học xong thế giới này ngữ ngôn, bằng vào trí nhớ hơn người nhớ lại thì, cũng chỉ có thể nhớ, nam nhân kia tựa hồ kêu lên: "Tam muội, đừng bỏ ta." Mà nam nhân kia, chính là cha hắn Đường Hạo. Mẫu thân hắn ở thế giới này, khi đó cũng đã chết trong lúc khó sanh.
Không biết là thiên ý, hay là nhân duyên trùng hợp, vì kỷ niệm thê tử chết đi, Đường Hạo đặt cho hắn một cái tên thần kỳ sao vẫn là Đường Tam.
Những đứa trẻ đồng trang đứa trong thôn thường xuyên hội lấy điều này giễu cợt hắn, nhưng Đường Tam trong lòng lại thập phần hài lòng. Dù sao cái tên này tại thế giới bên kia hắn cũng đã sử dụng gần ba mươi năm. Chỉ riêng chuyện quen thuộc cũng đã làm hắn sớm thích hai chữ này.
Đi tới thế giới này, trải qua bắt đầu là giật mình, sợ hãi, đến sau lại là hưng phấn cùng với bây giờ là bình tĩnh, Đường Tam đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật, hắn xem ra, đây là ông trời lại cho hắn một cơ hội nữa. Kiếp trước tâm nguyện lớn nhất, có lẽ có thể trong một đời này thực hiện rồi.
Xích lõa đi tới thế giới này, nhưng Đường Tam đã có lớn nhất tài phú, đó chính là trí nhớ. Thân là Đường Môn ngoại môn xuất sắc nhất thiên tài, Đường Môn các loại 'cơ quan loại ám khí' (ám khí dùng cơ quan để phát động) phương pháp chế tạo toàn bộ khắc trong óc hắn. Mà lúc đầu hắn trộm đi Đường Môn nội môn bí tịch, khát vọng trong nhiều năm đạt được, trong quá trình học tập, nội môn tối cao Huyền Thiên Bảo Lục cũng đồng dạng được hắn ghi vào trong tâm. Đường Tam hy vọng, có thể ở thế giới này lại hiện ra Đường Môn huy hoàng.
"Cần phải trở về." Đường Tam nhìn sắc trời, thân thể gầy gò phóng lên, hướng dưới chân núi chạy đi. Nếu lúc này có người thấy hắn, nhất định sẽ kinh ngạc đích mở to hai mắt nhìn, hắn mỗi bước bước ra, cũng có thể gần một trượng, những hố bất không bằng phẳng trên mặt đất đối với hắn mà nói căn bản không có ảnh hưởng gì, dễ dàng né tránh, trong lúc đó cấp tốc bước đi, so với người trưởng thành còn muốn nhanh hơn nhiều.
Đường Môn tinh túy là cái gì? Ám khí, độc dược cùng khinh công. Đường Môn nội môn cùng ngoại môn khác nhau lớn nhất, chính là phương pháp sử dụng ám khí. Ngoại môn lấy cơ quan loại là chính, mà nội môn lại là thủ pháp chân chính. Độc dược bình thường là ngoại môn mới dùng, nội môn đích truyền đệ tử ám khí rất ít dụng độc, bởi vì bọn họ căn bản không cần.
Võ công ghi lại trên Huyền Thiên Bảo Lục chỉ có sáu loại, phân biệt là nội công tâm pháp Huyền Thiên Công, luyện tay phương pháp Huyền Ngọc Thủ. Luyện nhãn phương pháp Tử Cực Ma Đồng. 'Cầm nã pháp' (phương pháp bắt) Khống Hạc Cầm Long, khinh thân phương pháp Quỷ Ảnh Mê Tung, cùng với ám khí sử dụng phương pháp, Ám Khí Bách Giải.
Năm loại trước là trụ cột. Không có trụ cột vững chắc. như thế nào có thể phát huy hết tinh túy của Đường Môn ám khí chứ?
Một tuổi đã bắt đầu tu luyện Huyền Thiên Công, bây giờ Đường Tam đã sắp sáu tuổi. Hắn như trước vẫn tu luyện cơ sở.
Nhà Đường Tam ở tại phía Tây Thánh Hồn thôn. Ở vị trí đầu thôn, ba gian phòng đất có thể nói đơn sơ nhất trong thôn. Giữa căn nhà, có một mộc bài đường kính chừng một thước, mặt trên vẽ một cái đơn sơ 'chuy tử' (chùy), chuy tử ở thế giới này, nghiễm nhiên đại biểu ý nghĩa chính là thợ rèn.
Đúng vậy, Đường Hạo, cha của Đường Tam chính là một thợ rèn. Thợ rèn duy nhất trong thôn.
Ở thế giới này. Thợ rèn có thể nói là một trong những nghề thấp hèn nhất. Bởi vì đặc thù nguyên nhân nào đó, thế giới này đỉnh cấp vũ khí cũng không phải do thợ rèn làm ra.
Nhưng là, thợ rèn duy nhất trong thôn, vốn nhà Đường Tam không nghèo khó như vậy. nhưng là, về điểm này, thu nhập ít ỏi hầu hết đều......
Vừa vào đến cửa, Đường Tam đã ngửi thấy được mùi cơm, đó cũng không phải là Đường Hạo vì hắn chuẩn bị, mà là hắn chuẩn bị vì Đường Hạo.
Từ lúc mới bốn tuổi, Đường Tam thân cao vẫn chưa cao bằng táo thai (bệ bếp), nấu cơm cũng là nhiệm vụ của hắn mỗi ngày. Cho dù là phải đứng trên ghế mới có thể tới mặt bếp.
Cũng không phải Đường Hạo yêu cầu hắn làm như vậy, mà là bởi vì không như vậy, Đường Tam cơ hồ không lúc nào có thể ăn no.
Đi tới trước bếp, thuần thục đứng trên ghế,mở vung nồi lớn trước mặt, tức thì mùi hương truyền đến, cháo đã sớm chín rồi.
Mỗi ngày trước khi lên núi. Đường Tam đều cho gạo vào nồi, chuẩn bị đủ củi. Chờ hắn khi trở về, cháo đã chín rồi.
Cầm lấy hai cái bát sứt mẻ đã hơn mười chỗ gần 'táo thai' (bệ bếp), Đường Tam cẩn thận múc đầy hai chén cháo. Sau khi đặt lên bàn, gạo trong cháo có thể đếm được, đối với Đường Tam đang tuổi lớn chừng ấy dinh dưỡng hiển nhiên là không đủ, đây cũng là nguyên nhân tại sao thân thể hắn nhỏ bé, gầy gò như vậy.
"Ba ba. Ăn cơm thôi. " Đường Tam kêu lên. (Nghe giống đang gọi con ba ba nhỉJ)
Một lúc lâu sau, tấm màn cửa được nhấc lên, một thân ảnh cao lớn có chút lảo đảo bước ra.
Đó là một trung niên nam tử. Nhìn qua ước chừng gần năm mươi tuổi. Nhưng vóc người nhưng lại phi thường cao lớn khôi ngô, chỉ là trang phục hắn khiến người khác có chút coi thường.
Khoác trên người một tấm áo rách, thậm chí chỗ rách cũng không được vá lại, lộ ra phía dưới làn da màu cổ đồng, ngũ quan vốn coi như đoan chính lại bị phủ một tầng sáp vàng, 'mắt nhắm mắt mở' (thụy nhãn mông lung), mái tóc rối như tổ chim, râu mép đã không biết bao lâu rồi không có sửa sang lại, ánh mắt ngốc trệ mà tăm tối, mặc dù đã qua một đêm, nhưng mùi rượu trên người hắn vẫn còn làm Đường Tam không khỏi nhíu nhíu mày.
Đây là Đường Hạo, cha của Đường Tam ở thế giới này.
Từ nhỏ đến lớn. Đường Tam không biết cái gì gọi là tình cha. Đường Hạo đối với hắn, cho tới bây giờ đều là không để ý đến. Ban đầu còn nấu cơm cho hắn ăn. Nhưng theo thời gian trôi đi, lúc Đường Tam bắt đầu chủ động nấu cơm, Đường Hạo càng cái gì cũng mặc kệ, trong nhà nghèo khó như thế, thậm chí ngay cả bàn ghế cũng không có. Ăn cơm cũng là vấn đề, nguyên nhân chủ yếu là Đường Hạo đem hầu hết tiền công làm thợ rèn đều mua rượu để uống.
Cha của những hài tử tầm tuổi Đường Tam bình thường cũng khoảng ba mươi tuổi. Kết hôn sớm thậm chí còn không đến ba mươi tuổi. Nhưng Đường Hạo thoạt nhìn so với người ta già hơn nhiều, giống như là gia gia của Đường Tam vậy.
Đối với thái độ của Đường Hạo, Đường Tam cũng không oán hận. Một đời trước, hắn là cô nhi. Một đời này, mặc dù Đường Hạo đối với hắn không tốt, nhưng ít ra cũng có thân nhân. Đối với Đường Tam mà nói, điều này đã làm hắn thập phần thỏa mãn. Ít nhất, ở chỗ này có người để hắn gọi là ba ba.
Đường Hạo cầm lấy cái trên bàn, cũng không sợ nóng, từng ngụm từng ngụm đưa cháo vào bụng mình. Lúc này sắc mặt hắn nhìn mới tốt hơn vài phần.
"Ba ba, ngươi chậm một chút. Còn có mà." Đường Tam cầm lấy bát trong tay cha mình, múc cho hắn một bát đầy cháo nữa. Chính mình cũng cầm lấy bát cháo lên húp.
Khi còn ở Đường Môn, hắn cũng không có đi đâu, đối với bên ngoài càng rất ít tiếp xúc. Vốn giống như tờ giấy trắng, tới thế giới này, một lần nữa làm một tiểu hài tử, cũng không có gì không thể tiếp nhận.
Rất nhanh, một nồi cháo có bảy, tám phần đều tiến vào bụng Đường Hạo, thở dài một hơi, đem bát đặt ở trên bàn. Mắt mở to ra vài phần, nhìn về phía Đường Tam.
"Có công việc ngươi trước hết cứ tiếp nhận. Xế chiều ta sẽ làm. Ta đi ngủ tiếp một hồi. "
Thói quen của Đường Hạo rất có quy luật, buổi sáng đều là ngủ. Xế chiều 'đánh tạo' (rèn) một ít nông cụ kiếm ít thu nhập, buổi tối uống rượu.
"Được, ba ba." Đường Tam gật đầu.
Đường Hạo đứng lên. Ăn không ít cháo, thân thể hẵn rốt cục đã không hề lay động. Hướng nhà trong đi đến.
"Ba ba." Đường Tam đột nhiên kêu một tiếng.
Đường Hạo đứng lại, quay đầu nhìn về phía hắn. Cặp lông mày rõ ràng có vài phần không kiên nhẫn.
Đường Tam chỉ vào một khối sắt có tầng nhàn nhạt ô quang trong góc nói: "Khối sắt có thể cho con dùng hay không?" Kiếp trước hắn là Đường Môn ngoại môn đệ tử xuất sắc nhất, đối với chế tạo các loại ám khí cực kỳ quen thuộc. Đương nhiên, khi đó các loại tài liệu đều là tùy Đường Môn cung cấp. Mà lúc tới thế giới này, hắn mặc dù tu luyện cũng đã vài năm. Nhưng thực lực còn xa mới đủ, đồng thời, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện buông bỏ chế tạo ám khí mà chính mình am hiểu nhất. Hắn bây giờ đã bắt đầu thử 'đoán tạo' (chế tạo) một ít ám khí. Nhưng tài liệu lại thành đại vấn đề.
Kim loại mà Đường Hạo đánh tạo nông cụ đều là người trong thôn đưa tới. Đều là sắt thường rất nhiều tạp chất, rất khó chế tạo ra ám khí tốt. Lúc này khối sắt mà Đường Tam chỉ là ngày hôm qua vừa mới đưa tới. Làm Đường Tam kinh ngạc địa là, khối sắt này chứa một lượng nhất định thiết mẫu, dùng để chế tạo ám khí sẽ khá thích hợp.
Đường Hạo mục quang chuyển qua khối sắt. "Di, nơi này có thiết tinh?" Đi qua cúi đầu nhìn khối sắt một chút, rồi quay đầu nhìn về phía Đường Tam: "Ngươi sau này muốn làm một thợ rèn sao?"
Đường Tam gật đầu, nghề nghiệp thợ rèn này không thể nghi ngờ là thích hợp nhất để hắn rèn ám khí, "Ba ba, ngươi lớn tuổi rồi, qua vài năm nữa, chờ ta lớn một chút, ngươi sẽ dạy ta đánh tạo công cụ, để ta làm thay công việc của ngươi nghen."Trước kia công việc hắn làm đều là rèn ám khí tinh vi nhất, ngược lại những loại đơn giản nhất thì lại không biết. Đường Hạo thoáng có chút thất thần, thì thào nói: "Thợ rèn, tựa hồ cũng rất tốt."Kéo qua một cái ghế cũ, hắn trực tiếp ngồi xuống trước mặt khối sắt nọ rồi nói: "Tiểu Tam, ngươi nói cho ta biết, thợ rèn như thế nào mới là thợ rèn tốt nhất."
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: "Thợ rèn có thể làm ra thần khí, hẳn là thợ rèn tốt nhất."Hắn từng nghe người trong thôn nói qua, ở thế giới này có thần khí tồn tại, mặc dù hắn không biết thần khí rốt cuộc là cái gì. Nhưng có một chữ thần hẳn là rất tốt.
Đường Hạo trong mắt hiện lên một tia đùa cợt, "Thần khí? Tiểu Tam cũng biết đến thần khí. Vậy ngươi nói cho ta biết, thần khí dùng cái gì để làm ra? "
Đường Tam không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: "Đương nhiên chỉ dùng tài liệu tốt nhất."
Đường Hạo vươn một ngón trỏ lắc lắc trước mặt Đường Tam, "Nếu ngươi muốn làm một thợ rèn hợp cách, nhớ kỹ ta nói, dùng cao đẳng tài liệu rèn thần khí, đó không phải là thợ rèn tốt nhất, nhiều nhất chỉ là một 'hợp thành giả' (người lắp ráp). Dùng sắt thường làm ra thần khí, mới là 'Tượng Thần' (thợ thần - cái này trong Tinh Thần Biến cũng có nói qua rùiJ)."
"Dùng sắt thường làm ra thần khí? "Đường Tam có chút giật mình nhìn Đường Hạo. Ngày thường, Đường Hạo rất ít cùng hắn nói chuyện, hôm nay xem như đã là hôm nhiều nhất.
Đứng thẳng lên, Đường Hạo chỉ sang phòng bên kia có một khối đại thiết năm mươi phân vuông, "Muốn trở thành một thợ rèn, cùng ta học rèn. Vậy, ngươi dùng 'chùy tử' (công cụ rèn - búa rèn) ...trước đập nó một vạn lần, mới có tư cách này."
Đó là một khối sắt thường, trong đó bao hàm rất nhiều tạp chất, so với khối thiết mẫu kia kém hơn không biết bao nhiêu lần.
"Bây giờ, ngươi còn có thể thay đổi chủ ý."Đường Hạo nhàn nhạt nói, đã chuẩn bị trở về nhà trong tiếp tục ngủ.
"Ba ba, ta nguyện ý thử xem."Đường Tam thanh âm thanh thúy mà bình tĩnh, nhưng bao hàm sự kiên định.
Đường Hạo có chút ngoài ý muốn nhìn về phía hắn, "Tốt."Vừa nói, hắn đi qua, đem khối đại thiết nọ ôm lấy, trực tiếp đặt ở cạnh ống bễ bên trong hỏa lò, chỉ cần thổi lửa lên, có thể đối với nó tiến hành rèn.
Làm xong điều này, Đường Hạo trở vào nhà trong đi ngủ.
Đường Tam là một người có tâm chí kiên định, nếu không, hắn cũng không thể dựa vào một tấm tàn phá đồ chỉ chế tạo được Phật Nộ Đường Liên, Đường Môn tối cao cơ quan loại ám khí, nó hao phí của hắn đến mười năm thời gian.
Thổi lửa lên, khởi động ống bễ, hắn bắt đầu công việc của mình.
"Hô hô hô hô" tiếng ống bễ vang lên, lửa từ trong lò toát ra, đốt lên khối đại thiết, mặc dù Đường Tam cũng chưa học rèn, nhưng hắn thường xuyên xem Đường Hạo đánh tạo nông cụ, quá trình vẫn còn biết.
Sau khi khối sắt đã dần dần được thiêu đỏ, hắn đem thiết chùy Đường Hạo ngày thường vẫn dùng, đặt ở trên mặt đất, loại chùy cán dài này thậm chí so với hắn còn muốn cao hơn vài phần, bình thường hài tử năm, sáu tuổi căn bản không có khả năng cầm được, lại càng không nói là huy vũ nó để rèn liễu.
Nhưng Đường Tam vẫn đem nó cầm lên, Huyền Thiên Công nội lực vận toàn thân, mặc dù chưa đột phá đệ nhất trọng, nhưng hắn cũng đã có khí lực của người trưởng thành.
Đương, thiết chùy cùng khối sắt va chạm, phát ra một tiếng thanh thúy thanh âm, đây là Đường Tam lần đầu tiên đập xuống, cũng coi như vén tấm màn về rèn.
Trong phòng, Đường Hạo đang nằm trên giường chuyển thân, mặc dù hắn nhắm mắt lại, nhưng trên mặt thần sắc lại có vài phần kinh ngạc, thì thào, "Cư nhiên cầm được chùy, trời sanh thần lực sao? "
"Đương đương đương đương" Âm thanh trong lò rèn bắt đầu vang lên, Đường Hạo cùng Đường Tam phụ tử bắt đầu tiếp tục cuộc sống bình thản của bọn họ, chỉ là bất đồng là, từ ngày này bắt đầu, Đường Hạo chuẩn bị Đường Tam một cái hỏa lò trong phòng, để hắn chính mình rèn khối sắt nọ. Hắn không có chỉ điểm Đường Tam nửa câu, nhưng cũng từ ngày này bắt đầu, Đường Hạo rượu uống ít đi một chút, trong nhà thực vật cũng nhiều hơn một chút.
Rèn tuyệt đối là một quá trình buồn tẻ và mệt nhọc, nhưng Đường Tam lại đem nó trở thành quá trình ma luyện đối với thân thể mình. Đã qua mười một ngày, hắn thủy chung vẫn đang đếm số lần đập, muốn huy động thiết chùy, bằng vào lực lượng của thân thể hắn là không cách nào làm được, phải có Huyền Thiên Công phụ trợ.
Hắn toàn bộ công lực, ước chừng đủ huy động tầm một trăm chùy, mỗi khi công lực tiêu hao hầu như không còn, hắn liền khoanh chân ngồi dưới đất khôi phục, nội lực khôi phục đủ liền lập tức tiếp tục rèn.
Đây không chỉ là thân thể rèn luyện, lặp đi lặp lại tiêu hao, khôi phục, đối với hắn Huyền Thiên Công cùng ý chí cũng là một loại ma luyện rất tốt. Đáng tiếc chính là, Huyền Thiên Công đệ nhất trọng bình cảnh lại như là bích lũy 'kiên bất khả tồi' (vững chắc không thể phá hủy), Đường Tam tu luyện không phải không khắc khổ, hắn thiên phú cũng đủ, nhưng chỉ là không có cách nào đột phá tiến vào đệ nhị trọng.
Nhưng hắn đích rèn luyện cũng không uổng phí, mặc dù Huyền Thiên Công không thể đột phá, nhưng cỗ nội lực lại theo hắn quá trình hắn rèn khối sắt kia mà trở nên càng thêm cứng cỏi, tốc độ khôi phục tựa hồ so với trước kia cũng nhanh hơn một điểm.
Mười một ngày trôi qua, Đường Tam đã đánh ra hơn tám ngàn chùy, khối sắt không ngừng nhỏ đi, đã không được một phần ba thể tích ban đầu. Thân thể rèn luyện cùng thực vật tăng nhiều, hắn thân thể trở nên tráng kiện hơn vài phần, phảng phất có một cỗ khí lực phát ra từ trong cơ thể từ từ rót vào cơ thể hắn, làm hắn trong quá trình không ngừng rèn, nội lực tiêu hao từ từ giảm thiểu. Mà trong khi toàn bộ nội lực trợ giúp, lực lượng cũng tăng lên rất nhiều.
Khi hắn nện xuống một ngàn chùy đích, khối sắt nọ cũng đã xuất hiện biến hóa nhất định, nhỏ đi một vòng, mặc dù đang bị lửa thiêu đỏ bừng, nhưng cũng mơ hồ có thể thấy, tạp chất bên trong tựa hồ giảm bớt rất nhiều.
Bách luyện thành cương, từ này xuất hiện trong đầu Đường Tam, điều này càng thêm kiên định quyết tâm hoàn thành một vạn chùy của hắn. Mà khoảng cách đến mục tiêu này cũng đã rất gần.
Đường Tam kiên trì làm Đường Hạo rất kinh ngạc, vì hắn xem ra, cho dù là con trai mình trời sanh thần lực, cũng không thể kiên trì quá ba ngày. Cán thiết chùy để dễ dàng làm thì rất thô, không ngừng huy động, cùng bàn tay cọ xát, tất nhiên sẽ mang đến cho bàn tay thương tổn rất lớn. Nhưng hắn lại phát hiện, Đường Tam mặc dù cật lực rèn, nhưng đôi tay nhỏ bé non nớt kia nhìn qua không có gì biến hóa. Thậm chí ngay cả một cái thủy phao (phồng nước) cũng không có nổi lên.
Đường Tam không muốn mất đi người cha này, càng không hi vọng quá khứ của mình bị người biết, cho nên, hắn tự nhiên sẽ không nói cho Đường Hạo, đây là bởi vì hắn tu luyện Huyền Ngọc Thủ.
Muốn dùng ám khí tốt, trụ cột nhất đích phải là nhãn lực, thủ lực (lực tay), tâm lực dung hợp. Cái đó gọi là tâm đến thì nhãn đến, nhãn đến thì tay đến. Cho nên, tại Đường Môn nội môn trong phương pháp tu luyện, đối với nhãn lực, thủ lực yêu cầu cực cao.
Tử Cực Ma Đồng, mượn thời khắc ngắn ngủi lúc mặt trời mọc lên ở phương Đông, tử khí đến từ phía Đông bốc lên tiến hành tu luyện, đối nhãn lực có tác dụng đề cao rất lớn.
Huyền Ngọc Thủ, có thể làm bàn tay trở nên cực kỳ cứng cỏi, hơn nữa ngăn cách độc tố.
Hai loại năng lực này, Đường Môn nội môn đệ tử bắt buộc phải học. Mặc dù Huyền Ngọc Thủ của Đường Tam còn xa mới đủ hỏa hầu, nhưng bảo vệ bàn tay mình không bị xuất thủy phao là vẫn còn có thể làm được.
"Thêm một chút nữa, hôm nay có thể hoàn thành rồi."Đường Tam dùng sức huy động thiết chùy trong tay, quá trình buồn tẻ, nhưng tâm hắn không bình tĩnh. Đối với thế giới này, hắn hiểu biết vẫn rất sơ bộ, dù sao, nơi này cũng chỉ là một thôn nhỏ mà thôi.
Thế giới này gọi là Đấu La đại lục, trên đại lục có hai đại đế quốc, hoặc cũng có thể nói là hai liên minh. Bởi vì trong hai đại đế quốc, đại lượng lãnh thổ phong cho chư hầu, lực lượng võ trang của quý tộc nhiều không kể xiết.
Hai đế quốc một là nơi Đường Tam sống, Thiên Đấu đế quốc, đế quốc kia là Tinh La đế quốc ở phương Nam.
Pháp Tư Nặc hành tỉnh ở giao giới hai đế quốc, mà Thánh Hồn thôn Nặc Đinh thành khoảng cách cùng Tinh La đế quốc chỉ có không đến hai trăm dặm lộ trình mà thôi.
Đường Tam từ thôn dân nói chuyện với nhau biết, tại Đấu La đại lục, không có võ công như ở thế giới kia của mình, nhưng có một loại gọi là vũ hồn gì đó. Nghe nói, từng người đều có vũ hồn thuộc về chính mình, trong đó, một bộ phận người cực nhỏ là vũ hồn có thể tiến hành tu luyện, hình thành một nghề nghiệp, gọi là hồn sư. Mà đại lục nghề nghiệp cao quý nhất gọi là hồn sư. Giống trăm năm trước trong truyền thuyết từ Thánh Hồn thôn đi ra vị Hồn thánh, chính là một gã hồn sư, Hồn thánh là xưng hiệu của một hồn sư đã đạt tới một cấp bậc nhất định.
Vũ hồn chia làm hai loại lớn, một loại là khí vũ hồn, một loại là thú vũ hồn. Tên như ý nghĩa, lấy khí cụ làm vũ hồn chính là khí vũ hồn, lấy động vật làm vũ hồn chính là thú vũ hồn. Tương đối mà nói, khí vũ hồn bao hàm phạm vi lớn hơn nữa, đại đa số người đều là khí vũ hồn, mà trong khí vũ hồn, vũ hồn không cách nào tu luyện cũng phải so với thú vũ hồn lớn hơn nhiều.
Đường Tam từng gặp qua trong thôn một người có vũ hồn là Sừ Đầu, hiển nhiên là một loại vũ hồn không cách nào tu luyện, nhưng mặc dù như thế, lúc hắn canh tác so với bình thường thôn dân cũng tốc độ nhanh hơn một ít.
Đây cũng là toàn bộ hiểu biết của Đường Tam, bởi vì mỗi người đều có vũ hồn của chính mình, Đường Tam cũng muốn biết, vũ hồn chính mình là cái gì. Rốt cuộc là khí vũ hồn hay là thú vũ hồn, hoặc có thể là vũ hồn không thể tu luyện?
Người trên Đấu La đại lục, vũ hồn sẽ Giác Tỉnh lúc sáu tuổi, vài ngày nữa, Đường Tam sẽ sáu tuổi, không biết tại sao, hắn mơ hồ cảm giác được, chính mình Huyền Thiên Công sở dĩ không cách nào đột phá, tựa hồ cùng vũ hồn này có chút quan hệ.
Đối với trở thành hồn sư, Đường Tam không cảm thấy hứng thú, nhưng hắn lại lập chí muốn trở thành một ám khí cao thủ cấp bậc của Đường Môn nội môn, như thế nào lại ít nội lực đây?
"Đường Hạo, bận ư? " Trong khi Đường Tam cố gắng hướng đến một vạn chùy, nghe được bên ngoài truyền đến một thanh âm già nua.
Bây giờ đã xế chiều, Đường Hạo đang làm việc, đánh tạo nông cụ, nghe vậy chỉ là ừ một tiếng.
Đường Tam có chút tò mò từ phòng mình đi tới, chỉ thấy tới là một lão nhân, nhìn qua tầm hơn sáu mươi tuổi, vóc người cao gầy, nhưng tinh thần quắc thước, quần áo sạch sẽ, tóc được chải gọn gàng, so với Đường Hạo quả là hai thái cực.
Người vừa đến theo Đường Tam được biết, là Thánh Hồn thôn thôn trưởng lão Kiệt Khắc.
"Tiểu Tam, đến đây, để gia gia nhìn xem."Lão Kiệt Khắc hướng Đường Tam phất tay.
Vị thôn trưởng này là một người tốt, người trong thôn đều rất tôn kính hắn, vài năm trước, lúc nhà Đường Tam khó khăn nhất, hắn không ít lần mang thức ăn đến cho.
"Kiệt Khắc gia gia, ngài hảo."(câu này không biết dịch thế nào cho hay nữa nên đành để nguyên) Đường Tam đi tới trước mặt lão Kiệt Khắc, cung kính hướng hắn hành lễ. Đối với người đối tốt với mình, Đường Tam đều khắc ghi trong tâm khảm.
Đường Hạo lãnh đạm nói: "Có việc gì thế, thôn trưởng."Lão Kiệt Khắc kỳ thật so với hắn lớn hơn không đến mười tuổi, nhưng lại so với hắn cao hơn một bối phận, làm Đường Hạo vẫn có chút khó chịu.
Lão Kiệt Khắc tựa hồ đã quen với thái độ của Đường Hạo, "Đường Hạo a, Tiểu Tam cũng nhanh đến sáu tuổi rồi. Năm nay Giác Tỉnh nghi thức hắn hẳn cũng tham gia."
Đường Hạo nhìn Đường Tam một cái, lạnh nhạt nói: "Vậy thì tham gia đi. Là ngày nào đó? "
Lão Kiệt Khắc đạo nói: "Ngay ba ngày sau, đến lúc đó ta tới đón hắn."Hắn nhìn Đường Hạo bộ dáng, rất rõ ràng là muốn nói, nếu dựa vào ngươi đưa hắn đi, chỉ sợ cũng chậm trễ.
Đường Hạo gật đầu, không để ý tới vị thôn trưởng này.
Đường Tam có chút tò mò hỏi: "Kiệt Khắc gia gia, cái gì là Giác Tỉnh nghi thức? "
Lão Kiệt Khắc nghiêm mặt nói: "Chúng ta từng người đều có vũ hồn thuộc về chính mình, tới khoảng sáu tuổi liền tiến hành Giác Tỉnh nghi thức. Có vũ hồn, đối với chúng ta mỗi phương diện năng lực đều tăng cường. Cho dù là vũ hồn bình thường nhất, cũng sẽ có điều trợ giúp. Vạn nhất ngươi nếu sở hữu một cái xuất sắc vũ hồn, có thể tiến hành tu luyện, vậy, ngươi thậm chí có thể trở thành hồn sư. Giác Tỉnh nghi thức một năm mới có một lần, ta cũng không thể để ngươi bỏ lỡ. Là Nặc Đinh thành vũ hồn phân điện chấp sự đại nhân tự mình đến trợ giúp hài tử trong thôn chúng ta Giác Tỉnh. Vị chấp sự đại nhân kia chính là một vị hồn sư đạt đến Đại hồn sư cấp bậc."
Lúc nói đến ba chữ Đại hồn sư, lão Kiệt Khắc trong mắt rõ ràng toát ra vẻ hâm mộ.
Đường Tam đối với hồn sư khái niệm chỉ là nghe nói qua một ít, lúc này bắt được cơ hội tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, hỏi tới: "Đại hồn sư là ý tứ gì? "
o O o
Đấu La Đại Lục Đấu La Đại Lục - Đường Gia Tam Thiếu Đấu La Đại Lục