Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 90
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
ô dựa vào ngực anh rất lâu, cái kia ôm ấp kia như cái cảng tránh gió, làm cho cô cảm thấy yên tĩnh trong chốc lát.
Có lẽ thực sự, cô nên gả ột người đàn ông như vậy, vĩnh viễn mở vòng tay cho cô, lúc trước, cô chưa từng cảm thấy, hiện tại, biết được có quá trễ rồi không.
Chuông tan học vừa vang lên, trong hành lang có một chàng trai như gió lốc điên cuồng chạy đi, chạy đến trước một cánh cửa, hắn không kịp điều chỉnh hô hấp liền đẩy cửa đi vào.
Nhưng không đẩy ra được, cửa đã bị khóa cứng.
Trong ánh mắt chàng trai rất nhanh lướt qua một tia thất vọng, hắn xoay người, thân thể chậm rãi chảy xuống trước cửa.
Một thiếu nữ nhẹ nhàng đi tới, đứng trước mặt hắn cúi đầu nhìn hắn.
Cô theo khuôn mặt chàng trai tái nhợt mà mồ hôi ướt đẫm dời về phía cánh cửa đóng chặt.
Nguyên lai hắn thích… Cô giáo sao? Đây chắc là cô đoán bừa rồi…?
Thời gian lặng yên trôi qua, tựa trên cửa chàng trai vẫn không nhúc nhích.
Thiếu nữ nhẹ nhàng chuyển bước, nhẹ giọng đối chàng trai nói, “Lam Tứ, cô giáo đã đi rồi…”
“Cô đâu?” Nạp Lan Địch đi vào phòng bếp, tựa trên cửa hỏi Nạp Lan Luật.
“Em để cho cô về phòng ngủ tắm rồi” tay Nạp Lan Luật một khắc cũng không dừng dộng tác.
Nạp Lan Địch xoay người muốn đi.
“Anh” Nạp Lan Luật gọi hắn lại, “Anh hôm nay rất quá đáng, cô bị thương không nhẹ “
Nạp Lan Địch ngưng mày, ánh mắt buồn bã.
Lam Tứ hoàn mỹ tung người ném bóng, toàn trường ầm ĩ tiếng tung hô, đầu Lam Tĩnh Nghi dừng lại trên người chàng trai ấy, cái loại ánh mắt thưởng thức, tán thưởng ấy… Cái loại ánh mắt này đốt cháy làm lòng hắn luống cuống…
Hắn rốt cuộc là bị làm sao vậy? Hình như gần đây không khống chế được cảm xúc vui buồn hờn giận đều bộc lộ ra ngoài, làm cho hắn cảm thấy không thích ứng kịp, không cam lòng bị nắm mũi dẫn đi.
Hắn đi lên thang lầu, đi tới trước phòng tắm, tay ở trên cửa chần chừ một chút, liền lập tức đẩy ra.
Lam Tĩnh Nghi ngâm mình trong bồn tắm lớn, nghe được cửa phòng mở, nhìn qua trong ánh mắt có vài tia đề phòng cùng khủng hoảng.
Nạp Lan Địch xuất hiện ở cửa, mặc đồng phục học sinh, tóc đen có chút mất trật tự, có vài sợi rơi xuống che đi khóe mắt hẹp dài, làm cho hắn có vẻ gợi cảm, tuấn mỹ mà khí phách.
Cô không tự chủ ôm lấy hai vai, mỗi lần Nạp Lan Địch vào cửa chuyện đầu tiên hắn làm chính là thay quần áo, mà bây giờ nhìn thấy hắn vẫn là một thân trang phục học sinh có vẻ thật không được tự nhiên.
“Em sợ anh sao?” Vấn đề này hắn tựa hồ đã hỏi rất nhiều lần.
Nhưng hắn vẫn còn hi vọng cô cho hắn cái loại đáp án nào chứ? Lam Tĩnh Nghi vẫn đề phòng nhìn hắn chậm rãi đến gần, quần áo cũng không cởi liền đi vào bồn tắm đi gần về hướng cô.
“Mở tay ra, anh sẽ không làm gì em” hắn đứng ở trong nước, có vẻ cao như vậy,đẹp như vậy, nước ấm chỉ cao tới cái hông hắn, lời hắn phát ra vẫn là mệnh lênh như mọi khi.
Lam Tĩnh Nghi chậm rãi buông hai tay, đem thân thể toàn biến mất trong bồn tắm.
“Để anh nhìn em một chút…” Bàn tay hắn đưa ra, lại bị thân thể cô co rụt lại né tránh, trong mắt của hắn nảy lên một tia ảo não.
“Không cần, tôi không sao” Lam Tĩnh Nghi không nhìn hắn, cúi đầu nhàn nhạt nói.
Hắn ôm thân thể của cô đem cô kéo lên khỏi mặt nước, bây giờ cô giống như mỹ nhân ngư, tuyết trắng tuyệt vời cùng đường cong hoàn toàn lộ rõ.
Cô sợ hãi kêu lên, tay hắn ở trên vai cô không tự chủ buộc chặt lại, tại nơi trong suốt tuyết trắng, có một khối lớn ứ ngân xanh xanh tím tím, nằm trên phía trên bầu ngực trắng nọn tạo nên hai mảng đối lập làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
“Buông tôi ra, rất đau” Lam Tĩnh Nghi kêu.
Hắn hoàn hồn, đem thân thể xích lõa lõa ôm cô ngồi xuống nước, bàn tay xoa xoa vuốt ve lên vết thương trên ngực.
“Uhm” Lam Tĩnh Nghi lui đứng dậy, mặt nhăn lại, hai bầu vú tuyết trắng nhăn lại một chỗ.
“Đau lắm sao?” Hắn thấp giọng hỏi.
“Tôi không sao” Lam Tĩnh Nghi nhảy xuống, đi vào giữa bồn nước, phía sau vang lên tiếng nước, cô biết Nạp Lan Địch cũng cùng qua đây.
“Em đang giận anh sao?”
“Không có” cô nhàn nhạt đáp, dựa vào góc xa nhất của hồ tắm. Cô làm sao dám giận hắn chứ?
Hắn đã đuổi theo qua đây, áo cũng đã ướt, dính sát vào nửa người trên thon dài hoàn mỹ, hắn tới gần lập tức làm cho cô có loại cảm giác bị áp bách.
“Còn nói không giận?” Ngón tay của hắn nắm lấy cằm cô, con ngươi đen nheo lại nhìn chằm chằm cô.
Cô tránh né ánh mắt của hắn, hai tay đưa về phía sau nắm lấy cạnh hồ tắm.
Ngón tay khẽ vuốt trên cằm cô trượt xuống da thịt mềm mại, hắn con ngươi đen không hề chớp mắt nhìn gò má trắng bệch. Trên người chàng trai có long diên hương đặc trưng, bắt đầu quấy nhiễu hơi thở cô, mày cô khẽ nhăn lại.
Loại hương vị này mang theo một loại khí phách, cùng khí chất của hắn làm người ta không thể kìm chế bị hút vào.
“Xin lỗi, Anh không phải cố ý” hơi thở của hắn phả trên mặt cô, lại cũng mang theo nhàn nhạt ôn nhu, nhưng cô vẫn cảm thấy hắn không có nhiệt độ, hắn vẫn luôn lạnh lùng như vậy.
Lông mi cô nhẹ nhàng run động một cái, nhưng vẫn nhìn mặt nước.
Hắn đang xin lỗi cô sao, cái người cuồng bá độc tài Nạp Lan Địch, hắn cư nhiên đang xin lỗi cô, sự tình này phát sinh trên người hắn làm cho cô cảm thấy hình như so với nói nhảm còn hư ảo hơn.
Thế nhưng hắn thực sự không phải cố ý sao…?
Hắn đang chờ cô ngẩng đầu, cười với hắn một chút hoặc là nói một tiếng không sao, thế nhưng cô vẫn cúi đầu, lông mi thật dài phủ trên đôi mắt cô, khuôn mặt nho nhỏ không có một tia biểu cảm nào đối với hắn.
Ngón tay không tự chủ liền siết chặt, hoặc là trong tiềm thức hắn khát vọng cô cho hắn một biểu tình, không nên dùng cái kiểu lạnh nhạt, đờ đẫn này vơi hắn là được rồi.
Cô kêu đau, mặt rốt cuộc cũng nâng lên nhìn hắn, trong ánh mắt có một ti phản kháng nhưng trong nháy mắt lại biến mất.
Hắn kìm tay trên cằm cô, làm cho ánh mắt của cô đối diện nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Em có nghe được anh nói xin lỗi không?”
“Có” cô lẳng lặng nói.
“Đã có, có phải nên có một chút phản ứng hay không? “
“Tôi nên phản ứng như thế nào, nên hưng phấn muốn chết hay vẫn cảm động đến rơi nước mắt…” Cô nhìn hắn, trên mặt không có phản kháng, vẫn đờ đẫn mà ôn thuần, dường như lời nói đó cũng không phải là từ trong miệng cô phát ra.
Môi của hắn mím thành một đường, chân mày chau nhẹ, hai tròng mắt trầm thấp nhìn chằm chằm cô.
Cô rũ mắt xuống, đôi môi lại nhẹ nhàng run.
Hắn bỗng nhiên buông cô ra, lạnh lùng xoay người bỏ đi. Một tia bọt nước vung lên, lượn lờ ở mặt nước chậm rãi tản ra.
Hắn chậm rãi gục đầu xuống nhìn cô, đột nhiên nhào tới đem cô từ trong nước kéo ra.
“A” thân thể cô bay lên không, bị ôm đến đặt trên ghế mềm, chàng trai ngăn chặn thân thể cô đang giãy dụa, bỗng nhiên hai cái đùi cô ra hai bên.
“Cậu làm gì, buông ra a” Lam Tĩnh Nghi bị cái tự thế xấu hổ này làm cho tức giận không ngớt, không ngừng xoay động thân thể.
Theo sự lay động của cô, dưới hạ thân có một cỗ nhiệt lưu dũng mãnh trào ra.
Nơi u mật của cô hoàn toàn lộ trước mắt hắn, cánh hoa bị chà đạp qua nhẹ trướng, huyệt khẩu sưng đỏ nhẹ nhàng mở, chảy ra một máu đỏ, phun trên ghế mềm bằng da.
Cô vừa thẹn vừa giận giật mạnh hai chân, máu không ngừng theo huyệt khẩu dũng mãnh tuôn ra, cảnh tượng khó xử cư nhiên bị hắn toàn bộ thu vàođáy mắt.
“Sao lại sớm như vậy, hẳn là phải còn hơn mười ngày nữa” chàng trai buông cô ra, nói.
Lam Tĩnh Nghi ôm lấy hai đầu gối, mặt đỏ bừng.
Nạp Lan Địch nhìn cô một cái, khom người ôm lấy cô.
“A” thân thể đột nhiên bay lên không, rơi vào trong ao rộng.
Nhìn thấy cô nhất thời tìm không được trọng tâm, hoảng loạn ngã trong ao nước, khuôn mặt lãnh khốc của hắn cư nhiên lại mỉm cười.
“Anh đi pha nước ấm cho em, để em tắm thêm một chút, nhưng mà không nên lâu quá, nếu không sẽ bị nước làm hư, giống như phụ nữ khác anh và Luật đều sẽ ko thích” hắn xoay người đi ra ngoài. ( e hèm chỗ này mình chém vì ko hiểu hắn nói gì)
Lam Tĩnh Nghi toàn thân đều là nước, đầu tóc mất trật tự, hai tay vin trên thành hồ tắm, cô thở phì phò quay đầu trừng mắt nhìn hướng cửa.
Lam Tĩnh Nghi mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, ngồi ở trên giường chà lau tóc dài ướt nhẹp.
Cửa mở ra, Nạp Lan Địch một thân bạch y đi vào, tay cô trong nháy mắt dừng lại một chút.
“Cởi quần áo” hắn đi hướng cô.
Cô lui người về sau.
“Anh bôi thuốc cho em” đứng ở trước mặt cô, hắn mới nói ra nửa câu sau nói.
“Không cần, Tôi tự bôi được rồi “
“Không cần tranh luận với anh, anh sẽ rất tức giận” Nạp Lan Địch ôm lấy cô, giật ra thắt lưng áo choàng tắm màu trắng từ trên vai cô trơn tuột, thân thể của cô ở dưới ánh đèn, sáng bóng như bạch ngọc.
Ngon tay lanh lẽo của hắn đảo quanh trên vú cô, giúp cô bôi thuốc mỡ.
Thuốc mỡ cùng tay hắn đều lạnh như nhau, thế nhưng chỗ làn da bị ngón tay lướt,ở sâu trong tâm lại ứá ra một cỗ khô nóng.
Lúc Nạp Lan Luật vào cửa nhìn thấy, chính là tình cảnh như vậy,nửa thân trên Lam Tĩnh Nghi lộ ra trọn vẹn, áo choàng tắm trượt đến bên hông, mà ngón tay thon dài anh trai song sinh của hắn lại dao động trên vú tuyết trắng của cô.
Trên nhũ phong no đủ, hai hạt hồng quả đã cứng rắn lên.
Hắn đứng ở cửa, trong tay bưng một cái chén sứ tinh xảo đứng yên không động đậy.
Rốt cuộc, hắn khụ một tiếng, “Anh, em chè hạt sen táo đỏ cho cô “
Ngón tay của chàng trai lướt qua nụ hoa tươi mới, mới nhẹ nhàng nâng ngẩng đầu lên, “Lấy tới cho anh “
“Dựa vào cái gì, em nấu rất tốn thời gian “
“Dựa vào anh so với chú sinh ra sớm hơn 30 giây, đem đến “
Nạp Lan Luật hừ nhẹ một tiếng cầm chén đưa tới, Nạp Lan Địch tiếp ở trong tay, múc một thìa, thổi thổi, “Há mồm, nó ăn “
Lam Tĩnh Nghi dùng tay bắt áo choàng tắm bên hông định kéo lên.
“Đừng nhúc nhích, sẽ làm dính thuốc mỡ, trước đem canh uống đã” canh đã đưa đến trong miệng cô.
Cô bị ép há mồm, nửa thân trên như trước xích lõa, tay nắm chặt bên hông áo choàng tắm.
Nạp Lan Luật lúc đầu một mực đứng bên cạnh xem bọn họ, lát sau hắn chậm rãi tới gần, quỳ trên sàn nhà, há mồm ngậm nụ hoa đỏ tươi trên bạch nhũ đã đứng thẳng, hút, dùng đầu lưỡi không ngừng kích thích.
“Uhm…” Một trận ngứa ngáy từ trước ngực truyền đến, trong miệng cô còn ngậm một ngụm canh, “Đừng… Ư…”
Nạp Lan Địch lại đem canh đút vào trong miệng cô.
Nạp Lan Luật tiếp tục hút vú cô, ngón tay thon dài đã nắm nụ hoa bên kia xoa nắn.
“Uhm…”hai tay Lam Tĩnh Nghi vừa mới khẽ động liền bị chàng trai nắm lấy, há mồm ngậm toàn bộ bầu vú, tay còn lại vẫn đang bóp một bên nụ hoa kia.
“A… Uhm…” miệng Lam Tĩnh Nghi lại bị đút vào một ngụm canh, theo mỗi lần chàng trai kích thích vào điểm mẫn cảm, cô cảm giác hạ thể một cỗ nhiệt lưu dũng mãnh trào ra.
“Luật, đừng làm rộn” Nạp Lan Địch lấy ra chén canh.
Nạp Lan Luật dùng đầu lưỡi khẽ liếm một chút ẩm ướt nụ hoa, mới rời khỏi, bám vào bên tai Lam Tĩnh Nghi, “Cô giáo, xin lỗi nha, bộ dáng em không mặc quần áo làm cho anh có chút kìm lòng không được “
Lam Tĩnh Nghi nghiêng mặt quay đầu, lấy ga giường che khuất chính mình, “Tôi có chút mệt mỏi, muốn ngủ một hồi “
“Được” hai nam sinh rất ăn ý, cũng không phản đối.
“Không nên uống cà phê, anh mang cho em ly trà sữa” Hàn Phong vừa vào phòng làm việc liền lấy đi cà phê truớc mặt Lam Tĩnh Nghi.
“Học trưởng thật bá đạo” Lam Tĩnh Nghi khẽ cười lắc đầu.
“Có sao?” Hàn Phong đem trà sữa nóng đặt trước mặt cô, hướng cô nhún nhún vai.
“Có a, chỉ là anh không cảm thấy mà thôi “
“Em thoạt nhìn khí sắc không tệ, Tĩnh Nghi” Hàn Phong dừng tươi cười, nhẹ giọng nói.
“Phải không” Lam Tĩnh Nghi sờ sờ mặt. Mấy ngày nay kỳ đặc biệt của cô, may mà Nạp Lan Địch cùng Nạp Lan Luật cũng không đi theo cô. Mấy ngày nay buổi tối cô ngủ rất yên ổn, bởi vì đã rất lâu chưa từng một giấc ngủ tốt, cô thực sự mệt chết đi.
Nhưng cô biết hai chàng trai đều đè nén dục vọng, tựa hồ tùy thời có thể bạo phát đi ra. Bọn họ thường thường sẽ thích ôm cô ngủ, mà lúc này cự long nóng rực của họ cũng sẽ đè chặt trên thân thể cô.
“Đang suy nghĩ cái gì?”
“Không có “
“Em nhất định là đang suy nghĩ cái gì” Hàn Phong nhất quyết không tha.
“Thật không có mà, học trưởng” Lam Tĩnh Nghi đối diện với Hàn Phong cười cười.
Khi hai người bọn họ đang vui vẻ nói chuyện, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, một bóng người vọt lao vào.
“Cô giáo, không, không tốt rồi” Ngưu Đại Tề thở phì phò.
“Chuyện gì?” Lam Tĩnh Nghi nhanh chóng đứng lên, Hàn Phong cũng thân thiết nhìn Ngưu Đại Tề.
“Nạp Lan Địch cùng, cùng Lam Tứ đánh nhau “
“Cái gì…?” Lam Tĩnh Nghi cho là mình nghe lầm.
“Đông” Tiêu Anh chạy vào, cơ hồ đập vào người Ngưu Đại Tề.
“Cô giáo, Lam Tứ cùng Nạp Lan Địch đang đánh nhau, cô nhanh lên một chút đi khuyên can” cô vỗ về ngực, trên mặt là một mảnh lo lắng.
“Ở đâu, nhanh lên một chút mang cô đi xem” Lam Tĩnh Nghi chạy ra cửa.
Hàn Phong thấy sự tình tựa hồ rất vướng tay chân, cũng theo ra.
Trên sân trường, người vây tràn đầy. Lam Tĩnh Nghi vén đám người ra, cả lớp thấy là chủ nhiệm lớp tới rồi, cũng đều tự động làm cho ra một cái lối đi cho cô.
Trên một mảnh đất trống, hai chàng trai đồng dạng tuấn mỹ cao to đang vung tay đánh nhau. Lam Tĩnh Nghi đi vào đập vào mắt là cảnh Nạp Lan Địch đấm vào Lam Tứ khóe miệng.
Đoàn người ồn ào, có rất nhiều nữ sinh còn lặng lẽ trầm trồ khen ngợi Nạp Lan Địch, còn có không ít nữ sinh đang vì Lam Tứ mà bất bình. Mà trong đám người lại thấy chàng trai tóc vàng nhàn hạ đứng bên góc.
Nhìn thấy Nạp Lan Địch ra quyền, hắn cư nhiên nhàn nhạt hô, “Đánh rất tốt “
Lam Tứ không cam lòng tỏ ra yếu kém, lập tức lên một quyền, nặng nề mà đánh vào khóe mắt Nạp Lan Địch.
“Anh, quá kém, khinh bỉ anh nha” chàng trai tóc vàng vừa rảnh rỗi ôm ngực vừa reo lên. Thật nhiều “Khán giả” phân ra một phần lực chú ý nhìn người bên cạnh “Đấu trường” -Nạp Lan Luật.
Trên sân, hai chàng trai trên mặt đều treo hoa, trên khuôn mặt tuấn mỹ sáng bóng bây giờ xuất hiện vết thương hồng hồng tím tím làm cho người chung quanh nhìn cũng không khỏi yêu thương, tiếc hận.
Thế nhưng chàng trai tóc vàng đứng bên cạnh lại giống như đang nhìn một hồi trò chơi, trên mặt tuấn mỹ vẫn lộ ra biểu tình thanh thản.
“Anh, đừng quên anh là cao thủ quyền đạo nha “
“Nạp Lan Luật, cậu đang làm cái gì, câm miệng lại” Lam Tĩnh Nghi xông tới, đẩy ra Nạp Lan Luật, vọt tới trước mặt hai người đang đánh nhau.
“Lam Tứ, Nạp Lan Địch, dừng tay lại mau, tôi lấy danh nghĩa chủ nhiệm lớp yêu cầu các em dừng tay!”
Hai chàng trai đều dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn cô giáo đứng phía trước, tay lại không có dừng lại, tựa hồ có xu thế càng đánh càng hăng.
Lam Tứ một quyền đánh trên bụng Nạp Lan Địch, Nạp Lan Địch một cước đá trúng lưng Lam Tứ phía, bọn họ có ý đem “Chiến khu” rời xa khai Lam Tĩnh Nghi.
Xung quanh có đồng học bắt đầu chỉ trỏ Lam Tĩnh Nghi bàn luận xôn xao —–
“Chủ nhiệm lớp của bọn họ thật yêu, khẳng định không quản được bọn họ…”
“Hôm nay có thể nhìn thấy hai trong tam đại vương tử Lam Sơn nổi danh đánh nhau rất vinh hạnh nha, đó là chủ nhiệm lớp bọn họ sao, cô là cái gì chứ, vương tử chỉ nghe công chúa a, bọn họ nghe lời của cô mới là lạ da…”
Lam Tĩnh Nghi mặt tức giận nóng lên, cô cắn răng lại tiến lên, dùng hết toàn bộ khí lực ra lệnh: “Lam Tứ, Nạp Lan Luật các em bây giờ là trái với nội quy trường học, nhanh dừng tay lại”
Thế nhưng hai chàng trai vẫn như trước hung hăng đấu nhau.
Lam Tĩnh Nghi cắn răng, xông lên muốn kéo bọn họ họ.
Cánh tay cô bị một người kéo về, cô quay đầu, nhìn thấy Nạp Lan Luật chăm chú nhìn cô.
“Buông tay” cô tức giận đến hướng hắn kêu to.
“Tôi không muốn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô giáo bị đánh thành khuôn mặt xanh đỏ “
“Cậu lại nói bậy bạ gì đó!”
Đào Thoát Đào Thoát - Dạ Sắc Vô Biên