I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 90
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
âm Tĩnh Nghi bồi hồi nhớ lại.
Hôm đó, thầy hiệu trưởng gọi cô lên phòng gặp ….
Lam Tĩnh Nghi một khuôn mặt tươi cười “ Thầy hiệu trưởng, thầy tìm em có chuyện gì không?”
“ À, Chuyện là thế này. Có một học sinh vừa chuyển trường, muốn được xếp vào lớp của cô, cô xem….”
Lam Tĩnh Nghi nhíu mày, lớp cô học sinh đã quá tải so với những lớp khác. Chắc lại là một học sinh cá biệt, nên hiệu trưởng mới xếp vào lớp mình.
Lam Tĩnh Nghi có chút khó xử nói “ Thầy hiệu trưởng, không phải em không muốn, chỉ là, lớp em trước giờ rất nghịch phá, nay chúng mới ngoan ngoãn được đôi chút, tình hình học tập mới chuyển biến tốt đẹp được một chút.Nếu có học sinh mới vào, sợ sẽ ảnh hưởng đến lớp, vì thế…..” Ánh mắt của Lam Tĩnh Nghi bỗng bắt gặp đôi con ngươi đen láy, tiếng nói phút chốc ngưng bặt.
Phía sau, chổ hiệu trưởng đang ngồi, bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt xa lạ. Lúc nãy, chỉ lo nói chuyện cùng thầy hiệu trưởng, nên cô không để ý tới. Một cậu học sinh chỉ khoảng 16, 17 tuổi. Người mặc đồng phục màu xanh, vóc dáng thanh cao, mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Làn da rất sáng, ngũ quan tinh xảo, quả là một thiếu niên như hoa như ngọc. Nhưng đôi mắt hẹp dài lại ánh lên vẽ đạm mạc, tuyệt vọng và cô đơn.
Nam hài chỉ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt vẫn đạm mạc như nước, bờ môi mím chặt khiến Lam Tĩnh Nghi có điểm xấu hổ.
Lam Tĩnh Nghi ngẫng người, gương mặt kia giống như đã từng quen biết. Nhưng trong ánh mắt lại khiến người ta cảm thấy cô đơn.
Nhìn vào đôi mắt ấy, nàng không thể nào nói tiếp, chỉ có thể quay đi, cố gắng tránh đi cái nhìn lạc lõng kia. Tại sao một cậu nhóc lại có ánh mắt như thế, lời của cô vô tình tổn thương đến cậu ấy sao?
Hiệu trưởng lúng túng nói “ Cô giáo Lam, thế nhưng học trò này chỉ muốn được vào lớp của cô. Lam Tĩnh Nghi khẽ động tâm, ngước lên hỏi “ Em tên gì?”
“ À, cậu ấy tên là Lam Tứ!” Hiệu trưởng thay lời lên tiếng “ Vậy sau này nhờ cả vào cô giáo Lam!”
Lam Tĩnh Nghi miễn cưỡng cười “ Em cũng họ Lam sao, thật khéo, chúng ta cùng họ, sau này em cứ gọi cô là cô giáo Lam!”
Lam Tứ nhàn nhạt nhìn cô, vẫn là vẽ mặt đạm mạc. Lam Tĩnh Nghi khóe miệng chậm rãi rũ xuống, kỳ quái nhìn Lam Tứ.
Chẳng lẽ cậu ta là người câm điếc? Cô nghĩ ngợi đến mức đau đầu. Không biết phải làm thế nào với cậu học sinh này.
Từ năm 13 tuổi, Lam Tứ vẫn là học sinh vô cùng tĩnh lặng. Hắn dường như luôn tự nhốt mình vào trong thế giới riêng, không giao tiếp, không can hệ với bất cứ ai. Gương mặt lúc nào cũng vô cảm, ánh mắt lạnh nhạt chẳng buồn quan tâm đến thứ gì.
Lam Tĩnh Nghi đến bây giờ vẫn chưa từng nghe cậu nói chuyện. Cô càng khẳng định hơn việc đứa trẻ này bị câm. Vì không thể giao lưu với người khác, nên tính tình có điểm bất thường. Suy nghĩ như vậy, khiến cô đối với Lam Tứ thêm phần quan tâm, thêm phần lo lắng.
Tan học, Lam Tĩnh Nghi trở lại phòng làm việc thu don đồ đạc.
Trưởng phòng Hàn Phong đem cho cô một cốc nước, rồi ngồi xuống hỏi “ Vội vã như vậy muốn đi đâu sao?”
Lam Tĩnh Nghi cũng không ngẩng đầu lên “ Cám ơn anh, em không khát, em muốn đến thăm nhà một học sinh, em ấy đã 3 ngày rồi không tới lớp.”
Hàn Phong nhìn cô, lo lắng hỏi “ Chân của em bị sao vậy?”
Ngừng một hồi, Lam Tĩnh Nghi miễn cưỡng ười “ Chỉ là vừa hết bệnh nên người còn hơi yếu, anh yên tâm, không có gì đáng ngại.”
“Anh cùng đi với em!” Hàn Phong đi lấy áo khoát.
“ Đừng …” Lam Tĩnh Nghi cười nói “ Sợ thầy cô khác sẽ nói anh thiên vị em mất!” Nói xong, cô ra khỏi phòng làm việc.
Lam Tĩnh Nghi đứng trong phòng khách xa hoa, nơi ban công rộng lớn hướng ra ngoài còn có một bể bơi. Một thiếu niên đang hòa mình cùng dòng nước xanh mát. Tư thế vô cùng ưu mỹ.
Trong chốc lát, bóng dáng trong bể bơi dường như biến mất, khiến Lam Tĩnh Nghi sững sờ. Bỗng nghe “ phốc” một tiếng, thiếu niên từ mặt nước chui lên. Bọt nước phun tung tóe vào giày cô. Cậu lướt qua người cô, ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
Lam Tứ chỉ mặc quần bơi, mái tóc ướt rũ trên trán, làn da rất sáng, vóc người mỹ kiện. Thiếu niên dựa người vào ghế, tay cầm lên một ly rượu đỏ, vừa nhắm mắt, vừa thưởng thức, tựa hồ không phát hiện có một người đang đứng đấy.
Lam Tĩnh Nghi cầm lấy chiếc khăn long trên ghế dựa đưa cho Lam Tứ “ Khoác lên người đi, nếu không rất dễ bị cảm, cả tóc em cũng phải lau khô, nếu không….” Lam Tĩnh Nghi phút chốc ngừng nói, bởi vì một ánh mắt sắc bén, lạnh nhạt đang nhìn về phía cô, chế trụ trên mặt cô.
Lúc này, chú Trần tiến tới gần cô “ Cô giáo Lam, mời uống nước.” Lam Tĩnh Nghi vội đứng lên cám ơn, Trần bá gật đầu lui ra.
Lam Tĩnh Nghi vừa nhìn lại, đã thấy khăn tắm đắp trên người thiếu niên nào đó, chỉ là tóc cậu ta vẫn ướt sũng, không ngừng nhỏ xuống sàn nhà.
“ Lam Tứ, vì sao em không đi học?” Cô nhẹ nhàng hỏi, nhưng cũng không trông mong cậu ta sẽ trả lời mình.
Lam Tứ nhắm mắt lại, tựa người vào ghế trong tư thế thoải mái. Tựa hồ chưa nghe thấy lời cô, cậu căn bản không muốn nói lý với cô.
Ly rượu đỏ kia khiến Lam Tĩnh Nghi vô cùng gai mắt. Còn nhỏ tuổi như thế sao lại đòi học uống rượu. Nếu như là học sinh khác, cô nhất định sẽ lớn tiếng trách cứ, nhưng đây lại là Lam Tứ, một học sinh đặc biệt cá biệt, cô không thể làm thế.
“ Em….ngủ rồi sao?” Cô khẽ giọng hỏi.
Hàng lông mi đen dài rung động, mí mắt mở ra, để lộ đôi đồng tử thâm sâu đạm mạc “ Cô tới đây làm gì?”
Lam Tĩnh Nghi giật nãy mình, ngơ ngẫn nhìn Lam Tứ. Thì ra cậu ta không phải bị câm, thì ra cậu ta có thể nói chuyện. Trong lòng cô chẳng những không tức giận, mà lại còn dị thường vui sướng.
Một đứa trẻ ưu tú như vậy, nếu bị câm không phải rất đáng tiếc sao? “ Lam Tứ, vì sao em không đi học, nếu như có chuyện gì khó khăn, em hãy nói với cô!” Lam Tĩnh Nghi phi thường kiên nhẫn, tiếp tục hỏi.
“ Cô làm sao biết tôi không đi học?”
“ À?” Lam Tĩnh Nghi sửng sốt, không ngờ rằng cậu ta sẽ hỏi như vậy “ Là các bạn trong lớp nói với cô.”
“ Cô chẳng phải cũng không đến lớp đấy sao?”
“……..” Lam Tĩnh Nghi lúng túng nhìn Lam Tứ, cũng may Lam Tứ nhắm mắt, không thấy được vẽ mặt xấu hổ của cô. Cô đã sớm biết, Lam Tứ là học sinh khó đối phó nhất.
“ Tại sao không nói chuyện?” Lam Tứ quét mắt nhìn Lam Tĩnh Nghi. ( anh ấy đang ghen ấy mà …hài…giống chồng đang chất vấn vợ mình quá …)
“ Vì cô bị ốm nên mới xin nghĩ ba ngày. Còn em, cô sẽ không truy cứu vì sao ba ngày qua em không lên lớp. Nhưng ngày mai, cô mong sẽ nhìn thấy em ở trường, được chứ?” Lam Tĩnh Nghi chân thành nói.
Thế nhưng Lam Tứ vẫn giữ nét mặt ngàn năm không đổi, lại vờ nhắm mắt, như không để ý đến cô, nhưng là đang ngủ.
“ Lam Tứ ….đã ngủ rồi sao?” Cô cúi đầu hỏi, trong lòng chợt cảm thấy thất bại.
“ Nếu muốn ngủ thì vào nhà mà ngủ, ở đây em sẽ bị cảm!”
Lông mi nhẹ nhàng run rẫy, nhưng Lam Tứ lại không hề mở mắt. Lam Tĩnh Nghi thở dài, cô biết, cậu bé này không hề ngủ, chỉ là không muốn nói lý với cô thôi.
Ngồi một hồi, Lam Tĩnh Nghi đứng lên, đưa lay lấy một túi giấy.
“ Đây là bài vở ba ngày qua, cô đã mượn tập của các bạn dùm em. Em mau chép bài lại đi, cả lớp…đều rất nhớ em…Ngày mai gặp lại!”
Lúc đi ngang qua hồ bơi, Lam Tĩnh Nghi đột nhiên cảm thấy choáng váng, hai chân mềm nhũn, ngay lặp tức đổ nhào vào hồ nước.
“ Đông!” một âm thanh vang lên, Lam Tứ cấp tốc mở mắt, trước mạt đã không thấy bóng dáng Lam Tĩnh Nghi đâu, chỉ có mặt hồ nổi lên bọt nước. Cậu hốt hoảng, vứt khăn tắm xuống sàn, tức thì nhả̀y vào hồ nước.
Hai thiếu niên đem Lam Tĩnh Nghi đặt trên chiếc giường lớn, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người cô, dùng dây thừng buộc cô lại. Bọn họ một trái một phải lần lượt nằm xuống, cùng nhau đùa bỡn thân thể cô.
Sâu đó, thiếu niên tóc đen cởi dây thừng đang buộc chân cô ra, nâng một chân cô lên, ánh mắt nóng bỏng gắt gao nhìn vào nơi tư mật của cô. Ngón tay vươn đến gảy gảy cánh hoa của cô, dục vọng cứng rắn đặt trên đùi cô.
“ Luật, nơi này của cô ấy quả thực rất chặt, anh không chịu nổi nữa rồi, để anh cắm vào trước.” Nói xong, cậu đem hai chân của cô mở ra cực đại, nam căn đứng vững đang ở cửa huyệt, cậu động thân một cái, thẳng tiến vào hoa tâm của cô.
“ Đừng!” Lam Tĩnh Nghi hét lên, lặp tức ngồi bật dậy. Cô thở hổn hển, phát hiện đó chỉ là cơn ác mộng, trên mặt cô, lúc này lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cửa mở ra, một thiếu niên chạy vào “ Làm sao vậy, cô không sao chứ?”
“ Lam Tứ?” Lam Tĩnh Nghi ngơ ngẫn nhìn cậu.
Lam Tứ không nói gì, ánh mắt đột nhiên nhìn vào đùi cô. Vẻ mặt phi thường kỳ quái. Lam Tĩnh Nghi hướng mắt nhìn theo, cô chợt cả kinh, lặp tức đem chăn che chắn cơ thể.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo rộng thùng thình, vừa vặn che được tới đầu gối. Nhưng bên trong, cô chẳng mặc gì cả.
Vừa rồi cô tốc chăn lên, những vết xanh xanh tím tím trên người đều hiện rõ.
Lam Tĩnh Nghi xấu hổ vùi mặt trong chăn, mặt nóng lên như phát sốt. Làm thế nào lại để cho học trò của mình nhìn thấy cảnh tượng này…..Cô chỉ muốn chết đi cho rồi. Bất quá, cậu nhóc này còn nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ không hiểu được những dấu vết này có ý nghĩa gì. Đúng vậy, chắc chắn sẽ là thế. Lam Tĩnh Nghi tự an ủi chính mình.
“ Cô bị ngã trong bể bơi, là tôi cho nữ giúp việc thay quần áo cho cô. Cô đã thấy khá hơn chưa?” Lam Tứ bình thản nói.
Lam Tĩnh Nghi cứng ngắc cười “ Cám ơn em, cô ổn rồi. Cái kia…quần áo của cô, cô thay xong sẽ lặp tức đi ngay.” Lam Tĩnh Nghi cắn môi nhìn Lam Tứ, Lam Tứ mặt vẫn lạnh như băng.
Lam Tứ im lặng một hồi mới lên tiếng “ Cô kết hôn rồi sao?”
“ Cái gì?” Lam Tĩnh Nghi vô thức hỏi, tức khắc liền hiểu ý của Lam Tứ. Mặt vẫn hồng như quả bồ đào “ Cô…thực sự phải đi rồi…quần áo của cô..?”
Lam Tứ nhìn Lam Tĩnh Nghi chằm chằm, nhưng cô lại không dám đối mặt với cậu. Nếu bây giờ có cái động nào, cô sẽ chui vào không chút do dự.
“ Thiếu gia, quần áo của cô giáo Lam đã được hong khô.” Nữ giúp việc mở cửa cầm quần áo đi đến, đặt xuống rồi lui ra ngoài.
Cậu cầm lấy y phục, nhưng không đưa cho Lam Tĩnh Nghi “ Tại sao cô không trả lời vấn đề của tôi? Khó khăn như vậy sao? Tôi nghe nói, cô giáo Lam vẫn còn độc thân, có lẽ là tôi nghe nhầm rồi.Mà cũng có thể….cô giáo có bạn trai….” ( Càng nghe càng cảm thấy không nhịn được cười với cái anh này, ghen tức đại phát …)
Lam Tĩnh Nghi cầm lấy quần áo, vờ bận rộn “ Em có thể chỉ cho cô chổ thay quần áo không? Xong rồi cô sẽ ròi đi ngay.”
Lam Tứ nhìn cô một hồi “ Cô ở lại ăn điểm tâm rồi về!” Nói xong, cậu xoay người đi ra người đi ra ngoài.
Lam Tĩnh Nghi cả kinh, đã là sáng sớm rồi sao, cô ngẩng đầu nhìn lên vách tường, kim đồng hồ đã điểm 7 giờ, cô mê man trọn một đêm.
Cô không trở về biệt thự Dật Lam, bọn họ có thể hay không….Trong lòng Lam Tĩnh Nghi hoảng loạn, cấp tốc mặc quần áo rồi bước nhanh ra ngoài.
Lam Tứ đang dùng bữa sáng, chú Trần thấy cô cung kính khom người “ Cô giáo Lam, buổi sáng tốt lành!”
“ Chú Trần buổi sáng tốt lành!” Lam Tĩnh Nghi rất không được tự nhiên vội vã chào hỏi, liền chuyển hướng sang Lam Tứ, cậu ta vẫn không ngẫng đầu nhìn cô “ Lam Tứ, cô về trường học trước, em ăn sáng xong thì nhớ lên lớp.”
Đang muốn đi thì, Lam Tứ đã đứng lên kéo cô lại “ Cô ở lại ăn sáng cái đã!” Đôi mắt đạm bạc của cậu khóa chặt cô.
“ Không được, cô phải về trường…” Lam Tĩnh Nghi từ chối. Nhưng Lam Tứ cũng chẳng chịu buông tay, mắt vẫn nhìn chăm chú trên gương mặt cô.
“ Được, được rồi!” Lam Tĩnh Nghi thuận theo đồng ý. Lam Tứ giúp cô kéo ghế tựa ra, chờ cô ngồi xuống xong, mới bước tới phía đối diện ngồi xuống.
“ Cô…gần đây đang luyện taekwondo, vị sư phụ rất lợi hại, cũng rất nghiêm khắc, hôm nào học xong cả người cũng đều bầm tím…” Lam Tĩnh Nghi không được tự nhiên cố gắng mỉm cười.
Lam Tứ ngẩng đầu lên, đạm mạc nhìn cô, cơ hồ không hề tin những điều cô nói.
Lam Tĩnh Nghi cắn cắn môi, gục đầu xuống, im lặng dùng điểm tâm.
Lam Tứ cũng không nói gì, trong phòng ăn chỉ nghe tiếng dao va chạm vào nhau leng keng.
Xe tiến vào sân trường Lam Sơn rồi chậm rãi dừng hẳn, Lam Tứ lịch lãm mở cửa xe dùm Lam Tĩnh Nghi.
Cô ngập ngừng nói “ Cám ơn em, em lên lớp trước đi. Cô vào văn phòng có việc. À, em đừng quên trả lại tập cho các bạn.”
Lam Tứ không đáp, chỉ mím môi nhìn cô.
Lam Tĩnh Nghi lúng túng cười, xoay người bước đi. Bỗng cả người lảo đảo, cánh tay lập tức bị Lam Tứ nắm lấy “ Cô, hình như rất yếu, có cần tôi dìu cô không?”
“ Không cần, cám ơn em, em mau lên lớp đi.” Lam Tĩnh Nghi vùng ra khỏi cậu, nhưng Lam Tứ chẳng buồn để ý, quay sang nhìn Lam Tĩnh Nghi, kiên định nói.
“ Tôi đưa cô lên văn phòng!”
“ Cô thật sự không sao, em lên lớp đi!” Lam Tĩnh Nghi tỏ vẻ mất kiên nhẫn, xoay người định bỏ đi, nhưng tay lại bị Lam Tứ nắm lấy “ Cô, cô đang sợ cái gì, đã sợ thì tại sao lúc nãy lại thừa nhận với Tiêu Anh hai chúng ta đến trường cùng nhau?”
“ Chúng ta vốn đến trường cùng nhau mà!”
Lam Tứ cười khẽ “ Tư tưởng của cô thật đơn giản. Chỉ sợ những người khác không cho là vậy.”
Lam Tĩnh Nghi nhíu mày “ Cái này…có ý gì?”
“ Người khác sẽ cho rằng….”
Lam Tĩnh Nghi nhìn thấy Hàn Phong đang tiến tới, liền lớn tiếng gọi “ Sư huynh, chúng ta cùng đi đi.”
Lam Tứ nhìn theo bóng lưng mãnh mai kia, trên mặt không có biểu tình nào.
Đào Thoát Đào Thoát - Dạ Sắc Vô Biên